Thư Tình Bí Mật Của Thái Tử

Chương 53: trong lòng thích nàng (3)





Lang Trạm cũng vốn không đứng vững, chàng lúc này lười cử động, nhàn nhã nằm lên trên đất, cũng không chú ý tư thái lúc này tổn hại như thế nào đến uy nghiêm của thái tử.
  Tiếng bước chân vội vã truyền đến, Nguyễn Anh xông vào trước, “điện hạ!” vừa quay đầu lại, giọng nói trở nên lạnh lùng hơn, “nhanh vào đây!”
  Lang Trạm cảm thấy hứng thú, thỏ cũng cắn người rồi, vì chàng mà cắn người, rất thích. Lông mày nghiêm nghị trở nên mềm mại hơn, Nguyễn Anh đi đến phía trước chàng, vẻ lo lắng trên mặt rất nặng nề, chàng hận không thể cắn vào môi nàng.
  Chính vào lúc này thái y đã cắt ngang suy nghĩ này của chàng, thái quỳ xuống đất, vừa chạm vào cánh tay chàng, Nguyễn Anh liền nói: “Nhẹ một chút, nhẹ một chút.”
  “Vâng, vâng, xin Nguyễn cô nương an tâm.” Thái y một mặt đáp lời, một mặt giúp Lang Trạm điều trị cánh tay.

  Rất nhanh hai cánh tay liền được điều trị, sắc mặt Lang Trạm liền bình thản trở lại, “lui xuống đi.”
  Thái y lui xuống.
  Nguyễn Anh nhìn chàng không chớp mắt, “đau không?” Lang Trạm không trả lời, cử động hai cánh tay, cảm thấy không có vấn đề gì nữa, bỗng nhiên nắm chặt lấy eo của Nguyễn Anh.
  “Điện hạ!” Nguyễn Anh kinh ngạc gọi một tiếng, cơ thể bị kéo vào trong lòng Lang Trạm, Lang Trạm ghé tai nói thầm, “là có chút đau.”
  Biểu cảm xấu hổ của Nguyễn Anh liền trở thành có lỗi, Lang Trạm biết nàng muốn nói gì, ngón cái chặn môi nàng lại, “nhưng cũng không sao, cô gia cam tâm tình nguyện, A Anh ... ...”
  “Đừng, đừng nói nữa!” Nguyễn Anh nghiêng đầu, môi của Nguyễn Anh hé ra ngậm lấy ngón tay của Lang Trạm, đôi mắt thâm tình của Lang Trạm thu hút nàng, nàng không khỏi ngơ ngác, tỏng lòng mềm yếu, hoàn toàn khôgn biết thế nào mới tốt. Vẻ mặt của Lang Trạm ở trước mặt nàng không ngừng phóng to lên, nàng căng thẳng nhắm mắt lại.
  “Nha đầu à ... ...” Ông lão họ Lục không chào hỏi liền xông vào, cắt ngang một màn này, ông ấy ngẩn ra, “không phải rồi!” Lại chạy ra ngoài.
  Thời gian như ngưng lại, Nguyễn Anh đỏ mặt, Nguyễn Anh nắm chặt cánh tay của Lang Trạm, Lang Trạm nén cơn đau gọi một tiếng, “A Anh.”
  Nguyễn Anh như vừa mới tỉnh dậy từ trong giấc mơ, vội vén tay áo lên nhìn, máu tươi từ chỗ bị thương chảy ra, “thiếp đi gọi thái y!” Vù một cái liền không nhìn thấy bóng dáng nữa.

  Lang Trạm không biết làm sao lại cảm thấy vui mừng, A Anh của chàng trời sinh chạy rất nhanh, người thường vẫn thật sự không làm tổn thương nổi nàng.
  Tin tức thái y một ngày gặp thái tử điện hạ hai lần không cánh mà bay, cung nhân tụ tập lại lắm chuyện, trừ phi Nguyễn Anh được thái tử xem trọng, cũng không biết vị trí thái tử phi này có thể ngồi lên không.
  Nguyễn Anh trước đây vẫn tính toán với những lời đồn đại này, nhưng bây giờ đã rõ lòng mình, sẽ không đẩy Lang Trạm cho người khác, dứt khoát mặc cho họ đồn đại.
  Chỉ là những lời đồn này một khi truyền đến tai Nghi phi, Nghi phi lại sẽ tức giận. Nguyễn Anh ở trong phòng thở dài, khổ não suy nghĩ làm thế nào để nói thật với Nghi phi.
  Cửa két một tiếng mở ra, ông lão họ Lục đi vào, “nha đầu, lão phu lúc nào mới có thể gặp cô cô của con?”
  “Không phải đã gặp rồi?”

  “Nhưng lão phu cái gì cũng chưa kịp nói.” Ông lão họ Lục khép cửa lại, thấp giọng nói, “nha đầu, con không sợ tin nhầm người.”
  “Cái gì?” Nguyễn Anh nghi ngờ mình chưa nghe rõ, nàng tin nhầm ai?
  Ông lão hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chọc chọc vào trán nàng, “còn có thể là ai? Vương tử trong cung này.”
  Lần đầu gặp Lang Trạm, ông liền cảm thấy nam nhân cao quí này khác người, ban đầu không có ý định dính dáng đến Lang Trạm, không biết làm sao Nguyễn Anh rất tin tưởng Lang Trạm, ông cũng xem nhẹ cảnh giác, không nghĩ nam nhân này lại là thái tử điện hạ, hôm nay hoàng hậu nương nương và thái tử điện hạ đem ông nhốt lại trong cung, ông bây giờ ngay cr cửa cung cũng không thể đi ra.
  Nguyễn Anh nghe xong liền do dự không tin, “nương nương và thái tử nhốt gia gia làm gì?”
  “Vì lão phu biết ... ...” Giọng nói của ông lão vội vàng, vẫn là xua tay, “bỏ đi, con vẫn là để ta gặp cô cô của con trước đi.”
  Nguyễn Anh do dự, “vậy chi bằng bây giờ đi?”
  “Không được!” Ông lão liền phủ định, “hoàng hậu nương nương không đồng ý cho lão phu xuất cung, chúng ta lén đi, ban ngày thế này làm sao đi được?”
  Nguyễn Anh che trán, “vậy thì buổi tối.”
  Hai người hẹn gặp vào ban đêm, tránh Trịnh hoàng hậu, đi về phía Phụng Nguyên điện.
  Phụng Nguyên điện đèn đuốc sáng rực, Vĩnh Dương Đế không có mặt, cung nhân dáng vẻ sợ hãi úp úp mở mở nói ra một đáp án: Ngài ấy đến nhà xác.
  “Nhà xác là gì?” Trước cửa điện, ông lão bộ điệu hiếu kì hỏi, Nguyễn Anh không biết thế nào mới có thể nói rõ với ông ấy, bèn đáp một tiếng, “sau này sẽ nói với gia gia.” Dẫn ông ấy đi vào điện.
  Nghi phi thường ngày ngủ sớm, hôm nay lại cảm thấy trái tim đập không ngừng, nghe Nguyễn Anh đến, trong lòng mới yên tấm, lại nghĩ đến mình vẫn đang cong giận, liền nghiêm mặt lại triệu hai người vào.
  Nguyễn Anh không ngoan hơn bất kì lúc nào, trước hết nói ra lai lịch của ông lão. Vẻ mặt Nghi phi kinh ngạc. Năm xưa, Nguyễn Lan không chỉ ở trước mặt người nhắc đến ông lão họ Lục một lần, người chỉ nghe danh, từ trước đến nay chưa từng gặp qua.
  Ông lão không phải là chưa từng nghe Nguyễn Lan nhắc đến Nghi phi, hôm nay vừa gặp, những hình ảnh năm đó lần lượt xuất hiện trong đầu, ông ấy chùi mắt, “không ngờ người cũng sắp thành mẫu thân rồi.”
  Mắt Nghi phi nóng lên, Nguyễn Anh đi lên phía trước ôm người, người cảm thấy mấy ngày nay tức giận thật ngốc nghếch, người là người thân duy nhất của Nguyễn Anh, lại có gì không thể nói chứ?
  Dùng tay vỗ vỗ vào lưng Nguyễn Anh, Nguyễn Anh biết người đã tha thứ cho mình, khuôn mặt cọ cọ vào vai của người rồi mới buồng ra, “cô cô, con nói thật, con sẽ không nói dối người nữa.”
  Nghi phi xoa xoa mặt nàng, nhìn ông lão họ Lục, Nguyễn Anh gật gật đầu, “vậy chúng ta sau này lại nói, Lục gia gia cũng có chuyện muốn nói với người.”
  Ông lão mắt ngẩn ra một lát, sau đó lắc lắc đầu, “lão phu thật sự cũng không có việc gì, chính là muốn đến thăm người, ca ca tẩu tẩu của người ... ...” Ông ấy dụi khuôn mặt đầy nếp nhăn, “tuổi tác lớn rồi, luôn nói sai, lão phu vẫn là quay về thôi.”
  “Ấy?” Nguyễn Anh nhìn ông ấy một cách kì lạ, đang muốn hỏi rõ, Vĩnh Dương Đế đã quay về, hai người nhìn nhau, Nguyễn Anh chào tạm biệt Nghi phi, “cô cô, con về trước.”
  Nghi phi tiễn hai người ra ngoài, đúng lúc Vĩnh Dương Đế đi vào, lúc ông lão quì xuống hành lễ liếc nhìn Vĩnh Dương Đế một cái.
  Vì Vĩnh Dương Đế không muốn người khác tiến lại gần con của mình, Nghi phi sợ ngài ấy tức giận, kéo cánh tay ngài đi vào phía trong điện, ngài ấy quả nhiên không để ý.

  NguyễnAnh vỗ vỗ ngực nghĩ lại vẫn còn thấy rùng mình, dẫn ông lão ra khỏi Phụng Nguyên điện, ông lão như có tâm tư quay đầu lại nhìn, “bệ hạ trở về nhanh như vậy? Nhà xác cách chỗ này rất gần?”
  “Bên cạnh điện này.” Nguyễn Anh không lưu tâm chỉ chỉ vị trí nhà xác, ông lão tiếp tục hỏi, “chẳng lẽ bên trong đều là xác chết, cho nên gọi là nhà xác?”
  Hai chữ xác chết khiến Nguyễn Anh không thoải mái, nàng qua loa đáp một tiếng, “ước chừng là vậy.”
  “Con chưa từng vào?”
  “Nơi như thế, vào liền mất mạng!” Nguyễn Anh nói đến việc này cũng sợ hãi khác thường.
  “Thật sao? Không ai có thể may mắn thoát khỏi?”
  “Không ……”
  Không, có một người.
  Bước chân Nguyễn Anh ngừng lại, vẻ mặt ngẩn ra một lát, từ bên trong hiện lên một người, chính là điện hạ, lúc đó điện hạ có lẽ cũng cảm thấy sợ hãi? Nghĩ sơ qua như vậy, trái tim này của nàng như bị đập vỡ thành từng mảnh, rất đau.
  “Không nói chuyện này nữa, chúng ta về thôi.”
  Hai người lén trở về Trường Lạc cung, Nguyễn Anh cả đêm đều không ngủ ngon, trong lòng luôn nghĩ đến Lang Trạm, trời vừa sáng nàng liền thức dậy, cân nhắc đi gặp điện hạ phải có một lí do.
  Bất đắc dĩ, nàng xách bình lên đi hứng sương. Nhập thu cũng đã một thời gian, sáng sớm sương nhiều, nàng hứng cũng rất nhanh, nàng thu dọn một chút liền đi về phía Đông cung.
  Kì thật cũng có một chút khó xử, vừa nghĩ đến việc điện hạ hỏi, “A Anh, nàng đến làm gì?” Nàng trả lời, “ồ, thiếp đưa nước sương đến cho điện hạ uống.”
  Luôn cảm thấy không bình thường lắm.
  Đến cửa Đông cung, nàng do dự, trốn sau một cái cây chần chừ một lúc, có lí do nghe vào tương đối lịch sự nho nhã nào không?
  Đánh cờ?
  Cũng được.
  Tưởng tượng một lát, điện hạ hỏi: “A Anh, nàng đến làm gì?”
  Nàng trả lời, “nhàn nhã không có việc gì, muốn luyện đánh cờ với điện hạ.”
  “Ồ, vậy hà cớ phải xách bình?”
  “Khát rồi, uống một ngụm nước sương.”
  À!
  Vẫn là không bình thường lắm!
  Nguyễn Anh che mặt, hận bản thân bất tài vô đức, nếu vẽ một bức tranh, làm một câu thơ thì tốt rồi!
  Nàng lén lút từ phía sau cây lộ mặt ra, kinh ngạc trừng lớn mắt, đó không phải là Sở Ngâm sao?
  Xem ra Sở Ngâm hôm nay thức dậy sớm, chỉ thấy nàng ta dáng vẻ nhẹ nhàng dẫn theo mấy cung nữ đi vào ... ... đi vào rồi ... ...
  Nàng ta đi vào rồi!
  Nguyễn Anh thu người lại sau cái cây.
  Sở Ngâm đến tìm điện hạ làm gì? Bên trong cái hộp mà cung nữ bưng đựng thứ gì? Điện hạ sẽ gặp nàng ta sao?

  Từng câu hỏi lần lượt xuất hiện trong đầu nàng, nàng tức giận vỗ vào thân cây, càng đáng giận hơn chính là nàng lại không thể khống chế bản thân nghĩ về hình ảnh hai người đang ở cùng nhau!
  Lẽ nào lại như vậy!
  Điện hạ là người của nàng!
  Lại ra sức vỗ vào thân cây, Nguyễn Anh hạ quyết tâm, nàng xách bình đứng dậy, đi về phía cửa Đông cung.
  Nàng lúc này mới chỉnh lại tóc trước trán, chỉnh lại váy, bỗng nhiên nghe thấy tiếng răng rắc nhỏ từ phía sau, sau đó là một tiếng ầm lớn, nối tiếp lại là một tiếng ầm vang.
  Lính gác của Đông cung gọi lên một cách kinh ngạc, “người đâu! Cây ngã rồi! Làm sụp tường rồi!”
  Nguyễn Anh quay đầu lại nhìn thảm cảnh trước mắt liền cứng đờ, nhìn lại bình nước trong tay liền co cẳng bỏ chạy.
  Trong Trường Lạc cung.
  Trịnh hoàng hậu vừa thức dậy chưa lâu, đang nhàn nhã đứng tỉa hoa ở trong hoa uyển, thấy một bóng người như cơn gió lướt qua, vừa kinh ngạc vừa ngờ vực, “đứng lại!”
  Cơn gió liền dừng lại.
  Nguyễn Anh lúc này mới nhìn thấy Trịnh hoàng hậu, xách bình nước ngượng ngùng mỉm cười.
  Trịnh hoàng hậu càng thêm kinh ngạc, Nguyễn Anh không thể không tiến lại, hành lễ, Trịnh hoàng hậu nhìn thấy bình nước, “đi hứng nước sương rồi?”
  Nguyễn Anh gật đầu.
  “Cho ai uống?”
  Ánh mắt Nguyễn Anh rơi vào trên cành hoa, “con ạ.”
  “Con uống cái này làm gì? Con lại không tu tiên. Bản cung nhớ Lang Trạm từng uống, con đưa đến cho nó uống đi.”
  Điện hạ cũng không tu tiên mà! Trong lòng nàng lẩm bẩm một câu, vẫn là nghe lời lại đi đến Đông cung.
  Người khác sẽ không nghi ngờ nàng, nàng quả thật mới đi. Cổng Đông cung quả nhiên náo loạn, ai cũng không ngờ được một cái cây đẹp như vậy lại ngã.
  Ánh mắt lướt qua đám người đang hoảng loạn, nàng nhìn thấy Lang Trạm đang đứng chắp hai tay, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn vào rất không dễ gần, Sở Ngâm dịu dàng ở bên cạnh làm nền cho chàng.
  Nguyễn Anh xoay đầu quay về, lúc nói với Trịnh hoàng hậu, đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm, “cây ở cổng ngã rồi, làm đổ tường rồi, con thấy điện hạ đang bận nên không làm phiền người, đợi điện hạ bận xong, con lại đưa đến.”
  Trịnh hoàng hậu như cười như không nhìn qua, “tùy A Anh.”
  Nguyễn Anh ghét bản thân nói dối!
  
  Tác giả có lời muốn nói: Ngủ ngon, các thiên thần nhỏ!