Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 574




Chương 574

Nghe thấy lời của Giang Tuấn Lâm, Bạc Minh Thành mới thu tầm mắt về.

Anh ta nghiêng đầu thấy một ly nước chanh trên bàn, là ly nước vừa rồi Thẩm Thanh Ngọc đã uống. Cứ như ma xui quỷ khiến, anh ta cũng cầm ly nhấp một ngụm. Vị chua lan nhanh khắp khoang miệng nhưng anh ta không hề nhăn mày lấy một cái mà cứ vậy uống hết hơn nửa ly sau đó mới nói với Giang Tuấn Lâm: “Nước chanh đêm nay không tồi.”

Anh ta và Thẩm Thanh Ngọc không thể là quá khứ được. Anh ta không cho phép cứ vậy mà trở thành quá khứ!

Bạc Minh Thành nói xong thì nhấc đi chân thẳng về hướng Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Hải vừa rời đi.

Giang Tuấn Lâm vô thức gọi anh ta một tiếng: “Minh Thành…”

Nhưng mà Bạc Minh Thành đã hòa vào đám người. Giang Tuấn Lâm nhíu mày, bả vai lại bị người khác vỗ một cái. Anh ta vừa quay đầu lại thì phát hiện đó là Châu Du Dân.

Châu Du Dân cúi đầu liếc nhìn Giang Tuấn Lâm một cái: “Đừng khuyên, có khuyên cũng vô dụng.”

Người khác có thể không biết Bạc Minh Thành là ai nhưng những người đã làm bạn với anh ta hơn hai mươi năm như bọn họ sao có thể không biết được chứ.

Tối nay có rất nhiều người mà cả Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Hải đều quen biết.

Dọc đường đi, có nhiều người tới chào hỏi hai người bọn họ.

Thẩm Thanh Ngọc đáp lại cho có lệ rồi đi qua một bên. Cô nghiêng đầu nhìn Phó Ngọc Hải rồi vẫy cái tay bị nắm của mình: “Nếu cứ nắm như vậy nữa thì sẽ quá trớn đấy.”

Sau khi Phó Ngọc Hải được đằng chân lân đằng đầu thì cũng bớt bớt hơn nhiều rồi. Anh cong môi cười rồi thả lỏng tay Thẩm Thanh Ngọc ra.

Có người qua lại với nhà họ Phó đi tới chào hỏi với Phó Ngọc Hải, Thẩm Thanh Ngọc bèn nhân cơ hội này mà bưng nước trái cây của mình đi qua một bên.

Nhưng độ nổi tiếng của nhà họ Thẩm cũng không nhỏ. Thẩm Thanh Ngọc vừa tách riêng ra, người đi tới chào hỏi cũng không hề ít.

Có người là vì chuyện buôn bán làm ăn, có thiên kim thì là cố ý muốn móc nối quan hệ với nhà họ Thẩm.

Thẩm Thanh Ngọc thản nhiên qua lại mấy hồi, sau đó thật sự cảm thấy không thú vị lắm nên cô bèn đổi một ly nước nho rồi ra bên ngoài vườn hoa của tiệc rượu.

Lâm Thành tháng mười hai, gió buổi đêm thật sự rất lạnh.

Đêm nay Thẩm Thanh Ngọc mặc một bộ lễ phục, mặc dù có áo choàng bên ngoài nhưng vẫn rất lạnh.

Chẳng qua trong vườn hoa rất thanh tịnh. Cô đã đối phó với người bên trong hơn nửa tiếng rồi, lúc này muốn được yên tĩnh một lát nên cô định đứng đây chốc lát rồi đi vào.

Ngày lạnh như này nên không được mấy ai muốn chạy ra ngoài đón gió lạnh. Thẩm Thanh Ngọc cũng không muốn đợi lâu.

Chẳng qua vận may của cô thật sự chẳng tốt chút nào. Thẩm Thanh Ngọc đi ra từ cửa hông, đang đứng ở vị trí cách cửa chính vào vườn hoa chừng mười mét, ở giữa có mấy cái cột La Mã, cô vừa lúc đứng bên cạnh một cái cột nên cả người bị che đi.

Thế nên hai người đi từ cửa chính bên kia tới không phát hiện ra phía sau cây cột có người.

Thẩm Thanh Ngọc cũng không có suy nghĩ muốn nghe chuyện phiếm, nhưng vừa mới xoay người chuẩn bị quay về thì chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc.