Thủ Tịch Ngự Y

Chương 404-2: Ranh con




Lão nhân gia cực kỳ khoáng đạt, không để cho Địch lão nói hết mấy lời khách sáo này liền hỏi:

- Thế nhân vật chính của hôm nay đâu rồi, thế nào mà tôi vẫn chưa thấy đâu cả vậy?

Địch lão liền ngoắc tay với Địch Hạo Huy:

- Hạo Huy, mau tới trước cảm ơn Thành gia gia của cháu đi.

Địch Hạo Huy đi lên, làm một động tác chào theo nghi thức quân đội rồi sau đó cúi đầu nói:

- Thành gia gia, cháu chào ông.

Lão nhân gia có vẻ là rất sung sướng, quay mặt sang nói với Địch lão:

- Vinh Thái này, năm đó tôi nhớ được Vạn Quân cũng chính là cái bộ dạng giống thế này. Tốt, tốt lắm, Địch gia có hậu.

Vài vị thủ trưởng Quân ủy lúc này cũng đi lên chào hỏi với vị lão nhân gia này, lão nhân gia cũng hơi hơi gật đầu, nói:

- Hôm nay tôi đến chỉ có một việc, đó chính là uống một chén rượu mừng.

Dù sao thì đã rất nhiều năm không xuất hiện tại trường hợp chính thức, lão nhân gia cũng sợ sự xuất hiện của ông khiến cho một số người có suy nghĩ khác.

Tại hậu viện của Địch gia, một sân khấu nhỏ để tiến hành nghi thức trong hôn lễ được dựng lên, kỳ thật cũng rất đơn giản, chỉ là đặt sẵn mấy hàng ghế dựa, sau đó ở đằng trước có một khoảng đất trống. Hôn lễ bắt đầu cử hành, Địch Hạo Huy và Tiếu Tiếu đứng ở đằng trước, đồng chí Thẩm Kính Quân, vị chứng hôn này sẽ đứng ra đọc một bài tuyên bố kết hôn ngắn gọn, cả quá trình từ đầu đến cuối không đến mười phút, nghi thức liền kết thúc, rất có tác phong của quân nhân, đơn giản, rõ ràng.

Dựa theo kế hoạch lúc đầu, mấy vị thủ trưởng đương nhiệm của Quân ủy là tính toán khi nghi thức kết hôn kết thúc là sẽ trở về luôn. Nhưng lão nhân gia lại đột nhiên xuất hiện, lại còn nói là phải uống một chén rượu mừng, vì vậy mọi người cũng không thể nào đi nữa, nhất định là phải bồi giúp cùng. Đợi đến khi hôn lễ kết thúc, mọi người cũng đều ngồi xuống bàn tiệc.

Hôm nay có thể có nhiều lãnh đạo cùng với các đồng chí lão thành đến như vậy, trước đó Địch gia cũng thật là không ngờ tới, bởi vậy tiệc cưới cũng chuẩn bị có chút không đầy đủ. Cũng may, ngay lúc lão nhân gia xuất hiện thì Trương Kiệt Hùng liền vội vã bắt đầu thu xếp rồi.

Chỉ có điều là, vấn đề về chỗ ngồi thật sự là không có cách nào giải quyết được, cuối cùng đành phải lâm thời xếp mấy bàn tiệc cưới ở trên bãi cỏ ngoài cửa. Một đám người trẻ tuổi, tất cả đều ngồi ở ngoài này.

Sau khi ngồi xuống, Bàng Nãi Kiệt nhìn quét một vòng, gã không nhìn thấy Tăng Nghị ngồi ở mấy bàn ngoài này, gã cũng có chút bất ngờ, đợi đến khi quay đầu lại nhìn vào bên trong phòng nhìn thì gã liền giật mình, gã nghĩ, tên Tăng Nghị này cũng không phải thông minh bình thường, không ngờ hắn lại có thể lăn lộn được tới bên bàn dành cho thông gia của Địch gia, gần sát với bàn tiệc của lão thủ trưởng.

Trước khi đến đây, Bàng Nãi Kiệt cũng đã chuẩn bị sẵn vài phương án có thể xảy ra, gã muốn mình có thể lộ cái mặt với đồng chí Thẩm Kính Quốc, nhưng chỉ tiếc là cũng không có tìm được cơ hội nào cả. Nhưng không nghĩ tới là, một người ngoài như Tăng Nghị, ngược lại là có thể có được một chỗ gần quan, xem ra người này không chỉ riêng gì thủ đoạn cứng rắn tốt, mà ngay cả thủ đoạn mềm cũng là hạng nhất.

Long Thanh Tuyền nhưng thật ra có một bụng không vui, vốn ông ta được sắp xếp ngồi cùng bàn với Tăng Nghị, nhưng mà không biết là Trương Kiệt Hùng cố ý sắp xếp như vậy hay gì khác. Chuyện Tăng Nghị gây náo loạn lớn tại Thiên hòa viên, gần như là mỗi người ở thành phố Tứ Cửu đều biết được đến.

Đương nhiên, sắp xếp như vậy cũng không coi là coi thường Long Thanh Tuyền, bởi vì cùng ngồi trong bàn này, còn có Địch Vạn Sơn, một vị con cháu chính gốc của Địch gia.

Ngồi ở bàn đầu kia, tự nhiên là các đồng chí lão thành, do Địch lão và Thẩm Kính Quốc tiếp đãi. Bàn ngay sau đó là mấy vị lãnh đạo Quân ủy, do Địch Vạn Lâm tiếp đãi. Còn về phần Địch Hạo Huy thì cả hai đều không có chỗ ngồi, bởi nhiệm vụ của họ, đó là lần lượt phải đi kính rượu cho các bậc bề trên, cũng như mời rượu thân bằng bạn hữu để cảm ơn.

Mọi người sau khi ngồi vào chỗ của mình xong, tiệc cưới liền bắt đầu.

Từ Đại Pháo Từ lão sau khi ngồi xuống, ông cảm thấy ghế có chút không thoải mái, khi qua người lại dịch cái ghế ra đằng sau một chút thì đúng lúc nhìn thấy Tăng Nghị, lúc ấy ông liền dựng thẳng lông mày nói:

- Tên ranh con mi, nhìn thấy lão tử cũng không nói một tiếng, ngồi ở chỗ đó giả bộ cái gì hả?

Tăng Nghị liền vội vàng đứng lên, khom người chào Từ lão, nói:

- Lão tướng quân, chào ngài.

Tăng Nghị thật ra cũng muốn chào hỏi mấy vị lão thủ trưởng, nhưng nề hà là căn bản cũng không tới phiên hắn, còn có người của cục cảnh vệ mỗi thời mỗi khắc đều đang đứng nhìn chằm chằm ở một bên nữa.

Một câu hô to này của Từ lão đều đem tầm mắt của mọi người hấp dẫn lại, mỗi người đều cảm thấy buồn bực. Nhìn vị trí thì người thanh niên kia hẳn là người thân bên phía thông gia của Địch gia. Nhưng mà nghe nói bên phía thông gia này của Địch gia cũng không có gì bối cảnh chứ, tại sao lại có thể có người quen biết được với Từ lão đâu. Nghe Từ lão nói như vậy thì hẳn là còn khá là quen thuộc mới đúng, mà những người hiểu biết tính cách của Từ Đại Pháo Từ lão cũng đều biết rằng, nếu như không phải người quen thuộc, Từ Đại Pháo cũng đều lười đi chửi.

Lúc này Long Thanh Tuyền cũng là cực kỳ giật mình, thầm nghĩ, đây là có chuyện gì vậy?

- Từ Đại Pháo, thanh niên người ta ngồi nghiêm chỉnh ở chỗ kia, lại cũng không trêu chọc gì ông, ông phát cái gì hỏa chứ?

Kiều Văn Đức Kiều lão lúc này cũng cười ha hả, ông vốn đang ở Đới Hà nghỉ ngơi mấy ngày hè, hôm nay cùng mọi người cùng nhau lại đây cũng là bởi vì lúc ngồi đánh bài với lão nhân gia thì ngẫu nhiên nhắc tới việc này, vì thế, lão nhân gia lúc đó liền đề nghị, mọi người cùng nhau tới đây để dính chút không khí vui mừng.

- Nhìn thấy tên ranh con này tôi lại tức giận, rõ ràng đã nói là sẽ đưa rượu tới cho tôi. Kết quả là đợi trái đợi phải cũng không thấy tới cửa, ông nói có đáng tức giận hay không?

Từ lão vẫn mắng thêm một câu rồi sau đó mới chịu ngồi xuống.

Tăng Nghị lại chắp tay cúi người chào hướng Kiều lão, Kiều lão chỉ là khẽ mỉm cười gật đầu, xem như đáp lại. Một hành động nhỏ này cũng không tránh khỏi được một số ánh mắt của người có tâm.

Lão nhân gia lúc này cũng cười nói:

- Còn có người dám nợ rượu Từ Đại Pháo ông sao? Hiếm có, hiếm có, tôi cũng không tin đâu.

Kiều lão ngồi khá là gần với lão nhân gia, vì vậy liền kể lại một chút về chuyện đã xảy ra với ông ấy.

Theo sau, tầm mắt lão nhân gia liền nhìn sang chỗ của Tăng Nghị, dừng lại trên khuôn mặt Tăng Nghị chừng ba giây, sau đó gật đầu cười nói:

- Đã biết, đã biết, đây chẳng phải là tiểu đồng chí canh chua cay sao?

Lần này, toàn trường đều phải kinh sợ, nghe ý tứ này của lão nhân gia, không ngờ là cũng đã sớm biết tới người thanh niên này. Rốt cục người này có lai lịch như thế nào chứ?

Long Thanh Tuyền cũng thực sự rất bất ngờ, không thể tưởng được, thật sự là không thể tưởng được, một tên trung y nho nhỏ này, không ngờ lại được nhiều vị đồng chí lão thành nhận biết đến như vậy. Ông lại nhìn lại Tăng Nghị, trong lòng liền có chút phức tạp.

Một hòn đá ném đi này của Từ lão, cũng chỉ là một đoạn nhạc đệm, rất nhanh trong phòng lại quay trở lại chính đề.

Tăng Nghị ngồi ở chỗ kia, trong lòng có sự xúc động, hắn rất rõ ràng, một câu mắng này của Từ lão, cũng không phải là ngẫu nhiên, bởi vì rượu thì chính hắn đã sớm đưa tới cho Từ lão rồi. Nhớ rõ lúc chính hắn mời Từ lão đi ăn ở chợ đêm thì, lúc Từ lão đưa chiếc đồng hồ cho hắn thì ông cũng để lộ rằng muốn tìm cơ hội đề cử bản thân hắn. Hôm nay, Từ lão ngay tại chỗ mắng hắn, khả năng chính là ý chỉ chuyện lần đó đi, đây chính là để cho hắn lộ cái mắt trước rất nhiều vị lãnh đạo lớn ở đây.

Tuy nhiên, khiến cho Tăng Nghị càng xúc động là, sự ủng hộ lớn của lão nhân gia. Từ lão chỉ là hô vang một câu, lão nhân gia liền hiểu được ý đồ của Từ lão rồi, bởi vậy mới nói một câu “Tôi không tin được”. Nhưng dù sao, lão nhân gia cũng là cố ý để cho Từ lão thực hiện được ý đồ của mình rồi.

Bởi vậy, Tăng Nghị lại nghĩ tới hôn lễ ngày hôm nay, kinh nghiệm, tư lịch của lão nhân gia là cao không ai bằng, đến ngay cả Địch lão đều đắc xưng hô vị này một tiếng lão thủ trưởng. Lẽ ra thì hôn lễ của một người tiểu bối như vậy thì lão nhân gia chắc chắn là sẽ không đi tới tham gia bao giờ. Nhưng lão nhân gia lại tới, hơn nữa nguyên nhân tới tham gia, ngay khi vừa tới nơi thì người cũng đã công đạo rõ ràng trước là “Vạn Quân năm đó, tôi nhớ cũng là một bộ dạng như thế này”.

Những lời này, giống như là đang khen Địch Hạo Huy có được phong phạm của cha mình, là hổ phụ vô khuyển tử. Nhưng kỳ thật nếu cân nhắc lại một cách cẩn thận ý nghĩa thực sự của câu nói này, thì đó là sự trọng tình trọng nghĩa của lão nhân gia ông.

Nếu nói tới những vị khai quốc có công lớn giống như Địch lão vậy thì thực ra là nhiều không đếm xuể. Mà con cháu của những người có công lớn này, cũng có một số là gặp phải kiếp nạn thật đấy, nếu không ở trong trận phong ba lớn kia thì cũng là tại trong cuộc chiến tranh giành quyền lực. Còn nếu là những người có công lớn giống như Địch Vạn Quân chết trận nơi sa trường, có thể nói là ít càng thêm ít, một cái bàn tay cũng có thể tính được ra. Nếu không phải Địch Vạn Quân còn để lại Địch Hạo Huy, một đứa trẻ mồi côi từ trong bụng mẹ này, có là một Địch gia đầy thiết huyết mãnh tướng như vậy, có thể thật sự sẽ tuyệt hậu.

Hôm nay, đứa cháu đích tôn duy nhất của Địch gia kết hôn, lão nhân gia lấy bối phận của một trưởng bối tự mình tới cổ vũ, cổ vũ không phải là Địch Hạo Huy, mà là tinh thần quân nhân hung hãn, không sợ chết của Địch gia, đồng thời, lão nhân gia cũng là đang dùng cách thức này, để đối với Địch gia, đã phải trả một cái giá là chính sinh mệnh của người trong nhà, như một loại bồi thường vậy đi. Lễ của người khác, tôi có thể không tới tham dự, nhưng nếu là lễ của Địch gia, tôi chắc chắn phải tham dự.