Thuận Minh

Chương 260: Trở về Đức châu - Thắng lớn. công lớn (1+2)




Mười bảy tháng giêng năm sùng Sung thứ mười hai, bộ đội của quân Thanh ở Tế Nam bắt đầu xua đuổi cư dân bị bắt ở trong thành Tế Nam và những nơi phụ cận ra khỏi thành, gần hai mươi vạn người, quân Thanh xua đuổi rất gấp. người hơi lạc lại phía sau lập tức bị chém chết hoặc bắn chết, trên đường tiếng khóc rung trời, thê thảm không nỡ nhìn.

Quân Thanh có hơn một vạn năm ngàn chỉ có hơn bốn ngàn người đi xua đuổi và trông chừng cư dân bắt được, chủ lực còn lại thì đều dưới sự suất lĩnh của thân vương Đa Nhĩ Cổn đoạn hậu cho đội ngũ này, giống như là gặp phải đại địch.

Hơn hai mươi vạn người, súc vật và tài vật cũng nhiều, nhưng không có ai dám chạy trốn, thật thật thà thà dưới sự canh chừng của hơn bốn ngàn người một đường tiến về phía trước, khi hồi kinh qua Đức châu, công sự mà Giao châu doanh đã tổn rất nhiều sức để tu sửa nhưng lại bị tổng binh Sơn Đông Khâu Lỗi vất đi không dùng, suất lĩnh hơn hai ngàn sở bộ co rúc ở trong thành, không dám ra ngoài ngăn cản.

Vì sao binh mã của tổng binh Sơn Đông Khâu Lỗi từ hơn sáu ngàn người đột nhiên biến thành hơn hai ngàn người, nghe nói là sau khi quân Thanh ồ ạt vào Sơn Đông, tổng binh Khâu Lỗi bàng hoàng không biết phải làm sao. điều duy nhất có thể nghĩ tới là đến thành Đức châu, nơi đã được Lý Mạnh tu sửa lại giống như là thùng sắt. có thể dựa vào đó mà phòng thủ, cho nên liền dẫn binh chạy tới đó.

Quân Thanh cách bọn họ còn tới mấy trăm dặm, nhưng bộ đội của Khâu Lỗi đã hoảng hốt như chó nhà có tang, Tuy không phải là tháo chạy, nhưng lại khiến bọn họ hoảng lọan chạy trốn như đang tháo chạy. Toàn quân trên đường di chuyển tới Đức châu gần như là tan vỡ, khi tới được Đức châu thì chỉ còn hơn một ngàn người trực thuộc ở bên cạnh, cho nên tới hiện tại số lượng này. vẫn đang từ từ thu thập lại.

Sau khi quân Thanh quá cảnh, tổng binh Sơn Đông Khâu Lỗi ngay cả lên tường thành Đức châu cũng không dám. chỉ ở trong trạch viện ở trong thành liều mạng dập đầu trước tượng thần, khẩn cầu thẩn linh bảo vệ. để quân Thanh đừng có công thành.

tiếng khóc rung trời của những Hán dân bị bắt đi, binh sĩ quân Minh đứng trên tường thành đều không nỡ nhìn. Hán dân bị bắt thì đều ôm một tia hi vọng không thực tế chút nào. hi vọng quân đồn trú ở thành Đức châu có thể ra khỏi thành cứu viện bọn họ. đương nhiên là bọn họ đã lại phải thất vọng.

Thành Đức châu là một trong những thành lớn của Sơn Đông, nhân khẩu xung quanh cũng không tính là ít. theo lý mà nói thì Thát tử lần này tới là để cướp người cướp tài vật. bù đắp cho sự thiếu hụt về sức lao động của mình ở hải ngoại, thành Đức châu này trong kế hoạch hồi kinh của chúng, khẳng định là sẽ không dễ dàng bỏ qua. Nhưng lần này quân Thanh lại bỏ qua khu vực Đức châu, vội vàng lên đường.

Trên thực tế, chủ soái Duệ Thân vương Đa Nhĩ Cổn của quân Thanh lần này nhập quan cũng có lo lắng, sau khi từ Tường Tử lĩnh và Thanh Sơn khẩu nhập quan. Bắc Trực Đãi nối liền với châu phủ huyện thành, liên tục đánh tan tác đám quân Minh dám dã chiến, nhưng cho dù là lúc đánh mấy ngàn binh của Lô Tượng Thăng, tử thương của quân Thanh cũng chỉ có hơn ba trăm người, hơn nữa cơ hồ như là chó cũng rứt giậu mà tử chiến rồi. không thể coi đó là trình độ bình thường của quan quân Đại Minh.

Trận chiến ở gần huyện Tề Hà, toàn là đội ngũ kỵ binh một ngàn người của chiến sĩ Bạch Kỳ. không ngờ chỉ có hơn hai trăm người chạy về. còn có một tham lĩnh bỏ mình trong chiến đấu. bối tử và tham lĩnh lĩnh quân chạy về đều nói là gặp phái đại bộ đội của quân Minh. Đa Nhĩ Cổn đối với chuyện này cũng tin ngay không nghi ngờ một chút nào. nếu không phải là đại bộ phận của quân Minh, làm sao thoáng cái đã nuốt sống hơn bảy tám trăm kỵ binh của mình.

Đa Nhĩ Cồn và Đồ Độ thay Nhạc Thác lĩnh quân sau khi hợp kế, cho rằng cỗ quân Minh này không khéo phải có số lượng từ tám vạn đến mười vạn người, hơn nữa rất có thể là quân Minh tinh nhuệ được điều động từ Nam Trực Đãi hoặc là xung quanh tới. từ Tô Bắc bắc thượng tới tác chiến cần vương, quân Thanh vốn chính là cô quân xâm nhập cướp bóc nhân khẩu, cũng không dám giằng co quá gắt với Đại Minh, trước mắt xuất hiện cường địch, lại tới mùa xuân rồi. chỉ sợ trên đường quay về hà lưu tan băng, khi đại đội nhân mã qua sông sẽ gặp phái phiền phức.

Lần này nhập quan, cũng tính là như là cơ hội để Đa Nhĩ Cổn tích lũy danh vọng cho mình, Tuy Hoàng Thái Cực hiện tại vẫn rất coi trọng hắn. nhưng song phương từ trên gốc rễ dẫu sao vẫn có bất đồng. Đa Nhĩ Cổn không muốn để người ta tìm ra sơ hở ở hành động và công tác của mình, dẫn tới những họa hoạn bất ngờ. Trước mắt đã cướp được một lượng lớn nhân khẩu và tài vật rồi. lại đánh bại quân đội Đại Minh ở cảnh nội. còn giết chết dạng quan to như tổng đốc Lô Tượng Thăng, mục đích đã đạt được, không cần phải tiếp tục dây dưa nữa. Nếu giằng co với đại quân của quân Minh, vạn nhất xảy ra sợ xuất, vậy thì không đáng chút nào.

Cho nên quân Thanh không tiếp tục phái ra thám mã về phía huyện Cao Dương nữa, chỉ giới bị phương hướng đó. đồng thời gọi tiểu đội đang cướp bóc nhân khẩu ở xung quanh về, sau khi chuẩn bị qua loa thì trút lui về phía Bắc Trực Đãi. đại bộ đội của quân Thanh đoạn hậu. cẩn thận hết mức di động về mặt bắc.

Đa Nhĩ Cồn có chút bực bội. hiện giờ hoàng thân quốc thích của nội bộ Thanh triều ai ai cũng tranh nhau tiến vào Đại Minh tác chiến, coi Minh đế quốc già nua giống như một con dê béo. chỉ cần là có cơ hội lĩnh binh xuất chinh, khẳng định sẽ có thể cắt một đao lên khối thịt dê này. vốn cho rằng lần này tới cùng dễ dàng như trở bàn tay. có một khoản tài phú lớn. lại còn có thể vơ vét được thanh vọng, ai ngờ lại gặp phải phiền phức như thế này. đương nhiên là thấy bực bội rồi.

Sau khi rời khỏi cảnh nội Sơn Đông, quân Thanh rút quân vội vã mới phát hiện trong phòng năm mươi dặm ở phía sau mình không hề có quân Minh đuổi theo, cho nên mới yên tâm. bắt đầu ung dung cướp đoạt nhân khẩu, súc vật trong cảnh nội phủ Hà Gian.

Lý Mạnh, tham tướng được phân thủ bổn phủ đang ở giao giới giữ phủ Đông Xương và phủ Tế Nam. hắn tất nhiên không biết tù trưởng đạo tặc Đa Nhĩ Cổn lại cẩn thận đề phòng như vậy. Lý Mạnh sau khi giành được thắng lợi. không dám mạo hiểm tiến quân nữa, sau khi lui ra sau mười dặm. hội hợp với hậu đội do Triệu Năng dẫn dắt, sau đó phái khoái mã truyền tin cho quân đội do Mã Cương suất lĩnh, bảo hắn đợi sau khi hội hợp với quân đội của Lý Mạnh thì mới cùng nhau hành động.

Dối diện với quân Thanh quân số nhiều hơn mình, Lý Mạnh sau khi nếm thử đau khổ đã không dám lơ là nữa. sau khi bộ đội của Mã Cương, người bị mấy đạo mệnh lệnh điều động khiến cho có chút choáng váng hợp binh với quân đội của Lý Mạnh đã là hai mươi lắm tháng giêng rồi, quân Thanh giờ đã rời khỏi Sơn Đông, tiến vào cảnh nội Bắc Trực Đãi.

Đại quân của Lý Mạnh từ từ tiến về phía trước, một nửa kỵ binh của mã đội bị phái đi trinh sát, hướng đi của đại đội nhân mã trong chu vi ba mươi dặm đều bị kỵ binh thám mã giám thị.

Sau khi trải qua lần ngộ chiến này. Lý Mạnh cũng không dám tùy tiện tiến quân, nghiêm cẩn án chiếu theo những gì mà những lão quân quan của Linh Sơn vệ sở đã truyền thụ. mỗi ngày hành tiến bao nhiêu, quy quy củ củ đóng trại, và điều tra địa hình và chiến trường xung quanh trước, khi từ phủ Đông Xương lại xuất phát tới thành Tế Nam. tin tức ở cảnh nội Sơn Đông bị ngắt quãng mấy ngày lại bắt dầu lưu chuyển.

Tuy nói quân Thanh tiến vào Bắc Trực Đãi. nhưng chỉ cần ở phủ Hà Gian một ngày, tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ thân ở thành Đức châu lại không dám thả lỏng một chút nào.

Nhìn thấy bộ dạng khiếp nhược của tổng binh Sơn Đông Khâu Lỗi và binh mã vô dụng dưới tay hắn nghĩ chắc cũng chẳng hi vọng được gì. nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là quân đội của tham tướng Lý Mạnh là đáng để yên tâm nhất, hơn nữa nghe nói nhánh quân đội này dang truy kích Thát tử về tới cảnh nội Sơn Đông, lập tức phái người gọi gấp.

Khi lại tiến vào thành Đức châu. Lý Mạnh không còn tâm tình để thăm lại chốn xưa, hương thân cường hào của cả khu vực Sơn Đông, sau khi quân Thanh vừa ra khỏi Đức châu, từ vẻ khiếp sợ hoảng hốt của mấy ngày trước, lại biến thành cực kỳ sôi nổi. Tham tướng Lý Mạnh. Giao châu Lý nhị lang, trước mắt là nhân vật duy nhất lời nói của tác dụng ở Sơn Đông, Khâu Lỗi hiện tại chỉ treo khống cái hàm tổng binh, binh mã trong tay cùng lắm cũng chỉ có quy mô của một thủ bị đô ti. có thể không cần quan tâm đến hắn nữa rồi.

Sự nịnh hót lấy lòng của các địa chủ cường hào, đặc biệt là những cường hào còn sống sót ở cảnh nội phủ Tế Nam. Khiến tai mắt của Giao châu doanh lại biến thành linh hoạt.

Lý Mạnh hiện tại biết rằng nếu mình truy kích, quân Thanh rất có thể sẽ dùng Hán dân cướp được làm pháo hôi. tới lúc đó mình phải làm sao. Đối phương có thể không coi tính mạng của Hán dân ra gì, nhưng Giao châu doanh thì lại không thể không coi trọng. Vô luận là như thế nào. đuổi hay không đuổi cũng là vấn đề. đuổi thì khẳng định là chết chắc.

Cho nên sau khi tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ ra lệnh cho Giao châu doanh lại vào đóng ở Giao châu. Lý Mạnh không có ý kiến gì khác, vui vẻ đi ngay. Tuy là mệnh lệnh nhưng chẳng bằng nói là thành câu, ngôn ngữ rất khách khí, cho đến bây giờ. địa vị của Lý Mạnh đã khác hẳn rồi.

Địa phương mà song phương gặp nhau tuy vẫn là đại sảnh của tri châu Đức châu, có điều quá trình lần này lại có chút khác biệt so với Lần trước, bởi và Đăng Lai đạo Liễu Thanh Tung áp vận lương hướng tới Đức châu đã về tới dịch huyện, người phụ trách nghênh đón biến thành tri châu Đức châu, thám đội ở trước mặt Lý Mạnh của tri châu Đức châu này giống như là hạ nhân vậy. không hề thấy được tư thái văn quý võ tiện, khách khí tới cực điểm.

Tiến vào đại sảnh Lý Mạnh lại hơi kinh ngạc, tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ và giám quân thái giám Lưu Nguyên Bân án chiếu theo thân phận thì vốn nên ngồi ngay ngắn ở đó. nhưng lần này không ngờ lại đứng ở trước đại sảnh thấy Lý Mạnh tới. hai người khá khách khí chắp tay vái, Tuy nói là biên độ không lớn. nhưng đây đã là phá hỏng cái gọi là quy củ của quan trường rồi.

Mặc dù thái độ của hai người rất khách khí. có điều nụ cười trên mặt ngay cả Lý Mạnh cũng có thể nhìn ra là miễn cưỡng, nhưng khẳng định không phải là giả tạo với Lý Mạnh mà là tâm tình vốn xuống thấp.

Tuần phủ Nhan Kế Tổ và giám quân Lưu Nguyên Bân sắc mặt gần như là bộ dạng hoàn toàn phờ phạc, thành Tế Nam bị chiếm đóng chỉ là chuyện nhỏ. Hơn chục vạn con dân Sơn Đông bị bắt đi là chuyện nhỏ. mấy chục người bị tử thương cũng là chuyện nhỏ. nhưng thân phiên Đức vương, phụng quốc tướng quân bị Mãn Thanh bắt đi lại là chuyện lớn.

Thân phiên bị bắt đi, trong luật Đại Minh là đại tội cực lớn, hơn nữa hoàng đế Sùng Trinh cực kỳ coi trọng chuyện này. tổng binh, tuần phủ. tham tướng có bị chết bao nhiêu, lão nhân gia người chưa chắc đã động tâm, nhưng mất đi một tông thất, cho dù là quan hệ có xa đi chẳng nữa thì hoàng đế Sùng Trinh cũng coi là chuyện rất lớn. huống chi là phiên phương thuộc chi gần này.

Án chiếu theo tính cách nghiêm khắc của Sùng Trinh, Nhan Kế Tổ và Lưu Nguyên Bân đều đã cảm thấy kết cục không ổn thấy Lý Mạnh mà còn có thể mỉm cười, đã chứng tỏ công phu dưỡng khí nhờ nhiều năm làm quan là cực cao.

Tuy nói là dự liệu được kết cục của mình bất hảo. nhưng Sơn Đông này vẫn phải thủ cho tốt, nếu còn xảy ra loạn lạc gì nữa. e rằng cháu chắt người thân của mình cũng bị liên lụy. hoàng đế Sùng Trinh không có gì là không làm được.

Đối với vẻ sa sút của hai người, tâm tình của Lý Mạnh cũng chẳng tốt đi đâu được, ba người đều sầm mặt ngồi ở đại sảtin mấy người nói vài câu khách khí, tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tể lại trực tiếp nói: "Lý dại nhân đi đường khổ cực. có điều bản phủ lại không thể để ngài được nghỉ ngơi, thực sự là xin lỗi. Mà hiện giờ Thát Lỗ vẫn đang hoạt động ở khu vực Thiên Tân, phủ Hà Gian của Bắc Trực Đãi. dân chúng bị bắt vẫn chưa thoát khỏi hiểm cảnh, vẫn phải phiên Lý đại nhân trấn thủ."

Lý Mạnh khách khí chắp tay nói: "Tuần phủ đại nhân nói gì vậy. đây vốn chính là bồn phận của hạ quan mà, bản quân khi hành quân đã bố trí rồi. các lộ binh mã làm tốt bổn phận của mình, cố gắng phòng ngự, xin đại nhân cứ yên tâm."

Nhan Kế Tổ lại cố nặn ra một nụ cười, gật gật dầu, có điều chung quy là tiền đồ tối tăm. họa hoạn trùng trùng, ngồi ở đó thở dài một hơi. không tìm ra được câu gì để nói. Giám quân thái giam Lưu Nguyên Bân ở bên cạnh sau khi nở nụ cười giả tạo lúc đầu. mặt càng không có một chút sáng sủa nào. trực tiếp nói: "Ta lúc đó như người mù mắt, một bên là giám quân trấn thủ của Giang Tây. một bên là Sơn Đông, vốn nghĩ Sơn Đông cách kinh sư gần hơn, tìm cơ hội quay về tìm một việc tốt. ai ngờ mạng lại không tốt. gặp phái Thát tử vào quan, không ngờ chỗ nào cũng là đại họa, không có nổi một trận thẳng nào. cho dù là móc hết bạc ra thì e rằng cũng vô dụng."

Những lời nói này cực kỳ nản lòng, ngay cả cái giọng vốn sắc nhọn của thái giám cũng biến thành trầm thấp, những lời vừa rồi vốn không phải là nên nói ra ở trước mặt người khác, nhưng giám quân thái giám Lưu Nguyên Bân cơ hồ là mặc kệ. không hề n húy nói ra hết. Có thể thấy tâm tư của hắn gần như đã là tuyệt vọng rồi.

Thấy biểu hiện này của hai người. Lý Mạnh vốn có tâm tình không tốt lại càng chán nản hơn. có điều nghe thấy Lưu Nguyên Bân nói rằng chiến sự không có chiến thắng. Lý Mạnh Tuy cảm thấy tao ngộ ở phía huyện Tề Hà không phải quang vinh gì lắm. nhưng dẫu sao thì huynh đệ nhà mình liều mình tác chiến giành được thắng lợi. không thể cứ vậy mà mai một đi được.

Lý Mạnh hắng giọng, nói to: "Lưu công công, nếu nói là không thắng thì cũng không hẳn vậy được. Mạt trên đường tướng suất quân tử phủ Đông Xương tới Tế Nam. đã kịch chiến một trận với hơn ngàn Thát Lỗ. chém đầu bảy trăm hai mươi tên. bên mình thì thương tổn bốn trăm. Đây cũng tính là trận thắng nhỏ."

Trong lúc Lý Mạnh nói. tuần phủ Nhan Kế Tổ ngồi ở ghế trên thì buồn bã uống trà. thái giám Lưu Nguyên Bân ở đối diện thì cúi đầu. bộ dạng không có vẻ như chú ý nghe. Lý Mạnh cũng cảm thấy chán nản. chuẩn bị đứng dậy cáo từ. ai ngờ hắn còn chưa mở miệng thì nghe thấy tiếng "choảng" một cái. chén trà và lá trà rơi xuống đất. tuần phủ Nhan Kế Tổ đột nhiên đứng bật dậy. chén trà trong tay đã bất giác rơi xuống, động tác của thái giám Lưu Nguyên Bân còn khoa trương hơn. tay chỉ vào Lý Mạnh ngón tay không ngừng run rẩy. miệng hết há rồi lại ngậm, nói mãi không ra được câu nào.

"Chém đầu bảy trăm hai mươi tên Thát Lỗ!"

"Đúng vậy!"

Nghe thấy Lý Mạnh trả lời như chém đinh chặt sắt. vẻ mặt của tuần phủ Nhan Kế Tổ càng kích động hơn. Giám quân thái giám Lưu Nguyên Bân ở bên cạnh thì run rẩy đứng lên. bước về phía trước mấy bước, dùng giọng nói hoàn toàn biến điệu hỏi: "Lý đại nhân, ta biết rằng trong quân luôn có chuyện sát lương mạo công, trong số bảy trăm hai mươi thủ cấp mà ngài vừa nói. có bao nhiêu thủ cấp của lương dân!"

Trung hậu kỳ Đại Minh cũng chú trọng việc chém đầu ghi công, khao thường quân công, chức vị thăng tiến, toàn dựa vào thủ cấp của kẻ bị giết, nhưng sức chiến đấu của quan quân thì đã hoàn toàn yếu đi. cho dù là tác chiến với quân nông dân tay cầm gây gộc nông cụ thì vừa cũng đánh một cái là thua, kiếm đâu ra thủ cấp.

Kết quả có quân tướng vô si chém thủ cấp của bình dân bách tính, giả mạo là đầu của tặc binh lỗ khấu, tới nhận quân công, lại có quân binh nào đó đuổi theo bình dân, miệng hô "cho mượn đầu dùng một lát", lại có quân binh nào đó giết dân làng, ngay cả tú tài và học trò nhỏ cũng tàn sát lấy thủ cấp.

Giám quân thái giám Lưu Nguyên Bân cả ngày quan hệ với quân binh, tất nhiên là biết những trò mèo này, tham tướng phân thủ bốn phủ Lý Mạnh trong ấn tượng của hắn cũng không phải là nhân vật lương thiện gì. làm ra chuyện này cũng là hết sức bình thường, tuần phủ Nhan Kế Tổ cũng từ trong kích động lúc ban đầu bình tĩnh lại. cũng không lên tiếng, đợi Lý Mạnh trả lời.

Tuy nói rằng trong lòng có hoài nghi, nhưng trên mặt tuần phủ và giám quân hai người vẫn có vẻ hi vọng vô cùng.

"Tất nhiên là Thát tử thật, hai vị đại nhân nếu không tin phái người tới kiểm tra là được."

Lúc này. tướng người Nữ Chân, người Mông cổ và người Hán có khác biệt không nhỏ. hơn nữa bởi vì thói quen ăn uống sinh hoạt khác nhau, răng và các chỗ khác đều có sự đặc chưng không giống nhau, nghiệm khán rất dễ dàng.

Giám quân thái gián Lưu Nguyên Bân cũng chẳng buồn để ý là có đắc tội với Lý Mạnh hay không, luôn miệng gọi vệ sĩ thân binh ở bên ngoài, bào bọn họ theo thủ hạ của Lý Mạnh đi nghiệm khán thủ cấp của Thát Lỗ.

Sau khi kết thúc trận chiến đó. trên chiến trường còn có hai dưới hai trăm tên Thát tử trọng thương chưa chết. Lý Mạnh cũng không nhiều chuyện, trực tiếp ra lệnh cho thủ hạ chém đầu tất cả Thát tử, bất kể là sống hay chết, còn thi thể thì trực tiếp ném vào trong đất hoang. Vào thời tiết tai hoang này, dã cẩu dã lang đều đói đến đỏ cả mắt, thi thể ném ở bên ngoài, trong một đêm là bị chén sạch.

Những cái đầu này sau khi dùng đá vôi và lưu huynh xử lý. ném vào trong bao bố. cùng nhau vận tới thành Đức châu, quân công cẩn thủ cấp. Lý Mạnh cũng không muốn lãng phí

Thân binh của giám quân thái giám và Lý Mạnh sau khi nhận mệnh lệnh, vội vàng chạy ra ngoài, ba người ở trên đại sảnh của nha môn tri châu lại trầm mặc không nói gì. có điều bầu không khí cũng có sức sống hơn vừa rồi. Nhan Kế Tổ và Lưu Nguyên Bân trực tiếp đứng ở cửa đại sảnh, cái gì tư văn thể diện, tư thái của người bên trên toàn bộ bỏ hết; chính là đang đợi tin tức ở phía bên đó. Kiểm nghiệm thủ cấp. còn là hơn bảy trám cái đầu, không phải trong khoảng thời gian ngắn là có thể làm xong. Tâm tình của Lý Mạnh nhẹ nhỏm hơn một chút, nhưng hai người đi đi lại lại ở cửa. không chịu ngồi xuống, mấy lần quay sang Lý Mạnh đều là bộ dạng muốn nói rồi lại thôi, đại khái là muốn hỏi chuyện thủ cấp. nhưng Lý Mạnh đã nói một cách chém đinh chặt sắt như vậy rồi. cũng không cần phải tiếp tục hỏi nữa.

vẫn là Lý Mạnh mở miệng hỏi chuyện khác, trầm thanh nói: "Xin hỏi hai vị đại nhân, Khưu tổng binh đang ở đâu. sao hôm nay không thấy!"

Vừa nhắc tới tổng binh Sơn Đông Khâu Lỗi, tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ và giám quân thái giám Lưu Nguyên Bân đều có chút bực bội. vẫn là thái giam Lưu Nguyên Bân trả lời: " Tên hỗn trướng Khâu Lỗi này còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa, sáu ngàn binh lính của hắn đúng là giỏi chạy, một ngày một đêm không ngờ lại chạy được một trăm năm mươi dặm. binh lính còn lại không tới hai ngàn vào rồi thì co rúm ở thành bắc. ngay cả cửa cũng không dám ra."

Nghe thấy câu này. Lý Mạnh gật đầu, thở dài một hồi. Thái giám Lưu Nguyên bân thấy bộ dạng thật thà này của Lý Mạnh, đối với việc thủ cấp cũng có thêm mấy phần nắm chẳc. có lòng muốn kéo gần quan hệ. không khỏi mở miệng hỏi: "Lý đại nhân có chuyện gì. phái người tới gọi hắn tới là được."

Làm quân tướng trong tay phải có binh thì mới có vốn là kiêu ngạo, tổng binh Sơn Đông Khâu Lỗi hiện giờ đã giống như chó nhà có tang, có ai còn coi hắn ra gì. chỉ treo khống cái chức tổng binh mã thôi. Lý Mạnh nghe thấy câu hỏi của Lưu Nguyên Bân, ngồi ở trên ghế gật gật đầu, ôn hòa nói: "Mạt tướng cảm thấy Khâu tổng binh trong lòng cũng là bất an mà thôi, dẫu sao thì địa giới Sơn Đông xảy ra chuyện lớn như vậy. thân là đại tướng tông trấn, xấu hồ tự trách cũng phải."

Giữa Lý Mạnh và Khâu Lỗi thế như nước với lửa, đây chính là chuyện mà tuần phủ và giám quân tận mắt nhìn thấy, lúc này lại nghe thấy Lý Mạnh nói ra những lời thương cảm như vậy, thật sự khiến người ta kinh ngạc. Tuần phủ Nhan Kế Tổ và thái giam Lưu Nguyên Bân đều kinh ngạc quay đầu lại nhìn Lý Mạnh, thấy Lý Mạnh thần sắc vẫn như thương, trên mặt còn mang Theo vẻ hơi trách trời thương dân đúng là chuyện lạ.

Có điều chuyện này chẳng liên quan gì tới họ cả. Lý Mạnh là chế nhạo hay là từ bi thì là việc của hắn. đợi kết quả kiểm nghiệm của thân binh ở bên ngoài vẫn là quan trọng hơn.

Gần một tiếng đồng hồ qua đi, tri châu Đức châu tới hỏi mấy lần là có muốn dùng cơm hay không, đều bị Nhan Kế Tổ và Lưu Nguyên Bân đuổi về, Lý Mạnh cảm thấy buồn cười, dứt khoát đợi ở đó. xem hai vị quan cao này sẽ có biểu hiện như thế nào.

Hai người đi mệt rồi. liền ngồi xuống ghế ở cạnh cửa. vẫn nghếch đầu lên hóng, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân gấp rút ở bên ngoài, tuần phủ và giám quân hai người lập tức bật cả dậy. cửa trước đại sảnh cơ hồ là bị đụng bay. dọa cho thân vệ của Lý Mạnh giật nảy mình.

Lại thấy thuộc hạ của giám quân thái giám Lưu Nguyên bân xông vào. còn bị ván cửa khiến cho suýt nữa thì vấp ngã, lảo đảo chạy tới trước đại sảnh chẳng để ý đến gì cả. gân cô hét lên: "Lão gia. là thủ cấp của Thát tử. là đầu của bảy trăm hai mươi tên Thát tử thật!"

Vinh nhục của những thân binh gia đình này cùng với chủ nhân nhà mình là một thể, mắt thấy để mất thân phận, chủ nhân nhà mình sắp bị tống vào ngục, mình cũng không có được những ngày tháng dễ chịu gì cả. nhưng thân binh gia đinh này đối với mánh khóe trên quan trường cũng hiểu khá nhiều, mắt thấy hơn bảy trăm thủ cấp của Thát tử, cũng biết rằng sự tình đã có chuyển cơ.

Những hạ nhân chạy tới viện tử trên mặt đều mừng rỡ như điên, tuần phủ Nhan Kế Tổ và giám quân thái giám Lưu Nguyên Bân nhìn thấy thần sắc của hạ nhân lập tức biết rõ cái mà Lý Mạnh gọi là thắng nhỏ. chém đầu hai trăm hai mươi tên Thát Lỗ là thật. Chuyện này đối với bọn họ mà nói là khó tin như thế nào thì tạm thời chưa nói đến. nhưng những cái đầu thật của Thát tử này, lại khiến kết cục rất thê thảm mà bọn họ sắp nhận được lại có chút chuyển cơ.

Nhan Kế Tổ và Lưu Nguyên Bân nhìn nhau, thần khí tang tóc trên mặt hai người đã bị quét sạch, tuần phủ Nhan Kế Tổ ho khan mấy tiệng. xốc lại phong cách nhà quan của tuần phủ mà nửa ngày nay đã vứt đi. phất tay với người bên dưới, trầm giọng quát: "ồn ào thế này thì còn ra thể thống gì. mau tản đi, bản phủ có chuyện quan trọng phái thương nghị!"

Những thân binh hạ nhân ở bên dưới nghe thấy tiếng quát, lập tức tản đi, nhưng trên mặt mỗi người đều là vẻ mừng rỡ vô hạn, đợi khi đại sảnh của nha môn tri châu chỉ còn lại ba người họ. vẻ văn nhã của tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ lại biến mất, mặt người như nở hoa, quay người nói với Lý Mạnh: "Chém đầu bảy trăm hai mươi tên, đâu có phải là thắng nhỏ. mà là thắng lớn, là công lớn!"