Thuần Phục

Chương 45: “trình hoài cẩn, em yêu anh”




Một vết rách không quá sâu.

Chẳng biết một cạnh của ngọn đèn âm dưới mặt cỏ đã bị nứt vỡ từ lúc nào, lộ ra mảnh vỡ sắc bén, để lại trên mắt cá chân của Tô Chỉ một vết cứa không quá sâu.

Cô lục tìm cồn sát trùng và băng dán vết thương trong phòng khách, sau đó tự mình xử lý vết thương.

Nước mắt đã cạn khô. Cái chân dán băng lại hạ xuống mặt đất.

Trong phòng khách vẫn yên tĩnh như mọi khi. Cô ngồi ở một góc ghế sofa, cứ vậy lẳng lặng nhìn vị trí phía bên kia.

Thật ra Tô Chỉ vẫn còn nhớ rõ buổi tối cái ngày cô ôm lấy Trình Hoài Cẩn từ phía sau. Khi ấy cô không mặc nội y, mà anh cũng đã nhận ra ngay lập tức.

Tô Chỉ không thể nói rõ được rốt cuộc mình đang làm cái gì, hoặc có lẽ, thật ra cô biết rõ hơn ai hết.

Cô khát khao được tiếp xúc đụng chạm với Trình Hoài Cẩn.

Khát khao được anh ôm chặt như chính cô cần anh, như để bù đắp nỗi thiếu thốn tình thân suốt mười mấy năm qua.

Hoặc, cũng có thể nói trắng ra là cô đang "quyến rũ" anh. Mong sao có thể dùng thứ duy nhất mà cô có để níu giữ Trình Hoài Cẩn ở lại bên mình mãi mãi.

Nhưng, anh là Trình Hoài Cẩn. 

Khoảnh khắc anh mất kiểm soát nhất cũng chỉ là nắm chặt lấy tay cô không hơn không kém.

Bởi vì anh là Trình Hoài Cẩn. Chẳng phải cô cũng là vì điều ấy nên mới lún sâu đến hết thuốc chữa như vậy đấy ư?

Tô Chỉ ngồi lại trong phòng khách thêm một lúc rồi nhanh chóng quay về phòng ngủ.

Còn chưa đến mười một giờ, nhưng trái tim cô lại có chút bồn chồn không sao kìm chế được, như thể nó đang thốt ra lời cầu cứu van nài, bởi lẽ cô thường đi ngủ từ sớm rồi mới phải.

Nhét hai bên tai nghe vào tai, dùng âm nhạc chất đầy nơi tâm trí. 

Cô không thể nghĩ ngợi thêm nữa.

-

Ngày hôm sau Tô Chỉ thức dậy từ rất sớm, thật ra suốt đêm qua cô ngủ không được an giấc. Cứ mê man trằn trọc mãi, đến tận quá nửa đêm mới chợp mắt được.

Buổi sáng thức dậy, quả nhiên dưới mắt xuất hiện quầng thâm nhàn nhạt.

Cô đứng trước gương như đang thất thần nhìn ngắm chính mình trong đó, khoé miệng cố nhếch lên mỉm cười vài lần, thế rồi lại lẳng lặng hạ xuống.

Mở ngăn kéo, cô lại lấy sợi dây chuyền Trình Hoài Cẩn đã tặng ra, kể từ sau khi đón Tết ở Bắc Kinh xong quay về đây, cô chưa từng đeo nó thêm lần nào nữa.

Tô Chỉ tháo chốt ra, đeo nó lên cổ mình.

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt dây chuyền, trái tim cũng bất chợt nhói đau.

Cô lập tức bỏ ngón tay xuống, xoay người đi thay quần áo.

Một chiếc váy dài không tay màu xanh lam nhạt hết sức đơn giản, phần chân váy xếp ly vừa vặn che đến giữa bắp chân cô. Mái tóc chỉ được chải cho suôn mượt chứ không hề buộc lên.

Không còn phải cố ý theo đuổi hình tượng giống như một người phụ nữ trưởng thành nữa, bởi vì sau đêm nay, cô đã mười tám tuổi rồi. Không cần thiết phải chứng minh thêm điều gì thêm cả.

Suốt buổi sáng, cô cứ cảm thấy hơi đờ đẫn bần thần cả người, sau khi ăn qua loa cho xong bữa trưa, Tô Chỉ ra vườn ngồi một mình.

Nhiệt độ vẫn còn mang theo chút se se của buổi sớm mai, cô cảm nhận được con tim mình đang đập loạn xạ mất kiểm soát, ngoài việc vờ ngồi đây đợi chờ như không có chuyện gì xảy ra, cô thật sự chẳng thể làm được gì nữa rồi.

Cô không có cách nào đi nhìn nhận bất cứ thứ gì, cũng chẳng thể nào tập trung làm chuyện gì khác được nữa. Chỉ đành gượng ép bản thân ngắm nhìn cỏ cây hoa lá trong sân, giết khoảng thời gian đợi chờ cuối cùng này mà thôi.

Ánh nắng dần trở nên gay gắt, hơi ẩm của buổi sáng sớm cũng từ từ tiêu tan. Nhiệt độ không ngừng mon men bò lên bắp chân cô, ấy thế mà lại không cảm nhận được chút nóng rát nào.

Có lẽ là do cõi lòng đã quá buốt giá.

Có làm cách nào cũng khó lòng sưởi ấm được.

Tô Chỉ cứ thế ngồi dưới cái nắng chói chang, tâm trí cũng chìm trong miên man.

Chẳng biết rốt cuộc đã đợi chờ bao lâu, đột nhiên, cô nghe thấy tiếng dì mở cửa.

“Cậu Trình đã về.”

Một thoáng ngẩn ngơ, cô như rơi vào miền ảo mộng nào đó.

Nơi tiền sảnh mờ tối, khi lần đầu tiên cô nhìn thấy Trình Hoài Cẩn, có người khẽ cất lời: “Cậu Trình đi thong thả."

Tô Chỉ quay người nhìn về phía phòng ăn trống rỗng. Trong nhà không bật đèn, từ phía bên ngoài sáng sủa nhìn qua đó, trông nơi ấy càng thêm phần tối tăm mờ mịt.

Ngón tay cô vô thức nắm chặt tay ghế, một lúc sau, Tô Chỉ nhìn thấy Trình Hoài Cẩn đi vào phòng ăn.

Trong phút chốc, không gian và thời gian như bị đảo ngược.

Cô ngồi nơi bên ngoài sáng sủa, ​​còn anh đứng nơi bên trong tối tăm.

Bốn mắt nhìn nhau. Tựa như lần đầu tiên cô nhìn thấy anh.

Như có thứ gì đó hoàn toàn trùng khớp với ngày nọ, lại như có thứ gì đó hoàn toàn đảo ngược với ngày ấy.

Giống như một sợi dây vận mệnh chật vật xiêu vẹo nhích tới điểm cuối cùng, mà giờ đây sợi dây ấy lại bị gập ngược hai đầu lại với nhau.

Ngón tay Tô Chỉ bất giác siết chặt tay ghế, cô nhìn thấy Trình Hoài Cẩn sải bước đi về phía mình.

Cửa sân thoáng cái bị anh mở ra, hơi lạnh từ trong nhà phả ra khiến toàn thân Tô Chỉ rùng mình một cái.

“Sao không vào nhà?” Trình Hoài Cẩn khẽ nói.

Tô Chỉ ngước mắt nhìn anh.

Vẫn là chiếc áo sơ mi trắng tinh phẳng phiu như ngày hôm ấy, những ngón tay với khớp xương rõ ràng đặt trên tay nắm cửa, ánh mắt nhìn xuống tựa lớp sương giá nhẹ trôi.

Trong ngày hè nóng bức đến thế mà vẫn khiến lòng người cảm thấy buốt giá vô cớ.

Tô Chỉ nhếch khóe miệng, mỉm cười với anh. "Cũng không nóng lắm."

Trông tự nhiên hơn bất cứ lần mỉm cười trước gương nào khi cô vừa thức giấc.

Cô lập tức đứng dậy, cùng anh đi vào trong nhà. "Anh tự lái xe về sao?"

“Ừ.” Trình Hoài Cẩn đáp: “Hôm nay xe cộ trên đường khá vắng, về cũng sớm hơn.”

Khi đến gần anh, cô có thể ngửi thấy hương gỗ lũa thoang thoảng đâu đây. Trái tim Tô Chỉ không khỏi rung rinh.

Nhưng giọng nói vẫn rất trong trẻo: "Tối nay mình đi ra ngoài ăn nhé?"

Trình Hoài Cẩn gật đầu: “Em chọn.”

Tô Chỉ cười cong cong đuôi mắt: “Được.”

-

Cuối cùng Tô Chỉ chọn món mì bò mà Trình Hoài Cẩn từng đưa cô đi ăn lần đầu tiên, Trình Hoài Cẩn xác nhận lại với cô một lần nữa.

“Em muốn ăn cái này cơ.”

Trong xe, gió từ máy điều hòa phả đều đặn lên mắt cá chân cô. Vết thương kia đã âm thầm đóng vảy chẳng thể dễ dàng nhận ra.

Tô Chỉ quay qua nhìn Trình Hoài Cẩn. Một mùa đông qua đi, dường như anh chẳng đổi thay gì nhiều. Khi nói chuyện với cô, anh vẫn tập trung và nghiêm túc như vậy.

Giọng điệu vẫn đều đều, như thể trước đó không hề có chuyện gì xảy ra giữa họ.

Chiếc xe nhẹ nhàng lái vào bãi đậu xe bên cạnh quán mì.

Hôm nay hai người đến đúng giờ cơm, trong quán đang tấp nập khách khứa.

Bà chủ không có ở quán, người ra chào đón họ là một cô gái trẻ.

“Đi hai người ạ?”

Trình Hoài Cẩn ừm một tiếng.

“Ngồi bên trong được không ạ?” Cô gái lại hỏi.

Trình Hoài Cẩn quay đầu nhìn Tô Chỉ: "Bên trong được chứ?"

Tô Chỉ gật đầu: “Được.”

“Có ngay!” Cô gái cười sảng khoái dẫn hai người vào bàn bên trong.

Chỗ ngồi hơi chật chội, nhưng lại tách biệt khỏi đám đông xô bồ đến không ngờ.

Trình Hoài Cẩn vươn tay lấy đũa, nhưng bị Tô Chỉ ngăn lại giữa chừng.

“Để em làm cho, thầy Trình.” Cô nhếch môi cười nhẹ rồi tách đũa giúp Trình Hoài Cẩn.

“Trước kia toàn là anh tách giúp em, hôm nay để em tách giúp anh đi.” Tô Chỉ nói xong đưa đôi đũa đã tách cho Trình Hoài Cẩn.

Trình Hoài Cẩn nhìn cô khựng lại một chút, rồi cũng nhận lấy không chút do dự.

"Sao hôm nay lại gọi tôi là thầy Trình?"

"Hay mà," cô nói, "Trình Hoài Cẩn, thầy Trình, chú Trình. Hình như ngày trước em hay gọi vế đầu tiên nhiều hơn, nhưng có phải em mất lịch sự lắm không?"

Trình Hoài Cẩn rũ mắt nhìn cô, ánh đèn trong quán mì mang tông vàng ấm áp, dịu dàng hắt lên gương mặt cô.

Cô không hề trang điểm, vẻ mềm mại vô cùng mộc mạc cũng lan ra từ nơi khóe mắt hơi cong cong.

Không có bất cứ tia sắc bén nào, dường như cô đã thực sự trưởng thành rồi. Trở nên hiểu chuyện đến vậy. Cũng trở nên xa cách đến nhường ấy.

Ánh mắt Trình Hoài Cẩn lưu lại trên gương mặt cô thật lâu, Tô Chỉ khẽ mỉm cười.

"Thầy Trình, trên mặt em có dính gì sao?"

Cơ thể cô hơi rướn về phía trước, mắt cũng nhắm lại.

Như thể muốn kêu anh hãy nhìn cho thật rõ, cô cứ mỉm cười không nói gì.

Hàng mi tựa lông quạ buông rủ xuống dưới mắt, chóp mũi nhỏ nhắn hơi hếch lên, bên dưới là bờ môi hồng hào.

Một thoáng ngẩn ngơ. Anh không phân biệt đây rốt cuộc là vẻ ngây ngô không biết sợ, hay là một sự "dụ dỗ" có chủ ý.

Ánh mắt Trình Hoài Cẩn khẽ động, anh nói: "Không có."

Tô Chỉ mở mắt ra, đuôi mắt hơi xếch cũng cong lên nhìn anh, cô cười nói: "Vậy thì tốt."

Giống như một hành động trong vô ý. Trình Hoài Cẩn khẽ mím môi, không nói lời nào.

Chẳng mấy chốc, hai suất mì đã được mang lên. Trình Hoài Cẩn không quên gọi cho cô suất nhỏ.

Tô Chỉ cầm đũa lên, nhẹ giọng nói: "Trình Hoài Cẩn, sau này chúng ta còn có thể tới tiệm này ăn nữa không?"

“Tiệm này sẽ luôn mở cửa.”

“Vậy à.” Tô Chỉ nhẹ nhàng đáp lại, rồi cũng không nói năng gì nữa.

Hai người ăn tối xong, Trình Hoài Cẩn lái xe đưa cô về nhà trước.

Dì Lý đã bỏ cái bánh Trình Hoài Cẩn đặt mua vào trong tủ lạnh.

“Muốn ăn ở đâu?” Trình Hoài Cẩn hỏi cô.

“Phòng khách, được không anh?”

“Được.” Tối nay anh không từ chối cô bất cứ chuyện gì.

Trình Hoài Cẩn nói xong đi vào phòng bếp, lấy bánh ngọt trong tủ lạnh ra, đặt lên mặt bàn trà trong phòng khách.

Tô Chỉ lấy hai ngọn nến thơm, dùng bật lửa châm nến rồi đặt sang bên cạnh chiếc bánh.

"Anh có thể tắt đèn giúp em được không?"

Trình Hoài Cẩn nhìn cô ngồi trên thảm ngẩng đầu nhìn mình.

Ngập ngừng một lúc, anh đáp: “Được.”

Anh sải bước đến chỗ công tắc, đưa tay tắt đèn trong phòng khách.

Trong nháy mắt, ánh nến được thắp sáng dịu dàng bao trùm lấy Tô Chỉ. Cô đặt hai tay lên bàn trà, quay đầu sang nhìn anh.

Ánh nến vàng ấm áp khẽ khàng nhảy múa trên khuôn mặt khiến cô thấm đẫm nét dịu dàng. Cứ vậy lặng lẽ mỉm cười với anh.

Bờ vai nhỏ nhắn tròn trịa khẽ rung rinh theo nụ cười ấy, khiến anh nhớ đến khoảnh khắc cô dựa sát vào ngực anh.

Tấm thân gầy gò lại vừa vặn dán chặt sít sao lên người anh đến thế. Hơi thở thấp thoáng phả lên cổ anh cũng ấm nóng đến vậy.

Ánh đèn lúc này đã mờ tối. Dường như thấp thoáng chứa đựng bóng dáng của hai người trong gara đêm hôm ấy.

“Anh không qua đây à?” Tô Chỉ khẽ thầm thì với anh.

Trình Hoài Cẩn im lặng trong giây lát: "Tới ngay đây."

Anh vẫn ngồi trên ghế sofa, giúp cô mở hộp bánh ngọt ra.

Một cái bánh dâu tây hai tầng, đây là lần sinh nhật đẹp đẽ nhất mà cô từng trải qua trong suốt mười tám năm qua.

Bên trên viết "Chúc Tô Chỉ sinh nhật lần thứ mười tám vui vẻ".

“Cắm mười tám cây nến hay cắm hai cây nến số này?” Trình Hoài Cẩn hỏi cô.

“Mười tám cây nến.” Cô không hề do dự.

“Được.” Trình Hoài Cẩn đáp.

Anh lần lượt cắm mười tám cây nến lên chiếc bánh.

“Cẩn thận.” Anh vươn tay kéo Tô Chỉ hơi lùi người lại phía sau, sau đó dùng bật lửa thắp sáng từng ngọn nến.

Mỗi một ngọn nến được thắp lên, là một lần trái tim cô bùng lên ngọn lửa. Cứ thế cho đến ngọn nến thứ mười tám.

Trình Hoài Cẩn đặt bật lửa xuống, nghiêng đầu hỏi cô: “Có muốn ước điều gì không?”

Tô Chỉ gật đầu. Nhưng cô không hề nhắm mắt lại.

Một ánh nhìn chăm chú trong sự im lặng bủa vây.

Cô nhìn Trình Hoài Cẩn không nhúc nhích, như thể đang tỉ mỉ khắc họa đường nét của anh bằng chính ánh mắt mình.

Khi lần đầu tiên gặp anh, khi lần đầu tiên cảm thấy anh không phải người xấu, khi lần đầu tiên cho rằng anh là người tốt.

Lần đầu tiên hai người cùng ngắm mặt trời mọc ở núi Nam Nham, lần đầu tiên anh nói rằng tất cả đều là sự thật.

Trước nay cô chưa bao giờ quên tất thảy những ký ức về Trình Hoài Cẩn.

Mà lần này, cô cũng muốn cho anh biết điều đó. Tô Chỉ cong mắt mỉm cười.

Thế rồi, không chút che giấu mục đích rõ ràng của mình, cô nhẹ nhàng cất lời:

"Em mong rằng, từ giờ trở đi, mỗi đêm giao thừa đều có thể ở bên Trình Hoài Cẩn."

Ánh mắt Trình Hoài Cẩn lóe lên một tia ngạc nhiên khó nhận thấy, nhưng Tô Chỉ không dừng lại:

"Cùng anh ấy đến bên bờ biển ngắm pháo hoa mừng năm mới, cùng anh ấy đón đêm giao thừa."

"Mớm bài cho Trình Hoài Cẩn, khiến mỗi năm của anh ấy đều được vui vẻ."

"Mùng bảy Tết đến, cùng anh ấy đi thăm dì, không để anh ấy phải cô đơn một mình nữa.”

“Em nguyện dùng mọi mong ước trong kiếp này đều dành cho Trình Hoài Cẩn.”

"Mong anh ấy có thể sống trong vui vẻ hạnh phúc cả đời này."

Khóe miệng Tô Chỉ vẫn luôn mỉm cười khe khẽ, nhưng giọt nước mắt lại lặng lẽ tuôn rơi.

Trong ánh nến dịu êm, cô nhìn thấy ánh mắt không nói nên lời của Trình Hoài Cẩn, ánh mắt ấy cứ thế lặng lẽ bao trùm lấy cô.

Cô biết. 

Anh nghe thấy rồi.

Nhưng, trái tim cô cũng bắt đầu đau nhói dữ dội.

Bởi vì anh không nói điều gì.

Bởi vì anh không nói một lời.

Tô Chỉ từ từ nhắm hai mắt lại. Cô muốn mỉm cười nhưng cũng thật muốn bật khóc.

Trái tim hụt hẫng bên bờ vực thẳm buốt giá, mọi thứ bắt đầu sụp đổ.

Cô đưa tay ra chậm rãi gạt đi hàng nước mắt.

Sau đó mở to mắt nhìn Trình Hoài Cẩn, nhẹ nhàng nói: “Giờ mình ra bờ biển đốt pháo hoa, được không anh?”

Trình Hoài Cẩn nhìn cô đau đáu, nãy giờ anh vẫn luôn im lặng không nói một lời.

Dường như anh cũng đang tự dằn lòng mình.

Nước mắt của Tô Chỉ lại chực trào, dần dần, cô lại không thể nhìn rõ anh được nữa.

Cô chỉ cảm thấy, Trình Hoài Cẩn quen thuộc ấy đã quay về rồi. Một Trình Hoài Cẩn ở trong xe nắm chặt lấy tay cô, người ấy đã trở lại rồi.

“Được.” Một lúc sau, Trình Hoài Cẩn trầm giọng đáp lại, nói rồi anh đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Trong phòng khách tối tăm lờ mờ, Tô Chỉ đưa mắt nhìn bóng lưng anh.

Một dự cảm mơ hồ cũng khiến cô giờ phút này đau nhói đến xé ruột xé gan.

Nhưng cô chỉ có thể đi theo phía sau anh.

Chẳng thể thốt ra bất cứ câu hỏi nào.

-

Trong khoang xe, không ai mở lời nói với nhau lời nào.

Sắc trời đã ngả về tối hẳn. Trên làn đường vắng vẻ, hai người như đang lái xe đến nơi phương xa không rõ đích đến.

Một cảm giác lo sợ vô tận cuồn cuộn ập tới từ nơi bầu trời bao la rộng lớn.

Tô Chỉ đờ đẫn lặng nhìn bóng đen không ngừng vụt qua ô cửa sổ, chợt cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại của anh vang lên.

Trong khoang xe yên tĩnh, tiếng chuông ấy phát ra từ dàn loa trong xe.

Anh đã kết nối với bluetooth điện thoại.

Tô Chỉ ngồi im không nhúc nhích, vẫn chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Phía sau lưng, cô nghe thấy Trình Hoài Cẩn trực tiếp nhấn kết nối.

Đã rất lâu rồi cô không nghe thấy giọng nói của Giang Nghiên Nguyệt.

“Anh hai, ngày mai mấy giờ anh về Bắc Kinh?” Trong điện thoại, giọng nói của cô ta vẫn dịu dàng như lần đầu tiên gặp mặt, “Ba kêu em hỏi anh để tiện thu xếp ăn bữa cơm.”

“Mười hai giờ trưa là có thể đến nơi.” Trình Hoài Cẩn trầm giọng cất lời.

"Vâng, anh hai, " Giang Nghiên Nguyệt cười cười, lại hỏi: "Anh hai, bây giờ anh đang ở nhà sao?"

“Anh đang lái xe.”

“À, vâng, vậy em không quấy rầy anh lái xe nữa. Anh hai, ngày mai gặp lại. Lái xe nhất định phải chú ý an toàn nhé.” Nói xong cô ta cúp điện thoại.

Tô Chỉ vẫn im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Rặng núi trập trùng nơi xa xăm liên tục nhấp nhô phía cuối chân trời, rồi chẳng biết tại sao, tầm nhìn của cô lại chợt nhoè đi.

Nếu đây là đường đến núi Nam Nham thì tốt biết mấy. Trong tầm mắt mông lung mơ hồ, suy nghĩ của cô cũng dần trôi xa.

Lại gần lớp cửa kính, một làn sương mỏng manh dần ngưng kết. Cô hạ tầm mắt nhìn xuống, nơi từng hay đặt nước và quà ở bên trong đã trống không.

Đây không phải đường đến núi Nam Nham.

Hốc mắt hãy còn ươn ướt, cô nghe thấy tận nơi đáy lòng có tiếng ai đó vừa khóc vừa cười.

Khóe miệng cô từ từ nhếch lên mỉm cười, hệt như một cuộc chuyện trò bâng quơ nhất:

“Trong nhà đã trồng lại một khoảnh hoa cát tường.”

Trình Hoài Cẩn im lặng vài giây: “Cái gì?”

Tô Chỉ vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói: "Sau trận tuyết lớn mùa đông năm ngoái, hoa cỏ trong nhà đã lụi tàn rất nhiều. Xuân đến, người làm vườn đã tới trồng lại một lứa hoa mới."

Qua hình ảnh phản chiếu trên cửa xe, cô nhìn thấy Trình Hoài Cẩn liếc sang nhìn cô một cái. Nhưng anh không nói lời nào.

Tô Chỉ cười gượng: "Mong anh đừng trách em, tại em thích hoa cát tường nên đã trồng một cả một mảng vườn lớn. Về sau nếu anh không thích thì cứ nhờ người nhổ đi trồng loại khác."

“Không sao, giữ lại cũng được.” Trình Hoài Cẩn khẽ nói.

Tô Chỉ nhìn cây cối phía đằng xa, lại cất lời: "Có thể hỏi anh một chuyện được không?"

Cô ngồi thẳng người dậy, đưa mắt nhìn về phía Trình Hoài Cẩn.

“Được.”

Tô Chỉ cất giọng bình tĩnh: "Ngày em thi đại học, anh có tới thăm em không?"

Bên ngoài cửa sổ, rặng núi phía xa xa cứ nối đuôi nhau nhấp nhô vụt qua sườn mặt cô, ánh mắt anh vẫn luôn dừng bước không di chuyển khỏi nơi ấy.

“Không.” Anh nói.

Đã lái xe trên con đường này bao lâu rồi? Cô cũng chẳng biết nữa.

“Thế à,” Tô Chỉ khẽ cười, “Ra là em đã nhìn nhầm rồi.”

Cô quay đầu nhìn về phía trước, hai người đã lái xe đến một ngã tư vừa nảy đèn đỏ.

Chiếc xe chầm chậm dừng lại, cô không kìm được lại nhìn sang Trình Hoài Cẩn.

Như có tâm linh tương thông, anh cũng quay sang nhìn cô.

Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau…

Tô Chỉ nhớ lại đêm đó, hai người cũng ngồi bên nhau như thế này. Mười ngón tay đan vào nhau, anh và cô cứ thế tay trong tay nắm chặt.

Dường như chỉ khi cho rằng mình đã có được trong tay, con người ta mới trở nên ngày càng cẩn thận dè dặt, ngày càng lo được lo mất.

Sợ anh biết, lại sợ anh không biết.

Vậy mà giờ phút này đây, Tô Chỉ lại không thể tìm được bất cứ thời khắc nào bình tĩnh hơn lúc này được nữa.

Mọi sự hèn nhát, thận trọng và dè dặt, tất cả đã tan biến khỏi trái tim cô.

Trong khoang xe mờ tối là thế, vậy mà ánh mắt cô lại trong veo đến nhường ấy.

Một tia ánh trăng lành lạnh dịu dàng soi chiếu lên khuôn mặt hai người.

Cũng khiến cô nhìn rõ lòng mình hơn bao giờ hết.

Như thể vốn không mong đợi lời hồi đáp của anh, giọng nói của cô nhẹ tựa làn khói phiêu diêu theo gió.

Nhìn sâu vào mắt Trình Hoài Cẩn, cô khẽ cất lời:

“Trình Hoài Cẩn, em yêu anh.”