Thuật Đọc Tâm

Chương 47




Một góc cô đơn trong lòng đã được Thẩm Dịch khỏa lấp từ bao giờ, Tô Đường ngáp mấy cái liên tục, rồi ôm di động mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Một hai tiếng ngủ chẳng những không thể thỏa mãn nhu cầu nghỉ ngơi của cơ thể, mà còn khiến con sâu ngủ ẩn mình trong người cô đã lâu bò ra, thế cho nên sau khi chuông báo thức vang lên, Tô Đường tỉnh dậy làm gì cũng bị chậm mấy nhịp, dù đã được bà ngoại thúc giục nhưng đến khi ngơ ngác chạy ra bắt tàu điện thì đã bị trễ mất hai chuyến so với bình thường rồi, lên đến nơi lại còn đứng gật gà gật gù.

Khi Tô Đường luống cuống tay chân chạy vào văn phòng thì đã muộn hơn nửa tiếng.

Mọi người trong văn phòng đều ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt có chút kỳ lạ, Tô Đường tưởng rằng vì lần đầu tiên mình bị muộn lâu thế nên mọi người hơi ngạc nhiên, cô nở nụ cười xấu hổ, rồi cúi đầu chui vào chỗ làm việc của mình, thừa dịp máy tính khởi động cô liền chạy ra phòng nghỉ pha một tách cà phê nóng.

Tô Đường cầm ly cà phê trở về, vừa ngồi xuống bàn làm việc, còn chưa kịp cầm ly đưa lên miệng uống một ngụm, liền nhận ra tách cà phê này cũng chẳng có hiệu quả tỉnh ngủ gì cả.

Sau khi khởi động máy, hệ thống mail nội bộ thông báo có thư mới đến, tiêu đề đại ý là trưởng phòng muốn tìm cô nói chuyện về công việc sau này, mail này được gửi từ 20 phút trước.

Tô Đường im lặng khẽ thở dài vì cuộc đời thăng trầm của bản thân mình.

Tô Đường nghĩ cấp trên trực tiếp của cô muốn nhắc tới chuyện đi muộn về sớm sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc đời sáng rực của cô thế nào, trên đường vào văn phòng của sếp cô còn lẩm nhẩm gõ bản nháp bản kiểm điểm xong xuôi, nhưng sau khi đi vào lại chỉ thấy thư ký đang xắn tay áo thu dọn một đống hồ sơ lung ta lung tung.

Vị thư ký kia nghe nói Tô Đường có mail gọi tới thì ngẩn người, anh ta vươn tay lau mồ hôi, mới giật mình nhớ ra chuyện gì đấy, rồi lôi một bảng thông tin trong đống tài liệu chất đầy trên bàn kia đưa cho Tô Đường.

“Dùng bút đen điền vào bảng này, không xoá và sửa nhé, trước khi tan làm đến đây nộp lại cho tôi là được.”

Vị thư ký kia nói xong liền tiếp tục vùi đầu vào bàn làm việc.

Tô Đường không hiểu gì nhìn bảng kê trong tay, đọc bản hợp đồng ghim ngay sau bảng thông tin, những mờ mịt trong đầu Tô lập tức kết thành sương hoa, cô ngạc nhiên nhìn về người đang quay cuồng trong đống giấy tờ kia.

“Điều tôi tới dự án ở Châu Phi sao?”

Thư ký cũng không ngẩng đầu lên, thuận miệng nói cho có lệ, “Không biết…… Lý vừa đi họp rồi, cậu ta chỉ bảo tôi đưa hồ sơ cho cô, thôi thì khi nào cậu ta về cô hỏi cậu ta ấy…… Phiền cô ra ngoài thì đóng cửa hộ tôi.”

Dù Tô Đường chán nản thế nào đi nữa, cũng không tin nổi Tập đoàn Hoa Chính quyết định đưa người đi công tác lại đơn giản đến mức khiếp sợ thế này, khiếp sợ đến mức ngay cả mời cô đến nói chuyện cũng không có mà trực tiếp đưa giấy tờ liên quan cho cô điền.

Tô Đường chỉ dùng ngọn tóc nghĩ thôi cũng hiểu tại sao.

Dường như Tô Đường có thể tưởng tượng ra, nếu hôm nay cô không đến muộn mà đến văn phòng đúng giờ, thì đến tám phần sếp quản lý trực tiếp của cô sẽ giải thích bằng một câu với mười phần ám chỉ —— đều do cấp trên chỉ thị xuống.

Thẩm Dịch nhắc nhở cô không sai mà, khi Trần Quốc Huy gửi ảnh chụp hồ sơ của cô choThẩm Dịch thì đồng thời ông ta cũng chuẩn bị tặng cô một món quà bất ngờ.

Tô Đường cười cười, nói cám ơn, đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, vừa đi về phía văn phòng, vừa lôi di động ra, chuẩn bị nhắn một tin cho Thẩm Dịch.

Lúc lôi điện thoại ra, Tô Đường mới nhận ra Lục Tiểu Mãn đã nhắn tin qua QQ cho cô, nội dung cơ bản chính là báo trước cho cô biết chuyện cô bị điều đi Châu Phi, sáng sớm hôm nay cô chạy loạn lên đi làm, nên vẫn chưa kịp sờ vào di động.

Tô Đường đột nhiên nhận ra những ánh mắt quái lạ trong văn phòng sáng nay là vì sao mà có, cô khẽ mỉm cười rồi nhắn một tin cho Lục Tiểu Mãn.

—— Hỗ trợ dự án ở Châu Phi không phải là chuyện chẳng thể từ chối được sao?

Lục Tiểu Mãn lập tức đáp lại bằng một tin nhắn âm thanh hơn mười giây, Tô Đường không bấm vào nghe, dựa vào kinh nghiệm làm bạn với Lục Tiểu Mãn cô có thể cảm nhận được cô nàng sẽ mắng cô là vô tâm vô phế thế nào.

Tô Đường trở lại bàn làm việc của mình, nhét bảng thông tin kia vào ngăn kéo, bình tĩnh nhắn cho Thẩm Dịch một tin ngắn.

—— Nhận được món quà bất ngờ: Công văn điều chuyển qua dự án ở Châu Phi.

Sau khi Tô Đường nhắn tin ấy xong liền đặt di động qua một bên, rồi click vào hệ thống mail nội bộ, mở một mail mới, trong khung người nhận mail cô gõ địa chỉ mail của Trần Quốc Huy, còn chưa kịp biên tập nội dung cần gửi, di động liền rung lên liên hồi.

Thẩm Dịch đáp lại một câu nghe có vẻ khá nghiêm túc.

—— Chú ý đọc lại các điều khoản trong hợp đồng nhé.

Tô Đường đọc xong thì ngẩn người.

Cô vừa đọc qua tập hồ sơ kia một lượt, hợp đồng kia cũng chỉ là một hợp đồng bình thường đúng quy cách, không có gì đáng để soi mói, cũng không có điểm gì cần đặc biệt chú ý

—— Cần chú ý điều gì?

Tô Đường gửi xong tin này liền đặt di động xuống, mới vừa chuẩn bị gõ mấy câu khách khí chẳng liên quan với Trần Quốc Huy, Thẩm Dịch đã nhắn tin lại cho cô.

—— Nếu cho phép mang theo người nhà, em có thể suy tính xem sao.

Tô Đường nhìn hai chữ “Người nhà” kia mà nhướn mày.

Anh quả thật rất biết tự thêm chức danh cho bản thân đấy chứ ……

Tô Đường nhanh chóng biên soạn mail cho Trần Quốc Huy rồi nhấn nút gửi, sau đó cô cầm di động lên, mặc dù đã hiểu nhưng vẫn giả vờ hỏi anh.

—— Nếu như ở Châu Phi ngoài thảo nguyên ra chỉ có mấy con Pikachu hoang, không thì nhất định bà ngoại em sẽ từ chối không đi.

Thẩm Dịch nhắn lại ra vẻ là nhường cô.

—— Không thì mang theo thú cưng cũng được mà.

Tô Đường chợt nhớ lần trước cô có nói mình muốn đem anh về nhà làm thú cưng, thì không tự chủ được cong khóe miệng, nụ cười lan ra cả mặt nên chẳng còn buồn ngủ nữa, Thẩm Dịch lại lấn thêm một bước.

—— Thịt tươi [1] cũng được.

[1] Ý ám chỉ ảnh là thịt tươi.

Thẩm Dịch đi đến bước này là đã nhượng bộ lắm rồi đấy, Tô Đường không chuẩn bị tâm lý, tay đang cầm di động bỗng bật cười ra thành tiếng, trong một căn phòng im lặng thế này khó có thể lơ đi tiếng cười kia của cô.

Tô Đường vội vàng cắn môi, tiếng cười im bặt, cô vùi đầu nhắn tin.

—— Ước muốn tới du ngoạn thảo nguyên ở Châu Phi của anh mãnh liệt đến thế sao?

Thẩm Dịch đáp lại rất nghiêm túc.

—— Từ lúc anh học năm hai đại học đã đặc biệt muốn tới Châu Phi nhìn động vật hoang dã sống rồi, đáng tiếc là không có ai chịu chung một đội với anh cả.

Giữa những con chữ kia của Thẩm Dịch lộ ra vẻ mệt mỏi nặng nề, Tô Đường nhịn không được mà hỏi anh.

—— Vì sao?

Cho dù không nghe thấy gì cũng không nói được, nhưng Thẩm Dịch cũng sẽ chăm sóc bạn cùng cặp rất tốt, đi đâu cũng cố gắng không trở thành gánh nặng của đối phương.

Thẩm Dịch lại nhắn một tin vẫn mang đậm vẻ ủ rũ buồn rầu ấy.

—— Có một vị tiến sĩ học hệ bác sĩ pháp y nói với anh, nhìn từ góc độ động vật hoang dã ăn thịt cho thấy, dạng người anh nhìn rất ngon miệng.

“……”

Tô Đường còn đang cân nhắc xem trong lòng Thẩm Dịch thì mình có được tính là một trong số các thành viên của “Động vật hoang dã ăn thịt” không, thì máy tính đã kêu “tinh” một tiếng.

Trần Quốc Huy gửi mail qua cho cô, nói hôm nay ông ta sẽ tới Hoa Chính họp dự án, sau bữa cơm trưa có thể cho cô năm phút để nói chuyện.

Tô Đường cong khóe miệng nở nụ cười mỉm, cúi đầu gửi tin nhắn cho Thẩm Dịch.

—— Chắc không được đi Châu Phi đâu, thôi thì cuối tuần chúng ta tới vườn bách thú nhé.

Trước khi ăn cơm trưa, Tô Đường vừa uống cafe vừa ngồi làm việc, trưa nay cô không cùng Lục Tiểu Mãn tới nhà ăn, mà mua một chiếc bánh sandwich cực to ngay tại cửa hàng subway trước cửa công ty, sau đó đứng gần cửa nhà ăn của công ty, vừa ăn vừa chờ Trần Quốc Huy.

Khi Trần Quốc Huy cơm nước xong xuôi đi ra thì Tô Đường vừa ăn xong một nửa chiếc bánh.

Bên cạnh Trần Quốc Huy còn có vài người đi cùng, đều là người bên phía tập đoàn xuống họp dự án, cũng chẳng khác mấy người cùng ăn bữa cơm với cô hôm trước, chỉ là lần này có thêm một người là Triệu Xương Kiệt.

Triệu Xương Kiệt nheo mắt nhìn cô, Tô Đường cũng chẳng thèm nhìn hắn lấy một lần.

Trần Quốc Huy đứng lại trước mặt Tô Đường, rồi quay lại nói với những người phía sau, “Mọi người cứ lên trước đi, tôi và Tiểu Tô nói chuyện một lát.”

Tô Đường mang theo chiếc bánh sandwich còn dư một nửa kia đi theo Trần Quốc Huy vào một phòng nghỉ ở tầng một, Trần Quốc Huy rót cho cô một chén nước.

“Tiểu Tô, ngồi đi.”

Tô Đường cũng chẳng thèm khách khí với ông ta, ngồi xuống chiếc ghế phía đối diện, uống một ngụm nước ông ta vừa rót, cho trôi cổ họng, nhưng không mở miệng nói gì.

Trần Quốc trầm giọng cất lời,“Tiểu Tô à, chuyện công ty điều cô tới dự án ở Châu Phi, tôi cũng không rõ lắm đâu, tôi không chịu trách nhiệm điều phối nhân sự, tuy nhiên cô đã từng đi du học, biết tiếng Pháp, lại thông thạo một vài tiêu chuẩn quốc tế……”

Không đợi Trần Quốc Huy nói xong, Tô Đường cười mỉm, thản nhiên tiếp lời, “Tôi có thể giúp ngài khuyên nhủ Thẩm Dịch, với anh ấy mà nói không phải chỉ cần động tay chút là xong việc sao.”

Trần Quốc Huy im lặng mấy phút, rồi đột nhiên cười lắc đầu, “Tiểu Tô à, cô đã từng sống ở nước ngoài nên hẳn là cũng biết, không phải tất cả đất ở Châu Phi đều khô cằn sỏi đá, dự án của chúng ta ở Châu Phi……”

Tô Đường lại thản nhiên cắt ngang lời Trần Quốc Huy đang nói, “Tôi đang hẹn hò với Thẩm Dịch, nhất định anh ấy sẽ nghe lời tôi nói.”

Không đợi Trần Quốc Huy mở miệng, Tô Đường lại nói thêm mấy câu nữa, “Ông là người có vợ nên cũng biết đấy, con người ta khi yêu đương thì IQ sẽ giảm đi một nửa, nhất định ông cũng đã từng trải qua rồi.”

Trần Quốc Huy nhíu mày, hơi dịch thẳng người lên tựa lưng vào sofa, “Thật ra những dự án nước ngoài đều là cơ hội tốt, tiền lương và trợ cấp luôn cao hơn trong nước, thăng chức cũng……”

“Chuyện của ông……”

Tô Đường thản nhiên mở lời chặn đứng lời Trần Quốc Huy vừa nói, di động trong túi quần đột nhiên rung lên, Tô Đường đoán là Lục Tiểu Mãn gọi điện thoại tìm cô, nên không để ý, dừng lại một chút rồi cô nói tiếp.

“Chỉ cần tôi nói một câu thôi.”

Trần Quốc Huy cầm chén nước của mình lên, khẽ nhấp một ngụm.

Tô Đường lại nói thêm một câu, “Tôi không cần đi Châu Phi nữa, cũng chỉ cần một câu của ông.”

Trần Quốc Huy khẽ chau mày, đặt chén nước lại xuống bàn, giọng điệu vẫn sang sảng như vậy, “Thế này đi…… Theo lý thuyết mà nói, chuyện này không phải do tôi phụ trách, nhưng cô lại là con gái, để cô công tác ngoài công trường cũng không an toàn cho lắm, chờ chút nữa họp xong tôi sẽ nói vài câu với bên nhân sự xem sao, nếu bọn họ còn có thể chọn được người thích hợp khác, cô sẽ không phải đi nữa.”

“Cám ơn Trần tổng.”

Tô Đường cầm theo nửa chiếc bánh sandwich kia đi ra khỏi phòng nghỉ, mặt chẳng chút biến sắc đi thẳng vào thang máy, rồi mới dám thở phào một hơi.

Chiêu này là Thẩm Dịch đã dạy cô, đừng quan tâm Trần Quốc Huy nói gì, chỉ cần nói toàn bộ những điều mình muốn, dù sao tai ông ta cũng không có vấn đề, không phải do não ông ta có quyết định muốn nghe hay là không.

Hệ thống thính giác của con người rất ngốc, hoặc là không thể nghe thấy gì, hoặc là cái gì cũng nghe thấy, có một vật đặt trước mắt nếu như bạn không muốn nhìn thì có thể nhắm mắt lại, nhưng đối với những âm thanh không muốn nghe thì lại không thể đóng lỗ tại lại được, cho dù có vươn tay lên che tai, cũng không thể chặt kín như khi bạn nhắm mắt.

Ra khỏi thang máy, Tô Đường muốn nhắn một tin cho Thẩm Dịch nói cho anh biết hiệu quả cách anh dạy cô, vừa lôi di động ra mới thấy, lúc nãy người gọi điện cho cô không phải Lục Tiểu Mãn mà là Từ Siêu.

Tô Đường hơi ngẩn người một chút, đột nhiên nhớ ra lời Từ Siêu nói tối qua, môi khẽ nở nụ cười.

Anh ấy lại đang ngắm ảnh cô mà nhớ cô sao?

Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Tô Đường liền chau mày.

Lúc này Thẩm Dịch phải đang ở nhà mới đúng, Từ Siêu sao biết được anh ấy đang nhớ cô?

Không hiểu sao Tô Đường hoảng hốt hẳn lên, cô nhanh chóng gọi điện cho cậu ta.

Di động vừa vang chuông, đầu bên kia đã truyền đến giọng nói sốt ruột của Từ Siêu.

“Chị Tô, chị có ở công ty không?”

Đầu máy bên kia vang lên tiếng lốp xe cao su ma sát với mặt đường vì đang chạy quá nhanh, còn có cả tiếng còi xe vang lên ồn ào, có vẻ như đang ở ngoài đường.

“Có, làm sao thế?”

Giọng Từ Siêu nghe ra còn hoảng hốt hơn cả cô,“Anh Thẩm bị bệnh, em đang đưa anh ấy đến bệnh viện đây…… Anh Triệu đang đi học bên Hongkong, viện trưởng Thẩm cũng đang công tác bên Mỹ, Chị Tô, chị có qua bệnh viện được luôn không?”