Thuần Phục

Chương 47: Bừng tỉnh khỏi cơn mê




Tô Chỉ vẫn luôn suy nghĩ, suy nghĩ về ngày đầu tiên cô dọn tới sống ở nơi này là như thế nào.

Dì Lý muốn xách hành lý giúp cô, cô hoảng loạn nói không cần. Trình Hoài Cẩn đứng sau bàn đảo bếp trong phòng khách nhìn cô, cô giả vờ bình tĩnh nói mình sẽ không ở lại đây.

Lần đầu tiên ngủ trên chiếc giường này mang cảm giác ra sao?

Hình như cô đã mê man trằn trọc, nửa tỉnh nửa mê suốt đêm dài.

Đã là chuyện từ rất lâu, rất lâu khi trước.

Hóa ra, trong thoáng chốc, mọi thứ đã đi đến hồi kết rồi.

Cô sẽ không ở lại đây.

Bây giờ cô cuối cùng cũng được như ý nguyện rồi.

Màu mực đậm trên bầu trời dần phai nhạt. Dần dà có thể nhìn thấy đường nét phía chân trời xa xăm.

Bốn rưỡi sáng, tựa như một khoảnh khắc tách biệt khỏi thế giới thực tại. Mọi thứ tĩnh mịch đến lạ thường, cũng có chút gì đó không chân thực.

Tô Chỉ đã ngồi trên chiếc ghế ngoài ban công kia hồi lâu.

Bên cạnh là một cái vali màu đen đã sửa soạn xong xuôi.

Giống hệt như khi cô đặt chân tới chốn đây.

Cái cảm giác về thứ định mệnh hoang đường này khiến cô không nhịn được muốn bật cười.

Sau khi quay về từ bờ biển, cô thu dọn tất cả đồ đạc của mình vào vali hành lý. Sau đó gọi cho Giang Triết một cuộc, hỏi anh ấy liệu mình có thể ở nhờ nhà anh ấy mấy hôm không.

“Đợi khi nào tìm được căn nhà thuê nào phù hợp em sẽ dọn ra ngoài.”

“Cứ dọn đến ở luôn đi.” Hiển nhiên Giang Triết đã biết hết mọi chuyện, “Bây giờ anh đến đón em ngay đây.”

“Bây giờ muộn lắm rồi.”

“Không muộn.”

Cuối cùng Tô Chỉ chỉ đành nói câu cảm ơn.

Sau khi thu dọn hết tất cả đồ đạc, cô cứ ngồi ở ban công trông ra phía ngoài cửa sổ mãi như vậy.

Một sự bình tĩnh đến khó tả.

Có lẽ cô vẫn luôn chờ đợi trận bùng phát đã sớm dự đoán được từ trước này.

Giờ đây mọi sự đã rồi, tất thảy đã quay lại dáng vẻ yên bình trước giờ chưa từng có.

Khoảng hơn năm giờ sáng, Giang Triết gọi cho cô một cuộc điện thoại, bảo là còn năm phút nữa sẽ tới nơi.

Cúp điện thoại, Tô Chỉ đẩy vali đi thẳng ra ngoài.

Trong nhà lặng ngắt như tờ.

Hệt như khi anh chưa quay về đây.

Ánh mắt cô khẽ liếc nhìn lên trên lầu một cái, sau đó xoay người đi ra khỏi cửa không chút do dự.

Giang Triết đích thân lái xe tới, lúc đón được Tô Chỉ còn cố tình nhìn đăm đăm vào mắt cô.

"Khóc không ít đấy nhỉ."

Tô Chỉ gật đầu, "Từ nay sẽ không bao giờ khóc nữa."

Giang Triết cười cười, rồi lại nhìn ra phía sau lưng cô.

“Không nói gì với anh ấy à?"

Tô Chỉ lắc đầu rồi lên xe.

"Những gì nên nói, đêm qua đã nói cả rồi."

Giang Triết cũng lên xe, khép cửa sổ lại rồi mở điều hoà. Anh ấy quay sang nhìn Tô Chỉ đang gục đầu nhìn điện thoại ở bên cạnh, ánh mắt do dự giây lát, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng, "Trình Hoài Lĩnh có thể phải ngồi tù, đối phương đã có chuẩn bị từ trước, nếu anh hai…"

“Giang Triết.”

Tô Chỉ ngắt lời anh ấy.

Giang Triết khẽ mím môi.

"Em và Trình Hoài Cẩn đã là chuyện không thể rồi." Tô Chỉ nhẹ nhàng nói, "Em không trách anh ấy, anh cũng không cần phải nói tốt giúp anh ấy làm gì. Anh ấy đưa ra lựa chọn của mình, em cũng có sự lựa chọn của riêng em."

Ánh mắt Giang Triết nhìn vào gương mặt cô, trong lòng có chút khó hiểu, một lúc sau mới hỏi: “Em từ bỏ rồi?”

“Không phải em từ bỏ rồi.” Tô Chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Mà là em bị từ bỏ rồi."

Cô khẽ chớp mắt, như thể tấm thân đã bị rút cạn sức lực, giọng nói ấy đã không còn nhẹ nhàng được nữa.

"Chúng ta có thể đi được chưa? Em không muốn nán lại đây thêm nữa."

-

Dì Lý phát hiện ra Tô Chỉ đã mất tích là khi sáng dậy chuẩn bị đi ra ngoài mua thức ăn.

Thấy cửa phòng ngủ mở toang, dì ấy cứ tưởng Tô Chỉ đã thức dậy rồi, nhưng sau đó lại phát hiện không tìm thấy cô ở nhà.

Dì Lý lại vọt vào phòng ngủ nhìn thêm lần nữa, đến lúc ấy mới nhận ra đã xảy ra chuyện rồi.

Vốn dĩ quần áo trong tủ cũng không nhiều nhặn là bao, mà bây giờ chỉ còn sót lại vài món được mua thêm sau này. Tất cả đồ đạc Tô Chỉ tự mình mang đến đều đã mất hút không thấy đâu.

Trên bàn học cũng được dọn sạch, chỉ có một cái hộp các tông đặt trên đó mà không rõ nguyên do.

Dì Lý lập tức đi kiểm tra chỗ đặt vali hành lý của cô, vừa mở cửa tủ ra, quả nhiên cái vali đó đã biến mất.

Dì Lý giật thót, vội vàng bước nhanh lên trên lầu.

“Cậu Trình.” Dì ấy gõ cửa hai phát, sau đó lại lo bây giờ mới có sáu giờ, liệu có khi nào Trình Hoài Cẩn vẫn chưa ngủ dậy hay không.

Ai ngờ chưa tới vài giây sau, Trình Hoài Cẩn đã mở cửa ra.

Dì Lý ngẩn ra một lúc, lát sau mới nhận ra áo sơ mi trên người anh hình như vẫn là cái đã mặc ngày hôm qua, dì ấy đang định nhìn kĩ lại...

Nhưng Trình Hoài Cẩn đã lên tiếng, "Có chuyện gì sao?"

Âm sắc hơi trầm thấp, lại có chút gì đó khàn khàn không biết có phải là dì ấy nghe lầm hay không.

Dì Lý cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ nói ngay: "Cô Tô rời đi rồi, cậu Trình có biết chuyện này không? Hồi sáng nay lúc tôi chuẩn bị ra ngoài thì nhìn thấy cửa phòng cô ấy…"

“Tôi biết.” Trình Hoài Cẩn nói.

Dì Lý thoáng cái câm nín, hoang mang chớp mắt mấy lần, rồi lại khó hiểu nói: “Sao lại sớm vậy chứ, mà đã thế cũng không phải ra ngoài cùng cậu Trình…“

Nhưng mới nói được nửa chừng, dì ấy đột nhiên im bặt như thể bỗng ngớ ra điều gì đó.

“Còn chuyện gì không?” Trình Hoài Cẩn chậm rãi hỏi.

Tim dì Lý đập thình thịch, cơn sốt ruột nhất thời đã khiến dì ấy hốt hoảng đi xía vào chuyện của gia chủ mất rồi.

Dì ấy mất vài giây để trấn tĩnh lại: "Không còn chuyện gì nữa, lát nữa tôi sẽ xuống chuẩn bị bữa sáng. Hôm nay cậu Trình ăn trưa xong mới đi hay là thôi?"

"Không ăn nữa, dì cứ nấu bữa sáng thôi là được."

“Vâng.” Dì Lý nói xong xoay người đi xuống lầu.

Trình Hoài Cẩn đứng ở cửa, nhìn theo bóng lưng dì ấy nhanh chóng đi vào phòng ăn.

Tầm mắt từ từ dịch chuyển, anh nhìn thấy căn phòng ngủ đang mở toang cửa kia.

Ánh nắng ban mai chiếu vào từ một phía của phòng khách.

Trong nhà sao mà yên ắng quá đỗi.

Mà trông cũng thật trống vắng làm sao.

Trình Hoài Cẩn lặng lẽ đi xuống lầu, băng qua gian phòng khách trống trải, anh bước tới căn phòng ngủ của cô.

Trước khi Tô Chỉ chuyển vào đây, thật ra anh cũng chưa bao giờ đặt chân vào gian phòng ngủ này. Trong nhà có quá nhiều phòng dành cho khách, anh cũng không mấy chú ý đến chúng.

Mà sau khi Tô Chỉ dọn vào ở, anh lại càng không bước vào căn phòng này.

Tựa như một ranh giới phân chia rạch ròi.

Nhưng giờ đây, đứng trước cánh cửa này, anh như đứng trên con đường dẫn đến cõi hư vô.

Cơn gió lạnh vô cớ rít gào.

Phút chốc rơi vào ảo giác giẫm hụt vào khoảng không.

Trình Hoài Cẩn nhìn chiếc hộp màu đen trên bàn học, chậm rãi bước vào trong phòng.

Trên bàn chẳng còn lại gì ngoài một cái hộp màu đen, dường như là để lại riêng cho anh. Trình Hoài Cẩn đưa tay mở ra, quả nhiên nằm trong dự đoán.

Trong hộp đựng sợi dây chuyền Bulgari, cùng một tấm thẻ ngân hàng mà anh dùng để chuyển sinh hoạt phí hàng tháng cho cô.

Khoản sinh hoạt phí tối qua anh gửi, cô cũng trả lại luôn một thể kèm tấm thẻ ngân hàng này.

Trình Hoài Cẩn đưa tay chạm vào hộp dây chuyền, nhưng lại chẳng hề mở nó ra.

Anh ngước mắt nhìn quanh gian phòng ngủ này, sống ở đây nhiều năm là thế, vậy mà đây lại là lần đầu tiên anh nhìn ngắm căn phòng này tỉ mỉ đến vậy.

Ngoài ban công có một chiếc ghế sofa đơn.

Rèm cửa đang để mở, ánh nắng cũng theo đó tràn vào trong.

Trình Hoài Cẩn nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, sau đó lẳng lặng thu hồi tầm mắt.

Khoảnh khắc đóng chiếc hộp lại, anh nhìn thấy tờ giấy trắng bị đè dưới tấm thẻ ngân hàng.

Gần như ngay lập tức, Trình Hoài Cẩn đã biết đó là gì.

Bên tai vang lên tiếng ù khe khẽ.

Ngón tay anh nhẹ nhàng rút tờ giấy trắng được gấp gọn gàng đó ra.

Mở hẳn ra.

[Trình Hoài Cẩn sẽ luôn tin tưởng Tô Chỉ.]

Phần lạc khoản ở góc dưới bên phải, giờ đây cô đã bổ sung thêm thời hạn cuối cùng.

[Ngày mười sáu tháng sáu]

Tính đến ngày hôm nay, mọi thứ....

Đã kết thúc rồi.

Hóa ra tất cả, thực sự đã đặt dấu chấm hết mất rồi.

Trình Hoài Cẩn cứ bất động nhìn dòng ngày tháng kia thật lâu rời mắt.

Thế rồi đột nhiên, anh nghe thấy tiếng dì gọi mình ngoài cửa.

Anh quay người lại.

“Cậu Trình, đi ăn sáng thôi,” Dì nói.

Trình Hoài Cẩn im lặng một lúc rồi gật đầu.

Anh gấp tờ giấy đó lại, đặt nó vào trong hộp. Sau đó sải bước đi ra khỏi phòng ngủ.

“Cậu Trình,” dì Lý đi hơi chếch phía trước, “Tôi muốn xin cậu cho tôi nghỉ phép.”

Trình Hoài Cẩn nâng mắt nhìn lên.

Dì Lý cười xấu hổ nói: "Hai ngày nữa con trai tôi kết hôn, tôi muốn xin nghỉ ba ngày, bắt đầu từ ngày kia, cậu xem có được không?"

Trình Hoài Cẩn đi tới phòng ăn: "Được, sau này có lẽ tôi cũng sẽ không về đây ở thường xuyên. Dì chỉ cần giữ nhà cửa sạch sẽ là được, nếu có cần quay về, tôi sẽ báo trước với dì một tiếng."

Dì Lý vội vàng nói cảm ơn, sau đó lại hỏi: “Cô Tô cũng sẽ không về đây ở nữa sao?”

Trình Hoài Cẩn im lặng giây lát: “Chắc là không đâu.”

“Vậy đồ đạc trong phòng cô ấy…”

“Cứ để đó đi, cũng giống phòng của tôi, dì cứ quét tước như bình thường là được.”

Dì Lý gật đầu: “Vâng.”

Trình Hoài Cẩn ăn qua loa cho xong bữa sáng rồi cũng không nán lại quá lâu.

“Cậu Trình đi thong thả.”

“Được.”

Dì Lý dõi mắt nhìn theo Trình Hoài Cẩn đi về phía gara xe, sau đó mau chóng đóng cửa nhà lại.

Dì ấy quay lại phòng ăn, đem bát đũa bỏ hết vào trong máy rửa bát, điện thoại đột nhiên nhận được một tin nhắn báo chuyển tiền.

Dì Lý mở ra xem, ra là Trình Hoài Cẩn chuyển cho dì ấy mười nghìn tệ.

Bên dưới là một lời nhắn: Chúc mừng.

Hốc mắt chợt nóng lên, dì Lý vội vàng gửi lại tin nhắn cho Trình Hoài Cẩn: Cảm ơn cậu, cậu Trình, thật tốn kém quá.

Gửi tin nhắn xong, dì ấy gọi điện ngay cho cậu con trai, rồi cứ đứng trong phòng bếp nói chuyện ê a ề à một thôi một hồi. Cuối cùng là quyết định thời gian về nhà.

Sau cuộc điện thoại, dì Lý mặt mày tươi cười rạng rỡ.

Thế rồi tự nhiên sực nhớ ra mình vẫn chưa mua mấy món đồ định bụng đi mua hồi sáng.

Dì ấy lập tức lấy chìa khoá rồi đi nhanh ra ngoài.

Bình thường dì Lý đi ra ngoài đều là lái xe điện, bây giờ xe đang để trong gara, nhưng ai ngờ lúc đi ra đến gara thì lại thấy xe của Trình Hoài Cẩn vẫn đậu ở đó.

Dì Lý hơi hoang mang đi về phía ô tô, thế rồi phát hiện Trình Hoài Cẩn vẫn còn ở trong xe.

Nhưng kể từ lúc anh rời khỏi nhà đến giờ đã trôi qua được gần ba mươi phút rồi.

Dì Lý chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn bước đến bên cửa sổ xe của Trình Hoài Cẩn.

Khẽ gõ cửa hai tiếng.

Dì ấy nhìn thấy Trình Hoài Cẩn hơi nghiêng đầu nhìn sang. Mà chẳng ngờ, ánh mắt nhìn về phía này lại nhuốm màu mông lung mờ mịt như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mê.

Cũng chẳng biết có phải là do ảo giác của dì ấy hay không, bởi vì ngay giây sau Trình Hoài Cẩn đã mở cửa sổ ra, ánh mắt kia phút chốc đã biến thành vẻ dò hỏi đầy nguội lạnh, không chất chứa chút cảm xúc nào.

“Có chuyện gì sao?”

Dì Lý nhất thời không nói nên lời, một lúc sau mới hỏi: "Cậu Trình còn đang đợi ai sao?"

Ánh mắt Trình Hoài Cẩn dừng lại trên người dì ấy, nhưng dì Lý lại cảm thấy anh không phải đang nhìn mình.

Trong gara xe yên tĩnh đến độ gần như không thể cảm nhận được thời gian đang dần trôi đi.

Trình Hoài Cẩn rời tầm nhìn, nhàn nhạt nói: "Không phải."

“Vậy…có cần kêu tài xế đến lái xe không?”

“Không cần.”

Dì Lý sững người giây lát rồi lập tức lùi lại phía sau, "Vậy cậu Trình đi đường cẩn thận."

Trình Hoài Cẩn gật đầu, sau đó lái xe ra ngoài.

Thân xe màu đen tiến về phía trước trong tiểu khu, anh lái xe không quá nhanh. Bảo vệ cúi chào một cái rồi cho Trình Hoài Cẩn đi qua.

Trên con đường thẳng tắp vắng vẻ là thế, vậy mà anh lại lái xe không quá 5km/h. Thế rồi đột nhiên giảm tốc, cho xe từ từ tấp vào lề đường. Trình Hoài Cẩn lấy điện thoại ra, gửi định vị cho tài xế.

Trình Hoài Cẩn: Đưa tôi về Bắc Kinh một chuyến.

Tài xế cũng mau chóng trả lời tin nhắn: Vâng, thưa cậu Trình. Năm phút sau tôi sẽ đến chỗ cậu.

Trình Hoài Cẩn cất điện thoại đi rồi tắt động cơ.

Cơn trống ngực dồn dập đổ ập đến.

Anh lặng lẽ nhắm hai mắt lại.