Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 63: Ăn Một Mình




“Tôi có thể giữ lại hai cái xác? Tôi có thể giữ lại hai cái xác?” Tướng Ross vừa thở phì phò vừa lẩm bẩm lại hai câu này. Ông ta tức đến phát điên, Nick Fury có phải bị phình tiểu não hẹp đại não rồi hay không? Đáng lẽ phải biết rõ hiện giờ quyền chủ động đang trong tay ai, giờ rốt cuộc ai đang cầu xin ai mới phải.

“Anh đang đùa với tôi đấy à? Anh rốt cuộc có biết nếu tôi không đồng ý thì anh đừng hòng lấy được một cái xác nào từ chỗ tôi không?” Tướng Ross bị chọc giận nên liên tục gầm lên.

“Thế sao? Tôi có thể nói một cách chính xác, mấy cái xác ấy hiện giờ đang ở căn cứ nào, đang ở tòa nhà nào, đang ở căn phòng nào, có bao nhiêu người đang bảo vệ bằng hình thức nào nữa kìa.” Trái ngược với giọng điệu giận dữ của Ross, Nick Fury rõ ràng vô cùng thong dong.

Nghe Nick Fury nói thế, trong lòng Ross không khỏi giật mình không biết đối phương nói như thế là thật hay giả hay rốt cuộc hắn định làm gì: “Ý của anh là sao?”

“Ha ha ha.” Nick Fury trước tiên cười lạnh lùng sau đó mới nói: “Nói thật nhé tướng quân, xét về phương diện nào đó thì chúng ta rất giống nhau. Đối với thứ mà mình không lấy được thì chúng ta thường đều chỉ có một thái độ.”

Thứ mà mình không có được thì phải hủy đi, đừng hòng để ai có được. Ross đương nhiên hiểu cái mà Nick Fury gọi là thái độ ở đây là gì. Bởi vì bản thân ông ta hay thậm chí là cả chính phủ Mỹ đều làm như thế cả. Thế là ông ta lo lắng hỏi: “Anh làm nổi không?”

“SHIELD có mặt ở khắp mọi nơi.” Nick Fury trả lời một cách bí hiểm.

Nếu đã có mặt ở khắp nơi thì có gì mà không làm được? Nhưng Ross đâu dễ dàng bị khuất phục: “Nick Fury, anh có biết anh đang nói gì không? Anh đang uy hiếp một tướng quân hợp chủng quốc đấy!”

“Ồ, thế thì sao?” Nick Fury hoàn toàn không quan tâm lời cảnh cáo của Ross: “Ông muốn đến Bộ Quốc phòng hoặc Hội đồng Bảo an Thế Giới để kiện tôi sao? Ông và tôi đều biết sự việc sẽ trở nên như thế nào mà.”

Nếu thật sự đem việc này trình báo cấp trên thì phải kể rành rọt hết ngọn nguồn mọi việc, thế thì tranh cãi cả tháng cũng chưa xong nữa.

Trong thời gian dài như thế, nếu SHIELD thật sự có gài người bên này thì có lẽ mấy cái xác đột biến ấy sẽ bị hủy hết không còn lại gì. Hơn nữa cho dù không tranh giành mà chỉ thảo luận theo đúng sự việc thì đạo lí có vẻ nghiêng về bên SHIELD. Họ thật sự có quyền đem những cái xác từ bên quân đội đi.

Ross giờ tức đến mức suýt nữa là thổ huyết, đây đáng lẽ là cách mà ông ta dùng để trấn áp được Nick Fury, sao bây giờ lại đến lượt đối phương dùng cách này để áp chế ngược lại mình chứ?

Cũng đúng thôi, là một tướng quân, nếu đi chỉ huy quân lính đánh trận thì sẽ rất tài giỏi nhưng nếu muốn chơi trò âm mưu với một đầu não gián điệp thì thật sự không phải đối thủ rồi.

“Ông nghĩ sao nào, tướng quân Ross?” Ross đã giận đến mức không thốt nên lời, thế là Nick Fury chủ động mở miệng nói: “Nếu ông chịu giao mấy cái xác ấy qua đây, tôi sẽ nể tình mấy tên đột biến ấy là do quân đội đã diệt được mà để lại cho ông hai cái xác.”

“Đừng hòng!” Câu nói cuối cùng như ban ơn ấy của Nick Fury đã chọc Ross giận lên đến đỉnh điểm, ông ta gầm lên như một con sư tử: “Anh muốn có xác đúng không? Được, nếu mấy con chuột cống của anh dám đến cướp thì tôi sẽ đem xác của chúng trả lại cho anh!”

Ross nói xong thì liền cúp máy sau đó gọi cho một số khác: “Tôi là tướng Ross, mật mã truy vấn EN6099, lập tức tăng gấp ba lần lực lượng bảo vệ mấy cái xác ấy, canh gác nghiêm ngặt. Nếu có ai có hành động khả nghi nào thì đều bị xem là kẻ thù quốc gia, bắn chết tại chỗ! Rõ chưa?”

“… Đã rõ, thưa tướng quân.” Người ở đầu dây bên kia có vẻ đã bị mệnh lệnh nghiêm khắc này dọa cho giật bắn mình nên do dự một lát mới trả lời.

“Đến thẳng căn cứ, ngay lập tức!” Sau khi nghe được câu trả lời, Ross ngẩng lên ra lệnh cho tài xế. Đáng lẽ ông ta định đi thăm con gái của mình trước nhưng giờ không quan tâm nữa. Nói xong ông ta dường như vẫn chưa hả giận, liền bẻ cái điện thoại di động làm đôi rồi ném ra ngoài cửa sổ.

Còn người vừa nhận điện thoại của Ross giờ cũng cúp máy, ngẩng đầu lên nói: “Cục trưởng, đã lấy được mật mã truy vấn.” Người ấy chính là Coulson.

Sau khi xe riêng của Ross phóng như bay đến căn cứ thì ông ta vội vã chạy ra ngoài đến trước mặt người đón ông ta là Talbot rồi hùng hùng hổ hổ hỏi ngay: “Mấy cái xác đó đâu? Lính gác đầy đủ cả chưa?”

Talbot lại tỏ vẻ ngơ ngác: “Thưa tướng quân, mấy cái xác không phải đều giao cho SHIELD cả rồi sao?”

“Cái gì?” Ross không tin được mà hỏi lại sau đó ông ta lớn tiếng chất vấn: “Ai bảo anh làm thế?”

Talbot lại càng ngơ ngác: “Tướng quân, chính ông đã ra lệnh đó mà.”

Talbot hiện giờ vẫn không hiểu rốt cuộc tướng quân Ross này đang có ý gì nữa. Lúc đầu ông hạ lệnh tuyệt đối không được giao mấy cái xác cho SHIELD, bất đắc dĩ lắm thì chỉ giao ra hai cái xác tệ nhất thôi. Nhất định phải kiên trì đến lúc ông đến, thế mà chỉ một lúc sau ông lại hạ lệnh đưa hết mấy cái xác cho SHIELD.

Thôi được, hai mệnh lệnh này tuy trước sau mâu thuẫn hơn nữa mệnh lệnh vừa ban ra thì đặc vụ Hill của SHIELD đã lập tức lái một chiếc máy bay Quinjet bay đến lấy mấy cái xác đi một cách nhanh chóng nhưng Talbot cũng không nghĩ nhiều, ông ta còn tưởng tướng Ross đã không chịu nổi nữa phải nhượng bộ SHIELD rồi.

Nhưng giờ tướng Ross đột nhiên lại quay về, hỏi mấy cái xác sao lại giao cho SHIELD. Chuyện này rốt cuộc là sao?

Nhưng Talbot dù sao cũng là một người làm đến chức tướng quân, ông ta chỉ cần suy nghĩ một chút là biết có điều bất thường. Sau khi loại trừ khả năng tướng Ross đột nhiên bị đa nhân cách thì chỉ còn lại một lí do: “Thưa tướng quân, không lẽ có kẻ đã ngụy tạo mệnh lệnh của ông sao?”

“Lúc nãy ai đã truyền lệnh của tôi cho anh?” Ross cũng không phải kẻ ngốc, vừa nghĩ là biết ngay chỉ có khả năng này.

“Là… là tôi.” Một viên trung úy đứng bên cạnh Talbot lo lắng nói. Anh ta đã cảm nhận được có điều không đúng rồi thế nên vội vàng giải thích: “Nhưng đó đích thực là giọng của tướng quân, mật mã truy vấn cũng đã thông qua, bên này còn có ghi âm lại.”

“Đưa cậu ta đến phòng cách li chờ xử lí sau!” Ross không quan tâm lời giải thích của viên trung úy. Ông ta cũng biết trung úy này chẳng phải là gián điệp của SHIELD cũng không phải cố tình giả truyền mệnh lệnh của ông ta nhưng đã để xảy ra chuyện thì phải có người chịu trách nhiệm.

Thật ra, ngay từ lúc Nick Fury gọi điện cho Ross thì đã dùng động tác tay ra lệnh cho Coulson và Hill rồi. Mệnh lệnh đối với Hill rất đơn giản, đó là lập tức lên máy bay chiến đấu Quinjet đến căn cứ đặc biệt chuẩn bị nhận xác. Còn mệnh lệnh dành cho Coulson chính là lập tức truy ra tín hiệu điện thoại của Ross.

Sau khi truy xong, Coulson lập tức tiếp quản hoàn toàn điện thoại của Ross, không những ngăn được Ross gọi đến căn cứ mà còn lấy được mật mã truy vấn của ông ta sau đó giả giọng ông ta để ra mệnh lệnh.

Nick Fury không phải là người thích chia sẻ, ông trước nay chỉ thích ăn một mình.

Sau khi viên trung úy bị đưa đi, Ross giờ đã giận đến mức không thể kiềm chế được nữa, ông ta ngửa cổ lên trời hét vang: “Nick Fury, chúng ta chưa xong đâu.”

“Tướng quân, tôi có tin muốn báo.” Lúc này thư ký của Ross sau khi nghe một cuộc điện thoại liền bước đến.

“Nói!” Ross vẫn đang trong trạng thái tức giận nên hét to.

Người thư ký cẩn trọng nói: “Chúng tôi phát hiện thấy có phản ứng tia gamma đặc biệt, có thể chính là anh ta.”

Vừa nghe xong câu này thì Ross lập tức không quan tâm gì nữa. Sau khi dặn dò Talbot sau này không được tin SHIELD nữa thì lập tức rời khỏi cái nơi không còn giá trị gì với ông ta nữa.

Mà trong lúc này, trong tòa nhà của một trung tâm nghiên cứu ở New York, một cô gái lễ tân đang cúi đầu sắp xếp tài liệu của mình thì đột nhiên cảm thấy có người bước đến trước quầy lễ tân nên cô bèn lập tức nở nụ cười chuyên nghiệp rồi ngẩng đầu lên.

Nhưng khi cô nhìn rõ được người bước đến ấy rồi thì nụ cười trên môi lại mang một chút khiêm nhường: “Thưa anh Wesker, mời anh đi theo tôi, ông Whitehall chờ anh đã lâu lắm rồi.”