Thú Tu Thành Thần

Chương 689: Cuộc sống mà




Băng Thần quay lưng về sau thì thấy có tận năm người phía sau lưng hắn ta, mấy người này Băng Thần ngửi mùi cũng thừa biết giống loài nào của mấy người vừa tới, năm người này rất tự nhiên ngồi xuống canh chiếc chảo trứng không lồ.

Về phần thì Băng Thần hết sức cố gắng coi số lượng người chơi giảm xuống một cách chậm rãi trong lòng tràn đầy lo lắng về tương lại của mấy người bọn họ.

Có vẻ những người còn lại đều đã chọn được vị trí ẩn dấu tốt để không cho đám quái thứ này phát hiện, nhưng ngồi cùng đám này ăn Băng Thần thật sự không thể nào tưởng tượng ra được, chỉ khi hắn thấy mấy cô nàng biểu hiện thì mới kịp thời phản ứng. 

Nhưng lúc này phải sự dụng đầu óc để tìm cách qua mặt hết đám này nếu không thì nguy to, có điều khi nhìn thấy năm tên này ăn ngon lành như thế thì trong đầu Băng Thần bỗng nhiên nảy ra một ý định đầy táo bạo.

Năm người đi tới dù nam hay nữ thì tốc độ ăn cũng phải nói là thần sầu, chờ họ xong xuôi hết rồi thì Băng Thần mới mỉm cười nói:

"Ngon không?"

Năm người kia liên tục gật đầu thì Băng Thần mới mỉm cười nói tiếp:

"Năm vị tìm tới đây chắc không phải để ăn không thôi chứ?"

Cả năm xấu hổ đặt chén bát xuống gác đũa gọn gàng rồi nói:

"Đúng thế, chúng ta tới đây để tiêu diệt các ngươi, tuy rằng thực sư chúng ta không muốn làm nhưng gia trưởng trong tộc đã giao nhiệm vụ, nếu không hoàn thành trong thời gian sớm nhất thì chúng ta cũng sẽ chịu phạt rất khổ."

Băng Thần gật đầu nói:

"Nhìn gương mặt thánh thiện của các ngươi ta đã biết đám các ngươi không phải người xấu, cho dù có làm chuyện xấu đi nữa thì cũng do tình thế bất đắc dĩ, đã thế còn do trưởng bối trong tộc thì thật sự rất khó khăn để chống lại mệnh lệnh."

Một người gãi đầu ngạc nhiên hỏi:

"Chẳng lẽ ngươi định để cho chúng ta giết?"

Băng Thần lắc đầu mỉm cười hỏi:

"Các ngươi ra tìm người để tiêu diệt chỉ cần giao nộp đủ số người hay nhắm trực tiếp vào bọn ta."

Một thanh niên mặc áo vàng nhỏ giọng nói:

"Chúng ta mỗi người chỉ cần tiêu diệt 3 người trở lên thì sẽ coi như hoàn thành, nhân loại các ngươi lại ẩn núp kỹ quá, chúng ta tìm mãi mới được nhóm của các ngươi." 

Băng Thần cười nói:

"Như thế thì tốt rồi."

Nguyệt Lung Linh ngạc nhiên hỏi:

"Sắp bị giết rồi có gì tốt?"

Băng Thần mỉm cười không trả lời đồng thời quay qua năm người kia rồi nói:

"Bây giờ ta sẽ cho các ngươi dồi dào mĩ thực đồng thời còn giúp các ngươi hoàn thành nhiệm vụ nữa, điều kiện đơn giản là các ngươi không được đả đụng đến ta hoặc các nàng, nếu ngươi đồng ý thì chúng ta có thể thương lượng tiếp."

Năm người kia nhìn nhau sau đó dùng một thứ ngôn ngữ đầy khác lạ giao tiếp với nhau, mấy cô nàng thì tất nhiên không hiểu nhưng Băng Thần thì tất nhiên hiểu thú ngữ bọn chúng dùng để nới với nhau, dù sao trong người hắn vẫn có đên 9 phần là yêu thú.

Nam tử dẫn đầu nghiêm túc nói:

"Các ngươi thấy như thế nào?"

Một người khác nghĩ rồi nói:

" Trước tiên cho ta mỹ thực như vừa nãy đã đủ để ta tha cho hắn rồi, chịu phạt của gia tộc không phải tai chưa chịu bao giờ."

Một cô gái gật đầu nói:

"Với lại không phải hắn nói có cách để chúng ta giải quyết bài toán khó được các trưởng lao giao cho hay sao? Cứ thử xem sao biết đâu hắn thật sự có khả năng như thế thì sao?"

Sau đó đó mấy người bắt đầu suy tính thiệt hơn rất nhiều, Băng Thần trong lòng liên tục nhấc lên hạ xuống, nhưng thời khắc quyết định cũng đã tới, người dẫn đầu quay lại nói:

"Tất cả những gì người nói là thực sự chứ?"

Băng Thần mỉm cười nói:

"Ta sẽ chỉ chỗ đám người khác cho các ngươi tha hồ săn giết, bọn họ lẩn trốn hay ngụy trang thì rất dễ qua mặt các ngươi nhưng ta là một trong số họ thế nên thủ thuật này ta biết." 

Ngươi kia nghiêm túc nói:

"Nếu không nói thật thì thỏa thuận tiếp theo của chúng ta cũng không cần nhắc tới."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Ngươi muốn thì chỉ cần trở ta đi thì đảm bảo nửa tiếng sau quay lại thì các ngươi sẽ vượt xa chỉ số cần thiết."

Một lực hút vô hình chụp lấy Băng Thần ném lên không trung, sau đó Băng Thần đáp xuống trên người bản thể của kẻ dẫn đầu, Băng Thần chỉ rồi nói:

"Phía trước có một nhóm còn đủ người, năm người các ngươi đều sẽ có thể có một điểm chỉ số ngay lập tức."

Con chim đầu đàn nhỏ giọng hỏi:

"Sao ngươi lại có thể phản bội đồng loại của mình một cách nhẹ nhàng như thế cơ chứ."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Hệ thống chủ yếu muốn chúng ta loại bỏ lẫn nhay thế nên đây không phải gọi là phản bội, các ngươi có thể nghĩ như thế này, các ngươi tiêu diệt đối thủ càng nhanh thì ta có cơ hội để được rồi khỏi nơi này, như thê chẳng thể nói sâu xa, bây giờ các ngươi xử lý đám kia rồi còn đi tới nơi khác."

Con chim đầu đàn hơi thở dài nói:

"Cuộc sống đang bình thường thì hệ thống như trên trời giáng xuống bắt làm đủ chuyện may còn có thưởng nếu không ta có chết cũng không đi làm mấy việc tầm phào như săn một đám nhân loại yếu ớt làm gì.

Nhưng để đảm bảo vị thế các loài vật cao cấp vẫn phải chiến đầu với con người để giữ lấy vị thế của mình, dù sao nếu các người giết bọn ta thì chúng ta vẫn có thể hồi sinh nhưng nếu chính chúng ta giết lẫn nhau thì là chết luôn.

Mấy vị trưởng lão trong tộc cứ loạn hết cả lên, họ cứ lo sẽ có ngày chúng ta bị một tộc khác tiêu diệt khi mấy tộc nhỏ liên tục nhận được sức mạnh từ hệ thống, chúng ta biệt bọn họ lo không thừa nhưng thực sự vẫn thấy rất khó chịu."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Cuộc sống mà."