Thuần Dưỡng (Tương Ngã Tuần Dưỡng)

Chương 29




Thành Dương đẩy cửa bước vào, nhận ra trong phòng không chỉ có một mình Tạ Đồng.

Một người đàn ông với mái tóc hoa râm đang ngồi trước bàn, hai tay đan lại chống dưới cằm, cau mày xem báo cáo thiệt hại trên màn hình. Nghe tiếng động, ông ta xoay lại nhìn, đứng lên dùng mắt ra hiệu với Tạ Đồng. Tạ Đồng giới thiệu với Thành Dương: “Vị này chính là cố vấn dẫn đường có thâm niên trong quân đội, Lý Chính Thanh, từng làm giáo viên hướng dẫn ở công đoàn nhiều năm. Thiếu tướng Đàm Uyên rất xem trọng chuyện của công đoàn, thường phái ông ấy đến hỗ trợ việc tái xây dựng, cũng hợp tác truy bắt Kỷ Vĩnh Phong.”

Nói rồi bà quay đầu giới thiệu với Lý Chính Thanh: “Đây là Thành Dương, một dẫn đường trong công đoàn.”

“Ta nhớ cậu.” Lý Chính Thanh nói, tiến lại bắt tay với y: “Thời điểm ta rời khỏi công đoàn, cậu vẫn chưa đến hai mươi, rất có thiên phú. Xem ra giờ nhân phẩm cũng tốt, chưa bị Kỷ Vĩnh Phong dẫn đi sai đường.”

Tạ Đồng hắng giọng, Thành Dương cúi đầu cười khổ, trong lòng biết bà đang không hài lòng cách xử trí của mình với Ninh Phi. Lý Chính Thanh thấy phản ứng của hai người, nhướng mày hỏi: “Thế nào? Hiện giờ tinh thần lực của ta không dư thừa bao nhiêu, nhưng kinh nghiệm còn đó. Hai người đừng hòng bí hiểm trước mặt ta.”

“Cũng không có gì.” Tạ Đồng giải thích: “Một vụ bê bối trong nội bộ công đoàn.”

Bà không muốn nói, Lý Chính Thanh lại dâng trào hứng thú: “Bà Tạ, ta thay mặt quân đội đến hỗ trợ mọi người. Có gì cần giúp đỡ, xin cứ lên tiếng.”

“Là cục diện rắc rối Kỷ Vĩnh Phong để lại.” Tạ Đồng thở dài: “Hắn ta tiết lộ tin tức cho tổ chức bên ngoài, hại chết lính gác cộng sự của Thành Dương. Khi đó công đoàn cũng không rõ bộ mặt thật của hắn, chẳng hay biết gì.”

Lý Chính Thanh bừng tỉnh, vỗ bả vai Thành Dương, dùng sức lắc lắc: “Chắc hẳn khiến cậu chịu không ít oan khuất.”

Dưới cái nhìn chòng chọc của Tạ Đồng, Thành Dương lắc đầu: “Cũng không có.”

“Ta cũng từng mất đi cộng sự, hiểu được nỗi đau này.” Lý Chính Thanh nói: “Vậy nhiệm vụ các cậu chấp hành lúc đó thì sao? Bị Kỷ Vĩnh Phong làm thất bại sao?”

“Đã thất bại.”

Tạ Đồng bổ sung: “Chính là nhiệm vụ áp tải H310.”

Lông mày Lý Chính Thanh nhíu lại: “Nhiệm vụ đó…” Ông chậm rãi nhớ lại: “Cũng là ta giao cho các cậu. Rốt cuộc người thi hành một chết một bị thương, mục tiêu thì không rõ tung tích. Nhưng ngoại trừ nghiên cứu, H310 cũng không có giá trị cao lắm, tại sao Kỷ Vĩnh Phong phải rắp tâm phá hoại?”

“Công đoàn vẫn đang điều tra.”

“Đẩy nhanh tiến độ.” Lý Chính Thanh hạ lệnh: “Chia cho ta một phần tư liệu, ta cũng sẽ điều động cấp dưới. Chúng ta nhất định phải làm rõ tất cả ý đồ của Kỷ Vĩnh Phong, nắm chắc mọi hành động trước khi đào ngũ của hắn, mới có thể tránh khỏi tổn thất lớn hơn.”

Tạ Đồng đáp: “Tôi lập tức phái người bắt tay vào làm.” Bà nhấn vài cái lên màn hình, gửi thông tin đi, rồi nói với Thành Dương: “Thành Dương, ta muốn nghe báo cáo của cậu. Liên quan đến tên lính đánh thuê kia, và toàn bộ thông tin hai người thu được.”

Lý Chính Thanh cong ngón tay, gõ nhẹ lên mặt bàn đầy hứng thú. Thành Dương hơi do dự một chút, vẫn bắt đầu nói về cố chủ của Ninh Phi. Chị Kỳ —— Nhắc đến cái tên này, trên mặt Lý Chính Thanh không có bất kỳ phản ứng nào, nhưng cảm xúc lại hơi hơi gợn sóng. Đó là biến hóa vô cùng nhỏ, như một vòng sóng gợn xuất hiện trong không khí, chỉ có dẫn đường mới có thể phát hiện. Thành Dương vẫn thản nhiên, tiếp tục trình bày kế hoạch của “chị Kỳ”, đầu tiên là sự định giết Hội Tam Hợp, Hoa Thanh, thủ lĩnh Kền Kền, sau lại bỏ qua thủ lĩnh Kền Kền, đổi thành Tạ Đồng.

Tạ Đồng cười lạnh: “Tên lính đánh thuê đó còn định đến giết ta?”

“Hiện giờ cậu ấy không còn ý định nữa.” Thành Dương ôn hòa giải thích: “Tôi có thể cảm nhận được.”

Tạ Đồng hừ một tiếng, không nói thêm nữa. Lý Chính Thanh giơ tay lên để y tiếp tục.

Thành Dương lướt qua đoạn họ sống chung với nhau, đến thẳng đoạn Ninh Phi phát hiện có thể “chị Kỳ” cấy kim thăm dò vào đầu các lính gác. Mà kim thăm dò này vừa khéo lại vô cùng tương đồng với dị vật bên trong tuyến thể lính gác mất khống chế đêm qua.

“Thú vị.” Lý Chính Thanh nhẹ giọng bình luận.

Nét mặt Tạ Đồng sa sầm, rõ ràng khó có thể thấy được cái gì thú vị. Bà gật đầu, hỏi Thành Dương: “Còn gì khác không?”

Thành Dương thở phào nhẹ nhõm.

Bà không hỏi đến cùng rằng phát hiện thế nào, cũng không nhắc đến làm sao để kiểm chứng độ tương đồng, có lẽ là bị thông tin này làm kinh sợ —— ngoại trừ Kỷ Vĩnh Phong, e rằng vẫn còn kẻ khác đứng sau vụ náo loạn ở công đoàn.

“Còn có.” Y ngập ngừng: “Cố chủ của Dạ Ưng còn muốn giết tôi.”

So với những vị tai to mặt lớn bị treo giải khác, tên y quả thật nhỏ bé đến chẳng đáng nhắc tới.

“Tại sao?” Lý Chính Thanh hỏi: “Vì cậu bắt cóc lính đánh thuê hợp tác với bà ta?”

“Tôi cũng không rõ.” Thành Dương nói.

Trái lại, Tạ Đồng lại không hiếu kỳ như thế, gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, bảo Thành Dương sau này cẩn thận khi ra khỏi công đoàn. Bà gửi vài chỉ thị thông qua màn hình, ngẩng đầu nhìn Lý Chính Thanh: “Thượng tá, tôi cần nhờ sự giúp đỡ của cơ sở dữ liệu quân đội.”

“Mời nói.”

“Tôi muốn danh sách phụ nữ có tên chứa âm ‘qí’ (kỳ*) này trong thành phố Hải Hà.” Tạ Đồng nói: “Mười bốn —— Không, mười tám tuổi trở lên, sáu mươi tuổi trở xuống, cùng với tư liệu cơ bản của họ. Thành Dương, cậu tiếp tục qua lại với Dạ Ưng, lấy thêm thông tin về ‘chị Kỳ’. Ta đã phái người đi theo hỏi thăm thuộc hạ của Phương Văn Hạo, xem họ có biết người này không.” (*nhiều từ đồng âm, các nhân vật chỉ nghe thôi nên không biết chính xác chữ Kỳ nào)

“Quân đội cũng có nội gián trong xã hội đen.” Lý Chính Thanh nói: “Ta sẽ nói họ lưu ý hơn.”

“Đa tạ.”

Lý Chính Thanh cười: “Không cần.” Ông đảo mắt một vòng, lại mở miệng: “Ta sẽ đốc thúc cấp dưới, hôm nay cứ thế đã?”

Tạ Đồng mở cửa phòng họp cho ông, đã có người chờ ngoài cửa từ lâu, chuẩn bị đưa Lý Chính Thanh đi thu xếp. Tạm biệt xong, Tạ Đồng đóng cửa xoay người lại, hỏi Thành Dương: “Cậu còn có gì muốn nói?”

“Ông ta có phản ứng với hai chữ ‘chị Kỳ’.”

Bà thở dài, vén tóc mái ra sau tai: “Xem ông ta có thể cung cấp loại tư liệu nào thôi, giờ ta nhờ các dẫn đường già khác lưu ý hơn. Ta không hiểu rõ người này, thời điểm ông ta bất ngờ bị thuyên chuyển đến quân đội, ta còn đang phục vụ trên biển.”

“Bất ngờ?” Thành Dương hỏi.

Tạ Đồng khẽ cười một tiếng, nghe như trào phúng: “Ta cũng không rõ cụ thể, nghe nói trong lúc thi hành nhiệm vụ, ông ta bị chính học sinh của mình đánh trọng thương, còn để người đó chạy trốn.”

Thành Dương gật đầu, nhớ lại lúc ấy hình như có chuyện như vậy.

Tạ Đồng hỏi: “Giờ cậu hiểu rõ bản thân nên làm thế nào chưa?”

“Cùng Dạ Ưng điều tra ‘chị Kỳ’.”

“Đúng.” Tạ Đồng nói: “Nhiệm vụ nòng cốt của công đoàn không tiện để người ngoài tham dự, cậu tự nắm chắc hành động. Xem trọng Dạ Ưng, đừng phụ lòng tín nhiệm của ta đối với cậu. Ta để Nguyễn Minh Chinh dẫn cậu ta đến sân huấn luyện, cậu qua đó tìm bọn họ đi.”

Thành Dương đáp một tiếng, xoay người đi ra ngoài.

Giờ đã gần trưa, y tiến về phía sân huấn luyện. Càng đến gần lại càng cảm nhận được cảm xúc xao động mãnh liệt. Một vòng người vây quanh bãi đất trống, nhao nhao hò hét “Cố lên” hay “Nhanh lên” linh tinh gì đó. Thành Dương không khỏi hiếu kỳ, khó khăn tìm được một lỗ hổng chen vào, kết quả phát hiện nhân vật chính bị vây xem là một cái bóng không thấy rõ.

Bởi vì thật sự quá nhanh.

Đây là một bãi tập dùng để huấn luyện thực chiến, phương thức cụ thể là tránh đạn bắn ra từ chương trình mô phỏng. Tốc độ ban đầu của đạn hơi chậm, bất cứ lúc nào cũng có thể tăng lên vừa nhanh vừa dày đặc, trúng một lần sẽ bị loại. Khi còn sống Vũ Tình ghét nhất bài kiểm tra này, cô khỏe, nhưng không đủ linh hoạt, chỉ có thể gắng gượng cầm cự thời lượng vừa đủ đạt tiêu chuẩn.

Thành Dương tập trung quan sát một lúc, chuyển động của mắt không theo kịp nhịp điệu, những viên đạn trong mắt gần như biến thành đốm sáng dày dặc như mưa. Mà bóng người giữa những đốm sáng vẫn đang giữ vững, theo như lời thán phục của người xung quanh, dường như còn thành thạo điêu luyện.

“NHANH LÊN CHÚT NỮA!” Không biết gã nào e thiên hạ chưa đủ loạn hét lớn: “Đã gần đạt tốc độ âm thanh, cố gắng vượt qua tốc độ ánh sáng, để tụi này mở mang một tí về đảo ngược thời gian!” (Các nhà khoa học cho rằng vượt qua tốc độ ánh sáng thì có thể du hành thời gian)

Thành Dương không nhịn được cười, lại cảm thấy mình quá vô vị. Y không nên ở đây xem người ta khoe khoang thực lực, ra ngoài tìm Ninh Phi mới là việc đúng đắn. Vừa xoay người, cánh tay lại bị ai đó bắt lấy.

“Đừng đi.” Một đồng nghiệp trông quen mắt nhưng không nhớ rõ tên gọi y: “Thành Dương, cái người lính gác cậu mang về rất lợi hại.”

“Hả?” Thành Dương đáp.

Người kia chỉ vào giữa sân: “Ngay kia kìa. Tạ Đồng muốn số liệu của cậu ta, thầy Nguyễn và chúng tôi khuyến khích cậu ta ra sân, ban đầu cậu ta còn không chịu.”

“Sau đó thì sao?” Thành Dương hỏi: “Tại sao lại đồng ý?”

Đồng nghiệp nhún vai: “Chúng tôi cũng chẳng thể cưỡng ép đẩy cậu ta ra, đành để cậu ta tự đi dạo, chúng tôi thì bàn bạc với thầy Nguyễn thay cậu sắp xếp cho lính gác mới. Nhóm bên cạnh vừa khéo có một cô gái rất hợp, xinh đẹp ngọt ngào, năng lực cũng không tồi. Cậu ta nhìn kỷ lục trên bảng vinh dự một hồi, đột nhiên tự tiến lại, nói là muốn thử.”

“Thử mấy hạng mục?”

“Đây là mục thứ nhất.” Đồng nghiệp nói: “Không ngờ cậu ta có thể nhanh như thế, lại còn giữ được lâu như vậy, tốc độ và sức tập trung đều đáng ngạc nhiên.”

Lúc nói chuyện, hơn mười giây trôi qua, tốc độ bắn đạn đã lên một mức mới, một dải lớn bóng mờ bay thấp dọc theo mặt đất. Đồng nghiệp là một lính gác, miêu tả động tác của Ninh Phi một cách sống động, nhún người nhảy một cái làm sao, rồi ngửa ra sau giữa không trung thế nào, hạ thấp người né tránh ba loạt đạn ở giữa ra sao —— “Xử lí gọn gàng đẹp đẽ!” Anh ta khen.

Thành Dương lại cảm thấy không đúng lắm.

Bóng của Ninh Phi trông như một sợi dây cực kỳ căng. 

Không đợi y đến gần hơn để xác nhận tình hình, trên sân xảy ra tình thế hỗn loạn. Ninh Phi lao tới thật nhanh, đoạt lấy thứ gì đó lùi lại. Rõ ràng đi ngang qua Thành Dương, nhưng hoàn toàn không chú ý đến sự tồn tại của y. Âm thanh cảnh báo bíp bíp vang lên, cho thấy người khiêu chiến thách đấu thất bại. Nhưng sự việc không dừng lại ở đó. Hai tiếng súng vang lên —— không phải mô phỏng, mà là đạn thật. Lính gác xung quanh xông lên tới tấp, có người đè tay chân Ninh Phi, có người cướp súng trong tay hắn. Bọn họ đông hơn nhiều, hình thể gấp trăm ngàn lần đạn mô phỏng. Dưới tình trạng đông đúc bốn bề thọ địch, tốc độ của Ninh Phi có nhanh cũng không thoát khỏi, chỉ có thể vẫy vùng kịch liệt trên mặt đất như con thú bị chế ngự.

Hai mắt hắn vì sung huyết mà đỏ ngầu, nghiến răng căm hận nhìn chằm chằm ký túc xá đối diện.

Thành Dương liếc mắt nhìn, chỉ thấy một mái đầu hoa râm quay lưng về phía sân huấn luyện. Xung quanh toàn tiếng người huyên náo, cuộc tấn công bất thình lình của Ninh Phi dọa ông ta toát mồ hôi lạnh đầy lòng bàn tay. “Nhường một chút.” Thành Dương hô to giữa đám người, pheromone cũng theo đó phân tán: “Tôi là dẫn đường của cậu ấy, xin nhường tôi lên trước.”

(Tác giả nói: Gần đạt tốc độ âm thanh là gạt người, đừng tin.)