Thuận Minh

Chương 155: Hèn mọn




Trường mâu của Mã Cương chợt dừng lại, một người đánh trống ở phía sau hắn bắt đầu gõ nhịp trống. Chiếc trống này được treo ở hông, mặt trống to cỡ mặt người, nhịp trống chẳng qua là nhịp "một hai một", kể ra thì đây cũng không phải là tham khảo của ngoại quốc, mà cũng chẳng có chồ nào để tham khảo cả. Chỉ chẳng qua là Lý Mạnh đang luyện binh thì phát hiện rằng khi hành quân, các quan quân hét hiệu lệnh thường thường sau cùng đều hét đến khô cả miệng lưỡi, hơn nữa hét nhịp hiệu lệnh và chỉ huy chung quy cũng không thể một cái miệng đồng thời hét ra được.

Kết quả liền nghĩ tới dùng nhịp trống để khống chế, có điều nhạc công trong dân gian căn bản không muốn có quan hệ với quan binh. Lý Mạnh chỉ có thể bồi dưỡng ra từ trong các binh sĩ, phát cho lương cao, may mà giai điệu khá là đơn giản, nắm bắt được cũng rất nhanh. Truyện "Thuận Minh "

Bốn trăm người có một chiếc trống, Mã Cương suất lĩnh tổng cộng bốn đội, tiếng trống sau động tác của Mã Cương liền đồng thời vang lên, các binh sĩ cũng sải bước về phía trước.

Đối với Giao Châu doanh mà nói, đây chẳng qua là hành tiến trên chiến trường mà thôi, nhưng đối với loạn tặc của huyện Hạ Tân ở đối diện mà nói thì sĩ tốt như thế này là lần đầu tiên họ nhìn thấy, áp lực trong lòng chợt tăng lên nhiều, mấy ngàn người vốn đang ầm gì lập tức biến thành yên tĩnh. Sau khi hơi yên tĩnh, các loạn binh của huyện hạ Tân bắt đầu xao động, có điều lần này không còn là vẻ kiêu ngạo như vừa rồi nữa mà là có chút hoảng hốt và sợ hãi.

Nhưng lúc này, binh khí trong tay cả diêm đinh và các binh sĩ của Giao châu doanh không còn đặt ngang nữa, vẫn bảo trì đội ngũ khi hành quân, chỉ là theo tiết tấu của nhịp trống, từng bước tiến về phía trước.

Lý Mạnh và mấy người ở bên cạnh cưỡi ngựa trèo lên nơi cao để quan sát chiến đấu. Lý Mạnh lần này dẫn một trăm mã đội, chi mã đội này tuy nhân số không nhiều, nhưng Lý Mạnh tin rằng những người này đủ để thay đổi cục thế của chiến trường.

"Những loạn binh này thực sự là có chút môn đạo, tuy hoảng loạn nhưng không ngờ lại không lùi, chẳng lẽ Nam Sơn tặc này thực sự có chút tài học?"

Trong lúc này, song phương đã tiếp cận nhau ba mươi dặm., án chiếu theo sách yêu lĩnh của Giao châu doanh, đi thêm mười bước nữa là bắt đầu bước nhanh tiến lên xung phong.

Trường mâu trong tay Mã Cương lắc lư sang hai bên với biên độ nhỏ, nhịp trống cũng biến hóa, nghe thấy tiết tấu này, đội hình bắt đầu tản ra, cự ly giữa bốn đội trường mâu binh đi đầu dần dần được kéo giãn. Đao thuẫn thủ trong đội ngũ bắt đầu chạy chậm ra.

Hai mươi bước, các tặc binh huyện Hạ Tân tuy xao động nhưng không lui đột nhiên đồng thanh quát to, có mấy người giơ cung tên lên, nhiều người cùng giơ cao tay, hung hăng vung ra.

Một loạt viên đá mang theo tiếng gió rít ập tới, thật sự khiến người ta không ngờ tới. Chi là khi đao thuẫn thủ xung phong liền đứng cách xa trường binh mâu, chính là để cấm thuẫn bại yểm hộ cho đồng bạn.

Nhìn thấy đá của đối phương ném tới, cơ hồ là đồng thời, thuẫn bài của đao thuẫn thủ đều giơ lên. Tiếng "bốp bốp bốp" vang lên không ngớt, đá đập lên thuẫn bài, toàn bộ đều rơi xuống đất, cũng có mấy viên rải rác không đỡ được, len qua khe hở, nhưng mũ ni vành rộng của các binh sĩ cũng có tác dụng ngăn chặn. Truyện "Thuận Minh "

Trước mặt cự ly giữa hai bên không còn tính là quá xa, nhưng đối với việc ném đá mà nói, lực lượng của tay người vẫn hơi nhỏ. Binh sĩ của Giao châu doanh và diêm đinh cũng có mấy người xui xẻo bị ném trúng, có điều trên mắt tối đa cũng chỉ bầm tím, không bị thương tổn quá nặng.

Sự công kích đột ngột bằng đá này, thật sự là dọa cho Mã Cương và Lý Mạnh ở trên sườn núi quan chiến giật mình, có điều bởi vì đao thuẫn thủ án chiếu theo sách yếu lĩnh mà xông lên trước, nên chống đỡ được đợt công kích này.

Trên thực tế, khi bộ trận xung phong, trong đội hình của Lý Mạnh luôn sẽ có bố trí tương tự. Để đề phòng khi xung quanh công kích tầm xa của đối phưong phát huy uy lực, đương nhiên, nếu trong vũ khí của đối phương có cung tên, vậy thì hỏa thương thủ trong Giao châu doanh sẽ khai hỏa đánh tan, nhưng trước mặt vẫn phải lấy giáp lá cà luyện binh làm chủ.

Xem ra lúc trước loại công kích ném đá giống như là trò trẻ con này mang lại tác dụng rất lớn, chỉ là lúc trước là đối phó với quan binh hoặc là dân tráng, bình thường đều cách khoảng mười bước mới ném ra, có vậy thì uy lực mới tính là lớn.

Mà lần này đội hình chỉnh tề của Giao châu doanh tiến lên, tạo thành áp lực rất lớn cho những loạn dân của huyện Hạ Tân, cho nên mới ném đá ra sớm, nhưng tiếp theo chính là lúc Giao châu doanh biểu diễn.

Trường mâu của Mã Cương đặt ngang, trường mẫu thủ ở bốn hàng phía trước cũng đặt ngang, hoặc là đặt trường mâu lên vai đồng bạn ở phía trước. Tiết tấu của nhịp trống bắt đầu tăng nhanh, binh sĩ của bốn đội Giao châu doanh và diêm đinh bắt đầu chạy chậm, xông về phía trước.

Sau khi đá vụn bị ngăn đỡ, đã có loạn dân chạy ra sau, mắt thấy đối phương cầm ngang trường mâu giết tới, loạn dân huyện Hạ Tân không ngờ trước tiên an tĩnh một lúc, cũng chính trong đoạn thời gian ngắn ngủi này, Mã Cương còn cho rằng đối phương muốn tiếp chiến với quân mình, khi vừa lên tiếng ra lệnh thì loạn dân ở đối diện lại ầm ầm tán loạn.

Loại tán loạn này không phải là rút lui, căn bản là không có tổ chức, nói hơi khoa trương, thậm chí không có nổi hai người chạy cùng một phương hướng, mà là tán loạn giống như là ruồi không đầu vậy.

"Lý đại nhân, để thuộc hạ dẫn mã đội truy sát?"

Thang Nhị ở trên sườn núi hỏi với vẻ nóng lòng muốn thử, sách yếu lĩnh của Giao châu doanh chính là đội hình không loạn, không thể tùy tiện tản ra truy kích hội binh. Trước mắt loại cục diện tán loạn này, bảo trì đội ngũ của trận hình thì không đuổi theo được quá nhiều loạn dận, không khoếch đại được chiến quả. Tác dụng của mã đội chính là ở lúc này, có thể truy sát địch nhân, tận hết khả năng để gia tăng thắng lợi.

Lý Mạnh nhìn cục diện rồi lắc đầu, hờ hững nói: "Đều là người cùng khổ đáng thương, ngươi cho rằng sau khi chúng ta đánh hạ huyện Hạ Tân, bọn họ còn có thể tụ lại được nữa ư, sớm đã bị dọa cho vỡ mật rồi. Còn cái vị nằm trên giường trúc kia ta cũng muốn gặp mặt xem sao."

Trương Thừa Nghiệp nằm trên giường trúc, bộ dạng cực kỳ trấn tĩnh. Mã Cương cũng cho rằng người này thân thể yếu đuối, bắt sống là chuyện hết sức dễ dàng. Thấy người chạy tán loạn cũng gần hết rồi, thế hơn chục đao thuẫn thủ từ trong đội hình lao ra, chạy về phía giường trúc, chuẩn bị bắt người.

Ai ngờ thư sinh trung niên mặc cẩm bào lật người dậy, chạy như điên về phía huyện Hạ Tân, động tác mẫn tiệp, tốc độ chạy cũng cực nhanh, mặc dù binh sĩ của Giao châu doanh và diêm đinh huấn luyện gian khổ, thể lực cực tốt mà không ngờ vẫn không đuổi kịp.

Lý Mạnh và một đám ky binh ở phía sau đang đứng trên sườn núi đều há miệng trợn mắt, Thang Nhị lẩm bẩm: "Chạy nhanh quá, không khéo ngựa cũng không đuổi được ý chứ!"

Sau đó thì cả đám người bật cười hô hố, đã không đuổi được thì Mã Cương cũng không đuổi nữa, vừa rồi trên chiến trường còn ầm ĩ, trong thoáng chốc đã chỉ còn lại sĩ tốt của Giao châu doanh, trên mặt đất đều là các loại gậy gỗ nông cụ bị ném lại. Mã Cương không quá cao hứng, loại chiến đấu này quả thực rõ ràng là không ra được trình độ gì.

Lúc này, Lý Mạnh đã cưỡi ngựa từ trên sườn núi chạy xuống, mỡ miệng cười nói: "Ngươi luyện binh không tồi, tân binh lão binh ta đã không phân biệt ra được rồi."

Nghe thấy lời bình này, Mã Cương mới có chút cao hứng. Lý Mạnh nhìn nông cụ và gậy gộc bị ném lại trên mặt đất, lại lặp tức lắc đầu, mỡ miệng nói: "Hiện tại Giao châu doanh các huyện Hạ Tân ba mươi lăm dặm, chắc đi tới nơi thì trời cũng sắp tối, chúng ta đóng trại thôi, ngươi đi an bài đi."

Mã Cương gật đầu đáp ứng, Lý Mạnh gọi mấy kỵ binh tới, đơn giản phân phó mấy câu, những ky binh đó giục ngựa phi về phía huyện Hạ Tân.

"Loại chiến đấu công thành này không đánh cũng được, ta phái người tới dưới thành hét giải thưởng, thủ lĩnh của tặc nhân năm trăm lạng, vị Trương Nam Sơn đó ba trăm lạng, bất kể sống hay chết, nói chung trước tiên làm loạn nhân tâm của họ đã."

Lý Mạnh cười cười giải thích với thân binh ở bên cạnh, mọi người đối với trận chiến đấu này đều cảm thấy rất nhẹ nhàng. Buổi chiều sau khi đóng trại, chất đốt cùng không cần đi xung quanh để tìm, nông cụ và gậy gỗ vứt lại ở hiện trường cũng đủ dùng rồi. Các binh sĩ vẫn hào hứng nghị luận về việc quân lương đổi từ hiện ngân sang ban phát đất đai.

Ai ai cũng đều rất hưng phấn, ngay cả Trương Lượng lúc cơm tối cũng giả vờ hỏi vu vơ. Lý Mạnh rất hài lòng với loại hiệu quả này, chỉ có điều hắn chỉ là phóng ra lời đồn mà thôi, chứ cũng sẽ không để lộ ra điều gì.

Phía huyện Hạ Tân so với Giao châu thì lạnh hơn một chút, buổi tối cho dù là ở trong trướng bồng có lò than cũng không có tác dụng gì cả. Có điều mọi người là hành quân đánh trận chứ không phải là ra ngoài hưởng phúc, ngoài trừ người canh gác ra, những người còn lại đều cố gắng ngủ sớm. Ngày mai còn phải tới công thành huyện Hạ Tân.

Lý Mạnh mới ngủ của không lâu, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng hét, người của Giao châu doanh chỉ có hai ngàn, doanh trại không lớn, bên ngoài có tiếng, ở trướng trung quân nghe rất rõ ràng.

Dưới loại tình huống này, Lý Mạnh cực kỳ cảnh tỉnh, nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, hắn đã lật chăn, ở bên ngoài đều mặc giáp trụ để ngủ, căn bản không thể mặc quần áo.

Cả doanh trại đều hơi xao động, Lý Mạnh tuy tỉnh giấc nhưng không khẩn trương. Có điều nếu là minh quân, tướng lĩnh khác ở đây, e rằng sớm đã sợ chết rồi. Nửa đêm đại quân đóng trại, yêu cầu phải an tĩnh không có tiếng động, cho dù là một chút thanh âm cũng có thể tạo thành hỗn loạn cực lớn, cả quân đội đều sẽ toán loạn, cái đó gọi là "doanh khiếu".

Có điều sự huấn luyện của quân đội Lý Mạnh hoàn toàn khác với bộ đội của thời đại này, thân ở trong quân doanh và đoàn thể, các binh sĩ chỉ có thể cảm thấy an tâm tĩnh khí, loại cục diện tâm lý sụp đổ cũng không thể đột nhiên xuất hiện.

Không cần dùng thời gian quá dài, mấy binh sĩ hộ vệ ở ngoài trướng trung quân gọi một tiếng, lập tức bồn lửa ở bên ngoài được châm lên, sĩ binh ở bên ngoài bẩm báo: "Đại nhân, các huynh đệ trực đêm nói rằng người này ở ngoài doanh hét lớn, yêu cầu gặp đô ti đại nhân, có chuyện gấp cần bẩm báo. Chúng ta thấy hắn có bộ dạng như người đọc sách nên không dám làm chủ."

Lý Mạnh trong lòng cũng thấy nghi hoặc, liền nói: "Dẫn vào đi!"

Rèm của trướng bồng được vén lên, một người trực tiếp bị ném vào. Các binh sĩ đương nhiên trong lòng đầy lửa giận. Thử nghĩ xem, đang ngủ ngon thì bị làm cho tỉnh, hơn nữa còn khẩn trương giới bị cả nửa ngày, không ai có thể có tính khí tốt cho được.

Vừa thấy người này Lý Mạnh liền ngây ra, ban ngày các binh sĩ có thể là chuyên tâm vào tác chiến và bày đội hình, nhưng Lý Mạnh thì lại ở trên sườn núi cao dùng thiên lý kính để nhìn xuống dưới nên thấy rõ tất cả