Thực Hoan Giả Yêu

Chương 104-1: Thận trọng từng bước 1




Editor: Hepc

Tầng cao nhất Quý thị, người đàn ông ngồi trước bàn làm việc, khuôn mặt lạnh lùng. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu sáng màu vàng lên trên thảm, phác hoạ hình bóng cao to.

Cạch——

Thư ký nhẹ nhàng đẩy cửa ra, dẫn Sở Kiều vào, sau đó rời đi.

Tổng thể văn phòng rất lạnh, màu đen trắng xen kẽ, điệu thấp trầm ổn.

"Ngồi đi."

Quý Tư Phạm nhàn nhạt lên tiếng, khuôn mặt tuấn tú nhìn không ra vui buồn gì, bình tĩnh lạ thường.

Nhìn sơ qua phòng làm việc của anh ta, Sở Kiều mở cái ghế ra ngồi xuống. Lần đầu tiên cô tới nơi này.

Phân phó thư ký đưa cà phê tới, sắc mặt Quý Tư Phạm vẫn luôn rất bình tĩnh, thậm chí nhìn không ra nửa điểm gợn sóng. Anh ta nhếch môi, ngón tay khẽ chọc tại mặt bàn, hỏi: "Đến tìm anh có việc sao?"

"Đúng vậy." Sở Kiều nhấp một hớp cà phê, chỉ cảm thấy hương vị cà phê nơi này của anh ta cũng không tệ lắm, chí ít không phải là nhanh tan.

Cô để ly xuống, nhíu mày nhìn về người đàn ông phía đối diện, giọng trầm tĩnh: "Quý Tư Phạm, giúp tôi một chuyện."

Giúp?

Quý Tư Phạm nhẹ nhíu mày, đôi mắt thâm thúy hơi giật, nói: "Em nói xem?"

Đã quyết định tới gặp anh ta, Sở Kiều liền đi thẳng vào vấn đề. Cô đưa tư liệu cho anh ta, giọng điệu ung dung: "Để Sở Nhạc Viện tin tưởng, Quý thị cũng phải thu mua Isa."

Cầm lấy tư liệu cô đưa tới nhìn một chút, Quý Tư Phạm nhíu mày, đôi mắt híp lại nói: "Lý do?"

"Không có lý do gì." Nửa người trên Sở Kiều lùi ra sau ghế, trầm giọng nói: "Anh không cần hỏi tôi vì cái gì phải làm như vậy? Điều anh cần phải làm là để Sở Nhạc Viện tin tưởng Isa, đồng thời để cho cô ta cạnh tranh với tôi!"

"Cái gì em cũng không nói cho anh, liền có thể xác định anh sẽ giúp em?" Quý Tư Phạm khép bìa tư liệu lại, một tay nâng hàm dưới, khí định thần nhàn.

Vẻ mặt Sở Kiều cũng không hoảng hốt, nói chắc chắn: "Nhất định anh phải giúp tôi."

Sở Kiều lạnh nhạt ngược lại để Quý Tư Phạm không nghĩ tới, không khỏi hỏi lại cô: "Vì cái gì?"

"Đây là anh thiếu tôi!"

Sở Kiều nhìn chằm chằm ánh mắt của anh ta, nói không kiêu ngạo không tự ti, giọng điệu nắm giữ vừa đúng. Tiếng nói của cô rơi xuống, quả nhiên thấy đôi mắt Quý Tư Phạm lóe lên, khuôn mặt tuấn tú căng cứng. 

Cô không muốn lấy cái gì? Nếu như cô muốn, đã sớm làm, cũng sẽ không để tới hôm nay.

Chỉ là chuyện hôm nay cô muốn thành công, nhất định phải thông qua Quý Tư Phạm, nếu không rất khó để Sở Nhạc Viện trong thời gian ngắn nhất tin tưởng, đồng thời biến thành hành động.

"Quý Tư Phạm!"

Sở Kiều cong môi, môi đỏ nhiễm cười, nói: "Anh giúp tôi chuyện này, từ hôm nay hai chúng ta không ai nợ ai!"

"Sở Kiều..." Quý Tư Phạm bỗng nhiên mở miệng, chỉ là lời nói còn chưa nói ra, liền bị Sở Kiều cắt ngang, hiển nhiên cũng không muốn nghe.

Cô ngăn anh ta lại, thần sắc ở đáy mắt ngậm lấy mấy phần ý cười, lại giống như ngậm lấy mấy phần châm chọc: "Kỳ thật anh làm cũng không tệ lắm, chí ít không để cho tôi bắt gian tại giường, không để cho tôi tận mắt thấy chuyện buồn nôn như vậy!"

Tạm dừng, trong lòng Sở Kiều nổi lên phập phồng dần dần khôi phục lại bình tĩnh. Cô nhún nhún vai, cười nói: "Tôi không hận anh, cũng không trách móc anh. Mỗi người đều có lựa chọn riêng, đương nhiên anh cũng không ngoại lệ!"

Cô nói ra mỗi một chữ đều rõ ràng rót lọt vào trong tai, Quý Tư Phạm kinh ngạc nhìn qua mặt của cô, đôi mắt thâm thúy dần dần ảm đạm xuống, cho đến không còn một tia sáng.

Lời nên nói Sở Kiều đều đã nói. Cô cũng không xác định Quý Tư Phạm có thể giúp đỡ hay không, nhưng có một tia hi vọng, cô muốn thử một chút. Vì mẹ mình, cô nguyện ý làm ra loại hy sinh này.

Giây lát, Sở Kiều xách ví da đứng lên, cũng không nói gì nữa. Cô quay người liền muốn rời khỏi, lại nghe được người đàn ông phía sau khẽ gọi.

"Kiều Kiều —— "

Bước chân Sở Kiều dừng một chút, bởi vì cái xưng hô này đã lâu, bỗng nhiên ngừng lại tại chỗ.

Người đàn ông đứng lên, đi tới phía cô. Sở Kiều có thể nghe được tiếng bước chân dần đến, nhưng không có ý định xoay người. Cô đứng tại chỗ, cũng không quay đầu lại, thẳng đến khi anh ta vượt qua bờ vai của cô, đi đến trước mặt cô.

Bốn mắt nhìn nhau một khắc này, Sở Kiều chỉ có thể nhìn thấy trước mặt đôi mắt ôn nhu. Trong mắt của anh ẩn chứa ý cười, trong suốt ấm áp, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Buổi chiều năm đó, cũng là gương mặt này, cũng là đôi mắt này.

Trong suốt ấm áp, để cho lần thứ nhất cô mở rộng cửa lòng.

Trốn học bị anh bắt được, cô tự nguyện hành lễ dưới bút vẽ của anh ta.

Cô do dự hỏi: "Anh muốn cùng tôi đi học chung sao?"

Anh ta thu hồi bút vẽ trong tay, nhàn nhạt cười, nói: "Về sau mỗi tiết, em phụ trách giữ chỗ."

Vô cùng lâu về sau, Sở Kiều đều chưa nói với anh ta. Kỳ thật vào thời khắc ấy, cô dùng khí lực rất lớn, mới có thể chịu im miệng không tràn ra nụ cười.

Đáng tiếc, đáng tiếc không phải anh ta.

Sở Kiều nhíu mày, đáy lòng một mảnh thư thái. Bây giờ cô lại quay đầu nhìn lại, đáy lòng chỉ có thở dài một tiếng, sớm đã không còn gì khác.

Hai tay người đàn ông xuôi bên người nắm thật chặt, anh ta từ trong mắt Sở Kiều giống như nhìn thấy cái buổi chiều kia, đáy mắt cô sùng bái, khóe miệng cô cười e lệ trái tim cô rung động.

Cái buổi chiều ấy, phần rung động đó, là thời gian tốt nhất đời này của anh ta.

Ngón tay Quý Tư Phạm nhẹ giơ lên, kìm lòng không được mà đưa tới phía Sở Kiều, nhưng lúc rơi vào đỉnh đầu của cô, bỗng nhiên thu tay lại, năm ngón tay chăm chú nắm cùng một chỗ.

"Em quá gầy:" Đột nhiên Quý Tư Phạm mở miệng, giọng thật thấp, gần như nói một mình: "Anh vẫn là thích dáng dấp ban đầu của em."

Sở Kiều cũng không nghe tiếng anh ta, cô thu lại đáy lòng bất ổn, cũng không muốn truy đến cùng, kéo cửa đi ra ngoài.

"Anh đáp ứng em!"

Người đàn ông phía sau lên tiếng lần nữa, giọng nói đã khôi phục lại sự trầm thấp.

Quý Tư Phạm nhìn sang, ánh mắt rơi vào trên bóng lưng của cô, môi mỏng hơi cong: "Giống như em nói, từ nay về sau, hai chúng ta không ai nợ ai!"

"Được." Sở Kiều cũng không  quay người lại, gật đầu liền rời đi.

Hết chương 104.1