Thuần Phục

Chương 39: Vòng xoáy




Bầu không khí bắt đầu có sự thay đổi.

Những dụ.c vọng trước kia vẫn luôn ẩn nấp đâu đó nơi trái tim, những ham m.uốn luôn khiến anh cảm thấy sợ hãi và phải cố gắng đè nén ấy, giờ đây đang dần thoát ra khỏi cái lối thoát được chính anh cho phép.

Trình Hoài Cẩn cứ để mặc cho cô ôm lấy mình.

Hai người không ai nói lời nào, trong gara vẫn cứ tối đèn như thế.

Thật lòng mà nói Tô Chỉ cũng cảm thấy thấp thoáng chút gì đó xót xa, bởi lẽ hai người chỉ có thể trao nhau cái ôm ở một nơi như vậy.

Nhưng hết thảy những điều đó đều không thể sánh được với lời khẳng định mà Trình Hoài Cẩn dành cho cô tối nay.

Anh nói, tất cả đều là sự thật.

Những gì cô thấy, những gì cô nghĩ, chúng đều là thật.

Cô tham lam hít hà hơi thở của anh, tựa như sợ rằng sau đêm nay, anh sẽ lật lọng nói không giữ lời.

“Mặc áo khoác vào, trong này lạnh.” Lát sau, Trình Hoài Cẩn vẫn lo cô sẽ bị nhiễm lạnh.

Tô Chỉ ôm eo anh, ngẩng đầu dè dặt hỏi: “Chúng ta ngồi trong xe thêm một lát được không anh?”

Trong gara xe yên ắng, cô có thể nghe thấy tiếng hít thở của Trình Hoài Cẩn.

Cô mở mắt ngắm nhìn đường nét mờ ảo nơi quai hàm anh, hồi hộp đợi chờ câu trả lời của người ấy.

“Không buồn ngủ sao?”

“Không,” Cô nói, “Tối nay em không buồn ngủ.”

Sau đó cả hai lại ngồi vào trong xe.

Trình Hoài Cẩn bật hệ thống sưởi lên, lần này hai người cùng ngồi ở hàng ghế sau.

Đèn trần cũng không bật lên, như thể chỉ có vậy mới khiến hai người miễn cưỡng cảm thấy yên tâm thoải mái phần nào.

Tô Chỉ ôm chặt một cánh tay anh, cơ thể hoàn toàn dán sát lên người anh, đặt đầu dựa vào bờ vai anh.

Lần đầu tiên cô nhận ra mình giống như một "con nghiện đụng chạm", cõi lòng trống trải đến ngứa ngáy, khiến cô phải dựa thật sát vào người Trình Hoài Cẩn mới có được chút bình yên.

“Trình Hoài Cẩn.” Tô Chỉ đột nhiên lên tiếng.

Trình Hoài Cẩn đáp lại một tiếng, anh rũ mắt nhìn cô.

Hơi thở của cô cách anh thật gần, khi nói chuyện có thể ngửi thấy đâu đó mùi hương thanh mát ngọt ngào.

Cứ thế phả lên vành tai anh đầy ngứa ngáy.

“Giới hạn là gì?” Cô nhẹ giọng hỏi, “Trước khi em thành niên, giới hạn ấy là gì?”

Trình Hoài Cẩn lặng lẽ nhìn cô một hồi, anh nói: “Tôi sẽ không làm gì hết, đây chính là giới hạn của tôi."

Thực ra trong lòng Tô Chỉ cũng sớm đã có dự cảm, nhưng khi Trình Hoài Cẩn nói ra lời này, cô vẫn không khỏi cảm thấy có đôi chút hụt hẫng.

Chính cô cũng không biết rốt cuộc mình đang sốt sắng vì điều gì, rõ ràng chỉ vài tháng nữa thôi là cô đã thành niên rồi.

Nhưng cô không biết vì lý do gì mà suốt đêm hôm ấy cứ như đang ngồi tàu lượn siêu tốc.

Liệu có phải khi cô quay trở về phòng, ngủ một giấc, sớm mai tỉnh dậy mọi thứ lại tan biến hay không?

Đừng nói là vài tháng, thậm chí đến ngay cả giờ phút này thôi, cô luôn cảm thấy Trình Hoài Cẩn sẽ thay đổi ý định ngay lập tức.

Tô Chỉ im lặng thật lâu mới hỏi tiếp: "Nếu là em chủ động thì sao?"

Trình Hoài Cẩn nhìn cô một cái rồi rút cánh tay mình ra.

Trong lòng Tô Chỉ cuống lên, nước mắt lập tức dâng trào.

Trình Hoài Cẩn còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy giọng nói đặc sệt âm mũi của cô: "Bây giờ anh định nuốt lời đấy chứ gì? Bây giờ anh lại định đẩy em ra có phải không?"

“Không phải.” Trình Hoài Cẩn đưa tay ra lau nước mắt cho cô, nom như thể bất lực không biết làm sao, Tô Chỉ lại lập tức ôm rịt cánh tay anh.

Trình Hoài Cẩn chỉ đành để mặc cho cô ôm.

Nhưng trong giọng nói của anh cũng mang theo sự nghiêm túc không dễ phớt lờ: "Tô Chỉ, tối nay sự việc phát triển đến mức này là điều tôi cũng không ngờ đến. Nhưng tôi cũng không phủ nhận từng câu mà mình nói ra ngày hôm nay. Chỉ là chuyện giữa tôi và em không hề đơn giản như vậy, có một số thứ tôi buộc phải nói rõ trước, nếu không cũng sẽ không công bằng với em. Gia đình tôi…"

"Em không muốn nghe." Tô Chỉ đột nhiên ngắt lời anh, "Tối nay em không muốn nghe những điều này, có được không? Trình Hoài Cẩn."

Lòng dạ cô rối bời như đang đi bên bờ vực thẳm, từng câu từng chữ Trình Hoài Cẩn nói ra đều có thể trở thành bước ngoặt khiến cô sảy chân rơi xuống đáy vực một lần nữa.

"Anh nói không làm gì, thì thôi không làm gì vậy, em sẽ đợi." Tô Chỉ ép mình từ từ buông bàn tay đang ôm Trình Hoài Cẩn ra.

"Nhưng những gì mà anh đã nói, thì không được nuốt lời."

Cuối cùng, cô chỉ dám nắm tay Trình Hoài Cẩn.

Tất cả những dụ.c vọng nhen nhóm nảy mầm trong phòng tắm đêm đó đều bị cô lần lượt dập tắt từng chút một. 

Chỉ cần yên ổn trôi qua vài tháng nữa là được rồi.

Chỉ cần yên ổn trải qua vài tháng nữa là sẽ tốt thôi.

Cô tự nhủ lòng mình hết lần này đến lần khác.

Nhưng, một nỗi buồn xót xa vô ngần cũng dâng lên từ tận đáy lòng cô. 

Cô nào có ngốc.

Anh không hề đòi hỏi điều gì ở cô, phải chăng cũng bởi vì anh không thể hứa hẹn cho đi bất cứ thứ gì ư?

Không phải Tô Chỉ không biết Trình Hoài Cẩn muốn nói điều gì từ những lời bị cô cắt ngang.

Chỉ là hiện tại cô đã không còn đủ lý trí để đối mặt với những vấn đề đó được nữa.

Cô mụ mị cả đầu óc vì mọi thứ xảy ra trong tối nay. Nó khiến cô rụt rè từ chối nhìn nhận bất cứ điều gì khác.

Cô biết trong lòng Trình Hoài Cẩn có mình. Vậy là đủ rồi.

Đến tờ mờ sáng hai người mới quay về gian nhà phía đông. Trên đoạn đường ngắn ngủi ra khỏi bãi gara, Tô Chỉ lặng lẽ khoác cánh tay anh.

Trình Hoài Cẩn không cự tuyệt.

Nhưng lúc bước vào sân lại biến thành kẻ đi trước người theo sau, phòng ai người nấy về.

Trước khi đi ngủ, Tô Chỉ nhận được một tin nhắn của Trình Hoài Cẩn, hỏi chiều mai cô có rảnh không, anh có thể đưa cô đi hái dâu tây.

Thấp thoáng hàm ý muốn bù đắp.

Tô Chỉ làm ổ trong chăn, cố nén nụ cười toe toét, gửi lại cho anh một tin nhắn: Có gọi Giang Triết theo không?

Gửi tin nhắn được một lúc lâu rồi mà cũng không thấy Trình Hoài Cẩn trả lời lại.

Tô Chỉ vội vàng không trêu anh nữa: Chỉ có em và anh thôi.

Trình Hoài Cẩn: Ừ, hai giờ chiều.

Trình Hoài Cẩn: Ngủ sớm đi.

Tô Chỉ lật đật gõ chữ: Trình Hoài Cẩn, anh cũng ngủ sớm đi, ngủ ngon.

Trình Hoài Cẩn: Ngủ ngon.

Nhìn hai con chữ trên màn hình, cô không nhịn được cứ lướt lên lướt xuống mãi. Chỉ vài câu chữ mà cô cứ lẩm nhẩm đọc đi đọc lại, nhìn tái nhìn hồi. Cứ như thể chìm trong si mê ngây dại.

Cô đã không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì khác được nữa. Tựa như một vòng xoáy ma thuật khổng lồ, xoay chuyển đất trời quay cuồng, khiến chính mình hoàn toàn chìm sâu vào đó.

-

Hôm sau thức dậy, Tô Chỉ nhận được một tin nhắn từ Trình Hoài Cẩn.

Trình Hoài Cẩn: Hôm nay đột nhiên có việc gấp, chắc chiều nay không về kịp. Lần sau có thời gian rảnh tôi lại đưa em đi.

Tô Chỉ liếc nhìn thời gian, không ngờ là bảy giờ sáng.

Dù không biết đầu cua tai nheo ra sao, nhưng cô vẫn có thể lờ mờ cảm nhận được là một tình huống cấp bách.

Nếu không, anh đã không gửi tin nhắn cho cô sớm như vậy.

Cô trả lời vâng, còn kêu Trình Hoài Cẩn không cần vội, anh đưa cô đi lúc nào cũng được.

Tô Chỉ chậm rãi đánh răng rửa mặt ở trong phòng, xong xuôi mới đi ra nhà ăn để ăn trưa.

Lúc cô ấy thức dậy là mười một giờ, đã quá giờ ăn sáng từ lâu.

Cô đi vào nhà ăn, đúng lúc dì giúp việc đang bày biện thức ăn. Tô Chỉ đánh tiếng chào hỏi, nhưng có vẻ dì đang ngẩn người nên không nghe thấy.

Mãi cho đến khi Tô Chỉ ngồi vào bàn ăn, dì ấy mới thốt lên "ôi trời" một tiếng như thể hơi bị giật mình.

Sau đó lập tức xin lỗi cô: "Xin lỗi xin lỗi, vừa nãy tôi nghĩ tí chuyện nên không để ý."

Tô Chỉ cười: “Không sao ạ.” Cô cầm ly nước ấm trên bàn lên uống, tiện hỏi: “Sáng nay Trình Hoài Cẩn đi ra ngoài đã ăn sáng chưa ạ?”

Dì vừa dọn đồ ăn lên vừa trả lời: "Cậu Trình không ăn sáng, lúc đi thấy vội lắm."

“Gấp đến thế cơ ạ?”

Dì mím môi, chỉ bảo: “Hình như là vậy.” Nói xong lại xoay người đi vào bếp.

Tô Chỉ đặt điện thoại lên mặt bàn, cô có chút chần chừ, không biết có nên nhắn tin hỏi anh đã xảy ra chuyện gì hay không. Nhưng ngay khi ngón tay chạm vào điện thoại, cô lại rụt về.

Anh không phải kiểu người thích để ý điện thoại thường xuyên, có khi gửi tin nhắn cũng chỉ tổ làm phiền anh mà thôi.

Chẳng thà đợi đến tối anh về rồi hỏi sau vậy.

Tô Chỉ tắt điện thoại bắt đầu ăn cơm, hôm qua cô trằn trọc suốt cả đêm, bây giờ bụng dạ đã đói cồn cào lên từ lâu.

Đang lúc ăn dở thì Giang Triết gọi điện tới.

Tô Chỉ bật loa ngoài, vừa ăn vừa nói chuyện với anh ấy.

Giang Triết: "Hai người bọn em thế nào rồi?"

Vừa nghe thấy thế, Tô Chỉ cuống quýt tắt loa ngoài rồi áp điện thoại lên tai như thể đang chột dạ.

“Cái gì mà thế nào rồi?”

Cô giả ngơ.

"Nghe cái giọng này có vẻ không khóc lóc cũng không ầm ĩ nữa nhỉ, xem ra là lại làm hoà êm đẹp rồi đây." Giang Triết cười nói.

"Em không thèm làm hoà với chú ấy đâu nhé." Miệng thì nói vậy, nhưng Tô Chỉ vẫn cười tủm tỉm mãi không thôi.

Giang Triết cũng không vạch trần cô, đột nhiên nói: "Hôm nay có muốn ra ngoài đi chơi không?"

“Gì cơ?”

“Ngày nào cũng ở lì trong nhà không thấy ngột ngạt à?”

“Không phải hôm qua chúng ta vừa mới ra ngoài đấy sao?” Tô Chỉ thấy hơi là lạ.

Giang Triết khựng lại vài giây, lại nói tiếp: “Một mình anh ở nhà thấy hơi chán, hay là em tới đánh bài với anh đi.”

Tô Chỉ cứ cảm thấy lấn cấn ở đâu đấy nhưng cũng không nói rõ được. Mà hôm nay cũng đúng là rảnh rỗi không có chuyện gì làm thật, thế là cô bèn đồng ý.

Giang Triết như kiểu thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Còn năm phút nữa là đến cửa nhà em, thay quần áo rồi ra ngoài đi."

Tô Chỉ hơi sửng sốt, cô ngẩn ra nửa giây: "Em ra ngay đây."

Vừa hay cô cũng đã ăn lưng lửng bụng rồi, thế là bèn quay về phòng ngủ thay quần áo luôn. Cô đội mũ và đeo găng tay xong đi ra ngoài.

Thời tiết hôm nay nắng ráo đẹp trời đến lạ, ánh nắng hiếm hoi chiếu rọi lên người cũng thật dễ chịu làm sao. Tô Chỉ nheo mắt nhìn lên bầu trời một lúc, sau đó đi về phía hành lang.

Khoảng sân mấy ngày nay đều yên tĩnh là thế, vậy mà không hiểu sao hôm nay lại lắm người ra người vào đến vậy.

Cánh cửa hoàn toàn mở toang, bên ngoài có không ít ô tô màu đen đang đậu ở đó.

Có một người đi về phía Tô Chỉ với bộ dạng gấp rút vội vã, Tô Chỉ nhận ra đó là dì làm bếp ở gian nhà đông.

Cô có chút tò mò gọi với dì ấy lại: "Hôm nay có khách tới hay sao mà nhiều người thế ạ?"

Dì giúp việc ngoái lại phía sau vẻ căng thẳng, đang định mở miệng thì lại nghe thấy có người gọi: “Tô Chỉ.”

Tô Chỉ quay đầu lại, ra là Giang Triết đã đi vào trong sân. 

"Ra ngoài thôi, anh không đậu xe bên đường được."

Tô Chỉ lập tức đáp lại một tiếng, dì giúp việc thấy thế cũng vội vã bỏ đi.

Giang Triết dẫn Tô Chỉ đi thẳng ra khỏi cửa, lúc này Tô Chỉ mới phát hiện bên ngoài còn nhiều xe hơn những gì cô vừa thấy. Cứ liên tục hết người này đến người khác đi ra từ trong nhà, mà người đi vào cũng kéo nhau không ngớt.

Giang Triết đưa cô đi thẳng ra xe.

Tô Chỉ vừa cởi mũ với găng tay, vừa quay sang hỏi: "Hôm nay có nhiều người đến nhà thật đấy. Trình Hoài Cẩn cũng có vẻ rất bận, mới sáng sớm đã ra ngoài rồi."

Giang Triết ậm ừ một tiếng.

“Anh có quen đám người kia không?” Tô Chỉ nhìn cánh cửa đang dần xa qua kính chiếu hậu, “Nhưng mà lạ thật, sao trông bộ dạng mấy người đó nghiêm túc thế nhỉ.”

Giang Triết thản nhiên nói: "Chắc là khách đấy, anh cũng không quen biết mấy."

Tô Chỉ "à" một tiếng.

Giang Triết hỏi: “Tối qua hai người thế nào rồi?” Đột nhiên Giang Triết chuyển đề tài về phía cô.

Tô Chỉ lập tức đỏ mặt, giọng nói cũng quắn quíu hết cả lên: “Ờ thì, không cãi nhau nữa.” 

“Không cãi nhau nữa?” Giang Triết phì cười, “Anh thấy em trông rõ là vui đấy chứ.”

“Làm gì có?” Tô Chỉ không nhịn được nâng cao gò má lên.

Giang Triết liếc cô một cái, cũng cười theo.

“Đến anh mà cũng giấu, được lắm.”

“Em có giấu anh đâu,” Tô Chỉ vội vàng nói, nhưng âm lượng thì lí nha lí nhí, “Đến nhà anh rồi em kể cho.”

Lát sau, cô như chợt sực nhớ ra điều gì đó, “Em gửi tin nhắn cho Trình Hoài Cẩn đã, tránh để anh ấy không biết em đến căn hộ chỗ anh.”

Giang Triết chớp mắt: "Gửi đi."

Tô Chỉ cúi xuống, chẳng mấy chốc đã gửi tin nhắn đi.

Đợi một lúc không thấy anh trả lời, cô cũng cất điện thoại đi luôn.

Lái xe chẳng mất bao lâu, Giang Triết và Tô Chỉ đã đến nơi.

"Em ngồi một lát trước đi đã, thích làm gì thì làm."

Tô Chỉ ừ hử một tiếng.

Cuối cùng Giang Triết nhìn cô một cái rồi đi về phía nhà vệ sinh.

Cánh cửa đóng lại, anh ấy ấn gọi điện thoại.

Đổ chuông được một lúc, đầu dây bên kia mới nhận máy.

Tiếng gió rít không nhỏ, nghe không được rõ ràng lắm.

“Cậu đón cô ấy rồi?”

Giang Triết trả lời: “Đón rồi, phía bên kia sao rồi?”

“Không ổn lắm.”

“Trình Hoài Lĩnh thì sao?”

Trong điện thoại, giọng nói kia càng lúc càng vụn vặt, cứ rời rạc ngắt quãng hệt như đang đứng nơi đầu gió:

“Anh ấy bị giải đi rồi.”