Thuận Minh

Chương 112: Dự tây




Thấy Lý Mạnh nhìn mình, Chu Trúc Quân lại thè lưỡi ra, không nói nhiều nữa. Trên mặt Lý Mạnh thì không có biểu tình gì, nhưng trong lòng lại nghĩ về tới Khai Phong nhất định phải đưa nữ hài này đi càng xa càng tốt.

Hỏa kế của cửa hàng muối đã gọi một chưởng quĩ ra. Chưởng quí và Mạnh Ân chắc là quen biết nhau, mặc dù thái độ cũng kiêu căng, nhưng dù thế nào thì vẫn mĩm cười ôm quyền chào hỏi.

Đối phương không hề có ý tứ mời đám người Lý Mạnh vào trong cửa hàng. Điều này cũng dễ lý giải thôi, đối phương là sản nghiệp của phiên vương, kiêu căng khệnh khạng cũng hợp lẽ thường. Truyện "Thuận Minh "

Người của hai bên tới một quán trà ở gần đó. Sau khi Lý Mạnh nói rõ mục đích đến đây của mình, chưởng qutx đó lập tức tắt cười, mỡ miệng nói: "Lý viên ngoại, cục diện hiện giờ, sao mà vận chuyển muối xanh ở phía Thiểm Tây được, phía đó binh hoang mà loạn, tốt nhất là chớ có phí thời gian làm gì, mau sớm quay lại Sơn Đông đi!"

Mặc dù lúc trước Mạnh Ân đã giới thiệu Lý Mạnh chính là một trong những ông chủ của cửa hàng Văn Như, song lời nói của tên chưởng quĩ cửa hàng của Phúc vương vẫn không chút khách khí, sắc mặt của Lý Mạnh không hề có biến hóa gì, nhưng Chu Trúc Quân ngồi cạnh thì lại có chút nổi giận, lập tức muốn đứng dậy phát tác, nhưng bị Lý Mạnh túm lại. Khẩu khí nói chuyện của đối phương tuy không dễ chịu, nhưng cũng nói những lời thật, chẳng lẽ lần này lại đến vô ích sao. Mạnh Ân lại khách khí nói: "Những năm này từ Sơn Đông tới đây quả thật cũng không phải dễ dàng gì, xin Vương chưởng quĩ giúp đỡ, cửa muối này nếu có thể đả thông, muối xanh có thể tới được Lạc Thủy, vậy thì mọi người đều phát tài, lúc đó cũng không thiếu phần của ngài."

Nghe thấy những lời khách khí này của Mạnh Văn, tên chưởng quỹ đó bưng chén trà lên, suy nghĩ một lát, lúc sau mới nói: "Muối xanh đột nhiên sốt hàng, trong vương phủ cũng cần dùng. Khi chúng ta ra ngoài thu thập, cũng không tìm thấy muối xanh ở một giải Hoa Âm Đồng Quan mà các ngươi muốn tới. Trái lại ở phía Lư Thị thì lại kiếm được không ít, về sau loạn tặc hoạt động quá ghê gớm ở đó, cho nên việc này cũng bị gián đoạn. Suy xét thì chắc là tới được phía nam Lạc Hà đấy. Hiện tại loạn tặc đều hướng về phía nam, các ngươi cũng có thể đi xem thử."

Có tin tức chung quy vẫn tốt hơn là không có, Mạnh Ân lại đút ít tiền cho vị chưởng quĩ này, trên mặt hắn cuối cùng cũng lộ ra nụ cười thật lòng.

Cái danh tự Lư Thị này nếu không phải vừa rồi nói là địa danh, Lý Mạnh còn cho rằng đây là cách xưng hô của một phụ nhân họ Lư nào đó. Sau khi cùng bọn Mạnh Ân quay về bến đò, hỏi nhà đò, nhà đò đó cũng biết địa phương này. Muốn đi cùng rất dễ thôi, chính là một huyện thành ở yên bờ Lạc Thủy.

Tuy nói là đối phương rất phách lối, nhưng mục đích vào thành rất nhanh đã đạt được rồi. Lý Mạnh cảm thấy rất nhẹ nhõm, quyết định dẫn thủ hạ và nữ hài đi quanh thành Lạc Dương một vòng. Ai ai cũng biết rằng, cảnh sắc u tĩnh thanh nhã nhất và đường hoàng phú lệ nhất của Lạc Dương chính là ở trong phủ của Phúc vương, địa phương này căn bản là không thể tiếp cận.

Có điều Chu Trúc Quân lại rất hứng trí, nằng nặc đòi tới gần để xem. Cho dù là chỉ nhìn thấy tường viện của vương phủ thôi cũng được. Nói là muốn kiến thức một chút khí phái của phiên vương đệ nhất thiên hạ.

Nhưng lộ trình từ Lạc Dương tiếp tục đi về phía tây lại không được thuận lợi như Lý Mạnh đà nghĩ. Khi xuất phất lại gặp phải phiền phức, bởi vì Lý Mạnh trả tiền thuyền so với giá thị trường bình thường cao hơn ba đến năm thành, nhà đò vẫn một mực toàn lực cẩn thận hầu hạ, nhưng vừa nghe thấy Lý Mạnh vẫn muốn tiếp tục tây hướng tới Lư Thị, khuôn mặt của ông chủ thuyền lập tức biến thành cực kỳ khó coi. Cử chỉ của Lý Mạnh và những tùy tòng ở bên cạnh, tuy nói là ăn mặc như thương đội, song cũng biết chắc là hào cường một phương. Nhà đò biết mình không thể đắc tội được. Nhưng vẫn khẩn cầu: "Đại gia, không tới phía Lư Thị được đâu, quan quân và tặc quân người đi ta tới ở đó, đang loạn lắm, thuyền của chúng ta nếu đi trên mặt nước, cũng không dám nói chắc là được an toàn..."

Nghe thấy nhà đò nói vậy, Trần Lục và huynh đệ Mạnh gia vội vàng bước lên trước khuyên giải. Nhà đò mặt mày khổ não ngồi một bên, không chịu mỡ miệng. Kiếm tiền là một chuyện, nhưng tính mạng của bản thân vẫn quan trọng hơn.

Mạnh Ân cười khổ bước tới cạnh Lý Mạnh, thấp giọng giải thích: "Không dám giấu đại nhân ngài, thường ngày, sinh ý của cửa hàng Thương Hành cũng chính là chỉ làm tới thành Lạc Dương, không dám tiến thêm nữa về phía tây. Đi trên sông, thường nghe nói có người gặp phải độc thủ của tặc nhân, rất là đáng thương!" Truyện "Thuận Minh "

"Trưa nay, tên chưởng quĩ cửa hàng muối của Phúc vương không phải đã nói là bọn họ tới Lư Thị thu muối ư. bọn họ chắc cũng phải có cửa chứ?"

Lý Mạnh cũng nghĩ tới chuyện này, lúc này vừa nhớ lại thì phát hiện có vấn đề. Khi muối xanh sốt hàng, ở giao giới Hà nam và Thiểm Tây, Sơn Tây cũng chính là lúc hỗn loạn nhất, toàn là loạn dân tặc quân từ Thiểm Tây, Sơn Tây tới. Cửa hàng muối của Phúc vương gia nếu không có cửa, sao lại lấy được hàng vào tay.

Hắn vừa nói vậy, Mạnh Ân cũng lập tức hiểu ra, nói một tiếng xin lỗi với Lý Mạnh rồi vội vàng chạy lại về phía thành Lạc Dương, Lý Mạnh hô với theo: "Đừng lo tốn tiền, cứ đút cho hắn thật nhiều tiền vào."

Sau đó thì quay đầu lại quát bọn Trần Lục vẫn đang đứng đó tranh luận: "Tiền thuyền ta cho thêm một trăm lạng bạc, có đi hay không?"

Nghe thấy con số "một trăm lạng", ông chủ thuyền mặt mày đang khổ sở lập tức kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn. Lần này từ Tế Ninh châu tới Lạc Dương, hành trình có quy mô lớn như vậy bình thường cũng chẳng qua là được một trăm hai mươi lạng bạc. Hiện ngân lượng mà Lý Mạnh cấp thì không nói, hơn nữa mình lần này còn mang theo một số hàng hóa để bán, so với mình thường đã kiếm được nhiều tiền hơn rồi Lạc Dương dọc theo Lạc Thủy, qua Lạc Ninh tới Lư Thị cho dù là vào loạn thế như thế này thì cũng không thể vượt qua giá tiền hai mươi lạng bạc. đối phương thoáng cái đã tăng giá gấp bội rồi.

Ông chủ thuyền trù trừ một lúc, thủy thủ và thuyền công đều dùng ánh mắt nóng rực nhìn lão đại nhà mình, tiền thuyền tăng thêm một trăm lạng, mỗi người có thể kiếm thêm được không ít. Tới cuối cùng, ông chủ thuyền vẫn lắc đầu, tiền tài tuy nhiều, nhưng mạng vẫn quan trọng hơn, cự tuyệt là tốt nhất.

Lý Mạnh không muốn để loại chuyện nhỏ này làm chậm trễ thời gian, trực tiếp cao giọng nói: "Vậy thì thêm hai trăm lạng, nhà đò ngươi nếu không đáp ứng, với giá tiền này ta không tin rằng không tìm được thuyền ở Lạc Dương này."

Không đợi Lý Mạnh nói tiếp câu sau. ông chủ thuyền đã nhảy cẫng lên, cao giọng hô: "Việc này chúng ta nhận, chúng ta nhận!"

Nếu đưa đủ tiền, ngay cả tính mạng cũng không tính là gì...

Phía bên này thương nghị xong, cũng không thèm để ý đến nữ hài nói là vẫn muốn vào thành thưởng thức những món ngon của thành Lạc Dương. Lý Mạnh bảo tất cả mọi người chuẩn bị nhổ neo, đợi Mạnh Ân vào thành thương lượng trở về là xuất phát.

Mạnh Ân lần này đi hết gần ba tiếng, khi sắc trời mờ tối mới từ trong thành trở lại. Trên mặt Mạnh Ân toàn là vẻ vui mừng, sự tình thật sự không ngoài dự đoán của Lý Mạnh, cửa hàng muối của Phúc vương quả thật là có quan hệ ở bên đó. Mạnh Ân sau khi được Lý Mạnh dặn là không sợ tốn tiền, cũng dứt khoát thẳng thắn đút hai trăm lạng bạc.

Kết quả có hai trăm lạng bạc này, Vương chưởng quỹ làm việc rất nhanh gọn, lấy một lá cờ nhỏ ra, nói với Mạnh Ân "treo lá cờ này ở đấu thuyền, tới Lư Thị... Chỉ cần là không ra khỏi Hà Nam, đảm bảo ngươi đi đường thông suốt không bị ngăn trở", vừa nói Mạnh Ân vừa trịnh trọng lấy một cái bọc nhỏ ở trong ngực ra.

Phất lá cờ ra xem, chính là cờ xí một mặt có chữ đỏ bên trên thêu chữ Phúc rất to, thư pháp thô thiển, nhưng cái chữ đại biểu cho như ý cát tường vào lúc này lại có một loại bá khí cường hãn ở bên trong.

Ông chủ thuyền đang thương lượng với các thuyền công, quay đầu lại nhìn lá cờ trong tay Lý Mạnh, cũng không cần ai giải thích, thốt lên một tiếng kinh ngạc rồi chạy tới, mặt mày kích động nhìn lá cờ này, run giọng nói: "Mẹ ơi, ta bình thường đều nghe những người đi lại trên Lạc thủy Hoàng Hà nói rằng, nếu có lá cờ này, quan binh, tặc binh không ai dám quản, đi đường thông suốt không gặp trở ngại!"

Hắn sau khi thốt lên xong liền ngẩng đẩu lên cười bồi với Lý Mạnh: "Mọi người yên tâm đi, có lá cờ này, có thể vô tư đi qua được Lạc Thủy này. Hav là chỗ bạc vừa rồi mà ngài nói chúng ta không cần nữa đâu, đợi khi ngài về Sơn Đông rồi thì để lại lá cờ này cho chúng ta là được." Lý Mạnh mĩm cười vỗ vỗ vai ông chủ thuyền, cũng không để ý đến những lời của hắn.

Tám năm Sùng Chinh tính ra cũng hơn hai mươi năm, miễn cưỡng có chút thời hạn bình thường. Tuy nói là là hán hạn lũ lụt cỡ nhỏ không ngừng, nhưng trên cơ bản thì ông trời cũng không tác quái, nước mưa cũng có chút dư thừa, cho nên lượng nước của Lạc Dương rất sung túc, thuyền lớn cũng đi được. Thuyền đội của bọn Lý Mạnh cũng không cần phải thay phiên, trực tiếp thẳng đường tới Lư Thị.

Trước khi đi, ông chủ thuyền kiến nghị với Lý Mạnh là phải tận hết khả năng mua thật nhiều thực vật để trên thuyền, tuy có lá cờ giống như là giấy thông hành treo ở đầu thuyền, nhưng không phải cặp bờ vẫn là tốt nhất. Lý Mạnh cũng nghe theo ý kiến của ông chủ đò, an bài diêm đinh đi tiến hành mua sắm, đây cũng chính là cơ hội cho Chu Trúc Quân lại được đi dạo thành Lạc Dương.

Rời khỏi thành Lạc dường tới đoạn đường Lạc Ninh này, hai bên bờ cũng có dân cư, nhưng đã vô cùng rách nát. Khi Hà Nam thái bình còn đỡ, một khi động loạn thì thật đúng là địa phương thảm nhất. Hà Nam là nơi yếu hại của Trung Nguyên, bất kể là lộ đại quân nào cũng phải đi qua, sau khi đại binh quá cảnh, địa phương cũng ít nhiều bị tàn phá. Hà Nam trước mắt chính là cục diện này, cũng chỉ có mấy toàn thành lớn dựa vào Hoàng Hà và mấy con sông lớn, có thủy lộ giao thông hỗ trợ mới có thể đảm bảo được an toàn, còn những địa phương khác đều rất thảm. Truyện "Thuận Minh "

Đợi tới khi thuyền đội qua Lạc Ninh, tình huống này lại có chút bất đồng. Thuyền tiến về phía trước rất chậm, nhưng một ngày một đêm cũng đi được qua không ít địa phương, song không ngờ lại không nhìn thấy được một người nào. Đất rộng người thưa, cách nói ngàn dặm không bóng người vô luận là như thế nào cũng không nên dùng ở nơi quan trọng như một giải Hà Nam và Thiểm Tây này. Nhưng bọn Lý Mạnh lại thực sự đang nhìn thấy vậy. Ngược lại, khi nhìn thấy vùng hoang dã mênh mông, nữ hài lại hưng phấn không thôi. Tâm tình của Lý Mạnh và đám diêm đinh đều có chút trầm trọng, khi tán gẫu. Trần Lục nói với Lý Mạnh: "Vốn cho rằng Sơn Đông của chúng ta đã có hoàn cảnh thảm lắm rồi, ai ngờ vừa tới Hà Nam lại thấy bộ dạng như thế này. Chỗ chúng ta không ngờ lại vẫn còn được coi là thái bình. Sao mà lại họa hại tới nước này được nhỉ!