Thực Hoan Giả Yêu

Chương 53-3: Cuộc sống vợ chồng (3)




Editor: Rùa Lười

“Cắn chết cô!” Quyền Yến Thác đen mặt, đôi mắt thâm trầm bừng lên ngọn lửa tức giận. Thật là mẹ nó mất hứng, có cô gái nào như cô sao? Hận không thể không cùng anh lên giường, chỉ muốn trốn đi thật xa!

Sự đau đớn ở trước ngực, Sở Kiều còn chưa kịp nhìn, cả người đã bị anh kéo đến.

Người đàn ông đột nhiên cúi đầu xuống, hôn lên môi cô. Sở Kiều muốn tránh cũng không thể tránh, bị anh nắm chặt lấy gáy, đối mặt với anh. Môi bị anh cắn đến đau nhức, cô buồn bực nghĩ, người đàn ông này tối nay không phải vừa ăn thịt rồi sao? Sao vẫn cắn cô đau vậy!

“A...”

Sở Kiều nhíu mày, tiếng rên rỉ vẫn ở trong họng, không phát ra được.

Tay và chân của cô đều bị tách ra, không thể động đậy. Nụ hôn trên môi càng lúc càng mạnh, hô hấp cũng trở nên dồn dập, hai tay cô bị anh kéo lên vai anh, dùng sức ôm chặt, đầu lưỡi bị anh dùng lực mút vào, ngọn lửa tình dây dưa.

Âm thanh mập mờ vang lên bên tai, qua đại não tạo thành một loại kích thích. Cơ thể lạnh như băng của Sở Kiều dần nóng lên, cô cảm thấy sắp hít thở không được rồi, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Đợi chút, để em thở đã...”

Người đàn ông buông đôi môi cô ra, khuôn mặt tuấn tú chạm vào chóp mũi cô. Khuôn mặt gần trong gang tấc, chớp mắt lông mi cũng có thể chạm vào nhau, Sở Kiều không nhìn rõ vẻ mặt của anh, cũng không dám nhìn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Có, chỉ là tiếng thở dốc kịch liệt.

Sở Kiều không biết anh như thế nào, nhưng lần này thật sự là cô không cảm thấy đau như lần trước! Khoảnh khắc kết hợp, cảm giác đau đớn, dây thần kinh của cô không cảm nhận được.

Cô tựa vào vai anh, vô lực thừa nhận.

Thân thể quấn quít ướt đẫm mồ hôi, Sở Kiều mở to mắt, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào tia sáng của đèn thủy tinh. Cuối cùng cô cũng biết được, sinh hoạt vợ chồng, thì ra là như thế.

Sau khi làm xong, Sở Kiều gần như mệt lả. Mắt cô không mở ra được, thầm đếm trong lòng, đêm nay đã làm mấy lần vậy?

Cô không còn sức lực đi tắm rửa, ngã xuống giường không muốn động đậy. Mãi cho đến khi người nào đó ôm lấy cô, bế cô đến phòng tắm.

Để cho một người đàn ông tắm rửa, Sở Kiều quả thật là không chấp nhận được. Cô giãy giụa muốn tự mình tắm, kết quả là Quyền Yến Thác trở mặt, suýt chút nữa trừng phạt cô một trận trong nhà tắm.

Sở Kiều tủi thân, cô không có năng lực phản kháng, chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.

Tắm rửa sạch sẽ, Quyền Yến Thác ôm cô quay lại giường, hai người cùng đắp chung một chiếc chăn.

Đầu được đặt trên gối, đôi lông mày nhíu chặt của Sở Kiều mới giãn ra, cô chẳng muốn quan tâm so đo gì nữa, bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Quyền Yến Thác ôm cô từ phía sau, ôm gọn cô vào ngực. Cằm anh đặt trên vai Sở Kiều, rất nhanh cũng ngủ say.

Một đêm ngon giấc.

Sở Kiều không muốn mở mắt, nhưng đồng hồ sinh học nhắc cô nên rời giường rồi.

Nhấc mí mắt lên, nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, cô vội ngồi dậy. Người đàn ông bên cạnh cũng đã dậy rồi, cô vội vàng vén chăn lên, xuống giường đi rửa mặt.

Thay quần áo xong, Sở Kiều đi xuống lầu, trong phòng khách không có ai. Cô nghi ngờ quét mắt một vòng, dường như không có bóng dáng anh.

Cô bĩu môi, đang định gọi điện thoại hỏi thì thấy Quyền Yến Thác chạy bộ về, trên người mặc một bộ đồ thể thao màu trắng.

Khóa cửa kêu “Tinh tinh” hai tiếng, trên cổ anh có vắt một chiếc khăn, vài giọt mồ hôi từ trên tóc mái chảy xuống: “Chào buổi sáng.”

“Buổi sáng tốt lành.” Sở Kiều thấp giọng cười, hỏi anh: “Anh đi chạy bộ buổi sáng sao?”

“Ừ.” Quyền Yến Thác gỡ tai nghe ra, vứt lên ghế sô pha, trực tiếp đi lên lầu tắm rửa: “Thói quen.”

Thói quen của người đàn ông này đúng thật là nhiều.

Sở Kiều không nói nhiều, xuống phòng bếp tìm đồ ăn.

Lát sau, Quyền Yến Thác thay quần áo xong, xuống lầu, đi vào phòng bếp hỏi cô: “Đây là bữa sáng?”

Cầm quả táo lên, Sở Kiều ném cho anh một quả, cười nói: “Ăn đi, tôi rửa sạch rồi.”

Quyền Yến Thác nhìn vào quả táo trong tay, sắc mặt trầm xuống: “Đây tính là cái gì?”

“Bữa sáng đó.”

Khuôn mặt tuấn tú của anh căng cứng, không thể nhịn được nữa: “Sở Kiều, cô mà còn không nấu cơm, có tin là tối nay tôi làm chết cô không!”

Răng rắc ——

Sở Kiều gặm tiếp nửa quả táo, cắn giòn tan trong miệng.

Người nào đó lạnh mặt ném quả táo trong tay vào thùng rác, quay người rời đi. Chiếc Hummer màu đen quay đầu, rất nhanh liền không thấy bóng dáng nữa.

Một lúc lâu sau, Sở Kiều mất hứng cất táo đi, cất sách dạy nấu ăn tối qua vào túi xách, lái xe rời khỏi biệt thự, đi đến phòng làm việc.

Cả buổi sáng, Sở Kiều ngồi nghiêm túc trên ghế, gần như là không nhúc nhích. Cô cúi đầu, nghiêm túc đọc sách.

Tô Lê và Hứa Khả Nhi nhìn nhau, hai người đều cảm thấy kinh ngạc. Từ sau khi tốt nghiệp đại học, hai người chưa từng thấy cô đọc sách chăm chú như vậy.

“Xem cái gì vậy?” Tô Lê không nhịn được, thò tay ra giật lấy quyển sách của cô.

Nhìn thấy nội dung trong sách, Tô Lê lại càng khiếp sợ: “Trơi ạ, cậu muốn nấu cơm?”

“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?” Sở Kiều đoạt lại quyển sách, tiếp tục nghiên cứu quyển sách. Rượu vàng là cái gì? Là rượu màu vàng sao?

Tô Lê giễu cợt, không tin: “Có vấn đề, rất có vấn đề.”

“Hiền thê lương mẫu cái gì chứ?” Sở Kiều vuốt vuốt cánh tay, bất đắc dĩ nói: “Tớ chỉ đang nghĩ xem nên làm thế nào để buổi tối có thể ngủ ngon giấc.”

“Nấu cơm có quan hệ gì với ngủ sao?” Tô Lê mở to đôi mắt, ánh mắt thuần khiết hỏi.

Sở Kiều cắn môi, khó có thể mở miệng.

Ngược lại là Hứa Khả Nhi ở bên cạnh, hình như là nghe ra được manh mối gì đó, gương mặt hơi đỏ lên.

“Kiều Kiều.” Hứa Khả Nhi ngắt lời cô, hỏi thẳng: “Với trình độ của cậu, sách dạy nấu ăn là quá khó. Để tớ dạy cậu làm mấy món ăn đơn giản trước, sau đó cậu học dần dần.”

“Được!” Sở Kiều vứt quyển sách xuống, thở phào nhẹ nhõm. Xem cả một buổi sáng, cô càng lúc càng thấy nấu ăn thật khó, còn khó hơn cả vẽ bản thiết kế trăm lần ấy chứ.

Hứa Khả Nhi tinh thông việc nhà, cầm lấy giấy bút, viết hết các bước xuống. Lại còn liệt kê hết những nguyên liệu nấu ăn ra, mặc dù chỉ là những món ăn đơn giản, nhưng cũng rất coi trọng.

“ Nghe hiểu chưa?” Hứa Khả Nhi hỏi cô, gương mặt mang theo nụ cười.

Hiểu thì hiểu rồi, Sở Kiều gật đầu. Cất tờ giấy đi, một chút tự tin được khôi phục lại. Không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao, cô không tin là cô không làm được, hừ!

Cơm trưa Sở Kiều mời, ba người từ phòng làm việc bước ra, đi vào một nhà hàng Tây gần đó.

Ven đường có một chiếc xe màu đen, tốc độ chạy rất chậm, đi theo sau lưng các cô, mãi cho đến khi các cô vào nhà hàng rồi, chiếc xe mới dừng lại ở bên đường, cũng không thấy có người nào bước xuống.

“Chủ tịch.” Lái xe thấp giọng hỏi: “Chúng ta tiếp tục đợi ạ?”

Người ngồi phía sau không nói gì, hơi nhắm mắt lại, hơn nửa khuôn mặt giấu trong bóng tối, không nhìn rõ lắm.

Đồ ngọt trong nhà hàng không tồi, Sở Kiều sau khi ăn xong bữa chính còn gọi thêm một phần bánh ngọt.

Mùi thơm của bơ thỏa mãn yêu cầu của vị giác, Sở Kiều hít sâu một hơi, mệt mỏi trong người cũng giảm bớt rồi.

Ăn cơm trưa xong, Sở Kiều quẹt thẻ tính tiền, ba người nắm tay nhau, tản bộ về công ti theo con đường cũ.

“Đi thôi.”

Người đàn ông ngồi ở phía sau cất giọng, giọng nói trầm thấp mà mang theo áp lực. Lái xe nhận được mệnh lệnh, khởi động động cơ lái nhanh đi.

Chiếc xe màu đen hình giọt nước chạy qua, Sở Kiều vô tình nhìn thấy, chỉ thấy có một chiếc xe lướt qua bên người các cô, mà cửa sổ hơi hạ xuống, cô không thấy rõ người ngồi bên trong, nhưng lại cảm giác có một đôi mắt như chim ưng lướt qua người cô.

Xe đã đi xa, chẳng có gì khác thường, Sở Kiều thu ánh mắt lại, thì ra là ảo giác của mình.

Trở lại phòng làm việc, ba người mới cơm nước no nên vỗ vỗ bụng. Gần đây công việc khá là thuận lời, tâm tình của mọi người rất tốt. Sở Kiều có phiền não của bản thân cũng không muốn làm phiền mọi người.

Cuộc sống chính là như vậy, được cái này thì mất cái kia. Tuy rằng tên Quyền Yến Thác kia có rất nhiều tật xấu, như Sở Kiều càng nghĩ thì càng hiểu rõ, cô phải học cách sống chung với anh, chỉ cần anh không chạm vào giới hạn của côc, thì cô vẫn có thể sống tốt.

Buổi chiều chuẩn bị kí một hợp đồng, Sở Kiều đi thẳng đến tập đoàn JK. Hợp đồng đã kí lúc trước đến kì hạn rồi, cô đến giao hàng đúng giờ.

Kiểm kê hàng hóa, xác nhận là không sai.

Hạ Yên Nhiên kiểm tra mẫu trang phục cô đưa tới, trái tim đang đập nhanh cũng yên tâm hơn. Thời Nhan là công ty cô chọn để hợp tác, cô đã xem xét kĩ triển vọng phát triển của công ty này, có ý muốn hợp tác lâu dài với Sở Kiều.

“Cô Sở.” Gương mặt Hạ Yên Nhiên mang theo ý cười, giọng điệu ôn hòa: “Đơn đặt hàng lần này, các cô đã hoàn thành rất xuất sắc, còn tốt hơn so với dự đoán của tôi.”

Sở Kiều thầm thở phào một hơi, rắc rối lúc trước cuối cùng cũng không xảy ra sơ suất: “Nên làm vậy.”

Sắp đến năm mới rồi, sự phát triển trong tương lai của tập đoàn JK rất tốt, đối với Thời Nhan mà nói thì đâu chính là một miếng bánh từ trên trời rơi xuống.

Thư kí cung kính dẫn Sở Kiều đi, quay lại thu dọn ly trà.

“Cười gì vậy?” Hạ Yên Nhiên thấy thư kí cúi đầu cười trộm, tâm tình rất tốt hỏi một cậu.

Thư kí để ly thủy tinh vào trong tay, giọng bát quái nói: “Tổng giám đốc hạ, cô Sở vừa nãy, chính là người trước khi đã đào hôn.”

“Cái nào cơ?” Hạ Yên Nhiên nhìn kế hoạch phát triển trên bàn, thuận miệng hỏi.

“Chính là người đã mất tích trong bữa tiệc đính hôn nhà họ Quyền đó!” Thư kí bĩu môi, không cam lòng nói: “Số cô ấy thật tốt, có thể gả cho thái tử nhà họ Quyền. Có được may mắn này, lại còn chạy trốn, cô gái này cũng thật là kì lạ...”

Hạ Yên Nhiên ngẩng đầu lên, ngón tay vo chặt tờ giấy trắng. Sở Kiều? Khó trách cô có cảm giác cái tên này thật quen thuộc, hóa ra là Sở Kiều của nhà họ Sở ở thành Bắc.

Thế giới này, quả thật là rất nhỏ!

Khu phố cao cấp, Bích Thủy Lan Uyển. Quý Tư Phạm gọi điện thoại lần thứ ba, lần này không thấy tiếng chuông vang lên, nhưng lại thấy tiếng chuông cửa.

Anh bước đến, mở của ra, thấy người đứng bên ngoài liền tắt di động đi.

“Ba!”

Tài xế đã đem rương hành lý lên, Quý Uẩn Hàm cười cười bước vào, nói: “Đợi gấp lắm rồi sao?”

“Vâng.” Quý Tư Phạm giúp đỡ, đưa va li vào bên trong, giọng lo lắng: “Ba đi đâu vậy? Sao con gọi điện thoại mãi không có ai nghe?”

“Không có gì.” Quý Uẩn Hàm ngồi trên sô pha, nhìn lướt qua phòng khách của anh, hành lòng nói: “Trang trí không tồi.”

Quý Tư Phạm bưng lý trà đến, đặt trước mặt ba mình: “Ba đáng ra đã xuống may bay từ sớm rồi, sao bây giờ mới đến?”

Nhấp một ngụm trà, Quý Uẩn Hàm mỉm cười, đưa tay ra vỗ vai con trai: “Ba đi dạo thử xem, lâu lắm rồi không quay về.”

Nét mặt của ông bình thường, Quý Tư Phạm không nhìn ra chút sơ hở nào.

“Ngày mai con xin nghỉ một ngày, cùng ba đi dạo.” Quý Tư Phạm rất hiếu thảo, cũng hiểu được tâm ý của ba mình.

Quý Uẩn Hàm theo thói quen vuốt vuốt chiếc đồng hồ trên cổ tay, yên tâm cười: “Không cần, công ty còn có nhiều việc, con không cần phải bận tâm.”

“Chuyện kết hôn chuẩn bị thế nào rồi?” Quý Uẩn Hàm quay đầu nhìn anh, nghiêm túc hói.

“Rất thuận lợi.” Quý Tư Phạm gật đầu, đã tính trước mọi việc: “Hội trường khách sạn là con tự mình sắp xếp, mọi chi tiết khác cũng đều cho chuyên gia sắp xếp. Sở gia bên kia cũng có mẹ Nhạc Viện chuẩn bị rồi, mọi thứ đều chuẩn bị tốt rồi.”

“Ừ.” Quý Uẩn Hàm cong môi cười, đôi mắt khẽ động: “Muốn chuẩn bị tốt, đương nhiên sẽ không xảy ra sai sót.”

“Con biết.” Quý Tư Phạm tâm sáng như gương.

Lâu sau, anh chỉ chỉ vào phòng ngủ, nói: “Ba đi tắm trước đi, thay bộ quần áo khác. Đợi chút nữa Nhạc Viện đến đây, chúng con đưa ba đi ăn cơm.”

“Được!” Quý Uẩn Hàn vui vẻ đứng dậy, cố ý tháo đồng hồ ra, đặt trên bàn trà, sau đó mới đi đến phòng ngủ.

Thấy ba mình rời đi, đôi mắt bình tĩnh của Quý Tư Phạm giật giật, anh nhìm chằm chằm vào cái đồng hồ đang đặt trên bàn của ba, tâm tình trong mắt cũng dần lặng xuống.

Bước ra từ tập đoàn JK, thời gian vẫn còn sớm. Sở Kiều nhớ tới tối nay muốn nấu cơm cho người nào đó, lập tức lấy tờ giấy mà Hứa Khả Nhi viết cho ra. Cô đi vào siêu thị, dựa vào những thứ trên đó mà mua nguyên liệu.

Lái xe về đến nhà, trong phòng là một màu đen bao trùm, người đàn ông kia còn chưa quay lại.

Sở Kiều cẩm theo cái túi, nhấc chân đóng cửa xe lại, vào trong nhà. Cô đặt túi đồ vừa mua được lên mặt bàn trong bếp, ngón tay buông ra, thấy được một đường màu đỏ do bị siết chặt.

Lên lầu thay một bộ quần áo, Sở Kiều lại xuống lầu một lần nữa, đi vào phòng bếp nấu cơm tối.

Phòng bếp đơợc thiết kế theo kiểu nửa mở, một nửa bức tường trước mặt thông với phòng ăn. Sở Kiều đứng trước chậu nước, đầu tiên là rửa sạch tay, sau đó bắt đầu nấu cơm.

Hôm nay cô đã nghiên cứu sách hướng dẫn cả một buổi, lại có Hứa Khả Nhi truyền thụ kinh nghiệm, cô rất tự tin. Lấy tờ giấy kia ra, đặt ở một bên, cô bỏ cà chua, ớt xanh, cà rốt, cải trắng vài chậu rồi rửa.

Rửa rau là việc cô làm thuần thục nhất. Ngày xưa hồi còn đi học, ở nhà cô thích nhất là đứng trong bếp, làm trợ thủ giúp đỡ bà ngoại. Bà ngoại thương yêu cô, cũng không để cô đụng chạm vào khói dầu trong bếp, chỉ cho cô rửa rau.

Rửa xong, Sở Kiều để ráo nước rồi đặt vào trong mâm. Cô cầm lấy dao, dựa theo cách mà Hứa Khả Nhi đã dạy, cắt rau củ thành những miếng giống nhau, đặt vào mâm.

Chạng vạng tối lúc bảy giờ, chiếc xe Hummer màu đen tiến vào biệt thự. Quyền Yến Thác dừng xe, nhìn thấy ánh đèn trong phòng thì hơi giật mình. Lát sau, anh mới thích ứng kịp, cầm lấy chìa khóa đi vào.

Bước vào cửa, anh cởi áo khoác ra, thay dép đi trong nhà. Nhà ăn thông với bếp, anh đứng từ xa nhìn thấy người đang luống cuống tay chân trước bếp, đôi mắt như hắc diệu thạch dâng lên sự vui vẻ.

Nhìn dáng điệu cô nấu cơm, tối nay sẽ có đồ ăn sao?

Sở Kiều nhìn chằm chằm vào cà chua trên bàn, còn có trứng gà, xoắn xuýt nghĩ. Rốt cuộc là nên xào cà chua trước hay tráng trứng trước?

“Đang nấu cơm?”

Sau lưng truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông, Sở Kiều lại càng sợ, lúng túng cười nói: “Sao anh về sớm vậy?”

“Không còn sớm nữa rồi.” Quyền Yến Thác ném thiệp mời đi, tò mò nhìn qua phía cô.

Anh đứng ở phía sau, Sở Kiều lại càng căng thẳng, liên tục đuổi anh: “Anh lên lầu thay quần áo đi, sắp được ăn cơm rồi.”

Quyền Yến Thác cong môi cười, rất nế mặt ừ một tiếng rồi đi lên trên lầu.

Nhìn thấy anh đi rồi, Sở Kiều mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Cô bưng bát trứng gà lên, đổ trứng vào trong nồi trước.

Nhưng mà trứng sốt cà chua cần gia vị gì đó cơ mà?

Sở Kiều quay người cầm điện thoại lên, gọi Hứa Khả Nhi. Khóe mắt thấy tấm thiệp mời màu hồng trên bàn, cô cúi đầu nhìn, động tác trên tay dừng lại.

Mở thiệp mời màu đỏ ra, ánh mắt Sở Kiều ngơ ngác, lúc lâu sau cũn không nhúc nhích.

Quyền Yến Thác thay quần áo xong đi xuống, đến giữa cầu thang đã ngửi thấy một mùi khét, hô lên: “Mùi gì vậy?”

“Đồ ăn của tôi!”

Sở Kiều lấy lại tinh thần, vứt thiệp mời xuống, quay người chạy đến trước cái nồi. Cô mở nắp ra, trứng gà màu vàng óng ánh đã cháy sạch, chuyển thành màu đen sì gay mũi khó ngửi.

Cô luống cuống tay chân cầm lấy cái xẻng, lại không nghĩ đến trong lúc bối rối cái tay đụng phải nắp nồi.

“A ——” Sở Kiều hét thảm một tiếng, che lấy mu bàn tay, sắc mặt cô trắng bệch.

Quyền Yến Thác nhanh tay nhanh mắt chạy tới, tắt lửa đi, kéo Sở Kiều qua một bên.