Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko????

Chương 66




***

Mặt trời tắt lịm ánh hào quang chói lọi huy hoàng thuở nào, yên phận nhuốm mình xuống mặt biển xanh lè, để lại cho nhân gian cái bản chất tăm tối, lạnh lẽo vốn dĩ bất tử của nó.

Như thời khắc tối cao đã được điểm, đám dân tình tụ tập trong vòng bán kính 50mét của bệnh viện bắt đầu thét, miệng hùm gan sứa hô lên những biểu ngữ sắt đá với âm lượng có sức công phá lớn đến nỗi làm nhiều cốc thủy tinh tự động nứt gãy nổ vỡ bốc bốc nghe cực vui tai.

Tuy nhiên, đáp lại sự nồng nhiệt đang dâng lên từng ngày như lũ miền Trung ấy, bệnh viện Lăng Tử vẫn im hơi lặng tiếng. Điều này bắt đầu làm dấy lên mối nghi hoặc về sự xuất hiện của Hàn Gia trong lòng con em đại Hàn dân quốc.

Hàn Gia ko ra mặt đính chính mội việc, người bệnh viện Lăng Tử và viện trưởng cũng từ chối trả lời những phỏng vấn liên quan đến họ. Sự thật tại sao thì chỉ có trời và kẻ nắm quyền trong Hàn Gia mới biết.

Sức nóng, ông cần thêm sức nóng.

Khẽ ngẩng đầu nhìn ánh đèn điện sáng mờ mờ nhạt nhạt như bị rút hết sức sống lắp dài trên hành lang, Gia Lâm tí ta tí tởn đi tới trước mặt đám cận vệ đang nghiêm mặt làm tròn bổn phận canh giữ đại tiểu thư, ko để kể cả 1 con chuột tự tiện đặt chân vào của mình, miệng nở nụ cười thiên thần mà ai nhìn thấy cũng chết lặng trong tim phân nửa.

Đứng một khắc mà ko thấy có tên nào nghiêng ngả chao đảo, Gia Lâm tắt ngấm nụ cười gây tử vong bao người ấy. Cậu bước đến gần tên cận vệ trông tướng tá đại ca nhất bọn, nheo mắt nghiêng đầu dò xét, thoáng tái mặt khi đằng sau lớp kính râm đen xì oai vệ kia, những đôi mắt tinh anh có sức nhìn xuyên trời thấu đất hơn bộ lạc nhà chó ko còn mở to cứng trợn như vẻ bề ngoài của thân chủ nữa mà đang khép một cách bình thản, khò khò ngon lành với nhạc nền "Bé ơi ngủ đi" vang lên xối xả trong đầu theo kiểu nhạc sàn nonstop.

Nói ko ngoa, ko hổ thẹn với bà con cô bác chứ Cận vệ Hàn Gia về cái gì cũng vô địch thiên hạ, vang rền giang hồ cả. Hết nhảy núi vượt rào, chạy đua với báo hổ đến vét nồi cơm cháy đến thủng đế hay cầm kì thi hoạ, cận về Hàn Gia luôn rành rỏi mọi thứ và ko bao giờ có chuyện suy thoái tài năng ở đội ngũ này dù thế hệ về sau ko thuộc hàng đi mây lướt gió, trèo cây vượt đồi. Chính vì tài năng ko chọn người, người ko chọn tài năng như vậy nên tài năng tốt có xấu cũng nhiều cứ ùn ùn kéo đến, đặc biệt nổi trội và có sức ảnh hưởng lớn nhất đó là cái tài vừa đứng vừa ngủ nhưng vừa ngủ vừa tỏ ra khí thế ngất trời có thể doạ gan bất cứ kẻ

nào dám lảng vảng xung quanh, khiến chúng dù bụng dạ hiền lành hay tâm địa gian tà đều bủn rủn chân tay, người run lập cập, mồ hôi nước mắt cứ gọi là tuôn như mưa, ngoan ngoãn tự động rút lui tránh xa ngàn dặm ko ngoảnh đầu lại. Tài năng trời cho này cho đến nay đã được hơn 100 cận vệ Hàn gia luyện đến mức tinh thông, lão luyện nhất. Ko thầy ko sư mà thành đẳng cấp mới thấy được sự xuất chúng của họ.

Ầy, nhưng ông trời vốn rất hay đi ghen tị vô duyên với những con người tài năng như họ. Đúng là cái tài "ngủ mà oách" siêu cường thật đấy, song những lúc họ vận dụng bài thức này, thính lực của họ bỗng dưng mất đi khả năng chính của nó, nói thẳng ra tai họ thường điếc...khá là trầm trọng. Kể cả có một ông anh bắc loa hét lớn vào tai họ nói rằng "CHU MI NGA", lúc tỉnh dậy, chắc mẩm sẽ có hơn nửa số đó cho rằng, "Có con muỗi dám chưởi cha tao ngu".="=

Biết rõ đám cận vệ nhà mình đang chơi trò gì, Gia Lâm vội nhân chân lấy vài cái loa máy tính đặt trước mặt cả đám, khởi động kết nối với micrô ko dây. Để ko làm hỏng chính sự, cậu nhóc còn tính sẽ đặc ân đánh thức bọn họ dậy trước lúc hành động.

Song, Gia Lâm chưa kịp hét vào micro, thì, như 1 tên lửa xẹt qua với tốc độ ánh sáng, một tên trộm kì dị khoác chiếc áo da đen dà thời thượng đã nhanh chóng túm lấy cậu nhóc rồi biến lẹ chỉ để lại một ngọn gió mát lạnh có mùi bạc hà. Tiếc thay, dung nhan của tên bắt cóc đã được bịt kín bằng khăn bịt miệng Pucca với tông gạch đậm chói mắt, đầu đội mũ len đỏ trông thật lộ liễu. Nếu đám cận vệ kia ko tóm được hắn thì quả là 1 điều sỉ nhục lớn cho Hàn Gia và cả chính bản thân bọn họ.

-Khò! Khò!_Tiếng ngáy bỗng dưng vang lên dữ dội, đám cận vệ nhiệt tình chép miệng rồi đứng im như gỗ tiếp tục ngủ.

Có lẽ, lời tương truyền kia là đúng.

Với vận tốc xuất thần của đôi patin đời mới, chỉ trong 2phút tích cực đẩy lực, tên bắt cóc đã đưa Gia Lâm đến tận thang máy tầng kế tiếp của toà nhà một cách gọn lẹ.

Ko biết vì quá mệt hay nhìn thấy tờ ngân phiếu nằm giữa đường, tên bắt cóc đột ngột dừng lại, khó khăn lắm hắn mới đứng vững trên đôi patin rồi đặt Gia Lâm xuống đất. Hắn tháo gỡ khăn bịt miệng, để lộ một khuôn mặt tuyệt mĩ, lạnh lùng đến mức khiến nhiều người cảm thấy xa vời trong làn mồ hôi vã như nước. Hằn cho phép mình thở hốc một cách gấp gáp, yếu lực trước mặt con tin, mắt liên tục chăm chăm về hướng mình vừa đi qua mà nghi hoặc đặt câu hỏi.

-Sao chẳng có tên nào đuổi theo hết vậy?

-Tại anh quá hấp tấp đó thôi. Bịt tai lại nhé!_Nhếch mép cười ranh mãnh, Gia Lâm ko để cho tên bắt cóc kịp tiêu hoá xong câu nhắc nhở thành tâm của mình đã hắng giọng, đẩy lực xuống đang điền hét lớn_HELP ME!

Hai chữ "help me" vừa phóng ra khỏi khuôn miệng nhỏ nhắn của Gia Lâm đã đĩnh đạc bẻ mụn tất cả các tấm kính vô tội trên cửa sổ gần đó, đồng thời ko tiếc thương rựt mạnh màng nhĩ vô tội của tên bắt cóc, khiến dòng tin hắn nhận được chỉ còn là dòng âm thanh kinh tai biến dạng ko nội dung.

Mà thế còn chưa thoả mãn, dòng âm thanh ấy làm não bộ hắn nhất thời chấn động, súyt tí nữa đứt phựt thần kinh ko thương tiếc. Do đó, bệnh viện số 2 Ngô Quyền (bệnh viện tâm thần) đành tạm gác chiến dịch chào mừng thành viên mới gia nhập.

Những tưởng sức ảnh hưởng "help me!" chỉ đến nhiêu đó là cùng, nhưng tác giả đã sai rồi. Sức công phá của "Help me!" quá lớn, phút chốc vượt tầm kiểm soát của kẻ gây chuyện. Ko chỉ cắt đứt giấc mộng đẹp của bao chàng cận vệ tinh tráng, khiến họ hốt hoảng chùi bọt mép, tay luống cuống rút súng cầm lựu đạn chạy ra chạy vào tán loạn như ong vỡ tổ, mắt dao dác đảo qua đảo lại như mấy thằng ăn trộm gà truy lùng tung tích chủ nhân của the voice, mà còn làm phạm vi dân cư xung quanh nghẽn mạng trong giây lát, điện thoại, mạng máy tính rơi vào trạng thái "Thuê bao qúy khách vừa gọi hiện đang ở ngoài vùng phủ sóng, trong vùng phủ chăn, xin qúy khách vui lòng gọi lại sau", mạch điện cũng

rơi vào trạng thái chập choạng, hết có rồi lại mất, làm dân tình và những tên mượn gió bẻ măng trộm vặt được phen hoang mang, cuộc biểu tình đòi gặp mặt Hàn gia cũng nhanh chóng được dập tắt vì...mất điện phải sang hình thức biểu tình bằng nến.

Thất kinh một hồi, Tử Thần tái mặt nhìn Gia Lâm đang ho khụ, giọng khàn hẳn đi, ra điều hỏi han:

-Ổn chứ?

-Ko...tệ_Gia Lâm ra hiệu bằng tay, ánh mắt vẫn ko suy giảm đi sự kiêu hãnh dạt dào_Đến lúc rồi đấy, anh chỉ có 1 tiếng rưỡi thôi.

-Thế còn cậu?

-Yên tâm, tôi rất giỏi chơi trốn tìm_Gia Lâm cong môi cười rồi chạy đi mất, Tử Thần ngoái nhìn cậu bé một hồi, bước chân nhanh dần ngay sau đó.

Giờ, thứ cậu nên quan tâm ko phải là suy nghĩ về nguyên do tại sao Gia Lâm lại giúp cậu mà là việc sẽ gặp Gia Băng như thế nào.

Cô đã tỉnh từ mấy ngày trước nhưng liệu, cô có nhớ cậu nhiều như cậu nhớ cô hay ko đây.

Hé mắt ra khỏi tấm chăn ấm áp nhìn đồng hồ điểm đúng 6 giờ tối, Gia Băng mở to khuôn miệng, chậm rãi ngáp dài một tiếng để ko làm kinh động đến vết thương dài trên cánh tay. Nhàm chán, vô vị và buồn, những cảm xúc thường tình của những bệnh nhân cui cút suốt ngày trong bốn góc tường lại xấm chiếm lấy ngũ quan của Gia Băng mỗi khi cô tỉnh dậy, rời xa khỏi giấc mộng hão huyền xa vời.

Lòng cô nhói lên khi những đôi mắt tự trách, thương cảm lẫn tội nghiệp từ bố mẹ hiện lên trong đầu cô. Cái quái gì thế chứ, chỉ là một di chứng có thể xảy ra hoặc viễn viễn ko xuất hiện thôi mà. Cớ gì mọi người phải nhìn cô bằng ánh mắt thương hại đó chứ. Sao biết cô ghét sự thương hại, vẫn cứ chọc tức cô bằng sự thương hại, thật hổ thẹn.

Cô còn chưa lo, cần gì ai phải lo cho cô chứ!

Hít một hơi thật dài, Gia Băng trùm chăn choàng lấy đầu mình, viền mắt bỗng đỏ hoe kì lạ.

"Nếu ko sinh được con, nếu mình vô sinh thực sự, lúc đó, mình sẽ thế nào nhỉ?" Dù tự dặn lòng mình ko được nghĩ đến, dù tự an ủi bản thân rằng mình là người mạnh mẽ, chóng thay đổi cảm xúc, nhưng ko hiểu sao, những lúc chán chườm, Gia Băng lại mặc nhiên nghĩ đến đề tài đau đớn ấy, và hiển nhiên cô lại đổ lệ.

Nếu cô vô sinh, giả dụ là thế, Lăng Tử Thần có chịu lấy cô ko nhỉ?

Ầy, câu hỏi tiềm thức luôn phóng ra bất thình lình thêm lần nữa khuấy đảo tim can Gia Băng và ngay sau đó, nhanh chóng bị lực lượng an ninh não bộ phát tiệt nhận dạng là tội phạm trốn ngục bắt giữ, xử trảm. Song, dư âm của nó thì vẫn còn mãi.

Gia Băng tự nghĩ rồi tự đỏ mặt, đây là lần thứ 257 cô nghĩ đến vấn đề này trong suốt mấy ngày qua. Ko biết vì quá chán chường nên cô nghĩ bậy hay do quá nhớ người ta nên phát sinh những suy nghĩ vượt ngoài tầm kiểm soát.

Chắc là lí do thứ nhất, Gia Băng ngầm khẳng định rồi nở nhẹ một nụ cười rõ là hạnh phúc. Câu nói của mẹ rằng cậu ta đã chờ cô suốt mấy ngày liền khiến con tim Gia Băng đập loạn xạ. Tuy ko phải là một Jun jun nồng ấm trong nội tâm như ngày nào, nhưng cái tên họ Lăng ấy cũng ko phải là kẻ vô lương tâm lắm nhỉ.

-Tôi sẽ giữ lời hứa, nếu cậu có thêm nhiều thành ý hơn_Gia Băng thích thú thì thầm với chính mình, khoé môi vẫn nở nụ cười tràn trề sinh lực.

Có lẽ, ở trong căn phòng quá yên tĩnh, ngũ quan của Gia Băng giờ thính nhạy hơn bao giờ hết. Cô lặng người, căng tai lên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài lớp chăn khá dày.

Có ai đó đang đẩy nhẹ cửa và đặt chân vào phòng cô, hoặc mẹ, hoặc bố, cũng có thể là Gia Minh và Gia Lâm, nhưng đi nhẹ như vậy, có phần hơi kì lạ.

Ko màng nghĩ nhiều thêm mệt óc, Gia Băng thói cũ cứ việc phát huy. Cô nhắm mắt, giả vờ ngủ chỉ cần cô có thể trốn tránh những ánh nhìn thương hại đáng ghét kia, cô tình nguyện làm con sâu ngủ cả đời và tốt nhất, lúc cô tỉnh dậy, nên có một hoàng tử sâu béo múp béo míp với làn da xanh mịn thì có vẻ lãng mạn hơn đấy.

Âm vang lúc có lúc ko của bước chân lạ trong phòng càng lúc càng vẳng lên rõ nét, Gia Băng cảm thấy phần đệm sau lưng mình lún xuống rồi có cả một bàn tay ai đó khẽ chạm vào vùng chăn phủ trên đầu cô, kéo từ từ xuống.

Vốn đã phòng bị trước, Gia Băng liều mạng giữ chặt múi chăn bằng bàn tay lành lặn còn lại. Cô rên lên khe khẽ trong cuống họng, có chút nũng nịu:

-Mẹ, con đang ngủ!_A! Cái này là chiêu lạy ông con ở bụi này.

Sự yếu ớt trong giọng nói trong trẻo của Gia Băng làm bàn tay ấy hơi khựng lại, buông tha. Nhưng, một lúc sau, Gia Băng lại cảm nhận được hình như có 1 hơi thở lạnh nhưng nồng nàn nào đó quen thuộc cùng âm thanh the thẻ của 1 nụ cười cũng quen thuộc nối bắn đến màng nhĩ của cô, khiến cô ngu ngơ liên tưởng đến một ai đó, có vị lạnh của băng và hương thơm chân chất nam tính.

Ngay sao đó, Gia Băng lại nhắm mắt phủ nhận, làm sao có chuyện người đó lại đặt chân vào phòng cô được chứ, hoang đường, quá hoang đường.

Nghĩ thì nghĩ là thế, nhưng sự hi vọng nhen nhói trong lòng Gia Băng cư nhiên ngày càng rực và bừng cháy lên sau khi bàn tay ấy nâng nhẹ mái tóc cô, hôn lên thì phải. Chưa hết, đôi môi kia còn tiến đến thái dương hở mé của cô, hôn nhẹ.

Mùi vị quen thuộc ấm áp nhưng tinh tế toả ra như muốn bao trọn lấy người Gia Băng. Tiếp theo đó, một giọng nói trầm ấm vang lên, nhẹ như 1 hơi thở nhưng rất rõ ràng từng câu từng chữ một.

-Xin lỗi! Tôi đã ko bảo vệ được cậu.

Lời thủ thỉ phảng phất nỗi mang mác buồn thật nhỏ nhoi nhưng sao ngũ quan của Gia Băng bị khuấy động lên cả thế. Cô ko kiềm chế nổi cơn ngại ngùng mà đỏ bừng mặt, quên hết cái đau thể xác đang cư ngụ mà vùng dậy như nhân dân đứng lên khỏi nghĩa đòi độc lập, hai tay mãnh lực túm lấy chăn trùm kín đầu Tử Thần, lợi dụng quân địch tối tăm mặt mũi mà đánh tới tấp vào người.

Chưa thỏa cơn ức chế, Gia Băng đành miễn cưỡng thu hồi đòn phản kích, mếu máo ôm cánh tay đau mà ngồi thụp xuống giường, miệng xuýt xoa đến ròng ròng nước mắt:

-Á...!

Bực bội rựt lấy chăn vứt phịch xuống sàn nhà, Tử Thần toan nổi quạ dạy bảo Gia Băng một trận thì chợt khựng lại, nét mặt tức giận dần bị sự lo lắng đánh tan tác ko chừa mảnh giáp che thân chạy mất hút. Tử Thần cuống quýt tiến lại gần, bàn tay to khoẻ của cậu ôm trọn lấy cổ tay đầy băng gạt của Gia Băng, chăm chăm nhìn ko thôi, miệng thổi phù phù cho đỡ đau theo kinh nghiệm giảm đau ít ỏi mà cậu có được.

Sững người trước hành động quá trẻ con của kẻ nhìn bề ngoài xem chừng học rộng biết nhiều lắm, Gia Băng bật cười bất lực, tay kia vô thức chạm khẽ lên mái tóc đen mượt hơi dài và rối của ai kia.

Đúng lúc Gia Băng đang say sưa ngắm nhìn xoáy tóc như lỗ đen vũ trụ trên đầu Tử Thần, thì chủ nhân của nó lại thình lình ngẩng đầu lên nhìn cô tà ý, đem đến cho cô nàng cảm giác bối rối như mình vừa lấy trộm thứ gì đó của người ta mà bị bắt qủa tang vậy.

-Tôi...tôi..._Nuốt nước bọt ừng ực như lão đại uống bia Tiger, Gia Băng lẹ làng rút tay chuồn khỏi "hiện trường" nhưng xui sao bị "cảnh sát" tóm gọn ko nể nang thương hoa tiếc ngọc gì sất. Gia Băng đảo mắt cố viện đại "chứng cứ ngoại phạm"_Tôi...tại tôi thấy...

-Tại tôi thấy một con sâu to béo tội nghiệp mắc phải tổ qủa nhà cậu nên phóng thích dùm hả?_Cắt ngang lời nguỵ biện cuả "tội nhân", anh cảnh sát đẹp trai lên tiếng, tuy ko quá chính xác y những gì người kia sẽ nói nhưng nội dung chính lại qúa chuẩn.

-Hở?_Gia Băng thộn mặt nhìn Tử Thần cong miệng cười gian, ngạc nhiên đến mức vô thức bật nói_Đưa đây!

-Đưa cái gì?_Nụ cười trên môi Tử Thần đậm nét hơn, tôn lên vẻ đẹp hoang dại, đểu giả đến ngỡ ngàng.

-Con sâu to béo!_Gia Băng thở hắt, cơ mặt hơi giãn.

-Tôi cho nó nhảy dù xuống sân rồi_Hếch mặt về phía cửa sổ chỉ rõ nơi tự sát của con sâu nào đó, Tử Thần đưa nhãn thần ngự lên đôi gò má ửng hồng của Gia Băng và đôi môi mím chặt đắn đo.

-Cậu nhớ hết?_Gia Băng cụp mi, đâu đó trong cô là sự vui mừng đến ngây dại.

-Ờ!_Tử Thần nhún vai, những ngón tay còn lại nâng cằm Gia Băng, hướng ánh nhìn đang cố tránh né mình nhìn sâu vào đáy mắt mình, như thể muốn thể hiện thành ý của bản thân_Ko hiểu sao tôi lại nhớ rất rõ những gì liên quan đến cậu, như bị ám ảnh vậy.

-Hả?