Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 382: Đổ đầy xăng lên người




“Cô đến hầm để xe trước chờ tôi nhé. Một lát nữa tôi sẽ qua đón cô.”

“Được rồi, Hắc tổng.” Dao Dao từ trong phòng làm việc của Hắc Viêm Long đi ra, trực tiếp đi thang máy đến hầm để xe. Dao Dao có thể cảm nhận được phần nào Hắc Viêm Long không mấy hài lòng về cô nhưng cô tự tin rằng mình có thể khiến hắn có cái nhìn khác.

“Lạc Dao Dao, cô đi chết đi!” Đột nhiên, một âm thanh chói tai phát ra từ trong hầm để xe yên tĩnh, sau đó là thứ gì đó lạnh lùng phun tràn ngập toàn bộ vào người Dao Dao. Cô cẩn thận ngửi thứ vừa được đổ vào người mình phát hiện ra là xăng bèn nhanh chóng quay đầu lại đằng sau: “Ly Nặc Đình!” 

“Con tiện nhân này, tao sẽ cho mày xuống địa ngục!” Vừa nói, Ly Nặc Đình liền bật lửa.

Nhịp tim của Dao Dao có chút gấp gáp, vô thức lùi lại phía sau: “Ly Nặc Đình! Cô rốt cuộc đã xong chưa? Năm đó, cô lên giường với Phong Thần Dật, tôi không thèm tìm cô trả thù, cô lại năm lần bảy lượt làm phiền người khác sao?”

“Là cô đáng đời! Là cô không biết giữ người đàn ông của mình nên tôi mới có cơ hội!” 

“Đúng! Được, cô đã nói như vậy rồi, vậy cô có chứng cớ gì mà nói tôi là kẻ thứ ba chen vào mối quan hệ của chị cô và bạn trai cô ấy?”

Nghe thấy Dao Dao hỏi lại mình, Ly Nặc Đình bật cười khinh bỉ: “Cô đừng có so sánh bản thân với tôi! Tôi nào có nham hiểm như cô!”

“Nham hiểm? Tôi thật sự chán ngấy rồi! Cô có thể hỏi chị của cô, rốt cuộc là giữa chúng tôi ai nham hiểm!” Dao Dao tức giận nắm chặt tay, cao giọng nói: “Năm đó, khi tôi biết Ngự Ngạo Thiên là bạn trai của chị gái cô, đã từng nhiều lần rút lui rồi. Nhưng cô ta vẫn đuổi theo sát hại người nhà của tôi, hại ông ngoại tôi suýt nữa nhảy lầu!” 

“Cô luôn nói tôi đã hại chết đứa con của chị gái cô. Tôi có thể thề với trời, tôi căn bản chưa từng hại chị cô là chị cô tự mình sinh non đứa trẻ, sau đó lại đổ lên đầu tôi, vừa vặn khiến tôi và Ngự Ngạo Thiên chia tay!”

“Ôi, Lạc Dao Dao, cô nghĩ tôi là con ngốc sao? Có người phụ nữ nào lại vu oan giá họa cho người khác làm hại đứa con của mình?” Ly Nặc Đình cười mỉa mai.

Dao Dao nhíu mày, tiếp tục nói: “Có! Chị của cô chính là người như vậy, bởi vì Ngự Ngạo Thiên căn bản sẽ không để cho chị cô sinh đứa trẻ ra, chị cô tự mình hiểu được đạo lý này, vì vậy mới cố ý ra tay với đứa nhỏ rồi đổ tội cho tôi!” 

“Ngoài ra, cô nói tôi làm tổn hại chị gái cô. Nếu không phải tại chị gái cô, tôi cũng sẽ không bị lão đại của Hắc đạo đó bắt cóc. Lúc đó, tôi đã nói với chị gái cô, tôi sẽ nghĩ ra cách cùng cô ta ra ngoài an toàn nhưng cô ta thì sao? Cô ta chỉ vì muốn tôi chết mà đã bán tôi cho tên lão đại Hắc đạo đó.”

“Đúng! Tôi thừa nhận, chị của cô bị hãm hiếp là một phần trách nhiệm của tôi. Nhưng mà người không vì mình trời tru đất diệt! Nếu như không phải cô ta đẩy tôi vào bước đường cùng, tôi sẽ không chỉ tự bảo vệ mỗi mình, mọi việc cũng sẽ không trở nên như vậy!” Đối với việc này, Dao Dao thực sự luôn cảm thấy lúng túng nhưng tình hình lúc đó cô thật sự chẳng có lựa chọn nào khác.

“Lạc Dao Dao, cho dù những chuyện cô vừa nói là thật, tôi cũng sẽ không tha thứ cho cô đâu. Nếu không phải tại cô, Thần Dật cũng sẽ không khiến cho gia đình tôi phá sản, cô đi chết đi! Lạc Dao Dao!” Nói xong, Ly Nặc Đình căm phẫn ném chiếc bật lửa trong tay. 

Đúng lúc này... Một bóng đen lóe lên, ánh sáng yếu ớt đang bay dần về phía Dao Dao chỉ trực chờ để sáng rực lên bỗng tắt vụt trong không khí! Hắc Viêm Long cầm chắc chiếc bật lửa đang nóng rực.

“Hắc tổng!”

“Hắc tổng!” Những vệ sĩ theo sau Hắc Viêm Long nhanh chóng chạy lên phía trước, kiểm tra bàn tay của hắn. Hắn lạnh lùng nhìn về phía Ly Nặc Đình đứng ở cách đó không xa. Ly Nặc Đình tự biết sự việc đã diễn ra không theo ý của cô nữa bèn quay đầu bỏ chạy: “Lạc Dao Dao, cô cứ chờ mà xem, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.” 

Hắc Viêm Long chăm chú nhìn theo bóng của Ly Nặc Đình đã mờ dần, đôi đồng tử từ từ chuyển sang màu đen tuyền quay sang Dao Dao người đang đầy mùi xăng. Gương mặt hoàn mỹ lúc này khiến người khác không biết được hắn đang nghĩ gì. Nhưng những lời mà hai người phụ nữ này vừa nói với nhau Hắc Viêm Long đều nghe rõ từng chữ. Hóa ra chuyện là như vậy...

Bây giờ hắn cuối cùng cũng hiểu câu đó của Dao Dao: “Tôi không bao giờ gây sự trước nhưng chúng lại có liên quan đến tôi, từ lúc bắt đầu cho đến lúc kết thúc đều nằm trong dự đoán của tôi nhưng tôi không có cách nào thay đổi được.” Hắn cuối cùng cũng hiểu được câu nói mơ hồ không rõ ràng đó rốt cục là ý nghĩa gì.

Xem ra... Phong Thần Dật thật sự không nhìn nhầm người, chỉ là hắn ta thực sự không hiểu người con gái này mà thôi. Đột nhiên, Hắc Viêm Long dường như có chút hứng thú với Dao Dao. Thực tế, cô ấy lần trước có lẽ đã có thể giải thích điều này với hắn nhưng cô ấy lại chọn cách im lặng. Cô quả thực là một người phụ nữ đặc biệt. 

“Hắc tổng, anh không sao chứ?” Lạc Dao Dao nhanh chóng đi lên phía trước, nhìn vào bàn tay của Hắc Viêm Long.

Hắn giơ tay lên, lắc đầu: “Không sao.” Ánh mắt liếc nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới.

Dao Dao bất lực mỉm cười: “Xem ra tôi hôm nay không tham gia cuộc đấu thầu được rồi!” 

“Không sao. Còn nhiều thời gian trước khi cuộc đấu thầu bắt đầu. Tôi đưa cô đi thay đồ.”

“Không cần đâu. Hắc tổng.”

Hắc Viêm Long căn bản không đếm xỉa gì đến lời nói của Dao Dao, trong đôi mắt màu đen tuyền đó chỉ thị hiệu lệnh, hai vệ sĩ của Hắc Viêm Long đưa cô vào trong chiếc xe sang trọng đó. 

“Khịt...” Trên đường, Hắc Viêm Long chau mày khịt khịt mũi ghê tởm: “Mở cửa kính xe!”

“Hắc tổng, cửa xe đã mở rồi.”

“Vậy lái xe nhanh lên đi!” 

“Hắc tổng, đã nhanh nhất rồi!”

“Chết tiệt!” Hắc Viêm Long ghé đầu ra ngoài cửa kính, mùi xăng khiến cho dạ dày của hắn bị kích thích liền cảm thấy buồn nôn.

“Hắc tổng, hay là... tôi xuống xe nhé?” Dao Dao ngồi đối diện hắn áy náy nói. 

Hắn vẫy tay một cách bất lực: “Xuống xe? Cô có nghĩ đến nếu có ai đi ngang qua hút thuốc bên cạnh cô không? Nếu muốn chết thì cũng phải suy nghĩ cho người khác nữa chứ!” Hắc Viêm Long luôn tỏ ra bộ dạng ghê tởm, trong khi cô ở trong xe hắn nào có oán than một lời đau khổ nào.

Chiếc xe đi đến một salon làm đẹp, dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, họ hộ tống Dao Dao đến thẩm mỹ viện và cô đã được thợ làm tóc gội đầu sạch sẽ.

Sau đó, họ lại nhanh chóng quay sang một cửa hàng bách hóa, cũng phải bảo vệ toàn bộ, giống như Dao Dao là một nhân vật nguy hiểm, được bao quanh bởi một vòng tròn toàn là vệ sĩ. Người qua đường ai nấy đều hiếu kỳ nhìn cô. 

“Hắc tổng, hoan nghênh ghé thăm.”

Tại cửa của một cửa hàng bách hóa có tên là Hermès, Hắc Viêm Long đẩy cửa và người phục vụ nhiệt liệt chào đón hắn. Dao Dao biết rằng hắn sẽ đưa mình đến cửa hàng Hermès này, từ lần đầu tiên gặp Hắc Viêm Long, tất cả những gì trên người đàn ông này đều là từ Hermès. Ồ, thực sự là... một người ham mê sự xa hoa phung phí.

“Nào, chọn cho cô gái này một bộ và đưa cô ấy đi thay đồ.” 

“Vâng, Hắc tổng.” Nhân viên phục vụ mỉm cười, nhiệt tĩnh đưa Dao Dao đi về hướng phòng thay đồ.

Hắc Viêm Long ngồi trên ghế sofa và mở tạp chí ra đọc. Một lát sau, Dao Dao từ trong phòng thay đồ đi ra: “Được rồi, chúng ta đi.”

Hắc Viêm Long ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ y phục mới được mặc ở trên người Dao Dao, lạnh lùng lắc đầu: “Không được, đổi bộ khác!”