Thực Hoan Giả Yêu

Chương 107-3: Không nên nghe được chân tướng 3




Editor: Hepc

Cồn rượu dâng trào cô nói năng không rõ. Hàn Thu Dương bó tay với cô, trễ như thế cũng không dám để cho một mình cô ở khách sạn, chỉ có thể dẫn cô về nhà.

Dừng xe xong, Hàn Thu Dương đỡ người say rượu trong xe ra ngoài, dẫn cô vào trong nhà.

"Ba!"

Hàn Nhất Nặc còn chưa ngủ, ngồi ở trên sô pha ôm gấu Teddy, thấy người trở về, lập tức đi chân không đã chạy tới: "Dì Kiều Kiều, dì cũng tới thăm Nhất Nặc sao?"

Sở Kiều say khướt, nghe được giọng của cô bé, lắc lắc cúi đầu, cười ngây ngô nói: "Nhất Nặc, sao con ở chỗ này?"

"Ưmh!"

Hàn Nhất Nặc bịt mũi, cong miệng lên, "Dì uống rượu, mùi thật là khó chịu!"

"Thật xin lỗi thật xin lỗi!" Sở Kiều ngồi xổm người xuống, giơ tay lên sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, cười nói: "Dì uống một chút!"

Hàn Nhất Nặc mất hứng, giọng người lớn, nói: "Uống một chút cũng không phải là ngoan ngoãn, dì phải bị phạt!"

"Bị phạt?" Sở Kiều mở trừng hai mắt, hoàn toàn mơ hồ không rõ, "Được, dì nguyện ý bị phạt."

Cô say liên tục, bất đắc dĩ Hàn Thu Dương đỡ hông của cô, trầm giọng nói: "Em uống say rồi, anh dẫn em đi vào phòng khách."

Anh đỡ Sở Kiều lên lầu, Hàn Nhất Nặc mặc đồ ngủ, trong ngực ôm gấu Teddy, rất là vui vẻ đuổi theo.

Ngã xuống giường, Sở Kiều lập tức giãn tứ chi ra, cười cười, "Thật thoải mái."

Người cô không tỉnh táo, Hàn Thu Dương lắc đầu một cái, đưa tay kéo con gái qua, dặn dò: "Nhất Nặc, con xem dì, ba đi xuống lầu lấy nước đi lên."

"Được ạ." Hàn Nhất Nặc khéo léo gật đầu một cái, ngồi ở bên giường nhìn chằm chằm Sở Kiều.

Không lâu lắm, Hàn Thu Dương bưng nước mật ong trở lại, mới vừa đi tới ngoài phòng ngủ liền thấy được con gái đứng ở trước giường, đưa tay cởi giày Sở Kiều xuống, lại kéo chăn qua, cho che ở trên người cô, cái miệng nhỏ nhắn thật thấp nói: "Dì Kiều Kiều, Nhất Nặc không thích dì uống rượu, chỉ là rất ưa thích dì Kiều Kiều! Nhưng dì phải nhớ, nếu như lần sau dì uống say nữa, Nhất Nặc cũng không chơi cùng dì."

Thấy Hàn Thu Dương trở lại, Nhất Nặc làm động tác giơ tay lên chỉ ở trên môi, ra dấu chớ lên tiếng, nhỏ giọng nói: "Ba, dì Kiều Kiều ngủ thiếp đi."

Đặt nước mật ong ở đầu giường, Hàn Thu Dương giơ tay lên ôm con gái lên, vẻ mặt dịu dàng, "Nhất Nặc thật biết nghe lời!"

Giây lát, anh ôm con gái rời đi, cũng nhẹ nhàng đóng cửa phòng.

Trong phòng trẻ màu hồng, Hàn Thu Dương ngồi ở đầu giường, đang đọc truyện cho con gái.

Cô nhóc trong ngực hiển nhiên không có nghe, một đôi mắt đen nhánh chớp chớp, ngửa đầu hỏi người bên cạnh, "Ba à, dì Kiều Kiều rất giống mẹ."

Hàn Thu Dương buông sách trong tay, nhìn chằm chằm cô bé hỏi, "Tại sao nói như vậy?"

Hàn Nhất Nặc mím môi, từ dưới gối rút ra một tấm hình, nhỏ giọng nói: "Mẹ của Nhất Nặc có một đôi mắt to, dì Kiều Kiều cũng có! Cùng một dạng xinh đẹp với mẹ!"

Trái tim Hàn Thu Dương trầm một cái, chỉ cảm thấy đứa bé đã trưởng thành, có thể phân biệt ra được rất nhiều chuyện. Anh cười cười, để con gái nằm xong, hôn ở trên trán cô bé một cái.

Hàn Nhất Nặc cong miệng lên, đột nhiên hỏi anh, "Ba, tại sao dì Kiều Kiều không vui?"

"Làm sao con biết dì không vui?"

"Người lớn các người nếu không vui, mới có thể uống say mà!"

Bất đắc dĩ Hàn Thu Dương cười cười, giơ tay lên chà xát lỗ mũi cô bé, nói: "Con nhóc thối, ngủ nhanh lên một chút."

Hàn Nhất Nặc le lưỡi, đưa tay nắm chặt tay Hàn Thu Dương, rất nhanh liền ngủ.

Hồi lâu, Hàn Thu Dương mới nhẹ nhàng rút tay ra, cho dịch tốt chăn cho con gái, xoay người rời đi.

Hàn Thu Dương từ phòng trẻ ra ngoài, lại nhẹ giọng đẩy cửa phòng khách ra, quét mắt nhìn người ở bên trong. Anh không hề đi vào, chỉ ở cạnh cửa đứng một chút, sau đó liền rời đi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Kiều chua xót xoa đầu, khổ sở ngồi dậy. Cô mở mắt, thấy rõ hoàn cảnh chung quanh, kinh ngạc ngây người, cho đến bên cạnh vang lên một giọng trẻ con non nớt.

"Chào buổi sáng dì Kiều Kiều."

Sở Kiều quay đầu thấy cô bé, kinh ngạc nói: "Nhất Nặc?"

Cô xoa đầu suy nghĩ hồi lâu, mới nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, ngượng ngùng nói: "Chào buổi sáng Nhất Nặc."

Hàn Nhất Nặc nhếch môi cười cười, kéo tay của cô, thúc giục: "Đánh răng rửa mặt nhanh lên một chút, ba còn đang chờ chúng ta ăn điểm tâm."

Rửa mặt xong đi xuống, Sở Kiều nhìn thấy người đàn ông ngồi ở trước bàn, lập tức đỏ mặt, "Làm  phiền toái anh thêm rồi."

"Không đâu."

Sắc mặt Hàn Thu Dương không có thay đổi gì, để tờ báo trong tay xuống, cười nói: "Mau ăn chút đồ, bằng không dạ dày em không chịu nổi."

Hàn Nhất Nặc chủ động kéo ghế ra, kêu Sở Kiều ngồi ở bên người cô bé, "Dì ăn nhanh lên một chút."

Đứa nhỏ này đặc biệt nhiệt tình, Sở Kiều càng thêm cảm thấy khó chịu, tối hôm qua dáng vẻ cô uống say, nhất định sẽ dạy hư cô bé.

Ăn sáng xong, Hàn Thu Dương đứng dậy rời đi trước, giọng châm chước nói, hỏi cô: "Muốn anh tiễn em không?"

"Không cần." Quả nhiên Sở Kiều cự tuyệt, nói: "Tự em có thể mà."

Người đàn ông gật đầu một cái, cũng không có ép buộc, ngồi lên xe rời đi.

Không lâu, Sở Kiều cũng rời nhà họ Hàn, kêu xe về đến nhà, thay quần áo, lại lái xe chạy thẳng tới Sở thị.

Lúc cô đến, tất cả mọi người đã chờ.