Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 297: Bị lạc




"Chuyện này là sao?" Carter quỳ trên mặt đất thở phì phò. Cô vốn đang chém giết kẻ địch ở đây, số lượng người Zitari quả thực quá nhiều, cô đã kiệt sức rồi.

Cô vốn tưởng bản thân sẽ chết ở chỗ này, nhưng cô cũng không cảm thấy hối hận, ít nhất sẽ không lại nhìn thấy người kia một lần nữa vì thế giới này mà đánh mất tính mạng của mình mà cô lại không thể làm gì được, ít nhất không cần phải nhìn thấy người kia phải liều mạng vì thế giới này mà cô ngoại trừ một cái hôn ra cũng không cho anh được gì nữa, đây có lẽ là một kết cục không tồi.

Nhưng có lẽ trời cao chỉ xem đây là trò đùa, có một số người không muốn chết lại chết không còn xác, có những người rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng chết lại uống phải một tấn sữa bột không chết được, giống như tia chớp màu vàng của Thần giáng từ trên trời xuống đánh chết toàn bộ kẻ địch xung quanh, Carter biết bản thân không cần phải chết nữa. 

"Đây chính là sức mạnh thật sự của người kia sao? Mạnh đến mức quả thật khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng." Dotti ẩn náu trong một tầng lầu nào đó nhìn những người Zitari bị tàn sát khắp New York, giống như những hạt bụi rơi từ bầu trời xuống, nhưng vẫn khiến cô cảm thấy bối rối.

"Xem ra bản thân đã tìm được một ông chủ tốt rồi." Dotti biết tất cả những điều này rốt cuộc do ai làm ra, mặc dù cô biết người kia không giống người thường, nhưng không nghĩ rằng người kia lại lợi hại đến vậy, điều này cũng khiến cô thực sự ý thức được "Ông chủ này dường như không thể phản bội lại được".

Bàn Tay Tử Thần được xem là tuyệt kĩ bí mật của Polluter Acher quả nhiên danh bất hư truyền, mặc dù không thể như chiêu thức kia, chỉ dựa vào thực lực của bản thân có thể phát huy toàn bộ uy lực của pháp thuật này, nhưng Evanson cũng chỉ bị tiêu hao hồn phách của những người Zitari đã chết kia thôi, chỉ mới bắt chước một lần đã nhận được kết quả chiến đấu đáng sợ như vậy rồi. 

Những người Zitari xâm lấn New York khác dường như đều bị hắn biến thành hư không hết, chỉ còn một vài con Arowana trong góc là còn tồn tại, nhưng chỉ cần đóng cổng Truyền Tống lại ngăn cách với ngọn nguồn của đám xâm nhập thì những tạp chủng này căn bản vô hại.

"Sinh mạng lụi tàn lại có thể xinh đẹp đến như vậy, cho tới bây giờ mình vẫn không biết rằng bọn chúng lại mang nhiều màu sắc lộng lẫy đến thế." Evanson hưng phấn nhìn kiệt tác của bản thân, dường như có chút si mê.

"Ừ, làm không tồi, anh mạnh đấy." Thor nhìn quân đội Zitari bất lực, từng mảnh rơi xuống giống như sủi cảo, không thể không thừa nhận bản thân trước kia đã xem thường mấy kẻ dùng pháp thuật rồi, họ thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của hắn. 

Nhưng trên đời này không thiếu người kiêu ngạo, cho nên hắn liền bổ sung một câu, "Nhưng nếu để tôi chuẩn bị trong khoảng thời gian dài như vậy thì tôi cũng có thể làm được từng này."

Nhưng Evanson làm bộ như không nghe thấy gì, bàn tay phải nắm thật chặt Usalus, "Cái này... tôi... sức mạnh của tôi sớm đã đạt tới ngưỡng này, đây mới là sức mạnh của tôi... của tôi..."

"Anh nói cái gì?" Thor hỏi, hắn cũng không phải không nghe thấy, chủ yếu là vì lời nói khi nãy của Evanson là loại ngôn ngữ, ác ma ngữ mà hắn chưa bao giờ được nghe thấy. 

"Anh làm sao vậy? Đồng nghiệp?" Thấy bộ dạng không yên lòng của Evanson, Thor vỗ bả vai hắn từ phía sau.

"Ai ui!" Evanson giống như bị giẫm phải đuôi chó Husky, gào rít lên. "A... a a a!"

Nhưng lần này xem như đã bị Thor dọa cho hết hồn mà thôi, nhưng Evanson lại gào lên với giọng điệu thống khổ. 

Những ký hiệu trên cánh tay sáng lên vang lên giọng cười khúc khích, cộng với mấy làn khói xanh, Thor không hiểu gì nhìn một màn như vậy, phản ứng đầu tiên chính là, ừ, còn thiếu một chút.

"Tạp chủng, sao ta không biết ngươi có sức mạnh cường đại như vậy!"

"Đừng mơ tưởng nữa! Loại sức mạnh này ngươi có thể có được sao?!" 

"Bộ dạng của ngươi hiện giờ quá mất mặt rồi đấy!"

"Chúng ta cũng không muốn hợp tác với kẻ không biết tự lượng sức mình như ngươi!"

"Buông Usalus ra! Cái tên ngu xuẩn kia!" x2 (cả hai cùng đồng thanh) 

Giọng nói Eredar Gemini đột nhiên vang lên trong đầu Evanson.

"A..." Mặc dù hai tay liên tục truyền tới cơn đau nhức nóng rực, nhưng Evanson vẫn còn chăm chú nắm chặt Usalus không chịu buông tay, "Đồ chết tiệt! Mấy người sợ sao? Sợ hãi sức mạnh vốn có của ta sao? Hừ, đáng giận! Một ngày nào đó ta sẽ xử lý mấy người!"

"Ồ? Chúng ta thấp thỏm chờ mong." 

"Nhưng chúng ta hi vọng ngày đó chính bản thân ngươi sẽ bị xử lí, mà không phải một cái xác không hồn bị biến thành vũ khí chiến đấu."

Mặc dù cả New York đã bị nổ lanh tanh bành, nhưng cái nơi hộp đêm Void này lại không bị xâm hại gì một cách quỷ dị, dù sao cũng là địa bàn của Eredar Gemini, các cô làm sao có thể không tăng mạnh phòng ngự nơi này được. Các cô đã sớm dựng lên sáu-bảy mươi kết giới phòng ngự bí mật rồi, chớ nói là công kích của người Zitari, thậm chí dù là thiên thạch bạo nổ cũng miễn cưỡng chịu đựng được, không gặp phải vấn đề gì quá lớn.

"Trạng thái của thằng nhóc kia có điều gì đó không đúng." Khi Evanson chuẩn bị phóng thích Bóng Tối Một Ngàn Hồn, Alythess có chút lo lắng nói. 

"Đúng... thứ pháp thuật hắn dùng ngày càng cao cấp hơn." Saloas híp mắt, cắn răng nói: "Ngu ngốc! Thời gian dài như vậy, hắn chẳng lẽ không hiểu rõ Usalus làm thế nào để dụ dỗ người khác ư!"

"Lá gan của hắn quá nhỏ, đến cả giao tiếp bình thường cũng không có, sao có thể hiểu rõ được thủ pháp của Usalus đây?" Alythess tức giận nói, nhưng động tác trên tay cô vẫn không chậm lại. Trong hộp đêm này các cô có phòng bao riêng, Alythess nắm lấy xoay chuyển một cái đồng tròn màu vàng, ký hiệu ma pháp màu lửa đỏ xuất trên mặt, hơn nữa còn truyền lên nóc phòng.

"Thật không biết tên này học ma pháp của thuật sĩ nào nữa!" Saloas quệt miệng một chút, "Rõ ràng nền tảng vững chắc như vậy lại sử dụng tới thần khí cấm kị, hoàn toàn không hiểu được." 

Cô nắm lấy cái đồng tròn màu vàng xoay chuyển, năng lượng màu đen hắc ám chảy vào bên trong, "Chẳng lẽ hắn không biết Usalus kiêu ngạo kia cho tới bây giờ chưa từng chủ động mở miệng cầu người khác sao."

"Cũng may chúng ta đã sớm hạ ấn ký, chuẩn bị biện pháp phản chế đi."

Thủ đoạn của nữ vương Dreadlord Usalus cho tới bây giờ cũng không phải kiểu ghé bên tai người khác lảm nhảm những lời lẽ khiến người đó trở nên điên khùng, mà cô ta ngay từ đầu sẽ thoải mái nói mục đích của bản thân cho đối phương nghe. 

Không chấp nhận cũng không cần căng thẳng, cô ta vốn sẽ không để ý tới, cũng sẽ không phí công dụ dỗ, bởi vì cô ta đã sớm hiểu rõ tính người, sức mạnh nắm được trong tay không phải có thể dễ dàng buông xuống được như vậy!

Một khi đã thấy được phong cảnh trên đỉnh núi thì sẽ trở nên si mê, không cam lòng chỉ đứng dưới chân núi, khi đã tự nhận có thể nắm giữ sức mạnh lật ngược cả thế giới thì còn có thể không lưu luyến buông bỏ nó sao?

Hiển nhiên là không thể, đây chính là điểm đáng sợ của Usalus. Cô ta không thèm để ý chút nào cho người khác mượn sức mạnh của bản thân, bởi vì cô ta biết những sức mạnh này cũng đủ để khiến những thuật sĩ kia cảm thấy si mê, không buông tay được, sau đó quỳ gối dưới chân cô ta, khẩn cầu trở thành người hầu của cô ta, đó chính là dương mưu thoải mái nhất. 

"Bình thường hắn dùng tay nào? Cô còn nhớ rõ không?" Saloas khẽ mỉm cười nhìn chị em tốt của mình.

"Hẳn là tay phải." Alythess lạnh lùng cười vang, "Thật sự là ý nghĩ tà ác, hắn bình thường có lẽ sử dụng bàn tay kia để thực hiện hành vi tội ác của bản thân."