Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)

Quyển 5 - Chương 99: Mạc Ưu trở về




Editor: Sakura Trang

Tằng lâu khỉ các dĩ hàm xuân, ngưng trang diễm phấn phục như thần.

Tế tế khinh quần toàn lậu ảnh, ly ly bạc phiến cự chướng trần.

“Bệ hạ, sáng sớm gió lạnh, ngài nên khoác thêm áo khoác vào.”

Người nọ chỉ mặc một một món đan bào lười biếng dựa ở trên cổng thành, tựa vào lan can trông về phía xa, đối với bên người toàn bộ hồn nhiên không cảm giác, chẳng qua là ngàn dặm vọng quân trở về.

Từ trước đó vài ngày nhận được tin báo từ Nhất thành, tính một chút thời gian trong hai ngày này Mạc hoàng hậu nên về, người này vẫn luôn là bộ dáng này, mỗi ngày hạ triều liền leo lên tòa lâu cao nhất trong hoàng thành này nhìn, đến lúc sương chiều hạ xuống, mới không cam lòng trở về..

Thở dài một cái, A Lâm vẫn là quan tâm vì y phủ thêm một món áo khoác lông mỏng. Từ sinh tam điện hạ, thân thể của y không bằng lúc trước, sáng sớm gió lạnh nhiều sương, y cũng rất kỵ lạnh. Hoàng hậu đi chưa đến một tháng, y đã bị bệnh hai lần, đều do phong hàn.

“Khải bẩm bệ hạ, có mật hàm của Triệu đại nhân.”

Dưới lâu có người cất giọng bẩm báo, tuấn nhan từ đầu đến cuối như đá điêu khác của Phong Tiêu Nhiên cuối cùng cũng có chút động tĩnh, mày kiếm hơi nhăn, môi mỏng màu nhạt mân chặt hơn.

Theo lý thuyết sắp đến đế đô, chuyện gì còn cần mật? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì…

Bóng mờ trong lòng không khỏi càng ngày càng nặng, mạnh chống tinh thần bước nhanh đuổi về Phi Long điện, lại thấy một người cúi đầu quỳ dưới bậc thềm, thân hình có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không nhận ra.

Người nọ nghe tiếng bước chân, bận bịu quay người lại hành lễ, lúc này Phong Tiêu Nhiên mới nhận ra nguyên lai là Trọng Ảnh.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Biết hắn luôn luôn đi theo bên người Mạc Ưu, chỉ phụ trách đối với một mình hắn, hôm nay lại thấy một mình hắn xuất hiện ở trong này, trong ngực Phong Tiêu Nhiên càng thêm bất an sốt ruột, qua loa vén lên vạt áo ngồi xuống long ỷ, một đôi mắt nhưng nhìn chằm chằm Trọng Ảnh không ngừng lóe lên.

“Khởi bẩm bệ hạ, trên đường chúng ta trở về gặp phải đánh bất ngờ, là... Là Phong Thiên Ngạo.”

“Nói kĩ càng.”

Thanh âm của Phong Tiêu Nhiên lạnh lùng, trong yên tĩnh nhưng lộ ra trận trận sát khí, làm người hàng năm sống trong kiếp sát thủ như Trọng Ảnh cũng không khỏi một trận lạnh cả người.

“Bọn họ nhiều người, hơn nữa người người ra tay tàn nhẫn cũng không muốn sống, thật giống như chỉ cần có thể hao tổn người của chúng ta, người người đều nguyện ý chôn theo vậy. Nhân mã của chúng ta bị kẹt ở trong một cái khe núi tiến thối lưỡng nan, điện hạ vì gìn giữ mọi người, cất thuốc nổ dẫn Phong Thiên Ngạo vào một cái sơn động...”

Thanh âm của Trọng Ảnh càng nói càng thấp, cho đến quả thực không nói được, mới lặng lẽ ngẩng đầu nhìn thần sắc của Phong Tiêu Nhiên.

Vốn cho là người nọ không chịu nổi đả kích nhất định sẽ đại phát lôi đình, ai ngờ y lại giống như không nghe được vậy, chẳng qua là nhàn nhạt ồ một tiếng, ánh mắt tiếp tục rời rạc ở cạnh cửa, lại tiếp tục đặt câu hỏi.

“Những người khác đâu? Tiếu Ảnh trở về sao?”

“Khởi bẩm hoàng thượng, bởi vì chúng ta sau đó quay trở lại không hề tìm được thi thể, là lấy nhận định của Tiếu đại nhân điện hạ nhất định tìm phương pháp khác bỏ chạy, trước mắt còn đang trong lục soát khắp nơi.”

“Rất tốt. Ngươi vừa trở lại, trẫm liền gọi cho ngươi tám ngàn phiêu kỵ tinh binh, ngươi mang theo bọn họ đi tìm cho trẫm, sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể.”

Cẩn thận vuốt hoa văn in trên viền tay áo, Phong Tiêu Nhiên ngồi ở đó không nhúc nhích, liền lúc nào Trọng Ảnh đi xuống, lúc nào Liễu Minh Nguyên tiến vào cũng không biết.

Thần sắc Liễu Minh Nguyên phức tạp nhìn trước mắt người, thời khắc này y, biểu hiện càng bình tĩnh, chính là càng làm người ta lo âu. Nghe được người yêu sinh tử không biết trước, hoặc là nói dữ nhiều lành ít, có ai còn có thể giữ trấn định như vậy chứ?

“Bệ hạ...”

“Suỵt... Chớ quấy rầy. Ngươi nghe được tiếng vó ngựa sao? Trẫm nghe đâu, Ưu Nhi lập tức sắp trở lại, tiếng vó ngựa cũng càng ngày càng vang đâu, ngươi nghe, ngươi nhanh tới nghe một chút!”

Phong Tiêu Nhiên đưa ngón trỏ để ở khóe miệng cho cho Liễu Minh Nguyên lên tiếng, một cái tay khác nhưng hư nắm phụ ở bên tai, thân thể thoáng nghiêng về phía trước, tựa như thật có thể nghe được cái gì vang động vậy.

Nhưng mà cung thất lớn như vậy, căn bản là an tĩnh liền thanh âm một cây châm rơi xuống đất cũng có thể nghe, từ đâu tới tiếng vó ngựa?

“Hoàng thượng! Liễu đại nhân, người nhìn này...”

Lâm Đống đứng ở sau người Liễu Minh Nguyên mù ánh mắt, hoàng thượng nhìn qua rõ ràng thần chí không đúng, này nhưng làm sao cho tốt?

“Đừng làm ồn, y đây là lửa công tâm mê, chờ ta giúp hắn đẩy cung qua huyệt, ngươi đi đem hai vị điện hạ mang đến, một hồi bệ hạ tỉnh hồn lại thấy bọn nhỏ ở bên người, chỉ sợ sẽ dễ chịu hơn.”

“Dạ, lão nô đi làm ngay.”

Đây là địa phương nào? Thật ồn ào... Nóng quá!

Trên trời làm sao có ba cái mặt trời? Tất cả đều sáng ngời lóe  kim quang, chợt lóe chợt lóe dồn hết sức bắn ra nhiệt lượng, trong không khí nóng bỏng giống như lửa cháy.

Bốn phía làm sao lại có nhiều người như vậy? Bọn họ mặc thiết giáp chiến y, cầm đao thương kiếm kích, có người phóng ngựa mà chiến, có người gần người sáp lá cà, binh binh bàng bàng trận trận kim loại đụng thanh âm bên tai không dứt, máu đỏ tươi, lưu thành một hàng.

Là ai đang gọi y? Làm sao quen như vậy tất, quen như vậy chứ?

Thật là muốn quay đầu lại, nhưng người của y tựa như bị định trụ vậy, cổ lại như nặng ngàn cân, làm sao cũng không động được.

Không giống tiếng đánh nhau càng ngày càng gần, cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên chuyển đổi trong một sơn động u ám.

Phía trước có hai người đang đánh cận chiến, trên người của bọn họ cũng dính vết máu đỏ thẫm, không nhìn ra ai chiếm thượng phong, càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng.

Ưu Nhi!

Người nọ rõ ràng là Ưu Nhi! Y muốn lên đi giúp hắn, nhưng một bước cũng không đi được, hai chân tựa như đóng đinh trên mặt đất.

Mắt thấy lưỡi đao của hắc y nhân kia đâm sâu vào trong tim của Mạc Ưu, máu chảy như suối.

Không! Ưu Nhi... Ưu Nhi!

“Bệ hạ, bệ hạ người tỉnh.”

“Phụ hoàng, phụ hoàng người làm sao, người nhìn một chút Hoàn nhi a, phụ hoàng... Ô ô ô...”

Phong Tiêu Nhiên mỏi mệt nhấc một chút mí mắt nặng nề như cục sắt, trước mắt đầy người, xung quanh thật là sáng, định thần nhìn một cái, thì ra là ở trong tẩm cung của mình, A Lâm mang Hoàn nhi cùng Mộ nhi vây quanh ở trước giường y.

Lâm Đống cùng Liễu Minh Nguyên hầu hạ ở bên cạnh họ.

“Trẫm làm sao?”

Vô lực nhếch môi, cổ họng đau như lửa đốt, chỉ phát ra một chút thanh âm thấp khàn không lưu loát.

“Bệ hạ, người sốt, hôn mê ba ngày, cũng làm hai vị điện hạ sợ hãi.”

A Lâm nghẹn ngào nói, Phong Tiêu Nhiên lăng lăng nhìn hắn, lại những ba ngày dài như vậy?

Ánh mắt chậm rãi rơi vào trên người hai đứa bé, gương mặt nho nhỏ còn ngây thơ một đoàn, nhưng cũng treo nước mắt trong suốt.

“Nhanh đừng khóc, phụ hoàng không có sao. Các con phải ngoan ngoãn nghe lời của ma ma, chờ phụ hậu các con trở lại đọc mấy bài thơ hay cho hắn nghe.”

“Phụ hoàng, Ưu Nhi sẽ còn trở lại sao? Hôm nay ở trong vườn Mộ nhi nghe được mấy tiểu thái giám nói Ưu Nhi không về được, là thật sao? Mộ nhi không muốn, Mộ nhi muốn hắn trở lại!”

Tiểu tử khóc ngã nhào ở trong ngực phụ thân, mấy người lớn bên cạnh muốn khuyên, cũng không biết khuyên từ đâu.

Ngược lại thì Phong Tiêu Nhiên qua mấy ngày nay hôn mê dường như thanh tỉnh rất nhiều, Mạc Ưu nhanh trí lanh lợi thân thủ lại tốt, lại một lòng tưởng nhớ bốn phụ tử bọn họ, lại làm sao có thể lựa chọn kiểu chết ngu xuẩn cùng địch nhân lấy mạng đổi mạng như vậy? Hắn nhất định là ở trong sơn động kia tìm được cửa ra khác? Hoặc giả là bị thương, hiện đang trốn ở nơi nào đó chữa thương?

Có suy nghĩ như vậy, lòng của y liền kiên định rất nhiều, cái ót mềm mại của nhi tử, y cố nhếch lên một nụ cười.

“Sẽ không, hắn rất nhanh sẽ trở lại. Lần sau  lại nghe được ai nói bậy, còn liền đánh miệng hắn.”

Có lẽ thật là ongo trời thấy thương, ở trải qua hơn nửa tháng chờ đợi nát tim nát phổi, cuối cùng để cho bọn họ ngóng được tin tức của Mạc Ưu.

“Bệ hạ, Tiếu Ảnh dùng bồ câu đưa tin, ở trong một cái thôn trang nhỏ ngoại ô đế đô tìm được hoàng hậu điện hạ. Là thôn dân địa phương cứu hắn lên, chẳng qua hắn bị thương, một mực không thanh tỉnh, Tiếu Ảnh đã mang theo xe ngựa đi đón, ngày mai là hồi cung.”

“Được.”

Phong Tiêu Nhiên tĩnh tọa ở trước nôi nhìn anh nhi ngủ say, Minh nhi, hài tử để cho y tử nhất sanh chịu nhiều đau khổ, sinh ra liền không được gặp phụ thân mấy lần, hiện tại tốt rồi, hắn mau trở lại.

“Minh nhi, Minh nhi ngoan, phụ hậu sắp trở về, con vui không?”

Lầm bầm nhẹ nhàng đẩy nôi, mỗi ngày thần kinh cẳng thẳng cuối cùng cũng buông lỏng, đưa ngón tay ra nhẹ nhàng trượt qua gò má trắng nõn của hài tử, trong lòng lại bắt đầu hiện lên sức sống hi vọng.

Mạc Ưu là trong lúc bất tỉnh bị người mang trở về, Liễu Minh Nguyên chẩn mạch cho hắn đầu tiên, xem bộ dáng nguyên nhân là mất máu quá nhiều chân khí hao tổn quá độ, thương thế cũng không phải là hết sức nghiêm trọng, điều chỉnh thật tốt không nguy hiểm đến tánh mạng.

Chẳng qua là... Chẳng qua là trong lồng ngực hắn dường như có một cổ chân khí khác với với dĩ vãng đang từ từ lén lút, cùng nội lực của bản thân hắn không hề dung hợp với nhau, đây là do ngoại lực, đây tột cùng là cái gì chứ?

Liễu Minh Nguyên không khỏi âm thầm phiền não, nhưng đối diện ánh mắt phủ đầy tia máu của Phong Tiêu Nhiên, hắn lại có chút không nói ra được. Thôi, nội lực người luyện võ mỗi ngày có biến, có lẽ không có bất kỳ vấn đề, cần gì phải nói ra càng làm cho y lo lắng?

“Bệ hạ yên tâm đi, trong vòng mười ngày hoàng hậu điện hạ tất có thể tỉnh dậy.”

“Cám ơn ngươi, Minh Nguyên.”

Phong Tiêu Nhiên vỗ nhè nhẹ một cái bả vai của Liễu Minh Nguyên, liền xoay người ngồi ở mép giường của Mạc Ưu, không nói thêm câu nào. Liễu Minh Nguyên thức thời mang đi hai vị hoàng tử do nghe tin hưng phấn không thôi chạy tới, cũng lặng lẽ vẫy lui cung nhân hầu hạ trong tẩm cung, kêu bọn họ hết thảy đi bên ngoài điện chờ triệu đến.

“Nhìn ngươi, cũng không biết người khác sẽ vì ngươi lo lắng, ở bên ngoài lưu lại lâu như vậy, liền phong thư cũng không gửi trở lại, lần sau nhưng không cho như vậy.”

Phong Tiêu Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve  khuon mặt mọc đầy râu của Mạc Ưu, nhu quang trong mắt lưu chuyển, thật giống như Mạc Ưu không hề hôn mê, mà là nằm ở trên giường an tĩnh vừa nói chuyện với y.

Vắt khăn lông nóng nhanh chóng lau sạch mặt cho hắn, lau người, thay y sam sạch sẽ, lại lấy ra lưỡi đao giúp hắn cạo râu, cẩn thận chải sợi tóc đằng sau, người hôn mê trước mắt này lập tức liền giống như là thêm mấy sức sống vậy.

Phong Tiêu Nhiên làm xong những thứ này, đã sớm mệt mỏi thở hồng hộc, không thể không đỡ khung cửa sổ ngồi xuống. Lẳng lặng nắm tay của Mạc Ưu, y cười yếu ớt chồng hai bàn tay lên nhau.

Ngón tay của Mạc Ưu thon dài mà đều đều, so với y hơi lớn một chút, mười ngón tay quấn quít, nhưng là làm sao cũng không muốn lại thả ra.

Mấy ngày kế tiếp, Phong Tiêu Nhiên cũng không cho phép người khác đụng Mạc Ưu, mọi việc cũng đích thân chăm sóc, thuốc thang tất cả đều ngậm từng hớp cẩn thận đút cho hắn, mỗi ngày chuyện lau người xoa bóp mọi việc không chút nào qua loa, ném ba hài tử đến sau đầu.

Ngày hôm đó mới vừa bãi triều, A Lâm thở hồng hộc chạy từ hậu cung ra.

“Bệ... Bệ hạ, hoàng hậu tỉnh!”