Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)

Quyển 2 - Chương 70: Mặt phong trần tóc như sương




Editor: Sakura Trang

“Rốt cuộc như thế nào, ngươi lại tiếp tục thúi nghiêm mặt như vậy nếp nhăn cũng muốn mọc ra.

Ăn vào đan dược cứu mạng Liễu Minh Nguyên đưa, Phong Tiêu Nhiên gối hai bồ đoàn cẩm tú ngồi dựa ở trên giường, nhanh muốn không chịu nổi nhìn người một mực cau mày không nói một lời.

“Vị trí bào thai không chính, ngươi lại không để cho ta giúp ngươi đẩy bụng xoa bóp, khí huyết thiếu hụt, mỗi ngày chỉ dựa vào nội lực của Vân Thiên, tổng cũng không phải là một cách. Ngươi cứng rắn là đem toàn bộ nội lực hộ ở trên người thai nhi, mình nhưng ngày càng suy kiệt, tiếp tục như vậy chỉ sợ coi như hài tử có thể bình an ra đời, ngươi cũng... Ngươi nói ta làm sao có thể không gấp, ta gấp đến độ đầu tóc cũng sắp rụng hết!”

Liễu Minh Nguyên nhìn người trước mặt không biết trời cao đất rộng này, hắn lại còn cười được, thật là... Cũng không để ý cái gì tôn ti lễ nghi nữa, hai mắt bốc lửa hận thiết bất thành cương hung ác trợn mắt nhìn y một cái.

“A, ta coi là chuyện gì. Lời ngươi cũng nói xong, nếu hài tử có thể giữ được, vậy là được rồi, những thứ khác ngươi không cần quan tâm.”

“Ngươi lời này có ý gì?” Liễu Minh Nguyên nghe lời y có chút kỳ lạ, không khỏi rét một cái.

“Không có ý gì, ta hỏi ngươi, Ưu Nhi gần đây thế nào?”

Phong Tiêu Nhiên đột nhiên ưỡn ngươi về phía trước, trên mặt chớp mắt bốc lên điểm mồ hôi hột.

“Ngươi đừng động, gấp như vậy làm gì, hắn không có sao, toàn bộ như thường.” Liễu Minh Nguyên đè y nằm về trên gối, mắt cũng không dám nhìn thẳng vào mắt y, chẳng qua là cúi đầu vội vã vì y dịch chăn giống như là ở che giấu cái gì.

“Không có sao? Như thường? Ta thật là lần đầu tiên nghe nói, thì ra một người chết, lại gọi là toàn bộ như thường.”

Câu nói Lạnh như băng từ đôi môi môi mím thật chặc của Phong Tiêu Nhiên giãy giụa bay ra, dường như mới vừa cách đôi môi của y, thì đã tan tành phiêu tán ở trong không khí ngưng trệ.

“Ngươi... Ngươi làm sao biết?” Liễu Minh Nguyên lập tức cảm thấy tóc gáy toàn thân cũng dựng ngược. Trước đó vài ngày nhận được mật báo trong cung, nói vương phi uống thuốc độc tự vận, Uy đế phong tỏa tin tức cũng bí mật xử lý thi thể của hắn. Tin tức này hắn dĩ nhiên là không dám để cho Phong Tiêu Nhiên biết, thân thể hiện tại của y không thể so với bình thường, vạn nhất có sơ xuất gì, kia nhưng là một xác ba mạng a!

“Minh Nguyên, chẳng lẽ là mấy ngày nay ta nằm nhiều, ngươi thật cho là bổn vương là một một dựng phụ vô dụng sao?”

Phong Tiêu Nhiên hận hận lắc đầu một cái, một chưởng đánh vào trên khung cửa sổ, lập tức mạt gỗ tung tóe, trên khung gỗ tàn phá dính chút giọt máu.

“Điện hạ!” Liễu Minh Nguyên hù dọa thiếu chút nữa nhất thời bay hồn, vội vàng kéo tay của y kiểm tra: “Ngươi đây là điên rồi sao? Loại thời điểm này còn vọng động chân khí, có phải hay không không muốn sống nữa?”

A! Nghĩ đến tầng này, Liễu Minh Nguyên không do hai tay run rẩy, áo lót một trận mồ hôi lạnh.

“Điện hạ, ngươi chẳng lẽ là...”

“Không cần nói nhiều. Ưu Nhi là một người thích náo nhiệt, một người ở phía dưới nhất định cực kỳ tịch mịch. Về sau ngươi cùng Vân Thiên phải cố gắng nâng đỡ thiếu chủ, chúng ta kế hoạch lâu như vậy, mắt thấy liền muốn thành công, hai hài tử này, ngươi nhìn đứa nào có thể được việc, liền đỡ hắn thượng vị. Một cái khác, nếu là nữ nhi, tự nhiên có thể mang theo bên người, nếu không may mắn cũng là một nhi tử... Tìm gia đình thích hợp đưa đi, bình an qua một đời đi, nhớ lấy không thể để cho nó biết thân thế của mình.”

“Vậy chính ngươi thì sao? Ngươi muốn làm gì?” Mặc dù nghe lời tương tự như lời trăn trối của Phong Tiêu Nhiên, nhưng Liễu Minh Nguyên vẫn là chưa từ bỏ ý định chờ y chính miệng nói ra. Hắn không tin, hắn cũng không tin chủ nhân trung thành cảnh cảnh phụ tá mười mấy năm, rõ ràng sẽ trở thành quân vương một đời ngạo thị thiên hạ, hôm nay nhưng phải cam tâm tình nguyện của vì một chữ tình mà buông tha sinh mạng mình.

“Ô ô ô...”

Tiếng khóc thút thít nhẹ nhàng từ trong góc truyền tới, hai người đồng thời sửng sốt một chút, quay đầu nhìn lại mới phát hiện mao đầu tiểu tử Lâm Phong mới vừa rồi đi gọi Liễu Minh Nguyên vẫn còn ở trong phòng. Giờ phút này người kia đang rúc lại bên góc tường dùng tay áo bụm mặt, bả vai run lên một cái hiển nhiên là hết sức đè nén tiếng khóc.

Liễu Minh Nguyên lập tức kinh hãi, đứa nhỏ này tại sao còn nơi này? Mới vừa rồi hai người nói rất nhiều lời cơ mật, nếu là truyền đi, kia...

“Ngươi tại sao còn ở nơi này!” Không lo được nhiều như vậy tiến lên, Liễu Minh Nguyên cầm một cái chế trụ mạch môn của hắn.

Ai ngờ tiểu tử kia không tránh không né, lại một cái nhào tới ôm chặt lấy hắn khóc rống lên: “Liễu đại ca, đều do ta, ta không nên suy nghĩ trêu đùa các ngươi, để cho Tiêu Nhiên bị khổ nhiều như vậy, thật xin lỗi thật xin lỗi, ta thật không biết các ngươi đã nhận được tin tức...”

Trong lòng Mạc Ưu chua xót lập tức cùng Liễu Minh Nguyên mình coi như huynh trưởng ôm chung một chỗ, nói tất cả mọi chuyện trong lòng, nước mắt nước mũi cũng chảy ra tèm lem, hắn cũng lão đại không khách khí toàn bộ lau ở trên người của đối phương.

Liễu Minh Nguyên nghe như trong sương mù không biết nơi nào, người nọ này đã sớm không chịu được, thanh âm này, ngữ điệu này, rõ ràng chính là...

“Ưu Nhi...”

Gần như là liền lăn một vòng đứng dậy, y cái gì cũng không muốn, chỉ muốn nhanh một chút chạm tới người kia, chạm tới mặt ấm áp của hắn, nghe một chút tim đang nhảy nhót của hắn.

Hai chân nhiều ngày không xuống giường đã sớm bủn rủn không chịu được, nào có thể chịu đựng được thân thể nặng nề không chịu nổi hiện tại của y, mới vừa chạm đất thì đã tê liệt mềm nhũn ngã xuống.

“Tiêu Nhiên!”

Đi đôi với một tiếng kêu lo lắng vội vàng, Phong Tiêu Nhiên chỉ cảm thấy bên tai ấm áp một trận, dường như có một sợi tơ tằm như có như không đem một tiếng kêu này rót vào trong lòng y, khiến cho lòng cương lãnh không chịu nổi của y nhất thời mềm mại một trận. Chờ đợi y cũng không phải là mặt đất lạnh như băng, mà là cái ôm trong vòng ngực ấm áp đã lâu.

Cửa phòng bị chi một tiếng nhẹ nhàng đóng lại, hiển nhiên đã tỉnh ngộ lại Liễu Minh Nguyên cũng biết bây giờ không phải là lúc trách mắng Mạc Ưu, đã sớm thức thời rời đi, cho hai người đã xa nhau quá lâu này một chút không gian ngọt ngào.

“Ưu, thật sự là ngươi sao?” Nhìn gương mặt bình thường có chút xa lạ trước mắt này, trên mặt của Phong Tiêu Nhiên lướt qua một chút hoang mang. Thậm chí ngay cả mình đã bị nhẹ nhàng ôm lên giường, cũng không có phát hiện chút nào.

“Là ta, ta trở lại, ta ngay tại bên người ngươi, ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ lại đem ta đuổi đi.”

Đúng, chính là Ưu Nhi. Trừ hắn, còn ai có ánh mắt trong suốt như vậy? Phong Tiêu Nhiên dường như nằm mộng mới tỉnh vậy trừng mắt nhìn, vung tay lên một cái, liền lột xuống mặt nạ da người trên mặt Mạc Ưu.

“Hắc hắc... Trên đường sợ tên sắc quỷ hoàng đế kia nhớ tới sơ hở lại muốn bắt ta trở về, không thể làm gì khác hơn là dịch dung cải trang.” Mạc Ưu bị ánh mắt hơi chút u oán của người trong ngực làm thấy chột dạ không dứt, đã sớm trong lòng trong quất mình vô số lần, chỉ đành phải ngượng ngùng nói.

“Ngươi a...”

Phong Tiêu Nhiên chẳng qua là lăng lăng nhìn chăm chú hắn, hồi lâu mới sâu kín thở dài một hơi. Dường như cũng không chú ý tới mất tự nhiên của hắn, cũng căn bản không nghĩ tới muốn trách hắn chuyện không sớm cùng mình nhận nhau, chẳng qua là một mực tham lam nhìn hắn, dường như phải đem chia xa mấy tháng qua nhìn bù lại.

“Tiêu Nhiên, ngươi mắng ta đi, mắng ta bao nhiêu đều được.” Thật ra thì thân hình của Phong Tiêu Nhiên rất cao, còn hơn Mạc Ưu mấy centi mét. Nhưng hôm nay cái người luôn luôn như thần tiên hạ phàm làm người ta chỉ có thể ngửa mặt trông lên mà không dám tiết độc này, lại hầu như không còn sinh khí rúc lại trong ngực mình, thân thể lại nhẹ dọa người, người khác mang thai cũng có thể nặng hơn hai ba chục cân, y nhưng lại càng giảm đi.

“Ngốc, ta mắng ngươi cái gì? Là ta không đúng trước, là ta lừa ngươi trước. Ưu Nhi, ngươi đừng trách ta, ngươi nhìn, bọn nhỏ vẫn còn ở.”

Ngón tay thon gầy run lẩy bẩy kéo lại bàn tay của hắn, che ở trên bụng nhô lên thật cao, trong kia rất mềm mại, cũng rất ấm áp. Mạc Ưu cảm thấy đầu mình chớp mắt như bị thứ gì đánh trúng vậy, toàn thân lại bắt đầu sinh đau. Vì những đau khổ người trong ngực này phải chịu, hắn thật cảm thấy mình rất đáng chết.

“Tốt Tiêu Nhiên, vậy chúng ta cũng không ai trách ai, chúng ta liền đem chuyện đã qua xóa đi, để cho chúng ta bắt đầu lại, cùng nhau chờ hai hài tử xuất thế, được không?”

Suy nghĩ thái độ tiêu cực không muốn phối hợp tốt với Liễu Minh Nguyên mấy ngày qua của người này, lại chính là vì chờ sinh hạ hài tử sau cùng mình chết chung, lòng của Mạc Ưu thật co giật lợi hại, người này làm sao ngu như vậy, tại sao có thể có người ngu như vậy!

Kích động không thôi tay của hắn đang ôm Phong Tiêu Nhiên không kiềm được cũng dùng sức chút, cho đến người trong ngực không nhịn được khe khẽ hừ một tiếng, hắn mới như ở trong mộng mới tỉnh vậy bận bịu thả lỏng lực.

Cẩn thận đỡ y nằm xuống, bản thân Mạc Ưu cũng cởi tất chui vào trong chăn, vẫn là ôm y vào trong ngực. Nguyên bản cao lớn y hôm nay thật là gầy đến chỉ còn lại một khung xương, để cho Mạc Ưu ôm ở trong ngực, cũng có thể nghe được thanh âm trong tim mình đang rỉ máu.

Bắt được hai tay lạnh như băng của y, Mạc Ưu chợt nhớ tới Liễu Minh Nguyên mới vừa nói, hắn đem tất cả chân khí của mình đều dùng tới bảo vệ tâm mạch của thai nhi, hiện tai y chỉ có thể mỗi ngày dựa vào Úy Trì Vân Thiên độ khí để duy trì sinh mạng.

“Tiêu Nhiên, ngươi có mệt hay không? Nằm một chút được không, ta cùng với ngươi.”

“Ừ.” Phong Tiêu Nhiên nguyên bản mỗi ngày ngủ nhiều hơn tỉnh, hôm nay vô cùng tự nhiên nằm trong ngực của người yêu, vô cùng tự nhiên thoải mái thỏa mãn, bàn tay ấm áp của Mạc Ưu nhẹ nhàng xoa vuốt eocuar y, rất nhanh từng cổ chân khí ấm áp liền chảy khắp toàn thân y, cũng giúp y ngủ an ổn.

“Liễu đại ca, ngươi vào đi.”

Xoay người lại nhìn một người đã ngủ say, Mạc Ưu vẫn là dứt khoát thu hồi ánh mắt quyến luyến không thôi, một mình ngồi vào bên cạnh bàn gần cửa phòng.

“Ngươi làm sao biết ta vẫn ở?” Cửa phòng bị đẩy nhẹ ra, nam nhân bình thường trước sau như  một tự phụ độc mồm lần này thật không nghĩ tới tiểu tử luôn luôn hấp tấp không hiểu chuyện này có thể nhìn thấu tâm tư mình.

“Đại ca, xin ngươi nói thật cho ta, tình huống bây giờ của Tiêu Nhiên như thế nào? Còn có chuyện các ngươi một mực chuẩn bị, chuyện kia bắt đầu từ lúc nào?”

Liễu Minh Nguyên ngắm nhìn thật sâu thiếu niên trước mặt một cái, suy nghĩ mãi vẫn là quyết định nói thật với hắn. Phong Tiêu Nhiên nếu vì hắn ngay cả mạng cũng không muốn, kia kế hoạch tương lai này, chỉ sợ cũng đã sớm đem hắn dự tính ở bên trong đi.

“Tình huống thân thể điện hạ rất hỏng bét, nhưng bây giờ ngươi trở lại, ta lạc quan rất nhiều. Tới Tới một cái nội lực thâm hậu như ngươi có thể giúp y bảo vệ tâm mạch, thứ hai cũng chỉ có ngươi có thể dựa vào gần y, chốc lát nữa ta dạy ngươi một bộ thủ pháp đẩy thuận vị trí của bào thai, ngươi mỗi ngày trước khi ngủ làm giúp y đi. Còn việc kia, toàn bộ đều thuận lợi tiến hành, điện hạ sợ vị kia trong sẽ không cho chúng ta quá nhiều thời gian, kế hoạch là tiểu thế tử vừa ra đời liền tiến hành, dùng đoạt được tiên cơ.”