Thứ Tử Quy Lai

Chương 130




Ai f0 chưa á kkkkkkkkk - chớ t là t mệt mỏi qá r tr  =)))))) 😂😂😂

-K beta

Kinh Triệu Y Lý đại nhân đôi khi thực sự cảm thấy, chức quan này của mình đúng thực là không dễ làm mà.

Phụ trách sự ổn định lâu dài của toàn bộ kinh thành, nhìn qua quyền lực rất lớn, nhưng cũng có không ít rắc rối, đừng nói đến những mặt khác, Hoa Kinh là nơi tập trung rất nhiều người quyền quý, ó một số sự việc xem ra rất đỗi bình thường rồi sẽ dễ dàng xử lý theo lẽ thường, nhưng lại trở nên cực kỳ rắc rối, bởi vì ngươi sẽ không biết rằng nếu ngươi làm điều này, ngươi sẽ đắc tội ai đó, nhưng nếu ngươi không làm, ngươi lại sẽ đắc tội kẻ khác.

Lấy sự việc đang diễn ra đây đi, khi nghĩ đến tiểu tổ tông đang bị giam trong ngục tối kia, Lý đại nhân như thể đang cầm một củ khoai lang nóng phỏng tay, đứng ngồi không yên mà đi tới đi lui ở án đường phủ nha, Hình sư gia ở một bên thấy vậy, cũng không chịu nổi nữa mà nói: "Đại nhân, người nên nghỉ ngơi một lát đi, chuyện này dù có gấp gáp cũng vô ích, dù sao thì đó là ý tứ của Ninh thiếu gia, Bàng gia cùng Ninh quốc công phủ trước có chút ân oán, ý của Ninh thiếu gia cũng là ý của Ninh quốc công, chúng ta thật sự không thể đắc tội nổi a, chưa kể đến Lâm Trùng hiện tại đã bị bắt cả người lẫn tang vật, vậy nên đại nhân không cần phải cảm thấy chột dạ."


"Lời nói thì là đúng như vậy, nhưng lão già Bàng Tùng kia xưa nay là một tên quê mùa ngang ngược không nói lý lẽ, trước kia hắn cho ta không ít tài vật, nếu hắn tìm tới cửa, ta phải giải quyết thế nào." Nói đến đây, Lý đại nhân càng thêm lo lắng, không khỏi vung tay lên, "Ngươi nói xem đây là chuyện gì thế này? Nếu như biết trước như vậy, thật là không nên thấy tiền sáng mắt mà vấn thân vô vũng nước đục này!"

Ngay khi hắn ta đang vội vàng nôn nóng, liền có một quan sai tiến vào thông báo Bàng đại nhân đến rồi, và ngay khi giọng nói kia rơi xuống, Bàng Tùng mang theo vài hạ nhân vội vàng bước vào trong nội đường, chỉ thẳng vào mũi Kinh Triệu Y tức giận mắng, "Ngươi cái đồ không biết tốt xấu, mặt trước nhận tiền ta, sau lưng lại đem cháu ta giam lại, rốt cuộc ngươi có liêm sỉ hay không? Mau đem chất nhi của ta thả ra mau!"


Mặc dù dọc đường Bàng Tùng tức giận Lâm Trùng hết mức, hắn cảm thấy tên tiểu tử này được việc thì ít rách việc thì nhiều, thật sự là một tên phá của, nhưng nói thế nào thì Lâm trùng cũng là chất nhi được hắn ta yêu quý nhất, so với việc Kinh Triệu Y một mặt nhận hối lộ một mặt lại làm trái ý hắn như vậy... chính là đối tượng hắn tức giận nhất.

Bàng Tùng một bên mắng mỏ, ngón tay gần như là ấn thẳng vào mũi Kinh Triệu Y rồi, mặt dù Kinh Triệu Y trong lòng không thoải mái, nhưng vẫn cười nịnh nọt, trấn an nói: "Bàng đại nhận,trước đừng vội, đừng nóng vội, hãy nghe ta giải thích đã ...... "

"Ta phi!" Thay vì gây rối với Cao Úc, ngược lại đem cháu mình bắt vào ngục, Bàng Tùng bây giờ đang vô cùng tức giận, làm sao có thể nghe lọt lời giải thích nào, khi một ngụm nước bọt gần như phun lên mặt Kinh Triệu Y, hắn ta tức giận nói: "Lão tử mặc kệ, không cần biết lý do của ngươi là gì, nếu ngươi không giải quyết tốt chuyện của ngày hôm nay, ngày mai có tin hay không ta liền cho mũ ô sa trên đầu ngươi rơi xuống đất!"


Mặc cho Kinh Triệu Y tính tình có tốt thế nào, lúc này hỏa khí cũng gần như bốc lên rồi, hắn đúng là nhận tiền của Bàng Tùng không sai, nhưng hoàn toàn là bị đối phương mang đến tận cửa nhờ hắn giúp đỡ, không phải thứ anh ta yêu cầu, mặc dù chức vụ hắn không so được với Bàng Tùng, cũng không được phong tước, nhưng lại là quý tộc lớn lên ở kinh thành, cũng giống như mọi người, luôn coi thường những kẻ ngoại lai như Bàng Tùng, bây giờ chính mình đang bị loại người như vậy sỉ nhục, cho dù là thần Phật nơi nào cũng phải tức giận a.

"Bàng đại nhân, ngươi nên tự trọng một chút!" Kinh Triệu Y đã quen với việc xét xử các vụ án, tuy không thể so với Hình bộ điều tra toàn là trọng án, nhưng những tranh chấp vụn vặt lông gà vỏ tỏi giữa những người hàng xóm còn nhiều hơn, những người đó lăn lộn la lối khóc lóc vô lại cỡ nào so với Bàng Tùng kẻ sống trong nhung lụa còn chuyên nghiệp hơn nhiều kìa, vì vậy Kinh Triệu Y có thê dễ dàng xử lý thái độ của Bàng Tùng, "Chất nhi của ngươi là bị người khác tố giác, hơn nữa lúc bị bắt còn thu được cả tang vật, tất cả bá tánh ra vào ở cổng thành ngày hôm đó đều có thể làm chứng, không có gì phải bàn cãi, chuyện này cho dù có lên Kim Loan điện, Bnagf đại nhân ngươi cũng không chiếm lý, ta thật ra cũng muốn xem, Bàng Đại nhân ngươi làm sao để ô sa của ta rơi xuống đất a!"
"Ngươi ..." Hai má của Bàng Tùng run lên vì tức giận, nhất thời không tìm được lời gì để phản bác, Kinh Triệu Y đã là quan nhiều năm, ở con đường quyền quý nơi nơi đều có giao hảo, không hề sợ hãi Bàng Tùng, Bàng Tùng hiển nhiên hiểu rõ điều này, cuối cùng, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Lý đại nhân không hổ là quan phụ mẫu, bộ dáng thanh liêm ngay thẳng, nếu ngươi chịu nói ra ai là người tố giác Trùng nhi, liền nói cho ta biết rốt cuộc là kẻ nào muốn đuổi cùng gϊếŧ tận Bàng gia ta, ta trực tiếp đi tìm kẻ đầu sỏ kia mà tín sổ!"

"Bàng đại nhân, lời này tiểu bối ta nghe thật sự không hiểu, rõ ràng là người trong nhà ngươi đã làm sai, nếu làm sai liền sẽ phải nhận hình phạt, vậy mà còn muốn tìm người tố giác gây phiền toái, trên đời này rốt cuộc có còn vương pháp hay không?" Ở phía sau án đường một cánh cửa kín đáo, truyền đến một giọng nói trong trẻo lại đắc ý đột nhiên vang lên, ngay sau đó, Ninh Trọng Khôn vẫn như cũ bạch y áo trắng phấp phới, phe phẩy quạt xếp bước ra.
Phía sau cánh cửa này chính là địa lao, hắn mới vừa rồi wor ngay bên dưới, cẩn thận thưởng thức một màn xấu xí của Lâm Trùng, đáng tiếc tên tiểu tử Lâm Trùng kia, có lẽ không bao giờ tưởng tượng được mình sẽ bị bắt khi đang vận chuyển nhiều vàng bạc như vậy, sau đó còn không nói một lời liền bị tống giam vào địa lao, trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận trực tiếp ngất đi, không thể đem hắn ra giễu cợt, thật sự là đáng tiếc.

Bây giờ nghe thấy bên trên ồn ào nhốn nháo, nghĩ đến Bàng Tùng hẳn là nghe được động tĩnh mới tới đây, hắn tất nhiên cũng muốn đi lên chào hỏi trưởng bối một phen.

"Là ngươi?" Nhìn thấy Ninh Trọng Khôn, Bàng Tùng sững sờ một lúc, sau đó lại nhìn về phía Kinh Triệu Y, nhanh chóng hiểu ra Ninh Trọng Khôn là người tố giác, sắc mặt hắn ta đột nhiên trở nên u ám.
"Bàng đại nhân hẻo." Ninh Trọng Khôn giả bộ mà hành lễ.

"Ninh công tử, ngươi có thể giải thích cho ta một chút về sự việc của Trùng nhi không?" Bàng Tùng thu lại vẻ mặt tức giận, cố gắng hết sức để tỏ ra bình tĩnh, bày ra bộ dáng trưởng bối, "Ta biết Trùng nhi đã từng đắc tội ngươi, nhưng ta cũng đã dạy cho hắn một bài học rồi, chuyện vướng mắc giữa hai gia đình chúng ta cũng giải quyết, nhưng bây giờ Ninh thiếu gia lại bày ra sự việc như vậy, ta thật sự không rõ Quốc công gia có biết việc này hay không."

Theo suy nghĩ của Bàng Tùng, Ninh Trọng Khôn chắc chắn là ghi hận trong lòng nên cố tình bày ra trò này, Ninh quốc công nhất định không biết, chỉ cần đem Ninh quốc công ra trấn áp, không lo Ninh Trọng Khôn không sợ hãi.

Đáng tiếc Bang Tùng lại tính sai rồi, bởi vì Ninh Trọng Khôn hoàn toàn không hề có chút gì là sợ hãi. "Bàng đại nhân nói sao? mặc dù ta có một chút mâu thuẫn nhỏ với Lân công tử, cũng như Bàng đại nhân nói, sớm đã giải thích rõ rồi, nhưng chuyện của ngày hôm nay không liên quan gì đến quá khứ a, ta đã được tổ phụ dạy dỗ từ khi còn nhỏ, từ trước đến nay chữ hiếu đứng đầu, nguyên tắc đứng đầu là làm người phải quang minh chính đại, nếu nhìn thấy Lâm công tử phạm sai lầm mà lại ngoảnh mặt làm ngơ, thì không chỉ phụ lời dạy của tổ phụ, ông nội, mà còn phụ cả hoàng ân, cho nên cũng chỉ có thể thỉnh Bàng đại nhân rộng lượng bao dung."
Bị Ninh Trọng Khôn chụp mũ như vậy, làm Bàng Tùng trong bụng chửi thầm, những lời này nói ra rất đường hoàng ngay thẳng, nhưng chung quy cũng là đạo đức giả, nghe xong làm cho người có vẻ ghê tởm, nhưng lại không thể phản bác được gì.

Cố tình lúc này Ninh Trọng Khôn lại tiếp tục: "Hơn nữa, việc này Bàng đại nhân không thể trách ta, tục ngữ có câu, nếu mướn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm, việc do chính mình làm, cùng người khác không liên can, dù là Lâm công tử hay Bàng đại nhân, hiện tại đã bị bắt quả tang như vậy, cũng không thể trách cho người khác, nếu ta là Bàng đại nhân, ta sẽ không lãng phí thời gian ở đây, thay vào đó là sẽ ngay lập tức đem toàn bộ tài vật đang có trong tay Lâm công tử giao nộp lên trên, sau đó viết một tấu trần tình sự việc mà dâng lên hoàng thượng, chứng minh số tài vật đó không liên quan gì đến chính mình a, bằng không nếu ai đó có tâm biết được chuyện này, trước tiên hắn ta sẽ cố tình gây thêm rắc rối cho Bàng đại nhân, nói những tài vật đó vốn l à của Bàng đại nhân ngươi tham ô mà ra, đến lúc đó sự tình càng phức tạp và khó khăn hơn nhiều đi, mọi người đều biết Lâm công tử là cháu trai yêu quý của Bàng đại nhân ngươi, mà hoàng thượng thì hận nhất đó là một quan tham."
Qua buổi nói chuyện với Ninh Trọng Khôn giống như được khai sáng*, khiến Bàng Tùng toát mồ hôi lạnh, sắc mặt tái mét.

*Chổ này đúng là 'đề hồ quán đỉnh' kiểu như là giúp người giác ngộ v đó, bth rất nhiều chổ t thích cho qua thành nghĩa sát nhất cho mn đọc, kiểu như t đọc hiểu như thế nào t gõ lại tiếng việt theo nghĩa t hiểu, kkkkkkkk nên có gì sai sót mn giúp đỡ t nhe...

Đúng vậy, hắn vừa nảy đúng chỉ thấy hoa mắt, biết tin Lâm Trùng bị bắt, hắn ta vội vàng đến tìm Kinh Triệu Y để đòi người, nhưng hắn ta không nghĩ đến tác hại của việc này nếu bị công khai, Lâm Trùng chính là mang theo số vàng bạc ấy mà bị bắt ngay cổng thành, nếu ai đó nhân cơ hội này đổ hết lên đầu Bàng Tùng thì sẽ là một chuyện vô cùng rắc rối, vì đó thực sự không phải là chuyện một sớm một chiều, bằng không rồi sẽ bị lấy cớ là dùng việc này vu oan giá họa cho Cao Úc cũng không chừng.
Bây giờ cân lượng này không chỉ không hạ được người mà hắn muốn hạ, mà còn đập trúng chính chân của hắn, đau đến không thể kêu lên, thật sự là khổ không nói nên lời, Bàng Tùng hắn có thể từ một kẻ ngoại lai, biến thành kẻ thăng quan tiến chức như hiện tại, đều nhờ vào suy đoán tâm ý và nịnh hót hoàng đế, mới có thể có được sự sủng ái của hoàng đế, đổi lấy quan to lộc hậu, nhưng hoàng đế ghét nhất chính là bọn tham quan ô lại, nếu hoàng đế vì những tài vật này mà nảy sinh nghi kỵ với hắn, ngay cả khi không làm gì thì hắn sẽ ngay lập tức bị thất sủng, mà một khi không còn được sủng ái nữa thì đối với Bàng gia vẫn chưa hoàn toàn đứng vững gót chân ở Hoa Kinh, có thể nói đây đúng là tai họa.

Rốt cuộc vì để nịnh hót hoàng đế đổi lấy lợi ích cho bản thân, mà trong hai năm qua hắn ta đã đắc tội rất nhiều gia tộc ở Hoa Kinh, những người đó có lẽ cố kỵ Bàng Tùng đang được hoàng đế coi trọng, không thể làm gì hắn ta trong lúc này, nhưng một khi không còn thánh sủng, nếu những người đó hợp lại thành một sợi dây thừng, thì nó lập tức sẽ biến thành lá bùa đòi mạng Bàng Tùng.
Huống chi còn có Cao Úc, Cao Úc lại không ngốc, sớm muộn gì cũng sẽ nghĩ đến việc Triệu ngự sử buộc tội ông là do Bàng Tùng ở phía sau giật dây,nếu Cao Úc phát hiện ra sự việc của Lâm Trùng, Cao Úc nhất định sẽ ăn miếng trả miếng, lấy địa vị của ông nếu thượng tấu buộc tội, Bàng Tùng sẽ lập tức phải gánh chịu hết hậu quả.!

Không được, hắn không thể ngồi đấy mà xem loại chuyện này từng bước phát sinh được!

Nhìn sắc mặt của Bàng Tùng tím tái khó coi như miếng gan heo, lửa giận trong lòng Ninh Trọng Khôn cuối cùng cũng toát ra, trong lòng nhếch mép cười nhạo, những lời đó là Ninh Uyên đã nói với hắn trước, nhưng hắn cũng không ngờ tới lại hữu hiệu như vậy, quả thật đem Bàng Tùng trị đến gắt gao, hắn thật là bội phục sự hung ác của Ninh Uyên mà (kkkkk), Ninh Trọng Khôn cũng cảm thấy phi thường vui vẻ, toàn bộ Bàng gia toàn là lũ quê mùa, vậy mà mưu toan chống đối với Ninh gia bọn họ, đúng là không biết sống chết, Lâm Trùng đắc tội chính mình cùng Ninh San San, chết chưa hết tội, Bàng Thu Thủy kia cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, vì tương lai của San San, hắn thấy chỉ cần diệt trừ hết bọn chúng mới tốt.
"Nếu ta là Bàng đại nhân, ta sẽ đem việc này phủi sạch sẽ ngay lập tức, một chút cũng không muốn dính líu đến mình, mới có thể bảo vệ bản thân, may mắn thay, Lâm công tử dường như đã làm điều này mà không thông qua ngươi a, chỉ cần ngươi giải quyết nó đúng cách, chậu nước bẩn này sẽ không dính đến trên người Bàng đại nhân ngươi." nói xong câu cuối cùng, Ninh Trọng Khôn lắc lư thêm hai cái quạt, ruốt cuộc ngậm miệng lại.

Đây là để cho chính mình đẩy hết mọi thứ lên người Lâm Trùng, để cho Lâm Trùng một mình gánh vác tất cả?

Đôi mắt của Bàng Tùng khẽ biến.