Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)

Quyển 2 - Chương 64: Trở lại đế đô




Editor: Sakura Trang

Đế đô to lớn gần ngay trước mắt.

Phong Tiêu Nhiên đem đại quân trú đóng ở trong rừng Thiên Dạ cách đế đô hơn mười dặm, mình mang Mạc Ưu cùng thủ hạ mấy cái tướng lãnh trang nị nhẹ nhàng tháo hết áo giáp tiến về hướng trong thánh.

Tự hôm đó hai người nói xong những lời đó, Mạc Ưu liền không gặp lại qua Phong Tiêu Nhiên, thủy chung là ngồi một chiếc xe ngựa, lúc nghỉ chân cũng là ở một mình một gian phòng, liền dùng bữa đều là do Diệp nhi đơn độc bưng đến trên xe hoặc trong phòng của hắn.

“Công tử, trở về sau chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Ta nghe A Lâm ca ca cùng mấy ca ca hậu hạ điện hạ nghị luận, nói điện hạ muốn cho người vào cung. Y làm sao có thể như vậy, người nói thế nào cũng là trắc phi của y a!”

Trong xe ngựa lảo đảo lắc lư, Diệp nhi thấy chủ tử nhà hắn vẫn là một bộ dáng vẻ sung sướng nhắm mắt dưỡng thần, không nhịn được hỏi ra nghi vấn trong lòng. Phải nói hồi bọn họ mới vừa thành thân đó, hai người hòa hợp như trong mật a, nhưng làm sao gần đây liền nhiều phiền toái như vậy chứ?

“Điều ngươi không nên nghị luận liền không nên nghị luận, nếu là người của điện hạ, điện hạ tự nhiên sẽ làm chuẩn bị, chúng ta cần gì phải lo nghĩ bậy bạ.”

Mạc Ưu bị hắn hỏi đến trong lòng cũng có chút chột dạ, không tự chủ dùng quạt nhẹ nhàng vén màn xe nhìn ra bên ngoài. Hôm nay y cũng không ngồi xe, mà là cưỡi một con ngựa cao lớn đi ở phía trước xe ngựa, Úy Trì Vân Thiên cùng mấy vị tướng quân theo sát đằng sau. Dưới ánh mặt trời bóng lưng của y thon dài mà cao ngất, Mạc Ưu nhìn không khỏi ngây dại, trong lòng thoáng qua một cái lo lắng. Y mới vừa sinh non không lâu, cưỡi ngựa thổi gió như vậy, thân thể chịu được sao? Về sau hạ xuống bệnh căn nhưng làm thế nào?

Suy nghĩ một chút lại không nhịn được buồn cười dùng cây quạt gõ đầu một cái, y cũng không nguyện nhìn ngươi thêm lần nữa, ngươi cần gì phải quyến luyến không thôi uổng phí tâm tư? Vô tình nhất nhà đế vương, nếu yêu người nhà đế vương, sớm nên làm tốt chuẩn bị vô tình vô tâm.

Đường phố đế đô vâng lên các loại âm thanh tiếng huyên náo bắt đầu từ từ xuất hiện bên tai, cuối cùng vẫn là trở lại. Đối với với Mạc Ưu mà nói, đế đô là một nơi sau khi chuyển kiếp hắn dừng chân lại, vì vậy ở trong lòng của hắn, trong này phảng phất có một loại mùi vị quê hương.

Đoàn người cũng không về phủ Tấn vương, mà là cùng Trọng Ảnh đi đến hoàng thành gặp vua. Thẳng tới thấy trên tường cung thật cao một thân ảnh minh hoàng cao gầy, mọi người mới không thể không xúc động, đương kim Thánh thượng cùng Tấn vương quả nhiên là huynh đệ hữu cung túc tình thâm, tự mình ra ngoài đón tiếp vị tam đệ này trở về.

“Thần đệ tham kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

“Tam đệ mau mau đứng lên. Trong triều nhiều chuyện, ngươi ta huynh đệ lại từ biệt mấy tháng, hôm nay thật vất vả đoàn tụ, phụ hoàng ở trên trời có linh, tất hẳn sẽ vui vẻ yên lòng.”

Uy đế một phen giải thích thâm minh đại nghĩa làm liên quan lão thần bên người rối rít thổn thức không dứt, ngô hoàng nhân từ, phiên vương vốn cũng không nên ở lại kinh thành, hôm nay Thánh thượng một mặt trung hiếu khoan hậu, thật sự là phúc của Đại Dạ ta.

“Tam đệ một đường khỏe không? Nghe nói thân thể Mạc Ưu không tốt trì hoãn chút ngày giờ, hôm nay tốt hơn chưa?”

Huynh đệ hai người dắt tay đi dạo trong hoàng thành, sau người dĩ nhiên là đi theo một hàng cung nũ thái giám đông nghịt.

“Thần đệ đang vì này nghĩ khẩn cầu hoàng thượng. Mạc Ưu này thân phận không rõ lai lịch khả nghi, thần đệ quả thực không nghĩ để lại người như vậy ở bên người. Ban đầu dụ được thần xoay quanh, sau đó bị vạch trần còn nhất phái vịt chết mạnh miệng, đánh chết không nói một câu nói, cặp mắt kia cả ngày tựa như hận độc nhìn chằm chằm thần, không biết đáng ghét bao nhiêu. Bởi vì ban đầu là tiên hoàng tứ hôn hôm nay cũng chỉ có thể cầu hoàng thượng khai ân, đem hắn đuổi đi, thần đệ thực nhìn thấy hắn cảm thấy trong lòng ngột ngạt.

Cánh tay của Phong Tiêu Nhiên bị Uy đế thân thiết kéo, huynh trường này y còn cao hơn y chút, hai người đứng gần như vậy, một cảm giác bị áp bách vô hình tự nhiên nảy sinh, hơn nữa Uy đế thói quen xông mùi thơm nồng nặc trên y phục, chợt cảm thấy trong lồng ngực bỗng nhiên một trận khó chịu.

Y đè nén cảm giác buồn nôn, ngược lại đúng lúc nặn ra mỉm cười lúng túng miễn cưỡng, lời nói ra cùng lời hắn nói không hẹn mà hợp.

Cả ngày hận độc nhìn chằm chằm y? Uy đế nghe không tự giác cong môi, lộ ra một nụ cười quỷ dị. Dạ của hắn, xem ra vẫn là thuộc về hắn.

“Nhưng tiên đế tứ hôn, hơn nữa lúc Văn vương làm loạn hắn còn hộ giá có công, chỉ như vậy nghỉ bỏ dường như có chút không ổn a. Như vậy đi, trong cung cấm vệ sâm nghiêm, nếu không trẫm trước đem hắn giam lỏng, một giúp ngươi thở phào nhẹ nhõm, thứ hai cũng chặn lại miệng lưỡi thế gian.”

Uy đế cố làm khó xử nói ra một kế, Phong Tiêu Nhiên lập tức vô cùng tình nguyện tạ ơn.

Buối tối trong cung sanh ca thâu đêm vì Tấn vương đón gió, Mạc Ưu lẳng lặng ngồi ở bên người của Phong Tiêu Nhiên, dù hai người cách nhau chẳng qua hai tầng y phục thật mỏng, nhưng lại dường như cách thiên sơn vạn thủy bàn xa xôi.

Phong Tiêu Nhiên một đường đều chịu các vị vương công đại thần chúc rượu, có khi cũng sẽ nâng ly hướng người khác kính mấy ly, Mạc Ưu thấy sắc mặt y hơi đỏ, muốn khuyên mấy câu, nhưng lời đến khóe miệng lại bị ánh mắt y lãnh đạm nhàn nhạt quét qua gò má cứng rắn ép trở về.

Rượu quá ba tuần, Lãnh Thu Bạch ở dưới sự ám chỉ liên tục của Uy đế không tình nguyện mở miệng.

“Nghe tiếng đã lâu Mạc Ưu công tử là một nhân vật phong nhã, Thu Bạch ở lâu trong cung mỗi ngày hướng về phía những nữ nhân chỉ biết thêu thùa kia rất là phiền muộn, còn muốn mời Tấn vương điện hạ bỏ yêu thích mấy ngày, để cho hắn lưu lại cùng bổn cung mấy ngày như thế nào?”

Nghe lời Lãnh Thu Bạch nửa là nũng nịu nửa là mệnh lệnh, sắc mặt của Mạc Ưu không nhịn được một trận trắng bệch. Thì ra y đều an bài xong, liền làm sao đem hắn lưu lại, cũng tìm xong rồi lý do đường đường chính chính. Hai tay siết chặt áo khoác trên đầu gối, Mạc Ưu từ đầu đến cuối duy trì mỉm cười lễ phép. Đối với lời nói của Lãnh Thu Bạch từ chối cho ý kiến.

Khóe mắt quét qua Phong Thiên Ngạo ngồi ở trên cao, thấy y lại không có chút nào cố kỵ tràn đầy chơi đùa như thợ săn nhìn về phía con mồi vậy nhìn mình, trong lòng không từ co một đoàn lửa giận bay lên, nghĩ muốn phát tác, lại bị Phong Tiêu Nhiên ở dưới bàn bắt thật chặc hai tay.

Hai tay nắm nhau nhiều thêm một túi giấy cực nhỏ.

“Này là huyễn dược thượng hạng, có thể để cho người sinh ra ảo giác cùng người giao hoan. Nếu ngươi không muốn, hãy dùng nó đi.”

Phong Tiêu Nhiên rất tự nhiên đồng ý yêu cầu của Lãnh Thu Bạch, thậm chí cười hướng hắn chúc rượu, ở lúc ngửa cổ uống dùng mật âm nói một câu như vậy với Mạc Ưu.

“Một bọc dược nho nhỏ, có thể sử dụng cả đời sao?” Mạc Ưu gần như hừ lạnh lên tiếng, lòng bàn tay hơi dùng sức, một bọc bột nhất thời tiêu tán ở trong không khí không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Nếu như nói Tiêu Nhiên buông tha làm hắn thương tâm, nhưng hắn có thể hiểu, vậy hành động lúc này của y nhưng thật làm hắn tức giận. Nếu đem hắn đưa đến trong tay của Phong Thiên Ngạo, chẳng lẽ cũng chưa từng nghĩ tới thú dục của hắn sao? Rõ ràng là y chọn đường cho hắn, cần gì phải làm ra một bộ dáng vẻ lo nghĩ vì hắn.

Việc bị làm cho tức giận của Mạc Ưu toàn bộ rơi vào trong mắt của Phong Tiêu Nhiên, trên mặt y cũng không có bất kỳ biến hóa, trong lòng nhưng đã sớm phiên giang đảo hải. Thật ra thìy vốn không nên làm như vậy, không nên cho hắn thuốc, sẽ để cho hắn cho là y nhẫn tâm tuyệt tình không thì xong rồi sao? Nhưng hết lần này tới lần khác thấy ánh mắt tham lam mà nóng bỏng của Phong Thiên Ngạo hướng về phía Mạc Ưu, y thật sự là không nhịn được.

Ưu Nhi, ngươi không nên trách ta, sẽ không để cho ngươi chịu đựng quá lâu, chỉ cần cổ độc vừa trừ, ta tự nhiên cứu ngươi đi ra. Đến lúc đó ngươi nếu không chịu tha thứ ta, không muốn cùng ta chung một chỗ, ta cũng sẽ không miễn cưỡng, chỉ cầu ngươi sống khỏe mạnh.

Tiểu nhi trong bụng dường như cũng cảm ứng được giữa hai vị phụ thân sóng ngầm mãnh liệt, không nhịn được ở trong bụng của Phong Tiêu Nhiên giãy giụa lăn lộn, chọc cho Phong Tiêu Nhiên ở trong một trận đau khổ khổ nhẫn nại, thậm chí nhất thời chống đỡ hết nổi ngã xuống trên bàn.

Mọi người chỉ coi Tấn vương uống nhiều rồi không thắng tửu lực, cũng không để ý, chỉ có Mạc Ưu chú ý tới bàn tay đè ở bụng của y. Là đau bụng sao? Khi đó nhất định là hạ mãnh dược đi, một đường bôn ba căn bản không cách nào điều dưỡng. Người này, đối với mình cũng có thể ngoan tâm như vậy. Y ngoan ngoãn trở lại dĩ nhiên không phải là vì thần phục dưới Phong Thiên Ngạo, hoài bão của y, Mạc Ưu mơ hồ có cảm giác, chẳng lẽ là vị trí đó, đối với y thật sự so với cái gì đều trọng?

Thật buồn cười, chuyện cho tới bây giờ, hắn lại vẫn là không nhìn nổi dáng vẻ y nửa điểm chịu tội. Gần như là một tiếng than thở thấp không nghe nổi, bụng đã bị trận trận quặn đau hành hạ mồ hôi lạnh nhễ nhại Phong Tiêu Nhiên đột nhiên cảm giác được mình rơi vào trong ngực ấm áp, là Mạc Ưu, hắn cứ như vậy vô cùng tự nhiên vòng từ sau lưng y, hai tay không dấu vết ở dưới bàn nhẹ nhàng vì y xoa vuốt bụng.

Trong lòng Phong Tiêu Nhiên kinh sợ, không nỡ đẩy của của hắn ra. Bí mật của bụng sớm bị vải thật dài cuốn chặt lấy, là sẽ không bị phát hiện, lâm biệt sắp tới, hãy để cho y tự do phóng khoáng một lần nữa đi, lại cảm thụ một hồi vuốt ve đối với y mà nói rất nhanh sẽ trở thành xa xỉ khó cầu đi.

Đêm, Tấn vương trở về vương phủ, mà Tấn vương trắc phi nhưng ở lại trong cung, ban cho ở Cam Tuyền cung, nơi ban đầu Trinh phi từng ở.

“Công tử, đêm đã khuya, sớm chút nghỉ ngơi đi.”

Diệp nhi nhìn người đứng xuất thần gần cửa sổ biết đang vì chuyện gì, trong lòng không nhịn được lo âu cho hắn.

Cam Tuyền cung là một trong tứ đại cung thất trong cung, là chỗ ở của quý phi. Hôm nay bọn họ tới một cái, hoàng thượng ban thưởng liền từng đợt tiếp từng đợt, ăn mặc chơi dùng, cái gì cần có đều có, cung nữ thái giám lại là cung cung kính kính đứng đầy đất.

Này nào giống như là đãi ngộ cho một trắc phi của phiên vương làm khách trong cung? Một quý phi đích thực cũng không được như vậy a, còn kém không bị hoàng thượng lâm hạnh thôi…

“Hoàng thượng giá lâm!”

Tiếng hô bén nhọn của thái giám truyền tới cắt đứt suy nghĩ của hắn, hắn không nhịn được hai chân run run, hoàng thượng lại tới thật! Quay đầu nhìn người vẫn thất thần trước giường kia, không ngờ người nọ coi như không có chuyện gì mỉm cười đi về phía hắn, vỗ một cái trên vai hắn tựa như an ủi, liền đi tới cạnh cửa tiếp giá.

“Đoạn thời gian này ủy khuất ngươi. Hôm nay vừa trở lại, liền an tâm ở đi. Tấn vương là một người thức thời, nếu chịu đem ngươi lưu lại, ta nhìn y cũng không có can đảm lại tới chỗ trầm đòi người.”

Phong Thiên Ngạo dường như tận lực phải đem chuyện Mạc Ưu phản bội cùng phệ tâm cổ bỏ qua không đề cập tới, chẳng qua là cười híp mắt nghĩ kéo tay của hắn.

Mạc Ưu cũng không thỏa hiệp, thân hình chợt lóe liền lui sang một bên.

“Bệ hạ hào hùng ngút trời, thanh danh cái thế, Mạc Ưu hỏi một câu, người có nghe nói qua tá thi hoàn hồn?”

Phong Thiên Ngạo hơi ngẩn ra, hắn không nghĩ tới tại giờ phút quan trọng này Mạc Ưu lại sẽ hỏi hắn một vấn đề không quan trọng như vậy.

“Hơi có nghe đồn. Dạ, xuân tiêu một khắc giá ngàn vàng, chúng ta...”

“Bệ hạ mời từ từ, nếu như tại hạ nói ta không phải Dạ Tiêu Vân, hắn sớm trong lúc đang thi hành trong nhiệm vụ tính toán thất bại bị Phong Chi Hành một mũi tên xuyên ngực bắn chết. Mà ta, bất quá là một luồng cô hồn ngoài ngạn dặm hoàn dương tới, ngươi nhưng tin tưởng?”

Thần sắc trên mặt Mạc Ưu như thường, từng chữ từng câu lại nói hết sức trịnh trọng, Phong Thiên Ngạo nghĩ muốn nắm chặc tay lại lần nữa dừng lại ở không trung, một đôi tròng mắt u lan như biển sâu không thể tin nhìn hắn.