Thú Tu Thành Thần

Chương 1272: Cha Nào Con Nấy




Thoát ra khỏi khu vực làm nhiệm vụ Băng Thần liền thở phào một hơi nhẹ nhõm, hắn ta cuối cùng cũng thoát khỏi cô nàng kia. Khi nãy trong một khoảnh khắc cuối cùng Băng Thần đã ra tay nhanh gọn chứ không làm như lần trước.

Hai người lại rất giống nhau nên trong lòng hắn ta giường như có cái gì đó được giải thoát, bỗng nhiên thanh thương trên tay nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Ít ra hắn có thể chắc chắn nếu có cơ hội hắn sẽ làm khác bởi hắn của bây giờ quá khác của ngày xưa.

Lắc đầu một cái hắn ta thì thầm:

“Tại sao mình ngốc thế nhỉ?”

Kiểm tra thì nhiệm vụ vừa rồi cho hắn ta tới tận 100 ngàn điểm nguyên khí, chứng tỏ cô nàng kia được bí cảnh đánh giá rất cao. Vừa dễ dàng lại có nhiều điểm nhưng Băng Thần vẫn không muốn gặp lại nàng ta ít nhất là lúc này.

Không thèm đứng dậy đi nữa, thu thanh thương vào giới chỉ Băng Thần lại ngồi há miệng chờ sung. Nhiệm vụ nhiều như thế chắc không cần bò đi đâu cho mệt, huống hắn mất gần nửa tháng để vào được khu vực trung tâm thế thì tại sao lại cần phải di chuyển làm gì.

Quả nhiên chưa được bao lâu thì nhiệm vụ tiếp tục tới thế nhưng Băng Thần lại không có gì vui vẻ cả.

Băng Thần của Vân Vũ Phái tiếp tục nhiệm vụ đấu đơn với Cẩm Nhàn.

Bị triệu hồi đi Băng Thần chán nản nhìn cô nàng kia lắc đầu:

“Ta không tin có sự trùng hợp như thế này, ngươi dùng đặc quyền gì phải không?”

Cẩm Nhàn gật đầu khẽ giọng:

“Đúng là ta đây có dùng đặc quyền thật nhưng không giống như ngươi nghĩ đâu, ta đây thua tâm phục khẩu phục rồi.”

Băng Thần khoanh tay lại hỏi:

“Thế ngươi lại bắt cặp với ta là có chuyện gì?”

Cẩm Nhàn rất nghiêm túc cúi đầu:

“Ta không biết ngươi có kỷ niệm không vui với vũ khí là thương chứ không hề cố ý, tuy nói năng có chút khó chịu nhưng ta không phải người ác.”

Băng Thần ngáp một cái chán nản:

“Ngươi là người như thế nào có liên quan gì đến ta, nếu thật sự muốn xin lỗi thì ngươi buông tha ta là được rồi.”

Cẩm Nhàn làu bàu:

“Ta biết lỗi rồi nhưng buông tha ngươi thì không được, buông tha ngươi thì ta tìm đâu ra đối thủ mạnh mẽ như thế. Ngươi không cảm thấy ta cũng là một đối thủ đáng để ngươi phải lưu tâm hay sao, cứ cái kiểu độc cô cầu bại không thấy chán hay sao.”

Băng Thần lại ngáp một cái:

“Chán cái gì cơ chứ, ngươi cũng như bọn họ đều không chịu nổi tới một chiêu, buồn cười nhất là ngươi còn đòi đọ đạo thuật với ta mới hay.”

Cẩm Nhàn bĩu môi:

“Cái đó ta không quan tâm, nói chung ngươi bắt buộc phải đấu với ta, ngươi chạy không thoát khỏi tay của bổn cô nương ta đâu.”

Băng Thần chán không tưởng nổi, gặp cô nàng này là sự xui xẻo cùng cực của hắn ta. Bây giờ nếu không đánh với nàng thì không xong nhiệm vụ bí cảnh, đánh với nàng thì không biết lúc cầm thương có khó chịu hay không.

Suy nghĩ một hồi lâu Băng Thần khẽ giọng:

“Hay như thế này đi, ta đánh thắng ngươi thêm lần nữa thì ngươi đừng tìm tới ta có được hay không?”

Cẩm Nhàn hừ nhẹ:

“Bổn cô nương đâu có ngốc, ngươi tính đâm ta thêm ba thương nữa rồi có thể bỏ lại ta sao. Ta đã có kế hoạch để tập luyện cho đến ngày ta thắng được ngươi, trong thời gian đó mong ngươi có thể giúp đỡ ta.”

Băng Thần tức giận:

“Ngươi cố gắng vô ích thôi, căn bản ta không sử dụng thương, thậm chí không dùng vũ khí ngươi chưa chắc đã có thể thắng thì đấu có ý nghĩa gì. Nếu ngươi ép thì ta sẽ rời khỏi Tứ Thiên Bí Cảnh sau đó đi ra ngoài làm nhiệm vụ lấy điểm cống hiến.

Khi ấy thì ngươi đừng hòng làm khó được ta, sức chịu đựng của con người có hạn đừng có thách thức ta. Lần sau ta sẽ không nương tay nữa đâu, khi đó ngươi xảy ra chuyện gì thì đừng có khóc bảo trưởng bối tìm ta kiếm chuyện.”

Cẩm Nhàn bĩu môi:

“Ta đây cũng không thèm tìm trưởng bối thế nhưng ngoài ngươi thì ta không tìm thấy đối thủ nào xứng tầm cả.”

Băng Thần nhìn nàng hoài nghi:

“Xứng tầm? Ngươi có dùng đan dược quá hạn không sao lại ăn nói mê sảng thế?”

Cẩm Nhàn không nói gì nữa bởi nàng cảm giác nam nhân này chỉ muốn đả kích nàng, lúc gần đấu thì nàng mới nói chuyện:

“Ta không dùng đặc quyền ép ngươi sử dụng thương nữa nhưng xin ngươi hãy đấu với ta.Dù sao đánh bại ta thì số điểm ngươi nhận được cũng rất lớn, coi như chúng ta đôi bên cùng có lợi.”

Băng Thần thở dài một hơi bất đắc dĩ lấy ra một thanh cung, thi triển cung ý rất nhanh chóng hoàn thành ba mạng. Nói về lý thì nàng ta làm thế này thì cả hai bên cùng có lợi, năm ngày liên tục hai người đấu gần ngàn lần.

Từ lúc đó đến giờ Băng Thần chưa từng đụng tới thương thế nhưng nàng cũng chưa từng sống tới chiêu thứ hai. Người khác sẽ cảm thấy cực kỳ vô vọng nhưng nàng ta lại hoàn toàn khác biệt, càng đánh càng hăng.

Đám người Lâm Thiên Linh bây giờ mới hiểu lúc đấu với Lâm Thiến Thiến thì hắn ta đã nhường thế nào. Lần đấu này đột nhiên Băng Thần cảm giác được mình có thể sử dụng nguyên khí, hắn nghi hoặc nhìn về phía Cẩm Nhàn thì thấy nàng cắm Cẩm Thu xuống đất.

Ánh mắt nàng kiên định nhìn về phía Băng Thần:

“Dùng chiêu mạnh nhất đánh với ta, nếu thua thì ta đây sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi trong vòng một tháng. Nhưng ta muốn ngươi sử dụng chiêu thức mạnh nhất của mình để khiến cho ta thua tâm phục khẩu phục.”

Một tháng cũng có vẻ khá nhiều rồi, Băng Thần cầm lấy thanh kiếm của mình dơ lên tụ nguyên khí lại chuẩn bị xuất chiêu. Hơi nghĩ một chút hắn ta cắn ngón tay để máu tươi chảy ra thấm vào thân kiếm bởi hắn ta thấy cô nàng kia đang làm như thế.

Như thế này để giả bộ đang sử dụng huyết mạch tuyệt kỹ, cô nàng này quá say mê kiếm nếu biết chiêu thức có thể học được rất có khả năng sẽ bám theo hắn. Hắn không nghĩ tới hành động này lại vô tình giúp hắn che giấu ánh mắt của những người quan sát.

Động tác hắn bắt trước y chang nàng ta nên không ai nhìn ra cái gì, chỉ có điều thức thứ thứ chín trong Thần Nữ Như Hoa Kiếm Quyết lại biến đổi. Tuy rằng huyết mạch của Băng Thần chỉ mang tính phụ trợ nhưng hiểu quả tạo ra cũng tương đối.

Cả hai cùng xuất kiếm

Họa Mỹ Nhân

Thiên Thu

Từ vị trí của thanh Cẩm Thu một luồng nguyên khí khổng lồ hóa thành một luồng sức mạnh kỳ lạ. Luồng kiếm khí này đi qua đến đâu thì nơi đó cây cỏ khô héo giống như đã trải qua vạn năm dài đằng đẵng nhưng cái không gian đó đột nhiên bị cắt phăng.

“Tinh”

Trên thân thanh Cẩm Thu xuất hiện một vết cắt dài, chủ nhân của nó thì dần dần tan biến trong không gian vô định. Lần này khi xuất hiện ở ngoài thì hắn ta không còn thấy Cẩm Nhàn nữa, nàng ta có vẻ đã tuân thủ lời hứa hẹn của mình.

Lâm Thiên Linh khẽ giọng cười nói:

“Quả nhiên là cha nào con lấy, chỉ khổ cho Băng Thần không thể nào dứt khoát ra tay như ta năm xưa.”

Lão giả cười nói:

“Cũng may tiểu tử này tuy rằng vô cùng tức giận thế nhưng vẫn còn biết giữ giới hạn của bản thân. Đổi lại ra tay một cách không tình người như ngươi con bé chắc phế rồi, nói gì thì nói tiểu tử kia giỏi thật, nhưng ta hiểu tại sao Thẩm lão đầu lại không dám chọn rồi.”

Nàng ta cùng người kia rất giống nhau, đều rất dễ làm người ta phát điên vì bản thân rất kiên trì trong việc làm phiền người khác. Băng Thần cũng không biết từ khi nào mình nhiễm luôn cái tính cách rất nhây của nàng ta đến tận giờ vẫn chưa bỏ được.

Nằm một chỗ đợi nhiệm vụ tới, nếu không có nhiệm vụ cũng chẳng sao bởi hắn ta dù gì cũng cảm giác lần này thu hoạch của mình quá lớn rồi. Một lần một trăm ngàn điểm nguyên khí, trong khi hắn đấu gần một ngàn lần với nàng.

Không thể hiểu nàng ta có cái gì mà Tứ Thiên Bí Cảnh lại đánh giá nàng ta cao như thế, nhưng Băng Thần thấy có lợi cho hắn là được. Nằm nửa ngày sau Băng Thần thật sự không nhận thêm được bất cứ cái nhiệm vụ nào.

Còn nửa ngày nữa mới tới thời gian nhận nhiệm vụ khiêu chiến, nghĩ đi nghĩ lại thì hắn cảm thấy vẫn nên đi dạo xung quanh thì hơn. Tuy nói đi dạo nhưng theo bản năng hắn vẫn chủ động hướng tới khu vực trung tâm nơi có nhiều nhiệm vụ.