Thuận Minh

Chương 180: Nguyệt hắc phong cao sát nhân dạ!




Một người lính gác dùng ánh mắt khinh thường nhìn Trương Thừa Nghiệp, quay người đi vào trong, Trương Thủ Tài đứng ờ phía xa nhìn thấy cảnh tượng đó hắn cảm thấy vô cùng kì quái, nghĩ thẩm, Nam Sơn Tặc chẳng phải là một đầu mục sao? Sao lại phải cẩn thận với những binh sĩ bên dưới như vậy?.

Trương Thủ Tài hiện giờ ở huyện Hạ Tân khổ không nói hết bằng lời. Nhưng hắn lại không biết những thông tin ở bên ngoài, tên Trương Thừa Nghiệp này đem theo 200 người đến đầu quân cho Lý Mạnh, vốn dĩ cùng có quan hàm là đội phó đội muối đinh, nhưng khi Lưu Trạch Thanh đánh đến. Tên Trương Nam Sơn này thấy chức quan của Lưu Trạch Thanh cao hơn nhiều so với Lý Mạnh, không những thế binh mã còn là nhiều hơn gấp mấy lẩn.

Thế là hắn không hề do dự dẫn người đến đầu quân cho Lưu Trạch Thanh, đồng thời còn làm vai trò người dẫn đường, giúp Lưu Trạch Thanh đánh bại ba cứ điểm mà các muối đinh chiếm đóng, nhưng Lưu Trạch Thanh binh hùng tướng mạnh, căn bản là không coi một nhúm quân 300 người của hắn ra gì, sau khi cho một chức bả tổng hư danh, liền điều đến một nơi héo lánh để đóng quân.

Một tên vô lại độc thần như Trương Thừa Nghiệp sao có thể chấp nhận sự xắp xếp như vậy, đợi đến khi Lý Mạnh phái người tìm đến hắn, hắn liên lập tức quay trở lại đầu quân cho Lý Mạnh.

Vốn dĩ hắn cho rẳng Lý Mạnh sẽ co vòi rụt cổ hoặc nuốt cục tức vào bụng, nhưng khi Lý Mạnh dẫn người tìm đến tận nhà, còn là chức quan tham tướng, tổng kết thì thấy hoàn toàn là bộ dạng của sự chắc chắn, Trương Thừa Nghiệp sau khi phân tích một cách đơn giản, liền bắt đầu nói là nhất thời mỡ lợn che mất tim gan, lần này quay trở về với Lý đại nhân, đứng về phía quang minh chính nghĩa.

Đối với loại người phản phúc vô thường như này, Lý Mạnh trong lòng cũng là cảm thấy vô cùng khinh thường, nhưng khu vực phủ Đông Xương, vẫn là rất cần loại địa đầu xà như hắn, thời hiện đại chẳng phải là có câu nói rất hay sao: “Đoàn kết tất cả các lực lượng có thể đoàn kết lại với nhau”.

Theo lý mà nói, binh doanh cần phải đóng bên ngoài thành, nhưng bên trong thành, một là có tường thành làm công sự, hai là có nhà dán làm trại lính, ba là tiện cung cấp bổ sung lương thực, còn về nỗi khổ nạn của lão bách tính, những tên quan quân không khác gì thổ phỉ này chắc chắn sẽ không quan tâm, cũng có người phân tích trong luận văn lịch sử hiện đại của mình, quân Minh đóng ở trong các thành trì, chính là đại biểu cho sự chuyển biến từ việc bảo vệ nhân dân thành làm hại nhân dân.

Thiên tổng Lưu Bộ đóng ở huyện Hạ Tân, đúng là có chút chí mãn ý đắc, khó khăn lắm mới có được cơ hội đóng quân trong huyện, cuộc sống cứ gọi là vô cùng thoải mái. Thấy còn có thể tìm được cô vợ ngon lành, chuyện tốt như vậy biết đi đâu mà tìm, đợi đến khi vơ vét đủ ngân lượng rồi mang biếu lên trên, cứ như vậy ở đây **** thèm đi đâu nữa.

Vốn dĩ hộ lớn trong huyện là Trương Thủ Tài lúc nào cũng có tinh thần chống đối nhưng buổi tối ngày 29 tháng chạp. Trương Thủ Tài liền giết hai con lợn, hai con dê, còn có hơn 100 cân rượu, tất cả mang đến quân doanh.

Lợn dê mỹ tửu, chỗ đó đủ để cho các binh lính dưới quyền của tên thiên tổng này hưởng thụ, hơn 400 tên binh sĩ đều là vô cùng vui mừng, buổi tối đến cả những lính canh ở bên ngoài cũng là lén lút chạy vào ăn thịt uống rượu. Không những thế các hộ giàu trong huyện còn là gọi đến hai con đào hát. Thế là bầu không khí càng là khoan khoái, quả thực là một trận cuồng hoan. Truyện "Thuận Minh "

Nhưng bên trong huyện Hạ Tân, ngoài quân doanh đang tưng bừng thác loạn ra thì những nơi khác đểu là yên tĩnh một cách dị thường. Lão bách tính bần cùng đều là đóng cửa đi ngủ từ sớm, còn các hộ lớn thì đều là đóng chặt cổng, các nam đinh đều là chuẩn bị sẵn sàng, vô cùng cẩn thận.

Mười mấy binh sĩ gác ngoài cổng đông thành từ sớm đã nằm trên mặt đất. Vừa nãy các hộ giàu trong thành mang rượu thịt đến, ân cần khuyên mời, đang trong lúc sung sướng ăn uống, những tráng đinh mang rượu thịt đến đó liền rút đao búa ra lao đến chém, lập tức cả đám lính gác đều chầu trời.

Cổng thành được mở rất đơn giản, rất nhanh liền được mờ rộng, một tráng đinh cầm một bó đuốc khua về phía đối diện, một lát sau phía đối diện cũng có một điểm sáng trả lời lại, người tráng đinh này liền vội vàng chạy vào hướng trong thành, ai về nhà nấy, còn bên phía quân doanh vẫn đang là ầm ĩ tung trời.

Nhờ vào sự chỉ dẫn của những chiếc đèn lồng treo trên thân, 400 kỵ binh dưới sự chi huy của Lý Mạnh xông vào trong thành, ba người Lý Mạnh, Mã Cương và Thang Nhị đều là cầm đuốc trong tay, những kỵ binh phía sau bám theo mấy bó đuốc này, trên người mặc quán áo của lão bách tính bình dân.

Lúc xông đến cổng thành, tiếng vó ngựa vang lên liên hồi, không ngờ còn có thể nghe thấy rõ ràng những tiếng hô hào khoái lạc phía bên trong thành, đương nhiên, thành Hạ Tân này cũng không được xem là quá lớn.

Những hộ trong thành, có lẽ là do đón năm mới hoặc có lẽ là do điều gì khác, cứ cách mấy hộ là có một đèn lồng được treo ngoài cửa, men theo sự chỉ dẫn của những chiếc đèn lồng này, các kỵ binh rất nhanh liền xông đến trước cửa quân doanh của Lưu Bộ.

Trại lính đó chẳng qua chỉ là một nhà lớn của nhà nào đó bị chúng chiếm cứ, bên ngoài cửa đến lính canh cũng không có, cổng cứ như thế mở toang hoang, tiếng vó ngựa ầm ầm cuối cùng cũng làm bên trong phát giác ra những tiếng hô hét ầm trời liền từ từ trở nên yên tĩnh.

Lý Mạnh quay đầu lại hét lớn với những kỵ binh phía sau hắn:

“Những kẻ nào không trên ngựa, giết hết!”.

Lời vừa dứt, Lý Mạnh liền kẹp mạnh hai đùi vào bụng ngựa xông vào bên trong, có thể nhìn thấy khoảng 4, 5 trăm quan binh nét mặt hoảng hốt đang chạy vội ra ngoài, Lý Mạnh không dừng ngựa, thanh đại đao trong tay được vung lên, khi lướt qua người một tên. Thanh đại đao bổ xuống, tên binh đinh đó trên tay cũng là cầm đao, cơm no rượu say, phản ứng không nhanh, vừa ngẩng đầu lên là nhìn thấy ngay đại đao của Lý Mạnh đã chém đến trước mặt.

Những người này vẫn là có chút không tin vào mắt mình, nghĩ thầm, tại sao huyện Hạ Tân đột nhiên xuất hiện nhiều kỵ binh như thế này, cho đến khi tên lính trước mặt đó bị bổ gần thành hai mảnh, máu tươi bắn tung tóe, thì chúng mới phản ứng ra.

Nhưng giờ có phản ứng ra thì cũng là vô dụng, những kỵ binh phía sau đã là lao vọt đến, đao kiếm trong tay sắc nhọn, căn bản là không để cho chúng cơ hội được sống.

Các kỵ binh của doanh trại Giao Châu lần này không mang hỏa khí đến, cũng không mang kỵ mâu đến. Chỉ là cầm đại đao trong tay, như vậy thì trông mới giống mã tặc cướp đường, với lại chém giết trong một viện tử như này, cầm đao cũng là đủ rồi. Truyện "Thuận Minh "

Những tiếng kêu thảm thiết bắt đầu vang lên, những binh lính đang đứng ngoài sân dùng ánh mắt kinh hãi hoảng hốt nhìn những kỵ binh cầm đao sắc đang lao đến đó. Lúc ăn thịt uống rượu mà cầm theo binh khí đương nhiên là không tiện lắm. Những tên đang nằm ôm đào hát mà ngủ đó còn đến việc mặc quần áo cũng cảm thấy rất không tiện, đợi đến khi kỵ binh lao vào, ngoài bát rượu với xương xẩu ra, đúng là không còn thứ vũ khí nào để chống cự cả.

Có kẻ quỳ xuống xin tha mạng, nhưng những “mã tặc” đó nếu với tới thì là một đao, còn nếu không chém tới thì trực tiếp cho ngựa quằn xéo, xem ra đối phương không chấp nhận kẻ địch đầu hàng, thế là cảm đám người gào thét chạy ra phía cổng sau. nhưng không biết từ lúc nào, cổng sau đã bị người ta khóa chặt.

Căn bản là không mở ra được, trèo tường, nhưng mới thò được cái đầu lên trên tường liền nhìn thấy bên ngoài cũng có kỵ binh đứng đợi sẵn, khu nhà tuy lớn. Nhưng số kỵ binh lao vào cũng chỉ có 100 người, sau một trận chém giết, ngoài những người trốn trong nhà ra, thì cũng là không nhìn thấy còn tên nào sống mà đứng được nữa.

Nếu như kỵ binh lao vào trong phòng, thì căn bản là không có cách nào hành động trong môi trường chật hẹp như vậy, cho nên trong nhà chính là chỗ trú thân tốt nhất của những tên còn chưa bị giết này, nghe thấy tiếng vó ngựa bên ngoài thưa dân, “các mã tặc” đã rút đi, tên thiên tổng này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, vội vàng luống cuống mặc quần áo đang suy nghĩ nên báo tin như thế nào với bên trên thì lại nghe thấy những tiếng bước chân, có rất nhiều người đang vội vã chạy vào trong sân, những mã tặc vừa nãy ngoài tiếng quát ngựa ra thì đều là không ai nói gì, nhưng những người đi bộ thì lại là đang nói chuyện thì thầm với nhau, nghe kĩ một chút là liền biết được, đó là giọng của người huyện Hạ Tân.

Tên thiên tổng này cảm thấy lạnh toát từ đầu đến chân, gào lên một tiếng:

“Ta là quân quan của triều đình, các ngươi làm như này là muốn mưu phản phải không?”.

Tiếng chửi của hắn vừa vang lên, bên ngoài liền trở nên yên tĩnh, tiếp sau đó là bắt đầu những tiếng loạt soạt vang lên rất nhiều thứ gì đó được chất xung quanh gian nhà, nghe thấy những tiếng động đó tên thiên tổng này lập tức phản ứng ra, những thứ được chất bên ngoài đó là củi khô và rơm rạ, đang định mở miệng nói thì hai đào hát bên cạnh hắn đã nhảy xuống giường lao ra bên ngoài, tên thiên tổng này tay đang cầm đao, liền chém ngã một người, còn người còn lại thì hắn không kịp chém, chạy thoát ra bên ngoài.

Hai tên lính trong phòng đuổi theo, vừa mới bước ra cửa liền nghe thấy tiếng gào thảm thiết vang lên. Một lát sau hai tên lính đó liền không kêu được gì nữa.

“Các vị bà con, các vị bà con, tha cho tiểu nhân một mạng, trong nhà tiểu nhân còn vợ dại con thơ. Tiểu nhân đến Hạ Tân này cũng là không làm gì ya”.

Bên ngoài vẫn là không ai nói gì, chỉ nghe thấy một tiếng hô lớn. Có người ném những bó đuốc vào trong đống cùi, tháng chạp trời hanh vật khô, củi khô gặp gió liền bốc cháy ngùn ngụt.

Có những tên quan binh muốn lao ra bên ngoài, nhưng lúc này chỗ nào cũng là lửa, có mấy tên may mắn lao được đến bên cạnh tường, thì cũng là có những thanh đao đợi sẵn ở đó. Những tiếng kêu gào cứ thế dần dần lớn hơn, chỗ này cách nha môn Hạ Tân không xa nhưng nha môn và các quan viên trong thành đều là đóng chặt cổng, xem như không nghe thấy gì. Truyện "Thuận Minh "

Lý Mạnh ngồi trên ngựa, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám cháy trước mặt. Trên những con đường xung quanh đều là những nam đinh được huy động đến của các hộ gần đây, nhìn đám cháy hừng hực. Nghe những tiếng kêu thảm thiết, ai nấy trên mặt đều là nét kinh hãi hoảng hốt.

Trương Thủ Tài và mấy hộ lớn đều là đứng trước ngựa của Lý Mạnh, Thang Nhị ở một bên nói:

“Tên thiên tổng này cấu kết với thổ phỉ nửa đêm mở cổng thành, kết quả là hai bên xày ra tranh cãi, thiên tổng và tặc nhân chém giết lẫn nhau, ông cùng những người khác triệu tập các tráng đinh chống cự. Tặc nhân không làm được gì, cho nên tháo chạy ra cổng thành, các ông chắc là biết chứ".

Lý do không không chút thuyết phục này được nói ra, những hộ lớn đó đều là gật đầu như kiểu gà con mổ thóc, ai cũng dám nói một từ “không”, lửa cháy ngùn ngụt, xung quanh được chiếu sáng như ban ngày, có thể nhìn thấy máu vẫn đang từ trên đại đao của những kỵ binh này nhỏ tỏng tỏng xống mặt đất. Hiện giờ họ chỉ cầu máu đó không phải là của nhà mình, còn ai dám nói điều gì.

“Trương Thừa Nghiệp!”.

Lý Mạnh gọi một tiếng. Nam Sơn Tặc liền chạy ra từ trong đám người, vừa chạy đến trước ngựa liền quỳ xuống giập đầu, Lý Mạnh cũng không thèm quan tâm, nói:

“Gần đây còn có quân lính của Lưu Trạch Thanh không?”.

“Bẩm đại nhân, ở thôn Trương gia cách đây 20 dặm còn có 200 người đang đóng quân”