Thừa Tướng Phu Nhân

Quyển 3 - Chương 2: Động phòng hoa chúc




Edit: Trảm Phong

Trong đầu Vân Khanh trong khoảng thời gian ngắn thoáng hiện lên vô số ý niệm, nàng nhớ tới lần đầu tiên tại cung yến, thời điểm nhìn thấy Phong Lam Cẩn hắn đối với nàng nhàn nhạt bảo vệ, vốn cho là cá tính hắn cho phép, nhưng tiếp xúc xuống nàng cũng phát hiện, Phong Lam Cẩn nhìn như ôn hòa kì thực lãnh đạm, đối với người mình không quen biết là không thể nào ra tay giúp đỡ, còn có hắn nhiều lần cự tuyệt hoàng đế tứ hôn như vậy, vì sao đến phiên nàng liền đồng ý rồi? Nàng mỗi lần thấy Phong Lam Cẩn, hắn biểu hiện ra ngoài thiện ý, không phải là không có hoài nghi, chỉ là thẳng tìm không được đáp án, nhưng hôm nay… Cuối cùng sáng tỏ.

Suy nghĩ trong đầu giống như là bị nổ tung, nàng không cách nào suy tư, chỉ có thể sững sờ nhìn Phong Lam Cẩn một thân hồng y… Hoặc nên nói là Phong Tuyệt Trần, hắn đã đổi lại dung mạo Phong Tuyệt Trần, ngay tiếp theo vẻ mặt cùng thần thái đều biến thành bộ dạng Phong Tuyệt Trần mới có.

Nàng đột nhiên cũng nhớ tới một ít lần Phong Tuyệt Trần nói đến ngạc nhiên mừng rỡ, hắn cho nàng ngạc nhiên mừng rỡ chẳng lẽ chính là cái này sao? Khóe môi kéo ra một nét cười lạnh, có kinh vô hỉ mới là thật!

Rốt cục, ánh mắt của nàng từng tấc nghiêm túc, mặt không chút thay đổi nhìn Phong Tuyệt Trần, một thân đỏ thẫm kia nàng nhìn lại cực kỳ chói mắt, nàng nhếch môi lạnh lùng cười một tiếng, móng tay thon dài thật sâu khắc vào lòng bàn tay, đau đến nàng thanh tỉnh.

“Lừa gạt ta rất vui sao?” Hắn rõ ràng có nhiều cơ hội thẳng thắn như vậy, nhưng là cho tới bây giờ cũng không nói, làm cho nàng một mình thống khổ giãy giụa, chứng kiến nàng bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay, hắn có phải rất có cảm giác thành tựu hay không! Cả phòng hồng đều là một chuyện thật đáng cười, hốc mắt nàng đỏ bừng, đột nhiên như nổi điên gắt gao lôi kéo đồ cưới đỏ tươi trên người mình, đồ cưới như lửa kia giống như tựa hồ đùa cợt sự ngu xuẩn của nàng.

Phong Tuyệt Trần hoặc nên nói là Phong Lam Cẩn lẳng lặng nhìn nàng, mấy lần nghĩ tiến lên giải thích, lại rốt cuộc vẫn là ở trong ánh mắt chán ghét căm hận kia của nàng lùi bước.

Đồ cưới màu đỏ ở trong tay của nàng từng tấc thành lam lũ, rốt cục nàng rút đi tất cả đỏ tươi, trên người chỉ còn một món quần áo trong màu trắng, nàng điên cuồng kéo xuống trâm cài trên tóc dài, sợi tóc đều bị nàng tóm bay xuống một chút.

“Đừng như vậy!” Ánh mắt hắn đau xót, bắt lấy hai tay nàng, động tác dịu dàng vì nàng rút ra trâm vàng trên đầu, đầu nàng đầy tóc đen phiêu nhiên rơi xuống, rốt cục thoát ly tất cả đồ trang sức cùng đồ cưới trói buộc. Tiếng nói hắn ám ách, cười khổ nói, “Thực xin lỗi!”

Vân Khanh cười lạnh, “Ngươi nào có chỗ thực xin lỗi ta, là chính ta vụng về mới có thể… Là chính ta đáng đời!”

“Đừng nói như vậy.” Hắn đột nhiên đem Vân Khanh ôm vào trong ngực, thì thầm, “Vốn là muốn nói cho nàng, lúc trước vốn định cho nàng kinh hỉ, nhưng là về sau nhìn thấy nàng phản ứng kịch liệt như vậy, ta thật sự không dám nói, ta… Sợ nàng cho là ta lừa gạt nàng, nàng sẽ thoái hôn không lấy chồng.”

Mắt Vân Khanh đỏ hồng hung hăng đẩy hắn ra, Phong Lam Cẩn không có phòng bị sau lưng hung hăng đụng phải bàn lớn gỗ thô, lưng cùng cái bàn chạm vào nhau phát ra tiếng “Bùm – -“, hắn kêu lên một tiếng đau đớn lại không nói gì, khóe môi kia khổ sở càng rõ ràng. Vân Khanh nghe tiếng động căng thẳng trong lòng, song khi ánh mắt chạm đến hắn một thân đỏ tươi cùng khuôn mặt kia, nàng lần nữa hung hăng nắm chặt bàn tay, lạnh lùng quay đầu đi chỗ khác.

“Là lỗi của ta, Khanh nhi.” Ánh mắt Phong Lam Cẩn phức tạp, mở bàn tay nàng ra, ánh mắt chạm đến lòng tay nàng, nhìn dấu vết trăng lưỡi liềm rướm máu, trong lòng hắn khẽ đau xót, ách thanh nói, “Đừng có dùng lỗi của ta đến trừng phạt chính mình.”

Hắn lấy ra thượng hạng kim sang dược đắp lên miệng vết thương cho nàng, Vân Khanh nhìn kim sang dược quen thuộc kia, ánh mắt lại lạnh lẽo, đã từng thời điểm nàng tham gia cung yến phải quỳ quá mạnh, trên hai chân đều có máu ứ đọng, hắn tại Lãm Nguyệt Lâu cho nàng một chai thuốc thượng hạng máu hóa ứ bầm, lúc ấy nàng còn tưởng rằng là mật thám của hắn rải đến hoàng cung, có ai nghĩ được hắn tận mắt nhìn thấy một màn kia! Về sau nàng bị Quân Tư Điềm phái sát thủ ám sát, khi đó bản thân nàng bị trọng thương, bình sứ thuốc trị thương tiểu Vô Ưu vì nàng mang đến cùng bình thuốc Phong Tuyệt Trần cho rõ ràng là giống nhau… Nhưng nàng vì cái gì không có hoài nghi qua đây.

Còn có Phong Tuyệt Trần một công tử giang hồ thế nhưng đối với Phong Hân Duyệt cùng Phong Vô Ưu ân cần như vậy! Rõ ràng có nhiều sơ hở như vậy… Nhưng vì cái gì nàng không nhìn ra được chứ.

Vân Khanh đột nhiên nghĩ đến chuyện tình ngày đó nàng đi kính nhờ Phong Lam Cẩn, nàng buông tha Phong Tuyệt Trần không cầu xin, vì chính là không muốn sẽ cùng hắn có bất kỳ dính dấp, có ai nghĩ được về sau bọn họ thế nhưng là cùng một người. Hắn lúc ấy có phải ở trong lòng chê cười nàng hay không!

Nàng mạnh mẽ đẩy ra cánh tay của hắn, “Không cần ngươi làm bộ hảo tâm!” Bình sứ ngọc lưu ly rơi xuống trên mặt đất lập tức nát bấy, dưới ánh nến chiếu rọi phát ra quang mang chói mắt, giống như là bạc rơi đầy đất, nàng quay lưng lại không nhìn tới ánh mắt hắn ảm đạm xuống, sợ mình sẽ mềm lòng, đè nén nghẹn ngào nơi cổ họng, thanh tuyến nàng luôn luôn nhu hòa kịch liệt run rẩy, trong lòng phảng phất có một đoàn hỏa đang đốt, lại phảng phất bị dội xuống một thùng nước đá, nàng đè nén ngay cả hô hấp đều cảm thấy khó khăn, “Ngươi đi ra ngoài! Ta hiện tại không muốn nhìn thấy ngươi!”

“Khanh nhi…”

“Đi ra ngoài, đi ra ngoài, ngươi đi ra ngoài a!” Vân Khanh đột nhiên rống to, đưa lưng về phía hắn khàn giọng kiệt lực.

Phong Lam Cẩn cười khổ một tiếng, cuối cùng từ nội thất chậm rãi thối lui đến ngoại thất, ngoại thất an trí một chiếc giường êm, hắn liền nằm ở trên giường nghe trong phòng nàng kịch liệt thở dốc cùng đè nén rên rỉ. Trong lòng hắn từng đợt thấy đau, vạch trần đi mặt nạ Phong Tuyệt Trần trên mặt đảo mắt liền biến thành Phong Lam Cẩn ôn nhuận như ngọc, cũng là hắn đáng đời!

Vân Khanh nhào lên trên giường, cả khuôn mặt đều bị chăn mền hung hăng đè ép, nàng gắt gao nắm tơ lụa chăn mền, nơi cổ họng sáp thấy đau, gắt gao cắn môi không để cho mình phát ra âm thanh, nước mắt lại giống như vỡ đê làm càn chảy xuống thấm vào trong chăn.

Ngực nàng buồn bực hít thở không thông, rất muốn lao ra lại tức giận mắng Phong Lam Cẩn vài câu cho hết giận, càng muốn hung hăng cho mình vài tát tai, làm cho nàng nhận rõ sự thật.

Trên mặt đất một mảnh hỗn độn, ngọn nến bằng cánh tay đứa trẻ rốt cục cũng dần dần hóa thành màu nước đỏ, mặt trăng chìm xuống, bóng đêm cũng dần dần bị quang minh thay thế. Phong Lam Cẩn trợn tròn mắt đến hừng đông, nghe nội thất im hơi lặng tiếng, hắn không khỏi cười khổ. Hắn biết rõ nàng cùng hắn, cũng là một đêm chưa ngủ.

“Tiểu thư, người đã tỉnh chưa? Nên kính trà cho lão gia cùng phu nhân.” Tử Khâm nhẹ nhàng gõ cửa, nhỏ giọng ở bên ngoài nói.

“Tử Khâm, ngươi chờ một chút, Khanh nhi còn chưa dậy.” Xuyên thấu qua cửa sổ mở phân nửa, mắt thấy sắc trời đã chậm rãi sáng, Phong Lam Cẩn thay hỉ phục đỏ thẫm sắc trên người, lấy một món cẩm bào màu đỏ tía đường viền ám bạc, hắn đứng dậy một lần nữa ngồi trở lại trong xe lăn, mới vừa định tiến vào trong thất gọi nàng, trong nội thất đã truyền đến thanh âm nàng khàn khàn.

“Tử Khâm, tiến vào.”

Tử Khâm từ từ mở ra cửa, nhìn Phong Lam Cẩn đã thay đổi một thân xiêm y nhẹ nhàng thi lễ, “Cô gia!”

“Ừ!” Phong Lam Cẩn gật gật đầu cùng Tử Khâm vào nội thất, Tử Khâm nhìn nội thất một mảnh hỗn độn, đỏ mặt lên. Vân Khanh đã từ trên giường đứng dậy, người mặc quần áo trong trắng thuần, hốc mắt đỏ bừng sưng vù, tinh thần cũng không tốt, nàng ngẩng đầu lên coi như không thấy Phong Lam Cẩn, trực tiếp nói với Tử Khâm, “Đi giúp ta tìm một chút băng đến.”

“A, tốt, tiểu thư người chờ một chút!” Tử Khâm đỏ mặt sải bước từ nội thất chạy ra ngoài.

Phong Lam Cẩn đẩy xe lăn dần dần đến gần Vân Khanh, Vân Khanh nhìn hắn suy nghĩ lại bay đến nơi khác, nhìn người kia một thân xiêm y màu đỏ tía nàng hít một hơi thật sâu, trước kia như thế nào không nhìn ra đây, rõ ràng hai người bọn họ đều thiên vị màu tím như thế. Là hắn ngụy trang quá tốt, hay là nàng quá mức ngu dốt.

“Nàng hảo hảo nghỉ ngơi không cần đi kính trà, cha mẹ sẽ không để ý.” Phong Lam Cẩn nhìn Vân Khanh thật sâu, mâu quang là ôn nhu trước sau như một.

Vân Khanh phát hiện nàng đối với khuôn mặt Phong Tuyệt Trần có thể bốc đồng loạn phát tỳ khí, nhưng là đối với gương mặt Phong Lam Cẩn này lại làm không được, biết rất rõ ràng bọn họ là một người lại vô luận như thế nào đều làm không được đem tức giận đối với Phong Tuyệt Trần phát tiết đến trên người Phong Lam Cẩn. Nàng quay đầu đi chỗ khác, tiếng nói nhàn nhạt, “Quy củ luôn không thể phá.” Ngoài phòng Xuân Hoa rất nhanh bưng tới nước rửa mặt, nàng hầu hạ Vân Khanh cùng Phong Lam Cẩn rửa mặt liền lui xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng Tử Khâm giống nhau, hồng cơ hồ trích máu. Vân Khanh biết rõ các nàng hiểu lầm, cái gì cũng không giải thích, tiếp nhận khối băng Tử Khâm đưa tới thả tới trong chậu đồng, khăn vải bao trùm khối băng liền nằm xuống đắp lên mắt, ước chừng một nén nhang, nàng mới lấy khối băng ra, con mắt vẫn đỏ bừng như cũ, nhưng không có sưng như vừa rồi nữa.

Nàng tự nhiên đứng dậy từ trong tủ quần áo cực đại xuất ra một cái váy màu hồng, ngồi trước bàn trang điểm trong phòng tinh tế vì chính mình trang điểm, nàng rất ít khi dùng phấn son, lần này lại vì chính mình tinh tế vẽ trang dung tinh xảo, Phong Lam Cẩn biết rõ nàng nghĩ che kín khuôn mặt tiều tụy.

Phong Lam Cẩn dùng khăn vải lau chùi hết bọt nước trên tay, từ bên hông rút ra một cái chủy thủ khéo léo, đẩy xe lăn đến trước hỉ sàng thêu phù dung màu đỏ tươi đáy mắt hắn ám trầm lộ ra vài phần quang mang thương yêu, vén chăn lên, trên giường đơn hiện lên một tầng tơ lụa trắng noãn, ngón tay hắn nhanh động, đầu ngón tay đã đã tuôn ra vài giọt huyết sắc, máu tươi màu đỏ bị hắn nhỏ xuống trên gấm vóc trắng noãn.

Nhìn Vân Khanh hơi nhíu mi tâm, Phong Lam Cẩn nhẹ nhàng cười một tiếng thu thanh chủy thủ vào trong lòng, mỉm cười giải thích, “Mẹ ta vẫn muốn ôm tôn tử, nếu như biết rõ chúng ta không có viên phòng tất nhiên là sẽ nhắc tới hồi lâu.” Hắn chưa nói mẫu thân hắn thật ra là nghĩ muốn có tiểu hài tử để chơi.

Vân Khanh chẳng nói đúng sai, trang điểm tốt cho mình liền định ra cửa.

Phong Lam Cẩn kéo lại cổ tay nàng, chua xót nói, “Nàng dự định liên tục cùng ta chiến tranh lạnh như vậy sao?”

Đầu ngón tay Vân Khanh lạnh buốt, khẽ co rúm lại một chút. Mâu quang Phong Lam Cẩn sâu thẳm, lập tức phát hiện khác thường, hắn bất chấp Vân Khanh giãy giụa kéo lên ống tay áo nàng, lập tức lửa giận từ đáy mắt phun ra.

Chỉ thấy trên cổ tay nàng trắng noãn như ngọc thình lình in một vòng dấu răng thật sâu, nàng cắn cực kỳ dùng sức, dấu kia rướm máu, nhìn qua cực kỳ dữ tợn kinh khủng, hắn đem ống tay áo nàng kéo đến đầu vai, đáy mắt lửa giận càng sâu, miệng vết thương như vậy trên cổ tay nàng thế nhưng không chỉ một cái!

“Ngươi buông tay!”

“Nàng có thể tùy ý dùng phương pháp gì trừng phạt ta, là ta giấu giếm lừa gạt nàng, nhưng là nàng không thể đối đãi chính mình như vậy!” Hắn gầm lên.

“Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm!” Nàng giãy giụa không thoát hắn trói buộc chỉ có thể phẫn nộ quát, “Ngươi cứ việc yên tâm, trước mặt mọi người ta sẽ là phu nhân dịu dàng của ngươi, nhưng là sau đó ta hi vọng về sau chúng ta đường ai nấy đi, ai cũng không cần ước thúc ai!”

Đáy mắt Phong Lam Cẩn tức giận chợt lóe lên, đột nhiên kéo lấy cổ tay Vân Khanh kéo nàng đến trong ngực, hắn một tay đè chặt cái ót nàng, một tay nắm eo của nàng, mang theo lửa giận đối với môi của nàng liền ấn đi xuống!

Mục đích hắn giấu giếm nàng chính là không muốn mất đi nàng, nhưng hôm nay nàng gả đều gả cho hắn vẫn còn có ý niệm cùng hắn phân rõ giới hạn trong đầu! Hắn tuyệt không cho phép!

Cường thế bá đạo hôn cùng tính tình Phong Lam Cẩn hắn cực kỳ không hợp, nhưng là hắn lại không quản được nhiều như vậy, bất chấp nàng giãy giụa, hắn muốn dùng phương thức mạnh mẽ cứng rắn nói cho nàng biết, sau này cũng không cho phép nói nhảm như vậy.

Lực đạo Vân Khanh đâu địch nổi Phong Lam Cẩn, nàng bị Phong Lam Cẩn sít sao trói buộc, vô luận đầu của nàng uốn éo hướng nào hắn cũng có thể chuẩn xác tìm được môi của nàng. Hai tay Vân Khanh ở sau lưng của hắn hung hăng đấm, hắn lại giống như là không cảm giác được đau nhức, nóng bỏng hôn một khắc cũng không dừng lại. Đáy mắt hắn hiện lên nóng bỏng điên cuồng, cảm giác được nhiệt độ môi đỏ mọng của nàng, con mắt hắn mát lạnh giống như là bịt kín một tầng sương nhàn nhạt, che lại lý trí của hắn.

Động tác của hắn càng phát ra thô lỗ kịch liệt!

Dần dần, nụ hôn mang theo hương vị tình dục. Hai người đều kịch liệt thở hổn hển, tay Phong Lam Cẩn vô ý thức xoa lên sau lưng Vân Khanh, nhiệt độ đầu ngón tay làm cho Vân Khanh đột nhiên bừng tỉnh.

Sống lưng của nàng mạnh mẽ cứng ngắc xuống, vừa rồi… Nàng thế nhưng sa vào trong nụ hôn của hắn không thể tự thoát khỏi… Nàng hận không thể cho mình một cái bạt tai làm cho mình thanh tỉnh một chút.

Thừa dịp hắn đang lúc ý loạn tình mê hung hăng đẩy hắn ra, trên mặt nàng lạnh buốt, sờ lên mới phát hiện là một tay nước mắt, nàng dùng tay áo hung hăng quẹt một cái, nghiến răng nghiến lợi nhìn Phong Lam Cẩn, tay nàng mảnh khảnh đã giương cao mang theo tiếng gió bén nhọn… Nhưng nhìn gương mặt Phong Lam Cẩn nàng như thế nào đều không thể xuống tay.

Gắt gao cắn môi dưới, con mắt đỏ ngầu đem bàn tay thu lại, nàng nhìn chằm chằm Phong Lam Cẩn hơi thở không đều đặn. Nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng câu hỏi, “Ngươi… Đến tột cùng coi ta là cái gì, mặc ngươi muốn làm gì thì làm như vậy!”

Khóe môi Phong Lam Cẩn vẽ ra một nụ cười khổ sở, hắn ngày xưa khôn khéo cùng lý trí vừa gặp phải nàng liền tiêu tán vô tung, hắn khẽ cúi đầu xuống, khổ sở nói, “Thực xin lỗi!”

Lập tức lại ngẩng đầu lên, đáy mắt mang theo vài phần cường ngạnh, “Bất quá, về sau lời nói kiều quy kiều lộ về lộ cũng không cho phép nói!”

“Đó chính là chuyện của ta!”

“Không!” Hắn phản bác, ánh mắt nhìn nàng trịnh trọng, “Là chuyện của chúng ta, Khanh nhi, nàng đã gả cho ta, chúng ta là phu thê!”

Vân Khanh á khẩu không trả lời được.

Phong Lam Cẩn than nhẹ một tiếng, giữ chặt cánh tay của nàng bôi thuốc, sau đó dè dặt kéo xuống ống tay áo, “Chúng ta đi kính trà cho cha mẹ, bọn họ cũng nên đợi lâu.”

Kính trà ở đào viên, đi theo phía sau Vân Khanh là Xuân Hoa cùng Tử Khâm, sau lưng Phong Lam Cẩn như cũ là một thân hắc y Mặc Huyền, Tử Khâm nhìn bộ mặt Mặc Huyền lạnh nhạt, liếc mắt nhìn nhau, khẽ cùng hắn kéo ra khoảng cách. Trong lòng thì thầm than, khí tràng thật là mạnh mẽ, rất lạnh người!

Vân Khanh vốn là rơi vào sau lưng Phong Lam Cẩn vài bước, Phong Lam Cẩn tựa hồ lơ đãng nói, “Tiểu Ưu chắc đã ở đào viên, tiểu hài tử vô cùng nhạy cảm, nếu nhìn thấy nàng cùng ta bằng mặt không bằng lòng chỉ sợ sẽ khổ sở.”

Tay của nàng trong lúc lơ đãng lại gắt gao nắm chặt, đi đến phía sau xe lăn của hắn, nhẹ nhàng nói với Mặc Huyền, “Ta đến thay.”

Mặc Huyền nhìn bên môi Phong Lam Cẩn tràn ra nụ cười yếu ớt, khóe môi khẽ kéo, không tiếng động lui lại hai bước cùng Tử Khâm, Xuân Hoa sóng vai mà đi. Lại thấy hai tiểu nữ tử sợ hãi nhìn hắn một cái, cước bộ cũng chậm lại, hiển nhiên là muốn cùng hắn kéo ra khoảng cách.

Hắn nhướng mày, lạnh lùng liếc nhanh nhìn hai tiểu nữ tử, thấy đáy mắt hai người thoáng hiện lên một tia sợ hãi, cước bộ lại càng lui về phía sau vài bước, hắn hừ một tiếng, xoay người tránh vào trong bóng tối.

Đến đào viên, Phong Nhiễm Mặc cùng Mạc Ngôn xác thực đã đợi lâu, trong đại sảnh không có người ngoài, chỉ có vợ chồng Phong Nhiễm Mặc, Phong Lan Nguyệt Phong Lan Tinh, Phong Hân Duyệt cùng Phong Vô Ưu.

Vừa thấy được thân ảnh Vân Khanh cùng Phong Lam Cẩn, Mạc Ngôn cũng chạy tới, từ trên xuống dưới đánh giá Vân Khanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên môi đỏ mọng của nàng bị Phong Lam Cẩn chà đạp hồi lâu, khuôn mặt bỉ ổi, nàng cười hắc hắc, làm cái thủ thế “Không tệ”đối với con nhà mình.

Phong Lam Cẩn dở khóc dở cười, Vân Khanh lại bị Mạc Ngôn nhìn chằm chằm toàn thân có chút sợ hãi!

Nàng nhịn không được mở miệng gọi một tiếng, “Nương…”

Ai ngờ Mạc Ngôn vẻ mặt đau khổ, nàng sờ sờ gương mặt của mình nhanh chóng chạy đến bên người Phong Nhiễm Mặc, vẻ mặt bị thương cùng ủy khuất nói, “Ta rất già sao, ta có phải hay không già rồi?”

Vân Khanh trợn mắt há hốc mồm, đã thấy một phòng người sắc mặt tự nhiên còn có chút bất đắc dĩ, hiển nhiên chuyện như vậy không phải là lần đầu xảy ra.

Phong Nhiễm Mặc ho nhẹ một tiếng, trên khuôn mặt tuấn mỹ tách ra một nụ cười ôn nhu, hắn sờ sờ tóc dài của Mạc Ngôn, giống như là dỗ tiểu hài tử, giọng nói dịu dàng, “Không có, Ngôn nhi trẻ tuổi nhất, tướng mạo đẹp nhất, nàng đi ra ngoài cùng Cẩn nhi, người khác khẳng định cho nàng là tỷ tỷ của hắn.”

Nàng mở to hai mắt, trong con ngươi ánh sao chớp động, “Thật vậy chăng?”

“Thật sự!” Phong Nhiễm Mặc sủng ái nói, thấp giọng nói bên tai nàng, “Ngôn nhi, nàng xem con dâu đều nhìn nàng chê cười, chúng ta nhanh để cho hai người bọn chúng kính trà, sau đó ta dẫn nàng đi chơi được hay không, đem trong phủ này giao cho con dâu quản lý, như vậy nàng có thể dọn ra thời gian.”

Ánh mắt Mạc Ngôn sáng lên nhìn Vân Khanh, da đầu Vân Khanh tê dại một hồi, trong lòng có dự cảm cực kỳ bất hảo, cảm giác mình đã thay đổi thành gà con bị diều hâu để mắt tới…