Thực Hoan Giả Yêu

Chương 108-3: Người phụ nữ đứng ở trong nhà 3




Editor: Lovenoo1510

Két sắt chưa mở, biểu hiện sai mật mã.

Sở Nhạc Viện thở gấp, nhập xuống một dãy số nữa, nhập vào số ngày sinh nhật của cô ta, vẫn sai như cũ.

Đã lãng phí hai cơ hội, cô ta chỉ còn một cơ hội cuối cùng.

Hít một hơi thật sâu, Sở Nhạc Viện giơ tay lên xoa trán, trái tim xoắn xuýt. Rốt cuộc mật mã là gì?

Hồi lâu, cô ta cắn môi đưa tay ra lần nữa, nhấn vài chữ số, chậm rãi bấm.

Lần này, cô ta nhập, là sinh nhật của Sở Kiều.

Tích tích tích

Màn hình két sắt sáng lên, cửa két sắt xoạch một tiếng tự động mở ra.

Sở Nhạc Viện ngơ ngẩn, trong lòng ê ẩm, không có tư vị gì. Thì ra mật mã két sắt lại là sinh nhật Sở Kiều!

Sau khi cô ta lấy lại được tinh thần, không quan tâm những thứ này nữa, đưa tay vào, cô ta tìm đồ cô ta muốn tìm. Những thứ đồ khác, cô ta không dám lộn xộn, chỉ tìm cái cô ta cần.

Tầng dưới cùng của két sắt, để một cái hộp làm bằng gỗ, Sở Nhạc Viện híp mắt, đưa tay mở hộp ra, thấy bên trong có một lá thư phiếm vàng.

Cô ta cầm lên quét mắt, trên môi lập tức nâng lên nụ cười.

Thật sự là có di thư!

Sở Nhạc Viện trợn to hai mắt, mở lá thư ra, sau khi xem nội dung bên trong từ đầu tới đuôi một lượt, hài lòng bỏ vào bên trong túi da của mình, sau đó động tác nhanh chóng đem két sắt trở lại nguyên dạng.

Sau khi sửa sang đồ xong, Sở Nhạc Viện xác nhận lại lần nữa, xác định không nhìn thấy bất kỳ dấu vết gì, lúc này mới mở cửa đi ra ngoài.

Cô ta xách ví da xuống lầu, thuận miệng nói qua loa đôi câu với người giúp việc, liền lái xe rời đi.

Tin tức Sở Kiều công khai bán cổ phần truyền ra, toàn bộ thành phố lại sôi sục lên lần nữa. Cô huy động nhân lực như vậy, động tác cũng lớn, làm rất nhiều người suy đoán.

Thêm với sự kiện lúc trước xâm phạm quyền của Quyền thị, giá cổ phiếu của Sở thị sau một đêm đã giảm mạnh.

Sáng sớm, tin tức TV, báo tài chính và kinh tế bản sáng sớm, đều tràn đầy báo cáo về Sở thị. Hơn nữa việc hôm nay sắp sửa cử hành buổi đấu giá, có rất nhiều phỏng đoán, tất cả đều phỏng đoán, số cổ phần lớn này cuối cùng sẽ rơi vào tay người nào?

Sở Kiều ngồi trước bàn, trong tay đang khuấy một cái muỗng, hương cháo củ từ thơm nức mũi.

Mới vừa ăn hai ngụm cháo, điện thoại di động trên bàn vang lên. Là một số lạ gọi tới, Sở Kiều do dự một chút, vẫn nghe.

“Alo?”

“Chào cô Sở, tôi là cảnh sát Hồ.”

Sở Kiều ngẩn người, sau khi nhớ ra người này, hỏi: “Ngài có chuyện gì không?”

“Có chút chuyện nhỏ thôi,”  đối phương muốn nói lại thôi, hồi lâu mới khổ sở nói: “Ngài có thể đích thân tới đây một chuyến được không?”

Sau khi tính toán thời gian, khoảng thời gian cách bắt đầu buổi đấu giá còn hai tiếng nữa, ngược lại còn kịp.

Sở Kiều đồng ý, liền cúp điện thoại.

Giây lát, cô thay xong quần áo, lái xe chạy tới đồn cảnh sát.

Cảnh sát Hồ đang đợi cô, nhìn thấy cô, cười nói: “Thật ra thì cũng không phải là chuyện lớn gì, làm phiền ngài đi một chuyến rồi.”

Hắn nói khách khí, Sở Kiều cũng rất lễ phép, “Không sao, có chuyện gì xin ngài cứ nói thẳng.”

Thấy cô dễ nói chuyện, cảnh sát Hồ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nói: “Chuyện là như vậy, mấy ngày trước Quyền thiếu có tới đây, cầm đi bản di thư, hồ sơ nơi này của chúng tôi phải đầy đủ, cho nên có thể đưa bức thư lại cho tôi, để tôi bàn giao rõ ràng!”

“Di thư?”

Sở Kiều nhăn mặt lại, chất vấn: “Di thư gì vậy?”

“Chính là di thư của mẹ cô trước khi tự sát.” Cảnh sát Hồ bĩu môi, nói: “Ngày đó sau khi Quyền thiếu xem xong liền mang đi, tôi….. tôi thấy vẻ mặt đó, nên cũng không dám ngăn!”

Quyền Yến Thác đã xem di thư của mẹ sao? Vậy sao anh ấy không nói cho mình?

Sở Kiều cắn môi, trong lòng có vô số dấu chấm hỏi, “Di thư viết những gì?”

“À?” Cảnh sát Hồ cau mày, lúng túng nói: “Cái này tôi cũng không biết.”

Không lâu sau đó, Sở Kiều từ đồn cảnh sát ra ngoài, cô ngồi trong xe ngẩn người. Trước khi mẹ tự sát có viết di thư sao?

Tới bây giờ Sở Kiều cũng không biết!

Nếu như có di thư, tại sao không ai nói cho cô biết đây? Khẳng định ba đã xem qua di thư, tại sao không nói? Hiện tại Quyền Yến Thác cũng xem qua, anh ấy cũng không nói?

Sở Kiều mím môi, vẻ mặt từ từ yên tĩnh lại. Cô cẩn thận hồi tưởng lại chuyện phát sinh gần đây, cảm giác có chỗ là lạ! Chẳng lẽ ba ẩn nhẫn, Quyền Yến Thác đột nhiên thay đổi, đều có quan hệ với di thư sao?

Trong di thư đến tột cùng viết cái gì?!

Trái tim Sở Kiều níu chặt lại, cô trầm mặt nổ máy, lái xe hướng về phía biệt thự.

Có câu nói, nhận uỷ thác của người nên hết lòng làm việc cho người. Quyền Yến Thác đồng ý giữ bí mật cho Sở Hoành Sanh, vậy khẳng định anh sẽ không nói, hơn nữa còn nghĩ biện pháp giúp đỡ Sở thị bảo toàn.

Mẹ nó hắn thật sự khó khăn!

Tính tình của Sở Kiều bướng bỉnh muốn chết, một chút biện pháp Quyền Yến Thác cũng không có. Mạnh bạo, trước kia còn tạm, anh có thể hạ quyết tâm! Nhưng bây giờ, làm sao anh có thể ra tay độc ác đây?

Đây là chuyện gì! Rõ ràng đang tốt đẹp, tự nhiên lại kéo ra nhiều chuyện lung tung lộn xộn chán muốn chết như vậy, thật là muốn mạng người!

Gần như suốt đêm không ngủ, buổi sáng Quyền Yến Thác uống ly cà phê, sau đó nhận điện thoại của trợ lí, nói buổi đấu giá bên kia đã chuẩn bị thoả đáng, tuyệt đối sẽ không sai lầm.

Mở tivi, tràn đầy tin tức về Sở thị. Quyền Yến Thác bất đắc dĩ thở dài, nghĩ thầm về sau về sau trêu chọc ai cũng không thể trêu chọc vợ, người phụ nữ này rất ngoan độc, tuyệt đối hung ác hơn so với đàn ông!

Leng keng

Chuông cửa nhà vang lên, Quyền Yến Thác hồ nghi đi tới, sau khi nhìn thấy người ngoài cửa, khẽ kinh ngạc.

“Có thể vào không?” Trì Việt đứng ở ngoài cửa, cười hỏi anh.

Trong giây lát nhìn đến anh ta, Quyền Yến Thác đầu tiên là sững sờ, sau đó mới mở cổng, xoay người đi vào.

Trì Việt cũng không để ý thái độ của anh, thẳng bước đi vào, hơn nữa còn đóng cửa lại.

Trên sô pha phòng khách, Trì Việt và Quyền Yến Thác ngồi đối mặt nhau, không khí hờ hững.

“Có chuyện gì sao?”

Quyền Yến Thác nhíu mày quét mắt nhìn đồng hồ, mày kiếm nhíu lại, nói: “Có chuyện thì nói mau, tôi còn có việc phải ra ngoài.” Khoảng cách thời gian tới buổi đấu giá không còn xa, anh muốn đến hiện trường.

Trì Việt nhún vai, gương mặt tuấn mỹ chứa đựng nụ cười: “Chúng ta uống một ly đi, hết ly rượu này về sau coi như thanh toán xong! Tôi cũng không truy cứu việc anh tính toán chuyện tôi nữa!”

Nghe anh ta nói vậy, tròng mắt như Hắc diệu thạch của Quyền Yến Thác giật giật, nói: “Trì Việt, chuyện của Phùng Thiên Chân quả thực tôi làm hơi quá, nhưng nếu như cậu không chịu thức tỉnh, con mẹ nó cậu cũng chưa xong đâu!”

Trì Việt nhếch môi, lấy từ trong túi áo ra một chai rượu đỏ, nói: “Uống rượu.”

Trì Việt tự mình lấy hai ly rượu từ trong phòng bếp ra, rót rượu vào ly, cầm một ly lên, nói: “Uống!”

Dứt lời, anh ta ngửa đầu uống hết.

Quyền Yến Thác cầm ly rượu lên, vừa định uống, lại bị Trì Việt đưa tay ra ngăn cản, nói: “Đợi chút”

Hình như ý thức được động tác của mình có chút bất thường, ánh mắt Trì Việt tự nhiên lảng tránh, “Uống một ngụm hết sạch nhé!”

Đôi mắt thâm thuý của Quyền Yến Thác trầm xuống, đường cong khoé miệng nhếch dần lên. Anh nhìn chằm chằm vào mắt Trì Việt, tinh ý nhìn ra ánh mắt né tránh của Trì Việt, còn có sự khẩn trương ẩn sâu.

Hai bên bàn trà có hoa văn trạm khắc nhô ra, giống như một loại trang sức. Ngón tay Quyền Yến Thác nhẹ nhàng vuốt ve, chất lỏng xinh đẹp trong ly khẽ động, gương mặt tuấn tú từ từ lạnh thấu xương.

“Sao anh không uống?” Trì Việt nhăn mày, thiếu kiên nhẫn hỏi anh.

Giây lát, Quyền Yến Thác ngửa đầu uống sạch ly rượu trong tay, ánh mắt nhìn về anh ta có thâm ý khác.

Mắt thấy anh uống cạn, Trì Việt không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm. Cả người anh ta dựa vào trong ghế sô pha, trầm giọng nói: “Anh, là em gặp Sở Kiều trước! Lúc anh chưa gặp cô ấy, là em thấy cô ấy ở La Mã trước!”

Quyền Yến Thác mím môi, con ngươi u ám mộ mảnh tàn khốc, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó?” Trì Việt cười khẽ, đáy mắt hiện lên vẻ lo lắng, “Sau đó cô ấy bị anh đoạt đi!”

“Trì Việt” 

Quyền Yến Thác tức giận, anh nhấc chân muốn đá qua, lại phát giác tay chân vô lực, váng đầu.

“Váng đầu sao?” Trì Việt hỏi anh, khoé miệng nở nụ cười hài lòng, “Trước anh nói, cho tôi uống rượu mà không phải là xuân dược sao?! Vậy cũng được, hôm nay tôi cũng để cho anh nếm thử chút tư vị này!” 

Fuck!

Trì Việt, con mẹ nó ngươi tìm chết!

“Muốn mắng tôi chứ gì?” Trì Việt đứng dậy đối diện anh, khiêu khích nói: “Chờ anh có hơi sức rồi hãy nói!”

Tạm ngừng, anh ta cúi đầu, đáy mắt toát lên vẻ lạnh lẽo, “Tôi chính là không phục! Nếu tôi không chiếm được Sở Kiều, anh và cô ấy cũng đừng muốn tốt đẹp…….”

Câu nói kế tiếp, Quyền Yến Thác cũng không nghe rõ, trước mắt dần dần mơ hồ, cả người hoàn toàn lâm vào trong bóng tối.

Lái xe trở lại biệt thự, Sở Kiều thấy chiếc xe Hummer màu đen đỗ trong sân, biết anh đang ở nhà.

Dừng xe xong xuống, Sở Kiều đi tới cửa lớn mở khoá bằng vân tay, đẩy cửa đi vào.

Trên nền đất trước cửa, để một đôi giày phụ nữ, cũng không phải là của cô.

Sở Kiều đổi giày ngẩn ra, cô xoay người nhìn bốn phía, trên bàn trà có ly rượu, chai rượu đỏ.

Trong không khí có mùi nước hoa bay lơ lửng, xa lạ.

Bốn phía rất an tĩnh, Sở Kiều mím môi, cô nghe rõ ràng được tiếng đập thình thịch của tim mình, nhiễu loạn hốt hoảng.

Cô nắm ví da trong tay, đi về phía cầu thang đối diện, một bóng dáng đi xuống.

Sở Kiều lập tức dừng bước, chân đứng chết lặng tại chỗ.

Người phụ nữ đối diện, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nam, vừa che kín bắp đùi.

Hạ Yên Nhiên bước đi lộ ra cặp đùi thon dài xinh đẹp, tóc dài đen nhánh vén qua một bên, môi đỏ mọng nâng lên nụ cười nhàn nhạt.

Giờ khắc này, trong đầu Sở Kiều trống rỗng, nhìn chằm chằm người đi tới, tâm tư rõ ràng xoay chuyển, nhưng cổ họng như vị người nhéo, thế nào cũng không nói được lên lời, một chút âm thanh cũng không phát ra được.

Hạ Yên Nhiên ở trước mặt, Sở Kiều không muốn nhìn cũng không được.

Bỗng chốc, Sở Kiều liếc thấy chiếc vòng bạch kim Hạ yên Nhiên đeo trên cổ, trái tim bỗng chìm xuống. Dây chuyền hình viên đạn lúc lắc theo bước chân người nọ, màu trắng sáng lắc lư làm mắt cô đau.

“Đây là đồ gia truyền nhà chúng ta, truyền nam không truyền nữ!”

“Cho em mượn đeo được không?”

“Không cho!”

“Em sinh con trai cho anh, về sau dây chuyền này sẽ là của em.”

Con ngươi Sở Kiều đờ đẫn xoay tròn, lại vẫn nhớ lời nói lần trước mà Quyền Yến Thác đã nói, không sót một chữ.