Thuật Đọc Tâm

Chương 51




Tô Đường im lặng hít luồng khí lạnh.

Cô chỉ nhớ lần đó làm loạn đã hại anh phải lo lắng một hồi, nhưng không ngờ chuyện đó còn để lại cho anh một mối họa lớn như vậy.

Thẩm Dịch thoải mái tựa người vào đầu giường, cúc áo nơi cổ áo vẫn chưa cài, cả người trông có vẻ hơi lười biếng, ánh mắt nhìn vào đôi môi cô không hề vui vẻ, ngược lại trông anh rất bình tĩnh, giọng Tô Đường có vẻ hơi run.

“Cô ta nhân lúc anh ra ngoài tìm em……đã lấy trộm mật khẩu của anh à?”

Thẩm Dịch gật đầu xác nhận, rồi anh cúi đầu nhanh chóng gõ một hàng chữ, Tô Đường còn chưa kịp hoàn hồn lại trong sự bất ngờ vừa rồi, thì những con chữ đơn giản mà rõ ràng, giọng điệu dịu dàng đã được đưa đến trước mặt.

—— Đó là lỗi của Tần Tĩnh Dao, anh không trách bản thân, thì hy vọng em cũng đừng trách mình nữa.

Tô Đường hơi ngẩn người, luồng khí lạnh vừa tràn vào lồng ngực bỗng trở nên nóng rực, cô kìm lòng không đậu mà bật cười.

Thẩm Dịch hơi chau mày lo lắng nhìn Tô Đường bật cười lớn như vậy, một tay anh đè xuống đệm để điều chỉnh tự thế ngồi, lúc ngẩng đầu lên tiện thể nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ treo trên bức tường đối diện, rồi anh cúi đầu gõ thêm mấy chữ nữa vào di động của Tô Đường, nhìn tần suất ngón tay chạm lên màn hình của anh cô đoán ít nhất anh sẽ gõ được ba mươi chữ, nhưng di động vừa được đưa đến trước mắt, Tô Đường chỉ nhìn thấy vài chữ ngắn ngủi.

—— Yên tâm, cô ta vẫn chưa làm được gì cả.

Khi Thẩm Dịch gõ chữ xong mới đưa di động đến trước mặt cô, Tô Đường không nhìn được quá trình gõ từng chữ này của anh, cô cho rằng vừa rồi anh đã do dự, nên mới xóa đi viết lại, độ tin cậy vào những chữ anh vừa viết đương nhiên giảm xuống.

“Nếu cô ta không làm gì, thì chuyện bất ngờ hôm 24 ấy là như thế nào?”

Thẩm Dịch không chút do dự mà trả lời.

—— Tần Tĩnh Dao rất cẩn thận, anh đoán cô ta lo anh sẽ thay đổi mật khẩu thường xuyên, nên lần đầu tiên chỉ trộm mật khẩu sau đó mới tạo cơ hội thử xem sao.

Trình độ tiếng trung của Thẩm Dịch khá hạn chế, cách chọn từ của anh cũng rất rõ ràng dễ hiểu, nhất là khi đang nói chuyện nghiêm túc, nếu như anh không hiểu ý nghĩa của từ đó nhất định sẽ không dùng.

Tô Đường tin ba chữ, “tạo cơ hội” này nhất định không phải anh dùng sai.

Vậy thì chỉ có thể giải thích theo một hướng duy nhất.

“Ý của anh là, cửa sổ văn phòng anh hôm ấy do cô ta cố ý phá hỏng?”

Thẩm Dịch không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, chỉ lẳng lặng kể lại sự thật vào di động.

—— Ngoài rãnh cửa bị kẹt bởi mấy hạt đào, hôm ấy cô ta bảo chắc là mấy con chim tha tới, anh cũng không để ý lắm.

Thẩm Dịch trần thuật lại câu chuyện mà mặt chẳng chút biến sắc, lại còn nửa đùa nửa thật thêm một câu trông có vẻ mang tính học hỏi rất khiêm tốn.

—— Từ góc độ của một kiến trúc sư công trình gỗ, em nghĩ xác suất để xảy ra chuyện đó là bao nhiêu?

Đối với Tô Đường cô không nghiên cứu nhiều về sinh vật học mà môi trường học, cô không biết trong mùa này xác suất để một con chim bay qua trước cửa sổ của một tòa nhà cao tầng lại đúng lúc ngậm một hột đào là bao nhiêu, nhưng trùng hợp là con chim này thả đúng hột đào đó ở cửa sổ cạnh bàn làm việc của Thẩm Dịch, sau đó khiến anh trúng gió mà bị cảm, sau đó trong máy tính cá nhân của anh lại xuất hiện một dấu vết đăng nhập bất thường, chứng tỏ đây là một kế hoạch rất hoàn hảo.

Tô Đường lắc đầu, “Có thể cho rằng xác suất đó bằng không.”

Có thể khiến một người cẩn thận như Thẩm Dịch lại chẳng mấy để ý hàng loạt chuyện trùng hợp vớ vẩn đó, cũng chỉ có thể là người có giác quan siêu việt hiểu Thẩm Dịch đến từng đường tơ kẽ tóc mới có thể làm được……

“Không đúng……”

Trong lòng Tô Đường vừa dâng lên một cảm giác khó tả, nhưng lại bị một nỗi ngờ vực phá tan hoàn toàn, “Nếu nói như vậy, cô ta đã lấy được mật khẩu từ lâu rồi, Trần Quốc Huy còn tốn tiền thuê vị hôn phu của Thẩm Nghiên đến tung kế điệu hổ ly sơn để làm gì?”

Thẩm Dịch chắc hẳn cũng không hiểu cụm từ “Điệu hổ ly sơn” đó có ý nghĩa gì, anh hơi ngẩn ra, nhưng thấy Tô Đường nhắc tới vị hôn phu của Thẩm Nghiên, nên cũng hiểu qua loa được nỗi hoang mang của Tô Đường, không biết tại sao, đột nhiên anh nở nụ cười.

Cái nắng ba bốn giờ chiều đã dịu nóng hơn hẳn, bức màn che màu nhạt tao nhã khép chặt, hơn phần nửa ánh nắng không xuyên qua được tấm màn, ánh sáng trong căn phòng mờ mờ dịu nhẹ, Thẩm Dịch khẽ mỉm cười, nhưng Tô Đường vẫn cảm thấy người trước mặt cô bỗng sáng rực.

—— Mật khẩu máy anh cứ chín mười ngày sẽ đổi một lần, mật khẩu tài khoản làm việc thì cứ ba mươi ngày sẽ tự động đổi một lần, mật khẩu mới sẽ tự động được gửi về email cá nhân của anh. Đợt nghỉ lễ quốc khánh đúng vào lúc đến ngày thay mật khẩu toàn bộ máy, nên cô ta phải đánh cắp lại lần nữa.

Tô Đường nhìn anh ngẩn người, đưa ánh mắt từ màn hình di động lên mặt Thẩm Dịch thì mới phát hiện, nụ cười trên gương mặt anh càng thêm sâu.

Thẩm Dịch lẳng lặng nhìn cô, dường như đang chờ một câu động viên từ cô vậy.

Tô Đường chẳng có chút thương cảm nào với anh cả.

Nhiều mật mã như vậy, còn thay đổi rất thường xuyên, có thể tưởng tượng ra trí nhớ của người đó đáng sợ đến mức nào.

Trước đây cô cũng đã từng bắt nạt anh một vài chuyện, không chừng chẳng thể trông cậy vào năm rộng tháng dài mà xóa sạch tội lỗi đó của cô rồi…

Tô Đường còn chưa nghĩ ra cách khen anh thế nào để trông không dối lòng cho lắm, thì chiếc di động đang nằm trong tay Thẩm Dịch bỗng rung lên một cái.

Thẩm Dịch đang định nhấn mở tín nhắn kia, Tô Đường mới nhận ra anh đang cầm di động của cô.

“Này này này ——”

Tô Đường nhào tới cướp lại di động của mình.

Tin nhắn đó là do Từ Siêu gửi tới, nội dung chỉ có năm chữ.

—— Hai mươi phút nữa đến.

Phía trên tin nhắn này còn một tin nhắn nữa, là tin nhắn cách đây vài phút từ di động của cô gửi đi.

—— Có thể xuất viện rồi, nếu tiện thì nhanh qua đón anh nhé. Thẩm Dịch

Tô Đường mới đột nhiên nhận ra, số lần anh chạm tay lên màn hình hoàn toàn không phù hợp với số chữ anh vừa viết, là vì anh lén cô nhắn cho Từ Siêu tin nhắn đó.

“Ai nói anh có thể xuất viện!”

Thẩm Dịch cười cười, vươn tay về phía Tô Đường.

Một khi cho anh có quyền lên tiếng, thì cuối cùng người không nói được lời nào nhất định sẽ là cô, Tô Đường không cam tâm khi đưa di động cho anh, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng nỡ mắng mỏ anh.

Thẩm Dịch nhận chiếc di động mà Tô Đường phụng phịu đưa, không nói thẳng mà ranh ma viết.

—— Từ giờ đến lúc anh đi làm còn sớm, anh muốn hẹn hò với em ở chỗ khác.

Tô Đường nhanh chóng lườm một cái như muốn chọc thủng người anh, “Anh còn định đi làm à?”

Thẩm Dịch khẽ nhướn mày, quay màn hình di động về phía mình, gõ gõ vài cái, rồi lại đưa tới trước mặt Tô Đường, lúc này câu nói vừa rồi chỉ còn lại nửa câu.

—— Anh muốn hẹn hò với em ở chỗ khác.

Thẩm Dịch nhìn cô với ánh mắt tràn ngập chờ mong, một câu “Không được” đã lên đến cửa miêng nhưng Tô Đường lại ngẩn ngơ chẳng thể nói được thành lời.

Từ trước đến giờ Thẩm Dịch vốn là người không muốn gây phiền toái cho người khác, đặc biệt là không muốn cô phải khó xử, nếu anh đã chắc chắn muốn ra ngoài hẹn hò với cô, thì nhất định anh đã chắc chắn việc tự chăm sóc được cho bản thân mình, đồng thời cũng chăm sóc cho cả cô nữa.

“Anh muốn đi đâu nào?”

Thấy Tô Đường đã có vẻ nhượng bộ, Thẩm Dịch cảm thấy hài lòng nở nụ cười mãn nguyện, anh không trả lời mà đưa lại di động cho Tô Đường, rồi gạt nửa cái chăn đang che trên người mình, không nhanh không chậm rút đôi chân dài khẽ bước xuống giường.

Thẩm Dịch đang đi một đôi giày da có dây buộc, lúc y tá giúp anh cởi giày thì không tháo dây giày cho anh, Thẩm Dịch không thể xỏ thẳng chân vào giày, đang định cúi người xuống tháo dây giày, đã bị một tay Tô Đường giữ chặt vai anh cản lại.

Thẩm Dịch ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn cô.

Tô Đường ngồi xuống bên cạnh chân anh, “Anh ngồi im, cẩn thận đè vào dạ dày thì lại đau, cứ ngồi yên em đi vào hộ anh.”

Thẩm Dịch lập tức nhăn chặt mày, anh khoanh tay đè chặt vai Tô Đường, liên tục lắc đầu.

Tô Đường ngẩng đầu nở nụ cười với anh, “Không muốn em đi giày giúp anh hả?”

Thẩm Dịch lắc đầu thật mạnh tỏ vẻ từ chối quyết liệt.

Tô Đường vẫn cười, gạt nhanh cánh tay Thẩm Dịch đang đặt trên vai mình.

“Em cũng không muốn anh đau.”

Tô Đường nói xong liền cúi đầu cầm lấy chiếc giày bên trái của anh, nhanh chóng tháo dây giày, một tay cầm chiếc giày vừa tháo dây xong, một tay khẽ cầm mắt cá chân trái của anh nâng lên.

Thẩm Dịch hơi rụt chân về nhưng đã bị Tô Đường giữ thật chặt cổ chân.

Tô Đường không ngẩng đầu nhìn anh, Thẩm Dịch cũng không dám lộn xộn nữa, cứ để mặc cô ngồi xổm dưới đất đi giày giúp anh, sau khi Tô Đường đứng dậy mới nhận ra, đôi mắt Thẩm Dịch có vẻ hơi đỏ.

“Này này này… anh bị sao đấy, không phải chỉ là đi giày thôi à…Rồi đến lúc em chăm sóc cho anh trước lúc về già, chắc anh khóc luôn cho em xem đấy nhỉ?”

Thẩm Dịch đang rất cảm động nhưng lại nghe câu “chăm sóc trước lúc về già” thì tụt luôn cảm xúc, chẳng đợi chút đỏ trong mắt tan đi thì anh đã trợn mắt nhìn lại cô rồi.

“Anh trợn cái gì mà trợn,” Tô Đường đứng trước mặt anh, đúng lý hợp tình trợn lại anh, “Tuổi thọ bình quân của nữ giới luôn cao hơn nam giới đấy, sức khỏe của anh lại không tốt bằng em, còn lớn hơn em bốn tuổi nữa, từ góc độ khoa học mà nói, thế nào thì về già em cũng sẽ là người chăm sóc cho anh trước lúc lâm chung, không phục thì cãi đi.”

Di động đang trong túi quần Tô Đường, Thẩm Dịch có chết cũng không cãi lại được, anh vừa bực mình vừa buồn cười thở dài một cái, trên mặt hiện rõ hai chữ “Bái Phục” thật to.

Thẩm Dịch mang theo gương mặt khuất phục đứng dậy, kéo tay Tô Đường, lập tức dẫn cô đi vào toilet, hai người đứng trước bồn rửa tay, anh mở vòi nước, quay qua nhìn cô làm tư thế mời rửa.

Tô Đường hiểu anh đang nghĩ gì.

Tô Đường nhanh chóng giấu tay ra sau lưng, bướng bỉnh lắc đầu, “Không bẩn, em không muốn rửa.”

Thẩm Dịch nhướn mày, cúi đầu tháo cúc áo ở cổ tay rồi kéo cao cổ tay áo.

Tô Đường nhận ra ý định của anh, vừa định quay đầu bỏ chạy, đã bị Thẩm Dịch túm chặt lấy tay.

Tô Đường uốn éo người giãy dụa, “Không rửa không rửa không rửa……”

Thẩm Dịch cũng không thèm nhìn xem cô đang nói gì, chỉ kiên quyết giữ chặt bả vai cô ép cô quay người đối diện với bồn rửa tay, rồi cầm lấy bàn tay cô đang giấu sau lưng, đưa ra dưới làn nước đang chảy chậm kia.

Tô Đường không gạt tay Thẩm Dịch, vẫn bướng bỉnh cố gắng hoạt động những ngón tay dưới làn nước nước kia mà vẩy bọt nước lên mặt Thẩm Dịch.

Bị những viên đạn nước li ti tấn công Thẩm Dịch cũng hơi cáu, anh dần lùi người ra sau cô, giữ cô thật chặt trong lồng ngực mình, thuận tiện cúi đầu mút mát liên tục vào cổ cô, liên tục tạo ra hai ba đóa hoa đỏ ửng mập mờ.

Tô Đường thành thật, nhìn hình ảnh Thẩm Dịch trong gương gào lớn một tiếng.

“Lưu manh!”

Thẩm Dịch không nhận ra cô nói gì, cũng chẳng thèm nhìn, chỉ cảm thấy thật mỹ mãn khi cô ngoan ngoãn thu móng vuốt về, rồi lại đưa tay về dưới làn nước kia.

Nhiệt độ nước có hơi lạnh, dù đã chảy qua tay Thẩm Dịch mới tới tay cô nhưng vẫn hơi lạnh.

Thẩm Dịch khẽ đặt cằm anh lên một bờ vai cô, cúi đầu còn rất nghiêm túc kỳ cọ từng ngón tay cho cô, rửa qua nước một lần, rồi rửa bằng nước rửa tay, rồi lại xả bằng nước lần nữa, sau đó mới vặn chặt vòi nước, giải phóng Tô Đường khỏi lồng ngực của mình, anh lấy chiếc khăn sạch treo bên giá ngay bên cạnh hai người, lau sạch những giọt nước lăn tăn trên tay hai người, lại vì tay cô quá lạnh sau khi được rửa nên anh giữ tay cô đưa đến bên miệng, khẽ hà hơi ấm.

Tô Đường cảm thấy hơi ngứa vì anh đang hà hơi cho mình, cô hơi cọ quậy tay, Thẩm Dịch giữ không chặt, Tô Đường rất dễ dàng tìm được lối thoát từ lòng bàn tay anh.

Tô Đường xoa xoa những dấu hôn anh vừa tạo ra trên cổ mình mà lườm anh, “Em muốn tố cáo anh bắt cóc.”

Thẩm Dịch cười cười, vươn tay chỉ chỉ chiếc di động trong túi cô.

Tô Đường không muốn đưa cho anh, Thẩm Dịch cầm di động cúi đầu gõ chữ, phải để Tô Đường có thể nhìn thấy anh gõ gì anh mới bắt đầu gõ chữ.

—— Xử anh tù chung thân, mãi mãi không được rời khỏi em, đã được chưa?

Tô Đường run cả người, cô ngẩng đầu mím môi nở nụ cười dịu dàng hiếm thấy, rồi nhẹ nhàng gật đầu.

“Yên tâm đi.”

Tô Đường vươn bàn tay vừa được anh rửa sạch bong, còn mang theo chút hương chanh thoang thoảng của nước rửa tay mà trịnh trọng vỗ vỗ bờ vai anh.

“Về chuyện dưỡng lão chăm sóc anh trước lúc lâm chung, em nói nghiêm túc đấy.”

“…”