Thư Tình

Chương 19




Càng ôm càng chặt, càng hôn càng sâu. Khang Kế muốn đem Thiệu Chuẩn hung hăng dung nhập vào thân thể của chính mình luôn đi, nếu vậy, mình sẽ không mỗi ngày mong nhớ, mỗi ngày gặp không được. Có chút cuồng loạn, Khang Kế buông môi ra, theo bản năng hôn đi xuống. Quá cơ khát, ánh mắt Khang Kế một mảnh màu đỏ, dùng răng nanh nhẹ nhàng nhay cắn động mạch cổ Thiệu Chuẩn, tay lần theo áo ngủ rộng thùng thình vói vào vuốt ve thân thể, ôi, thích thật, thích ghê đi. Khang Kế chỉ cảm thấy hạ thân cứng rắn như sắt, không biết làm sao.

Khang Kế không biết nên làm sao phát tiết lửa tình, chỉ có thể hôn hôn, vặn vẹo qua lại trên người Thiệu Chuẩn. Mãi đến khi Thiệu Chuẩn rên rỉ một tiếng Khang Kế mới thức tỉnh. Không xong rồi, tỉnh rồi sao? Cậu chàng lật đật ngẩng đầu lên nhìn xem Thiệu Chuẩn, quả nhiên thấy đôi mắt nửa mở, giống như tỉnh lại tựa như không tỉnh.

Thiệu Chuẩn không biết bộ dạng mình ở trong mắt Khang Kế có bao nhiêu mê người, áo ngủ do bị ôm và vuốt ve mà lơi ra, thân thể xinh đẹp bị thiếu niên nhìn không xót chút gì. Tóc cũng là lộn xộn, biểu tình một vẻ mê man. Đôi mắt khép hờ, môi cũng bị hôn sưng tấy hơi hơi nhếch lên, dường như muốn được hôn.

Thần chí Khang Kế căn bản chưa kịp tỉnh táo, đã lại chìm xuồng. Không để ý tới Thiệu Chuẩn có biết hay không, phát hiện hay không phát hiện. Khang Kế cảm thấy trong lỗ tai hắn chỉ nghe được mỗi thanh âm máu chảy, khắp nơi nóng bức không thể nào phát tiết, trong mắt chỉ có một người này, người mà hắn yêu nhất này. Cúi đầu xuống, lại một lần nữa hôn lên môi Thiệu Chuẩn.

Thiệu Chuẩn không nghĩ sẽ phát triển trở thành kịch liệt như vậy, nhưng là trước mắt chính mình cũng bị dục hỏa đốt người, căn bản vô lực chống cự. Thế là thôi thì cũng thuận theo, vòng tay qua đầu Khang Kế hôn càng sâu sắc.

Hai thiếu niên củi khô lửa bốc, lại sơ khuy tình quan*, chỉ lo kịch liệt thỏa mãn trước lại không biết làm thế nào để hưởng thụ một cách thực sự. Ngốc nghếch vặn vẹo ma sát qua lại, căn bản không giải quyết được vấn đề, rên rỉ càng lúc càng lớn, động tác cũng càng lúc càng lớn, rốt cục song song ngã trên bãi cỏ dại.

Một cú ngã ấy, đánh cho hai đứa đều tỉnh ra, dù rằng thân dưới vẫn còn quấn lấy nhau, nhưng cũng chẳng dám động đậy nữa. Khang Kế nhìn thấy Thiệu Chuẩn một thân hỗn lọan nằm trên cỏ, mở to một đôi mắt to ướt át nhìn mình, không khỏi phát hoảng, đây là chính mình bắt đầu mà, trời ạ, mình sao lại hồ đồ như vậy?

Thiệu Chuẩn chớp mắt hai cái, dùng thanh âm vô tội thuần khiết nhất hỏi: “ Tôi vừa rồi chẳng qua chỉ là uống một lon bia của cậu, cậu cũng đâu cần phải đá tôi xuống đây đâu chứ? ”

“A? Gì cơ? ” Khang Kế ngẩn người nhìn chằm chằm Thiệu Chuẩn, lời này chính mình tự hiểu được, nhưng thế nào lại ngã cùng nhau, mình hoàn toàn không thể nói.

“Hay là tôi ngủ rồi tự mình ngã xuống dưới? ” Thiệu Chuẩn âm thầm đảo liếc mắt xem thường, còn muốn mình tìm bậc thang cho hắn leo xuống, tên đần này.

“Ngã, ngã xuống dưới…” Khang Kế lặp lại câu trả lời vô vị, bởi vì hắn thật sự không cách nào hình dung tình huống quỷ dị vừa rồi, một màn kịch liệt hôn và vuốt ve, hóa ra chính là một mình mình tự động dục sao? Thiệu Chuẩn… không phải mất trí nhớ hơi lố rồi sao? Chẳng lẽ uống bia có công hiệu mạnh như vậy?

Thiệu Chuẩn cố ý nhìn nhìn mặt trăng nói: “Ây da, thời gian không còn sớm, tôi muốn về nhà ngủ. Thấy cậu mời tôi uống bia như vậy, hôm nay sẽ không truy vấn cậu vì cái gì buổi tối đến nhà tôi nữa.” Nói xong, cũng không quay đầu lại, đứng dậy bước đi.

Còn mình Khang Kế ngây ngốc đứng ở nóc nhà nhìn đống bừa bãi, tư vị trong lòng nói không nên lời.

Ngay sau đó, một đứa ở nóc nhà đối diện ánh trăng, một đứa ở trên giường trong phòng, nhớ lại, cùng nhau tự an ủi. Đáng thương thay một đôi người không thể nào giải thoát cảm tình và dục vọng.

Sau đó những ngày bình thường như nhau trôi qua, chỉ là hai đứa trẻ mới nếm thử tình dục tình vọng đã có khát vọng tiếp xúc thân thể nhiều hơn. Bình thường ở trong trường học lại thường xuyên cảm thấy phấn khích. Thiệu Chuẩn dù sao cũng đã là học sinh giỏi, huống hồ lại lớn lên với một bộ dạng đẹp mắt, thái độ luôn luôn là nho nhã lễ độ, loại phong độ quý ông này đã chinh phục được một đám nữ sinh. Khang Kế trở thành chân chủ lực nhất của đội bóng rổ, tuy rằng học tập bình thường nhưng người lại vô cùng sáng láng, trên sân bóng lại nổi bật một không hai, cho nên cũng thành một loại thần tượng vườn trường khác.

Hai người không có cơ hội để chạm trán, ngoại trừ nghe một chút tin tức này nọ về đối phương cũng chỉ có thể ánh mắt giao hội trong thời gian đổi tiết ngắn ngủn. Chưa đủ nha chưa đủ, chỉ có thư tình thôi thật sự làm cho người ta cảm thấy vẫn chưa đủ.

Nháy mắt cũng sắp đến lễ Giáng Sinh, trong trường học bắt đầu xôn xao rồi, dịp này trường học cũng không cho nghỉ nhưng bọn học sinh vẫn bàn luận say sưa. Gần đây Khang Kế thường xuyên nghe thấy các nữ sinh thảo luận sau khi tan học sẽ trải qua Giáng Sinh như thế nào. Khang Kế không biết từ lúc nào thì Giáng Sinh cũng trở thành ngày hội của người Trung Quốc, không hiểu, hoàn toàn không hiểu. Nhưng nhìn thấy các nữ sinh chuẩn bị kế hoạch lãng mạn và quà tặng, tâm tư hắn động đậy, nghĩ, có nên mua quà cho Thiệu Chuẩn không ta. Mua quà gì thì tốt nhỉ?

Chiều đó sau buổi huấn luyện bóng rổ, đội bóng nói cười huyên náo một giờ mới ồn ào giải tán. Hôm nay đến phiên Khang Kế dọn dẹp dụng cụ. Phòng dụng cụ thể dục ở bên trong cầu thang lầu một. Mở cửa đi vào, một cái cửa sổ thật to, đối diện phía trước là bức tường vây khuôn viên trường, ở giữa là bãi cỏ và cây cối.

Chỗ này yên lặng vô cùng, rất ít người đến, hết sức thích hợp làm một số chuyện bí mật. Ngẫu nhiên sẽ có người ngồi trên cỏ yêu đương vụng trộm ở ngoài cửa sổ, cả đội bóng rổ đều biết, thường xuyên rủ nhau ở trong phòng rình coi. Loại trò chơi thanh xuân này Khang Kế cũng chơi đùa vài lần, ban đầu còn biết xấu hổ, sau này khi đã trải qua tiếp xúc thân mật cùng Thiệu Chuẩn thì lại đột nhiên  sinh ra tò mò đối với loại chuyện này.

Khang Kế đem toàn bộ dụng cụ sắp xếp đâu vào đấy xong, vừa thở phào một hơi, chợt nghe thấy ngoài cửa sổ có giọng nói của nữ sinh. Khang Kế mau mắn cúi thấp người nhích đến bên cạnh cửa sổ, một chút một chút nâng đầu lên, nhìn thấy một đôi nam nữ đối mặt nhau đứng ở dưới tàng cây phía trước cửa sổ.

Cô bé xinh đẹp đáng yêu, còn hơi quen mặt, nhưng nhớ không ra. Nam sinh bị cây che hơn phân nửa người nên nhìn không ra là ai. Khang Kế nghĩ có chút đáng tiếc, không phải tiết mục yêu đương vụng trộm. Nhưng dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, Khang Kế áp đầu nằm úp sấp trên cửa sổ bắt đầu thưởng thức.

“… Em thích anh lắm, có thể làm bạn trai của em không? ” Cô bé cúi thấp đầu, giọng thật nhỏ, nghe được ngắt quãng, Khang Kế thầm la đáng tiếc.

Im lặng một hồi lâu, Khang Kế không khỏi có chút hận nam sinh kia chậm rì, sắp buông tha cho kịch chạy lấy người thì chợt nghe thấy giọng của nam sinh nhẹ nhàng hỏi: “Cậu… thích tôi ở điểm gì? ”

Thiệu Chuẩn?! Cái giọng này là của Thiệu Chuẩn mà! Khang Kế thiếu chút nữa từ cửa sổ ngã xuống dưới. Một khi đã biết người này là Thiệu Chuẩn, Khang Kế bắt đầu hận, hận Thiệu Chuẩn cự tuyệt không đủ tuyệt đối, vì cái gì phải hỏi người khác thích cậu ấy điểm gì? Cậu ấy tốt như vậy, đương nhiên điểm nào đều thích, này còn phải hỏi?! Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét! Khang Kế nôn nóng bất an, lại bất lực. Tim đập bùm bùm như điên, không phải bởi vì lo lắng, mà là bởi vì buồn bực, rất buồn bực. Lại nằm úp sấp bên cửa sổ, dính sát vào cửa sổ, định bụng nghe hai người nói chuyện cho kĩ hơn.

===

*sơ khuy tình quan: lần đầu qua cửa tình (nên thiếu sót)