Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 154: Con muốn nói với cha




Nhìn thấy học trò bảo bối của mình kiên trì như vậy, Ollivander không khỏi lộ vẻ do dự, thành thật mà nói, hiện giờ trong lòng ông vô cùng mâu thuẫn. 

Lúc đầu, Ollivander rất ủng hộ Clare ra ngoài rèn luyện. 

Bởi vì Ollivander đã đào tạo cô như là người kế nhiệm, trong vòng mấy năm tới, sẽ để cô dần dần xử lí một số sự vụ của cấp lãnh đạo, để cô ấy có thể tích lũy một số kinh nghiệm lãnh đạo, đợi đến một ngày nào đó trong tương lai, bản thân nên nghỉ hưu rồi, hoặc là chết trong cuộc chiến đấu với những ác ma bên ngoài thì sẽ để cô ấy kế thừa vị trí của mình, trở thành lãnh tụ của Thánh Điện New York. 

Mặc dù thời điểm này, đây chỉ là ý nghĩ riêng của Ollivander. Tuy nhiên, ông nghĩ quyết định này của mình sẽ nhận được sự chấp thuận của mọi người. 

Bởi vì Claire lớn lên trong Thánh Điện từ nhỏ. Vì vậy, mọi người đều biết đây là một đứa trẻ tài năng thông minh, đồng thời rất có thiên phú trong lĩnh vực ma pháp, dưới sự hướng dẫn cẩn thận tỉ mỉ của Ollivander và một số vị thầy khác, trình độ ma pháp hiện nay của Claire có thể nói là đứng đầu trong những người cùng tuổi, có những điều kiện này là đã đủ để thuyết phục rồi. 

Mà điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là, cô ít nhất phải ra ngoài rèn luyện, đây là một quá trình tất yếu, đây là pháp sư tối cao. Nó là quy tắc cốt yếu được định ra khi thành lập Hội ẩn tu. Mặc dù hiện tại có một số pháp sư cho rằng đến thế tục trải nghiệm vốn dĩ chính là hành động tự hạ thấp giá trị bản thân nhưng trình tự của tổ chức này vẫn không thể thiếu được. 

Giống như đối với một số cán bộ, đến cơ sở và các vùng núi xa xôi để rèn luyện sẽ là điểm cộng cho bản lí lịch của họ, quan trọng không phải là bản chất của sự việc mà là tư chất và năng lực. 

Vì vậy lúc đầu khi Claire nói muốn trải nghiệm thế tục, Ollivander thực sự đồng ý, ông ta cho rằng đây là một cơ hội tốt để cô học trò bảo bối của mình rèn luyện tích lũy kinh nghiệm. 

Hơn nữa, có thể là do từ nhỏ lớn lên trong Thánh Điện, chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cô ấy có chút quá đơn thuần và lương thiện. Phẩm chất này có thể làm một học trò tốt, một pháp sư giỏi nhưng sợ là rất khó để trở thành một vị lãnh đạo giỏi. 

Là một vị lãnh đạo khi nhìn nhận mọi chuyện, xuất phát không thể chỉ có “thiện” được, còn cần phải “ác” cần thiết. 

Vì vậy, để cô ở trần thế một thời gian, tiếp xúc với lòng người nham hiểm, tìm hiểu một chút sự thô bỉ của người thế tục, không hẳn không phải là một biện pháp tốt giúp cho trí tuệ của cô ấy trưởng thành hơn. 

Nhưng không như mong muốn, khi Ollivander đã chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, chỉ còn thiếu là chọn một ngày tốt để tổ chức nghi thức cho Claire ra ngoài thì Clark và Jonas mất tích. 

Hai pháp sư năng lực không tồi đột nhiên biến mất, việc như vậy không thể coi như không quan trọng được. Thế là Ollivander lập tức tự mình dẫn đội, tiến về nơi cuối cùng mà hai pháp sư kia xuất hiện. Đó cũng là nơi mà Evanson tiến hành triệu hồi cặp song sinh Ereda Twins. 

Nhưng sau khi đến đó, ông ta không phát hiện ra điều gì cả, không có xác chết, không có dấu vết chiến đấu, không có mùi ma thuật đen tối, như là không thể bình thường hơn được nữa. 

Nhưng điều bình thường này lại là bất thường nhất. Theo ghi chép của ma pháp trận, vì phát hiện ra có một chút ma pháp bất thường xuất hiện nên Clark cùng Jonas mới đến điều tra. 

Nhưng Ollivander có thể đảm bảo rằng, nơi này không nói đến những biến động ma thuật bất thường mà ngay cả những biến động pháp lực bình thường cũng không có. Điều này không lẽ không đáng để hoài nghi sao? 

Ngay cả khi biến động này là một hiện tượng tự nhiên, sau một thời gian, nó trở lại bình thường. Nhưng mà tạo sao biến động ma thuật của Clark cùng Jonas cũng không còn nữa? 

Cả hai người họ đều là đi qua cửa truyền, không phải là đi xe buýt. Trong tình huống tự nhiên thì những dấu vết còn lưu lại của loại truyền không gian này căn bản không thể biến mất nhanh như vậy được. Nếu đã không phải là tự nhiên thì chỉ có thể là do người làm thôi. 

Ai? Tự hai người bọn họ? Không thể nào, không nói đến những gì khác trước, ngay cả dấu vết ở đây đã được xóa đi đến mức ông ta cũng không cảm nhận ra được, dựa vào hai người họ vốn dĩ không thể làm được. 

Thế là Ollivander liền liên tưởng rằng tại New York đã xuất hiện tên thuật sĩ bóng tối thần bí, cái hắn có thể thi triển ra kia, ngay cả bản thân cũng không nhận ra nhưng lại có thể cảm nhận được thuật sĩ bóng tối này có ma thuật cực kì nguy hiểm. 

Cái tên thuật sĩ bóng tối này khi chiến đấu với quái vật đại náo New York lại có thể che giấu được trận ma thuật giám sát, chỉ đến sau khi qua một thời gian mới bị nhận ra, có thể thấy thủ đoạn che giấu tung tích của hắn hết sức cao siêu. Nếu như là hắn ra tay thì thực sự là có thể làm được đến mức này. 

Vậy thì kết cục của Clark và Jonas nghĩ thôi cũng biết rồi. Hai thằng nhóc đen đủi này, chắc là vừa mới đến đây thì gặp phải tên thuật sĩ bóng tối đó, kết quả ngay cả cơ hội thoát chạy cũng không có liền bị đánh bại rồi, ngay cả linh hồn cũng không thoát khỏi. Sau đó bị hủy hoại cơ thể tạo thành tình trạng không có một chút biến động ma lực nào ở đây cả. 

Phen suy đoán này của Ollivander thật đúng là rất giống với sự thật, Clark cùng Jonas đích thị là vừa đặt chân đến nơi này liền bị tập kích nhưng mà ra tay không phải Evanson, mà là bị nhóm Taylor bị giữ lại tại nơi này. 

Dưới sự kiềm chế của chó địa ngục Hubbs, bọn họ quả thật là không có cơ hội tháo chạy, ma pháp mà họ phát ra cùng với nguyên tố pháp lực xung quanh đều bị con Husky hấp thụ rồi... 

Về phần linh hồn của bọn họ, hừ hừ, ở một nơi mà một tên thuật sĩ lấy hàng trăm linh hồn làm tế phẩm và tiến hành nghi thức, hai linh hồn đã mất đi pháp thuật còn có khả năng thoát được sao? Cho dù nghi thức đã kết thúc, nhưng ma pháp tà ác còn lưu lại tại nơi này cũng đủ để nuốt chửng họ rồi. 

Còn Ollivander đã đoán được rất sát với hiện thực, đã đem đầu mối tư tưởng từ sống chết của hai phương thức này đến một chuyện khác, không phải là ông không buồn về việc hai cấp dưới đã sống cùng nhau hơn mười mấy năm mà là vì trách nhiệm ông ta là lãnh đạo của Thánh Điện New York, không cho phép ông ta chìm trong đau buồn. 

Điều ông ta nghĩ đến là nguyên nhân lớn hơn của việc này, cái được gọi là biến động ma lực bất thường, vốn dĩ là được tạo ra bởi một tên thuật sĩ bóng tối dùng pháp thuật ở nơi đây. Nhưng rốt cuộc là do hắn bất cẩn hay là cố ý gây ra, giữa hai việc này có sự khác biệt rất lớn. 

Nếu như chỉ là vì không cẩn thận tiết lộ ra ngoài, vậy thì sự việc vẫn không tồi tệ như vậy. Đúng vậy, mặc dù thêm vào hai mạng người, hận thù đẫm máu coi như đã được giải quyết, hơn nữa hắn đã sử dụng pháp thuật gì, mục đích của cách thức này là gì, những thứ này vẫn cần từng bước điều tra, nhưng mà điều này thì lại cần một tình huống khác tốt hơn nhiều rồi. 

Nếu là một tình huống khác, vậy thì sự biến động ma lực bất thường chính là mồi nhử mà hắn ta tạo ra, cố ý dẫn dắt pháp sư của Thần Điện đến đây để tiến hành điều tra, sau đó hắn tiến hành phục kích tại đây. 

Đây coi là gì? Thuật sĩ bóng tối bất mãn với sự kìm chế của ẩn tu hội, tiến hành săn giết ngược lại hoặc hắn cần linh hồn của pháp sư để làm tế phẩm. Cái này cho dù là tình huống nào thì đều quá nguy hiểm. 

Sau vấn đề này, Ollivander lập tức nâng cao đẳng cấp giám sát của Thánh Điện, bất kì pháp sư nào đều không được phép đơn độc hành động, bất luận là thực hiện nhiệm vụ hay là những sự việc khác đều nhất định phải lấy tiểu đội làm đơn vị hành động. Bất luận đối phương là vô tình hay cố ý thì bản thân đều phải chuẩn bị tốt cho điều tồi tệ nhất, như vậy mới không gặp họa khi đã có sự chuẩn bị trước rồi. 

Hắn thậm chí là đã có chủ ý rồi, nếu như xảy ra tình huống tương tự thì sẽ mời sư phụ tối cao đến trấn áp hiện trường. Dù gì thì cũng đã giết chết hai pháp sư trong chớp nhoáng, khiến họ ngay cả cơ hội tháo chạy cũng không có, đủ để chứng minh sức mạnh to lớn của tên thuật sĩ bóng tối này rồi. 

Đây có lẽ là một lí lẽ yếu kém và sự tai hại của hệ thống ma pháp không hoàn chỉnh, sự khác biệt về thực lực giữa các thành viên bình thường và lãnh đạo quá lớn, khi những việc hơi to tát hơn một chút xảy ra, người cấp dưới không giải quyết được mà cần đích thân lãnh đạo ra mặt. 

Được rồi, tóm lại để Claire ra ngoài rèn luyện là vô cùng không đúng thời điểm. 

Đừng đánh cược mà cho ra ngoài rèn luyện, đến khi rèn mà người không thấy đâu nữa thì lại khóc không ra nước mắt. Cho nên ông kéo dài vô thời hạn việc để Claire ra ngoài ít nhất phải đợi qua thời gian này rồi tính. 

Nhưng bây giờ sau khi nghe lí do, ông ấy lại cảm thấy hình như cũng không có nguy hiểm lớn như vậy. Sau khi bị hút đi pháp lực thì ngoài việc tinh thần mạnh mẽ hơn một chút thì gần như chẳng khác gì so với người bình thường, chỉ cần Claire không nói thì chẳng ai biết được trước đó cô làm gì. 

Hơn nữa… đi ra ngoài rèn luyện trong tình hình nguy hiểm, đây lại là lý lịch tốt, là ưu thế lớn của Claire trong tương lai. 

Hừm... Tình hình có vẻ cũng không xấu như vậy. 

“Để ta suy nghĩ một chút.” Ollivander cuối cùng trả lời: “Hai ngày sau sẽ trả lời con” 

“Lại phiền ngài rồi, đạo sư.” Claire cung kính đứng ở một bên, nhìn đạo sư của mình rời đi. 

Ngay lúc này, Tony Stark đang ở trong phòng thí nghiệm của nhà mình sửa đường nước chảy, à, không phải, là sửa đường ống năng lượng. 

Sau khi Nick Fury và Evanson nói chuyện, ông ta ngay lập tức đóng gói di vật của Howard, mang theo lithium dioxide đi tìm Tony, nói cho anh ta biết về phương án trị liệu cuối cùng của mình, đồng thời để lại Coulson theo dõi anh ta nhằm đảm bảo anh ta sẽ dồn toàn bộ tinh lực cho phương án lần này, không được làm bừa làm loạn như lúc trước nữa. 

Còn Tony sau khi đọc dữ liệu mà cha anh ta để lại, trầm mặc một hồi lâu không nói gì. 

Điều này không phải vì anh ta bị sốc khi cha mình phát hiện ra một loại năng lượng mới, anh ta biết rằng cha anh cũng là một thiên tài, có thể tìm thấy loại năng lượng này không hề khiến anh ta cảm thấy ngạc nhiên. 

Thành thật mà nói, cảm xúc của Tony dành cho cha anh ta có tôn trọng cũng có sự ngưỡng mộ, nhưng có rất ít tình yêu. Bởi vì anh ta rất ít khi cảm nhận được tình yêu của cha dành cho mình. 

Trong ký ức của anh ta, cha anh hình như chưa bao giờ thừa nhận anh, điều làm cha anh vui mừng là việc anh ta sống nội trú. 

Còn trong đống băng ghi hình di vật của di tích này, cha của anh ta Howard, không chỉ nhận ra tài năng của anh ta mà còn gọi anh ta là người có thể thay đổi thế giới. Điều này làm cho anh ta cảm nhận được tình yêu của cha mình mặc dù đã muộn. Có lẽ những bậc làm cha trong thiên hạ đều không giỏi việc thể hiện tình cảm của mình. 

Điều này khiến Tony cảm thấy vô cùng hối hận vì những gì anh đã làm, anh ta vẫn nhớ rất rõ, trong lần cuối cùng gặp mặt cha mình vẫn làm cho ông không vui, hơn thế… suýt chút nữa anh ta còn nói ra một câu quan trọng mà đây rất có thể sẽ trở thành sự hối tiếc lớn nhất trong cuộc đời anh ta. 

Sau khi đắm mình trong đau thương một thời gian, anh ta liền làm việc hăng hái hơn gấp trăm lần. Việc này không chỉ là vì bản thân anh ta. 

Giống như việc cha đưa con đến với thế giới này vậy, con cũng muốn mang thiết kế vĩ đại nhất của cha đến với thế giới này. Đây là việc duy nhất hiện giờ con co thể làm được cho cha, nếu như thời gian có thể quay về ngày hôm đó, con muốn nói với cha rằng: con yêu cha.