Thuận Minh

Chương 194: Chuyện lớn chuyện nhỏ




Lý Mạnh xuất thành tuy có vệ sĩ đi cùng, có điều những người này chính ra là chiến sĩ chứ không phải là hộ vệ. Giao châu doanh ở giữa thành Giao châu và trấn Phùng mãnh tự có một bộ chế độ đầy đủ. Người ngoài muốn vào thành là chuyện hết sức khó khăn, bí quyết không có gì xa lạ, chỉ là chấp hành chế độ lộ dẫn một cách nghiêm chỉnh mà thôi.

Mà những hộ vệ này không phải là chuyên phụ trách việc này mà chỉ là binh sĩ tinh nhuệ được rút ra từ trong bộ đội. Ở bên cạnh Lý Mạnh coi như là làm thêm, sau khi trở về thì có đề bạt tương ứng. Bọn họ mỗi ngày cần luyện võ nghệ và cách chỉ huy chiến trận, và được Lý Mạnh giảng giải cho các loại tri thức.

Cho nên cái mà các hộ vệ luyện tập là đạo sát phạt đường đường chính chính, nếu ở đối điện là một nhánh quân đội xông tới thì các hộ vệ của Lý Mạnh sẽ kết thành trận thế không có gì mà phải sợ hãi.

Nhưng bên đường đột nhiên có người lao ra, tay cầm đao sắc xông tới, các hộ vệ ở bên cạnh Lý Mạnh khó tránh khỏi có chút không phản ứng lại kịp. Không ai ngờ được rằng một tên bán hoa quả tướng mạo bình thường, đang ngồi ở góc tường lại đột nhiên có loại hành động này.

Lý Mạnh là thủ lĩnh, bình thường đều đi ở phía trước, trước người hắn chỉ có hai binh sĩ mở đường, tên thích khách đó phát lực xông tới. Trong nhất thời không ngờ lại không có ai ngăn chặn được. Truyện "Thuận Minh "

Quân quan thời này xuất thành nghi trượng hộ vệ đều là đội ngũ dài ngoằng, mà quý quan thì được vây ở giữa, Lý Mạnh hận điều này tới tận xương tủy. Thầm nghĩ ta đây khỏe mạnh lực lượng, uy nghiêm tự sinh, hà tất phải làm cái trò hào nhoáng trống rỗng như vậy. Lúc này nghĩ tới điều đó, kiểu tùy tòng như mây ấy cũng là có đạo lý của nó. Ít nhất thì có thể phân cách người ngoài và chủ quan.

Thích khách này rõ ràng không phải là võ nhân bình thường, từ lúc bật lên rồi chạy tới tốc độ đã cực kỳ nhanh, thích khách cơ hồ có thể phán định mình và Lý Mạnh trước khi tiếp xúc, không có ai có thể cản ở trước mặt mình.

Cái mà hắn cầm trong tay là một thanh đoản thích làm bằng tinh cương, bên trên có bôi kịch độc. Người thân ở nơi cao đều quen mặt áo giáp ở bên trong để phòng bị thích sát, nhưng thanh đoản thích này chính là lợi khí để đối phó với loại giáp trụ này, nếu là giang hồ nhân sĩ thì còn có một cách khác để gọi thanh đoản thích này, đó chính là giáp trùy.

Giải thưởng cho cái đầu của Lý Mạnh là gần bốn vạn lạng bạc, diêm thương Lưỡng Hoài, Lỗ địa hào cường và quan quân nào đó đều tham dự bên trong. Người dám nhận chỗ tiền thưởng này lại chỉ có mình mình, sau khi giết Lý Mạnh, tuy nói là mình cũng chết chắc, nhưng phần thưởng này đủ để bảo chứng người nhà của mình sống phú quý mấy đời.

Trong lúc gấp gáp, với thân thể mỗi ngày đều chăm chỉ luyện tập của Lý Mạnh cũng chỉ có thể lui ra sau một bước mà thôi, những hộ vệ ở phía sau thốt lên tiếng kêu kinh hãi, có một số người đầu óc nhanh nhẹn đã cảm thấy cơ nghiệp khổng lồ của Giao châu doanh e rằng sắp phải theo cái chết của Lý Mạnh mà tan thành mây khói mất rồi.

Một tiếng ma sát cực kỳ chói tai vang lên. Lý Mạnh lui ra sau một bước thì không tiếp tục lui nữa mà hơi nghiêng người, đao cắm ở thắt lưng đã được rút ra, giơ lên chém xuống, đao vào lúc đi được nửa đường thì Lý Mạnh lại lật ngược thân đao, biến mũi đao thành sống đao, gõ lên cổ của tên thích khách đó, lập tức đánh ngất hắn.

"Phù phù." Lý Mạnh cũng phải hít thở sâu mấy hơn mới bình tĩnh lại được, trên người đã có mồ hôi lạnh túa ra, bản thân mình đã không còn là một ban trưởng nho nhỏ mà là đại thượng trấn thủ một phương, có một số chuyện cho dù là phản cảm thì cũng phải làm, nếu không thì sẽ có nguy hiểm tới tính mạng. Truyện "Thuận Minh "

Thấy Lý Mạnh bình yên vô sự, các thân binh ở phía sau mới rầm một tiếng vây lên. Trên cẩm bào mà Lý Mạnh mặc đã bị rạch ra một vết rách, lộ ra khải giáp ở bên trong. Đây không phải là loại Tỏa tử giáp mà người thời này hay mặc mà là một bộ bản giáp gần như là hoàn chỉnh.

Trần Lục sắc mặt cực kỳ khó coi, một là vừa rồi bị kinh hãi chưa bình tĩnh lại được, hai là mình ở bên cạnh mà không ngờ ngay thò tay ra cũng không kịp. Cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Lý Mạnh xé cẩm bào trên người mình xuống. Cái mặc bên trong là cương giáp nửa người, hắn nhìn vẻ mặt khó coi của Trần Lục, nói: "Không cần phải để tâm, chỉ là sau này phải tăng cường phòng bị thêm."

Sau khi nói xong liền nói với một đầu mục hộ vệ: "Hoàng Bình, ngươi xuất thân từ Cẩm y vệ, cách hộ vệ cảnh giới, ngươi nắm cũng rõ đấy."

Hoàng Bình đi ở đằng sau cũng tính là người có phản ứng hợp với quy củ nhất trong các thân binh, khi mọi người hoảng loạn. Hoàng binh thân là võ quan chi huy hộ vệ của mình thủ vững vị trí ở bên cạnh Lý Mạnh, phòng ngừa có thể có đợt công kích thứ hai.

Nghe thấy Lý Mạnh gọi. Hoàng Bình trong lòng kích động, biết rằng mình đã giành được cơ hội đề bạt ủy nhiệm rồi. Có điều biểu tình vẫn cố gắng giả vờ bình tĩnh, bước lên một bước, cúi người nói: "Hồi bẩm đại nhân, tiểu nhân lúc làm Cẩm y vệ quả thực có học được một chút."

"Được, kể từ bây giờ cứ theo cách mà ngươi đã học, an bài cho những hộ vệ này. Có gì cần thì cứ tới tìm Vương Hải, hắn sẽ an bài cho ngươi."

Hoàng Bình vội vàng khom mình đáp ứng. Kế hoạch xuất thành xem binh sĩ thao luyện xem chừng là không thể tiếp tục được nữa rồi. Lý Mạnh quay người chuẩn bị về phủ. Hoàng Bình vừa muốn hành động theo thì bị Lý Mạnh gọi lại, hờ hững nói: "Ngươi xuất thân từ Cẩm y vệ, chắc cũng biết cách tra khảo thẩm vấn, moi căn nguyên từ trong miệng tên thích khách nàv ra, sau đó nói cho ta biết là ai làm!”

"Két."

Nói xong liền trực tiếp về phủ. bọn quân quan Trần Lục thì đi bố trí thanh tra và phòng vệ ở trong thành. Lần này Lý Mạnh không đi ở trước nhất nữa, trước sau trái phải đều có binh sĩ thân vệ hộ vệ. Lý Mạnh trong lòng không ngừng cười lạnh: “Giỏi lắm, không ngờ lại dùng tử sĩ để đối phó ta, vậy thì đi chết đi!”

Lý Mạnh đột nhiên gặp phải chuyện này, giải quyết cũng rất nhanh chóng, trong thành Giao châu cũng chỉ có một ít tin đồn, cũng không nổi lên sóng gió gì. Có điều ngày hôm sau, Lý Mạnh tự mình suất lĩnh đại đội nhân mã rời khỏi thành Giao châu, tới trang viên Lý gia của hắn ở trấn Phùng Mãnh rồi ở lại.

Tử sĩ, đây chẳng qua là thích khách không sợ chết, có thể chịu đựng được tra khảo hay không thì không nhất định, thủ đoạn mấy trăm năm của Cẩm y vệ được góp nhặt lại quả thực là có chỗ hơn người. Hoàng Bình mới nhận được sự tín nhiệm của Lý Mạnh, tự nhiên là phải biểu hiện mười hai phần sức lực. Tối ngày hôm đó đã moi được khẩu cung đưa tới tay Lý Mạnh.

Người sai khiến hành thích chính là Tào châu tổng binh Lưu Trạch Thanh, đây cũng là thủ đoạn thường dùng của Lưu Trạch Thanh, nếu không thể minh đao minh thương động thủ, vậy thì phái thích khách ám sát.

Mấy quan lại của tuần phủ Sơn Đông, tuần án nha môn đều bời vì nhạo báng hoặc là vạch tội hắn hoành hành hương thôn, làm quan tắc trách mà bị hắn phái người ám sát. Lưu Trạch Thanh nạp danh kỹ làm thiếp, cũng phái sát thủ ra giết chết tất cả sĩ tử đã từng có qua lại với danh kỹ này, thủ đoạn cực kỳ tàn khốc.

Xung đột với Lý Mạnh, song phương đều là đại tướng cầm binh, hơn nữa Lý Mạnh tinh binh cường tướng, trong vòng hơn chục ngày tiêu diệt toàn bộ binh mã của hắn ở trong phủ Đông Xương, phía sau lại có trọng thần chống lưng. Ngoài sáng rõ ràng là không đắc tội được, nhưng Sơn Đông vốn không phải là nơi sung túc. Đăng châu còn có một tổng binh, hai tổng binh một tham tướng, cảnh nội Sơn Đông này lờ mờ có ý tứ một núi không dung được hai hổ. một nhà nếu muốn phát triển nhà kia ắt phải bị diệt trừ.

Lưu Trạch Thanh là người thô bỉ, không biết dùng muối tư để mưu lợi, chỉ có thể dựa vào thuế ruộng để nuôi quân, nhưng Lý Mạnh đã khống chế được hào cường của mấy phủ Đăng châu, Lai châu, Thanh châu rồi. Địa bàn của Lưu Trạch Thanh đã bị giam nhốt, không thể phát triển ra ngoài được nữa, phàm là tranh đấu, tranh khí thế chẳng qua trong nháy mắt là có thể dẹp yên mà tranh đấu về lợi ích thì lại là không chết không thôi, huống chi diêm thương Lưỡng Hoài chủ động tìm tới cửa, vẽ ra cho hắn viễn cảnh triển khai lợi ích của muối tư.

Lý Mạnh ở ruộng muối duyên hải căn cơ đã sâu, không giết chết hắn căn bản là không thể cướp đoạt được những ruộng muối này. Đây cũng là lý do có sự tồn tại của thích khách ngày hôm nay.

Hoàng Bình xuất thân từ thế gia Cẩm y vệ, đối với loại chuyện này tất nhiên là rất quen thuộc, rất nhanh liền có thể tra ra rõ rành thích khách làm sao có thể trà trộn được vào thành Giao châu, ngày đó khi Triệu lão vào thành làm thuyết khách, thích khách này chính là làm tùy tòng mà tiến vào theo, không ai chú ý được khi họ xuất thành lại thiếu đi một người.

Hơn nữa thành Giao châu bởi vì nghênh đón khách thương bát phương, một mực gác cổng không nghiêm, chỉ cần là có đủ lộ dẫn căn bản sẽ không có quá nhiều người chú ý. Do đó thích khách mới có thể ung dung trà trộn vào.

Tối hôm đó, Lý Mạnh nói chuyện với Hoàng Bình tới tận đêm khuya, sau khi nói chuyện xong liền triệu tập thủ hạ chuẩn bị tới trấn Phùng Mãnh để cư trú. Sơ hở ở bên cạnh quả thực là quá nhiều, cái này cũng trách Lý Mạnh hành sự khác người của thời đại này quá nhiều, khiến chỗ cao thâm mạt trắc mà Hoàng Bình nhìn thấy thực sự quá nhiều, hơn nữa hiệu quả đều cực tốt. Cho nên hắn cảm thấy phòng vệ của thành Giao châu và Lý Mạnh tuy sơ lậu nhưng không ngờ phía Lý Mạnh còn có thủ đoạn lợi hại như vậy, người mới tới như mình không dám tùy tiện lên tiếng.

Lý Mạnh thì lại cười khổ, cải trang vi hành, chắc hẳn là nói về mình, cũng may mình mỗi ngày vì phải ở trên chiến trường nên không vì giáp nặng mà cảm thấy mệt mỏi. Mỗi ngày đều mặc bản giáp nửa người. Có điều, nếu không phải là hôm đó mình phản ứng nhanh, kịp thời nghiêng người né tránh, e rằng cũng bị thanh đoản kích này đâm vào người rồi. Truyện "Thuận Minh "

Tra hỏi ra khẩu cung của thích khách, xác nhận không có sai lầm gì, tên thích khách đó cũng không còn giá trị gì nữa, loại chuyện này cũng không thể đi kiện tụng Lưu Trạch Thanh được, hơn nữa Triệu lão đó quả thật là tới giảng hòa cho song phương. Thích khách lần này chẳng qua là phương án hai mà đối phương chuẩn bị thôi.

Tới trấn Phùng Mãnh cũng có một chỗ tốt, ở cái trấn nho nhỏ này toàn là sĩ tốt của Giao châu doanh, những cư dân này đều là nhân sĩ đã quen thuộc tới mức không thể quen hơn được nữa, người ngoài căn bản là không có cách nào trà trộn vào được. Cho dù là dưới tình huống không chuẩn bị an toàn đầy đủ thì cũng không lo lắng xảy ra vấn đề gì.

Chuyện ám sát lần này giống như là một bọt nước trong biển hồ, nháy mắt đã biến mất không thấy đâu, đại biểu và tử đệ của diêm thương Lưỡng Hoài ở Sơn Đông sau khi Triệu lão trở về, dây đưa mấy ngày rồi cũng bước vào quy trình. Phía Lưu Trạch Thanh thì an tĩnh dị thường, hơn nữa bản thân cũng yên phận hơn nhiều, cũng khiến Sơn Đông tuần phủ Nhan Kế Tồ liên tục cảm thán trước mặt thuộc hạ, nói là Tào châu Lưu mỗ cuối cùng cũng hiểu đại nghĩa, không ương ngạnh nữa rồi.

Phía Giao châu doanh cũng không có quá nhiều phản ứng, tất cả vẫn như thường, chỉ là ba ngày sau khi phát sinh chuyện ám sát. Lý Mạnh suất lĩnh mấy trăm nhân mã, dẫn mấy chục con trâu bò tới bến cảng tư của ruộng muối Linh Sơn. Hoàng Bình dĩ nhiên được đề bạt lên thành phó thủ của Vương Hải, cũng tính là một truyền văn không lớn không nhỏ trong Giao châu doanh.

Nhưng mọi người đứng ở bến cảng lại không có ai quan tâm tới chuyện này. Bởi vì chuyện sắp phát sinh trước mặt khiến mỗi một phần tử của Giao châu doanh đều hưng phấn vô cùng.

"Hỏa pháo tới rồi!"