Thực Hoan Giả Yêu

Chương 75: Người ta thiên trường địa cửu




Editor: Hepc

Xoẹt xẹt ——

Lời của cô còn chưa hết, quần ngủ trên người cô đã bị người đàn ông xé rách ra.

Sở Kiều không kinh không giận, ánh mắt mênh mông nhìn anh, không khỏi châm chọc nói: "Thế nào, anh nghĩ muốn chơi trò cưỡng gian?"

Nghe vậy, gương mặt tuấn tú của Quyền Yến Thác hoàn toàn tối lại, ngực kịch liệt phập phồng, cặp mắt kia giống như Hắc Diệu Thạch, tỏ ra lo lắng tàn nhẫn.

"Làm sao lại bất động?"

Sở Kiều ngẩng đầu lên, con mắt như đáy hồ trong suốt, không thấy nửa điểm gợn sóng. Cô giơ tay lên cởi nút áo anh ra, cười nói: "Cần tôi phục vụ anh không?!"

"Anh yên tâm, tôi không giãy giụa, khẳng định phối hợp với anh." Sở Kiều đưa tay cởi ra nút áo sơ mi của Quyền Yến Thác, thế nhưng ngón tay không run sợ, vẻ mặt cũng bình tĩnh không lay động.

Trái tim Quyền Yến Thác bỗng nhiên thắt chặt, thật giống như có thứ gì đó đang nắm trái tim của anh. Buông lỏng cổ tay cô, anh đè tay cô để ở trước ngực, nói: "Em làm sao vậy?"

"Tôi rất khỏe!" Sở Kiều theo dõi ánh mắt của anh, từ trong lòng bàn tay anh rút tay về, ngược lại đầu ngón tay rơi vào bên trái bả vai anh.

Hai bên huyệt thái dương của Quyền Yến Thác nhảy thình thịch, anh mím môi, buồn bực nói: "Tối hôm qua em đi đâu? Tại sao cả đêm không trở về nhà?"

Trên mặt anh có thương tích, xương gò má rõ ràng sưng đỏ, vừa nhìn đã biết có đánh nhau một trận với người ta. Trái tim Sở Kiều khẽ dao động, muốn giơ tay lên đặt trên mặt của anh, ngược lại rơi vào đầu vai anh.

"Đi uống rượu với bạn." Tay cô xoay lòng vòng trên đầu vai của anh, sau đó dời đi.

"Bạn gì?"

"Bạn tốt."

"Em và Trì Việt ở cùng nhau sao?" Đôi tay Quyền Yến Thác chống đỡ ở bên người cô, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn mặt của cô, muốn từ trên mặt cô nhìn ra cái gì, nhưng khóe môi cô nhếch lên nụ cười nhạt nhòa, không nhìn ra khác thường nào.

Sở Kiều bỏ anh sang một bên dùng chân kéo cái mền lại, đắp kỹ lưỡng trên người, "Đúng vậy, tôi và Trì Việt ở cùng nhau."

Cô nhẹ nhàng nói, ngược lại làm cho Quyền Yến Thác cảm thấy là anh cố tình gây sự. Rõ ràng là cả đêm cô không về, cùng người đàn ông khác ở cùng nhau, đã thế cô còn lý luận?

"Không nên ở cùng một chỗ với Trì Việt." Đột nhiên Quyền Yến Thác mở miệng, giọng nói hơi khàn khàn, "Về sau cách xa cậu ta một chút." 

Môi Sở Kiều cong lên, mặt lộ ra nụ cười có mấy phần châm chọc, "Tại sao muốn cách xa anh ta một chút? Tôi đã nói rồi, chúng tôi là bạn, là bạn thì không thể gặp mặt uống rượu ăn cơm nói chuyện phiếm sao?"

"Em xem cậu ta là bạn, nhưng cậu ta không có xem em là bạn!" Gương mặt tuấn tú của người đàn ông căng thẳng, cằm lộ ra đường cong lẫm liệt, "Trì Việt là người như vậy em không biết sao? Bên cạnh cậu ta có Phùng Thiên Chân, em đi theo xem náo nhiệt hả?"

Lời này hình như đâm trúng chỗ đau Sở Kiều, cô thu hồi ý cười trên khóe môi, ánh mắt lạnh xuống, "Anh nói đúng rồi, đối với người bên cạnh tôi đều không hiểu rõ."

Đáy mắt cô lóe lên mất mác làm cho người ta bận tâm, khóe mắt Quyền Yến Thác trầm xuống, cảm giác câu nói của cô có hàm ý khác.

"Sở Kiều, em muốn nói cái gì?"

Người đàn ông đột nhiên không còn kiềm chế cô, một tay chống đỡ trên giường ngồi dậy, vẻ mặt u ám xuống.

Anh ngồi dậy, sức nặng trên người Sở Kiều lập tức giảm đi không ít. Đôi tay cô kéo cái mền đắp lên người, hai con ngươi sáng ngời rơi vào gò má của anh, đưa mắt nhìn một lúc lâu, đột nhiên mở miệng.

"Anh yêu tôi không?"

Quyền Yến Thác ngớ ngẩn, theo bản năng quay đầu, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô. Môi anh mím chặc, bởi vì câu hỏi của cô, bắp thịt toàn thân cũng căng thẳng.

Anh không trả lời, trong lòng Sở Kiều không có quá nhiều mất mác.

Cô cười nhún nhún vai, đôi mắt đen láy thoáng tối tăm, "Anh không yêu tôi, tôi cũng không yêu anh. Chúng ta tại sao muốn làm bộ dáng như vợ chồng tình thâm, có ghê tởm hay không?"

Ghê tởm?

Mày kiếm Quyền Yến Thác nhíu chặt, đưa tay nắm được cằm của cô, ngón tay khẽ dùng sức, "Em nói tôi ghê tởm?"

Sở Kiều cười nhạt, không thể cho ý kiến.

Đáy lòng đã tiêu tán lửa giận nhưng lần nữa lại cháy hừng hực. Quyền Yến Thác nhìn chằm chằm người bên cạnh, tức giận nói: "Sở Kiều, con mẹ nó em càng ngày càng có dũng khí rồi, dám nói tôi ghê tởm!"

"Anh muốn nói gì cũng được," Sở Kiều đẩy tay anh ra, kéo cái mền bao lấy thân thể từ trên giường ngồi dậy mang dép đi ra ngoài, "Anh phát giận tùy anh, hiện tại tôi ngủ muốn đi ngủ, nơi này tặng cho anh!"

Quẳng xuống những lời này, cô không quay đầu lại bước ra phòng ngủ, chuyển qua phòng dành cho khách nằm.

Quyền Yến Thác tức giận sôi lên, lại không có biện pháp. Cũng không thể kéo cô trở lại đánh một trận được?

Nhình thấy cửa phòng mở rồi đóng lại, cả người Quyền Yến Thác chán nản ngã phía sau giường lớn, ngực to lớn kịch liệt phập phồng. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm trần nhà, cũng không biết đang suy nghĩ gì, trong đầu hình như có chút trống không.

Nghiêng mặt sang một bên, nháy mắt đụng phải xương gò má sưng đỏ, để cho anh cau mày, đứng dậy đi tới phòng tắm tắm.

Thời gian rất nhanh, Quyền Yến Thác tắm xong ra ngoài, mặc vào quần áo ở nhà sau đi tới phòng cho khách. Anh đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Sở Kiều bọc chăn nằm ở trên giường đã ngủ, ngủ thật vô tri vô giác.

Anh ngồi ở bên giường, đôi mắt giống như Hắc Diệu Thạch rơi vào trên người của cô. Cô nằm nghiêng, tóc dài đen như mực xõa ra, lộ ra vết hôn ở cổ mà anh đã lưu lại.

Môi mỏng Quyền Yến Thác cong lên, tức giận ở đáy lòng từ từ tiêu tán. Ngón tay anh nhẹ nhàng rơi vào trán cô, động tác ở bàn tay rất dịu dàng.

Bỗng nhiên, anh nhớ tới câu nói kia của Trì Việt, "Anh cho rằng Sở Kiều là người ngu, cái gì cũng không biết sao?"

Cô biết những thứ gì sao?

Ngón tay Quyền Yến Thác dừng lại bên má cô, tiếp theo thu lại. Ngực anh cứng lại, lần nữa dâng lên loại cảm giác níu lấy tha thiết.

Cảm giác vừa mới ngủ thế nhưng trời đã hừng sáng.

Thời điểm Sở Kiều mở mắt lần nữa, ngoài cửa sổ đã sáng choang. Cô quấn lấy chăn từ từ ngồi dậy, thoải mái duỗi lưng một cái, tối hôm qua thế nhưng không có mất ngủ, có thể ngủ yên cả đêm.

Xem ra, bản lãnh của cô thật sự tăng vọt!

Đồ ngủ trên người cô ngày hôm qua bị anh xé hư, hiện tại Sở Kiều không mảnh vải che thân, cô chỉ có thể kéo cái mền xuống đất, đi trở về phòng ngủ chính. Đẩy cửa phòng ra, bên trong đã không có người, hơi thở của anh cũng không tồn tại.

Hiển nhiên anh ra khỏi nhà.

Sở Kiều đi tới trước tủ treo quần áo, tìm ra một bộ quần áo, liền đi vào phòng tắm tắm.

Rất nhanh, Sở Kiều đã trang điểm xong, ăn mặc chỉnh tề xuống lầu. Cô xách theo ví da đi ra cửa chính, nhưng không nghĩ trong sân có một người đàn ông đang đứng mặc tây trang màu đen.

"Thiếu phu nhân." Người đàn ông một mực cung kính gật đầu một cái, nói: "Bà Cụ để cho tôi tới đón cô."

Sở Kiều gặp qua anh ta, khi đó là lần đầu tiên cô đến nhà thờ tổ, chính là người đàn ông này.

Cô không có hỏi nhiều, mím môi cười cười coi như là chào hỏi, sau đó ngồi vào trong xe, được anh ta lái xe chở về nhà thờ tổ.

Trong sân nhà thờ tổ, chim hót hoa thơm. Trong sân có không ít bồn hoa được tu bổ chỉnh tề, hình thái khác nhau.

Sở Kiều không hiểu lắm những thứ này, chỉ là nhìn cũng cảm thấy đẹp mắt.

Bà cụ vẫn như cũ đứng ở cửa dưới sân, nhìn thấy cô, lúc này mới xoay người đi trở lại.

Mỗi lần cô đến, bà nội đều đứng ở ngoài cửa chờ, có lẽ chỉ là hành động lơ đãng, lại làm cho Sở Kiều có cảm giác ấm áp và cảm động. Thật ra thì cô là một người rất dễ thỏa mãn, người khác đối với cô tốt một phần thì cô luôn luôn báo đáp lại gấp bội.

"Ngồi."

Quyền lão phu nhân liếc cô một cái, cằm nhẹ giơ lên, nói: "Ăn điểm tâm với bà đi."

"Được ạ." Sở Kiều ngồi ở đối diện bà, bưng chén nhỏ lên múc cháo, sau đó đặt ở trước mặt bà.

Sáng nay có cháo ngũ cốc, đáy lòng Sở Kiều ấm áp một chút, nhếch miệng lên  cười tươi. Cái miệng nhỏ của cô đang ăn cháo, tối hôm qua cô bị đè ép ở trong lòng giờ thì đã xua tan.

Chỉ là sức ăn Sở Kiều không lớn, ăn không vô quá nhiều đồ.

Giây lát, cô buông chén đũa xuống, nhíu mày nhìn về phía bà cụ, "Bà nội, bà tìm con có chuyện gì sao?"

Đặc biệt phái người kêu cô trở về, hơn nữa né tránh Quyền Yến Thác. Sở Kiều không cho là chỉ là vì gọi cô đến húp cháo đơn giản như vậy.

Quyền lão phu nhân đứng dậy ngồi vào trên sô pha, Sở Kiều cũng đi qua, ngồi xuống ở bên cạnh bà.

"Nha đầu, " Bà cụ thích gọi cô như vậy, ánh mắt hòa ái, "Con cảm thấy thằng bé Quyền như thế nào?"

Sở Kiều cụp mắt, âm thanh thật thấp, "Không được tốt lắm."

Anh xác thực không được tốt lắm.

Bà cụ nhẹ nhàng gật đầu, hiểu lời của cô..., " Thằng bé Quyền này tính khí thối tha, giống ba nó! Bọn họ đời cha chú tính cách giống nhau!"

"Phốc......"

Sở Kiều không nhịn được cười phun, không khí khẩn trương lập tức tiêu tán. Bà nội nói chuyện sâu sắc, cô luôn biết điều.

Mắt thấy cô cười, đáy mắt bà cụ không khỏi thoáng qua một đạo tinh quang, nhẹ giơ gậy lên, đẩy lá thư tới trước mặt cô, "Con xem một chút đi."

Đưa tay cầm lá thư lên, Sở Kiều hồ nghi lật xem đồ vật bên trong, nhìn thấy những hình kia, sắc mặt thoáng chốc đại biến, "Những hình này, từ đâu mà bà có?"

"Từ đâu có không quan trọng!" Bà cụ quay đầu, ý bảo dì Lan cất hình.

Sở Kiều cuộn năm ngón tay lên, hai con ngươi sáng ngời tối xuống. Khó trách sáng sớm hôm qua anh ta trở lại cảm xúc mất khống chế như vậy, thì ra là thấy những hình này? Những nhưng mà hình này, đến tột cùng là người nào chụp?

"Bà nội!" Ngón tay Sở Kiều nắm chặt, trực giác muốn giải thích.

Bà cụ giơ tay lên ngăn lại lời của cô..., không hề thấy có chút tức giận, "Ban đầu Bồi Nghi cầm hình của con tới cho bà xem, không chỉ có nó chọn trúng con, mà bà cũng vậy chọn trúng con, cho nên mới khiến thằng bé Quyền đi xem mắt. Nha đầu, nếu ban đầu bà nội chọn con, dĩ nhiên là tin con."

Tạm dừng, đáy mắt bà cụ dâng lên mấy phần ý cười, "Tên tiểu tử Trì Việt thúi kia tính tình bướng bỉnh, trong lòng bà đều biết."

Tin tưởng, giữa người với người quan trọng nhất là tình cảm. Lúc này trái tim Sở Kiều, chỉ có tràn đầy cảm kích.

"Con là đứa bé thông minh," Bà cụ quay đầu, tầm mắt ngừng ở trên mặt Sở Kiều, "Nên xử lý như thế nào, con nhất định biết!"

Bà cụ dừng lại, tuyệt đối không nói thêm nữa chữ nào.

Sở Kiều khẽ cúi thấp đầu, tự nhiên biết trong lời nói bà nội có hàm nghĩa gì. Cô vô tâm cuốn vào trong cái loại tranh chấp này, ai biết cô càng vô tâm, càng dây dưa, thậm chí để cho anh em bọn họ có ngăn cách!

Nghĩ đến vết thương trên mặt Quyền Yến Thác ngày hôm qua, Sở Kiều không tiếng động thở dài, đáy lòng có tư vị phức tạp.

Không lâu lắm, bà cụ phân phó đưa Sở Kiều trở về. Tài xế lái xe đưa cô đến Thì Nhan mới rời khỏi.

Sở Kiều đi thang máy tới lầu mười hai, sắc mặt coi như bình tĩnh. Xảy ra chuyện lần trước, Thì Nhan lại lâm vào hoàn cảnh khó khăn, mất đi đơn đặt hàng của tập đoàn JK, trong công ty lại lâm vào cảnh bồi thường tranh chấp, tất cả quay về lúc khởi điểm.

Công ty chỉ có một người là Tô Lê, chung quanh vắng ngắt. Cô ấy nhìn thấy Sở Kiều, người cũng không có tinh thần gì.

Từ nghịch cảnh (là hoàn cảnh không may) đến thuận cảnh, sau đó lại bị đánh về nghịch cảnh, cho dù ai đều có cảm giác bị đả kích, huống chi là Tô Lê.

"Kiều Kiều," Đôi tay Tô Lê chống cằm, thấy sắc mặt cô không tốt lắm, hỏi "Cô làm sao vậy, thân thể không thoải mái hả?"

"Không có gì." Sở Kiều mở ghế dựa ngồi xuống, qua loa lấy lệ nói: "Tối hôm qua ngủ không ngon."

"Ồ!" Tô Lê đáp lời, đảo tròn mắt, hình như có lời muốn nói.

Trên mặt của cô ấy xưa nay dấu chuyện không được, Sở Kiều nhìn thấu, cười nói: "Có chuyện gì sao?"

"À? Ồ!"

Tô Lê cúi gằm đầu, mắt nhìn chằm chằm nơi khác, nói: "Vụ án của Hứa Khả Nhi gần như xử chỉ có một năm."

Nhanh như vậy?

Mặc dù đã có chuẩn bị trước tâm lý, nhưng lúc này đáy lòng lại cảm thấy khó chịu. Sở Kiều quay đầu, nhìn rèm treo cửa sổ ở phòng, bàn ghế chỉnh tề, còn có trên bàn bày ống đựng bút thủ công, đều là Hứa Khả Nhi tự tay dọn tới dọn lui.

Ban đầu ba người họ ở chung một chỗ vui vui sướng sướng, mỗi ngày đều ước mơ có thể thành công, tại sao sau khi thành công thật tất cả tất cả cũng thay đổi, đã từng hiểu nhau không cần nói giờ lại biến thành ghen tỵ phẫn hận, đã từng thẳng thắn đối đãi giờ lại biến thành tính toán lợi dụng, chuyện cho tới bây giờ, thậm chí ngay cả bạn bè đều không hiểu được!

Hứa Khả Nhi, đây chính là điều cô muốn sao?

Sở Kiều không hiểu.

Nhưng cô giống như Tô Lê, tức giận và tức giận, tóm lại đáy lòng cảm thấy khó chịu.

Sáng sớm từ biệt thự ra ngoài, hơn nửa ngày Quyền Yến Thác cũng không có cười qua. Trên dưới công ty mọi người nhìn ra tổng giám đốc tâm tình không tốt, thức thời né tránh xa xa. Người ngồi ở trong ghế xoay, tâm tư không biết bay tới nơi nào. 

Cho đến khi điện thoại di động trên bàn rung.

Anh không muốn nhận, bất đắc dĩ đối phương kéo dài không ngừng.

Quyền Yến Thác trầm mặt cầm điện thoại di động lên, thấy điện không dừng chốc lát hồ nghi, "Triển Bằng, anh tìm tôi có việc gì sao?"

Điện thoại đầu kia âm thanh lộ ra vội vàng, "A Thác, Yên Nhiên đã xảy ra chuyện."

"Xảy ra chuyện gì?"

Triển Bằng vô lực dựa vào trên chỗ ngồi trước, giọng nói dần nhỏ: "Tối hôm qua dì buộc Yên Nhiên kết hôn cùng tôi, dưới cơn nóng giận cô ấy đã bỏ nhà đi, đến bây giờ cũng không trở về, điện thoại di động cũng tắt máy, chúng tôi không tìm được cô ấy!"

Quyền Yến Thác đang nghe điện thoại di động, đứng dậy cầm chìa khóa xe lên, đi ra ngoài rồi nghe anh ấy nói tiếp.

Đi tới bãi đậu xe, Quyền Yến Thác nổ máy, hướng về phía trong điện thoại di động của phân phó người nói: "Triển Bằng, chúng ta chia nhau tìm, có phát hiện gì kịp thời liên lạc."

"Được." Triển Bằng gật đầu, để điện thoại di động xuống lái xe đi, tiếp tục đi tìm.

Chiếc Hummer màu đen chạy trên đường, Quyền Yến Thác phân phó thủ hạ chính đi tìm người, anh dọc theo chỗ mà khi còn bé thường đi chơi tìm từng cái một, cũng không trông thấy bóng dáng của Hạ Yên Nhiên.

Thật ra thì những chỗ này, Triển Bằng cũng đều biết, anh ấy khẳng định đã đi tìm. Quyền Yến Thác cũng chỉ là tìm thêm một lần, mơ hồ biết cô ta cũng sẽ không tới chỗ này.

Không có ở chỗ này, cô ta còn có thể đi đâu? Kể từ khi ra đại viện ở, lúc đó Hạ Yên Nhiên cùng những bạn học liên lạc không tính là nhiều, bạn bè của cô phạm vi lớn như vậy, còn có thể đi đâu?

Xe dừng ở bên ngoài lối qua đường, một tay Quyền Yến Thác khoác lên trên cửa sổ xe, ánh mắt thâm thúy nhìn đèn đỏ, tâm tư khó phân biệt. Vẻ mặt anh có chút mơ hồ, hình như còn đang suy nghĩ chuyện gì khác.

Phái đi người đi tìm, đã có người phát hiện ra chổ của Hạ Yên Nhiên thì gọi điện thoại cho anh. Quyền yến thác nghe được địa chỉ, vẻ mặt biến đổi, anh rẽ cua, đồng thời cũng gọi điện thoại cho Triển Bằng, thông báo cho anh ấy cùng nhau chạy tới.

Phòng công tác không có chuyện gì, hai người hai mặt nhìn nhau ngẩn người. Sở kiều khiến Tô Lê về nhà trước, chính nàng lưu lại cũng có thể Tĩnh Tâm vẽ tranh bản thảo.

Gần đây trong khoảng thời gian này, chuyện tập đoàn JK bề bộn, lại vội vàng kiếm tiền bồi thường, thật lâu Sở Kiều không có động tới bút, cũng đều cảm thấy có chút lạnh nhạt, sợ linh cảm bị hàng hỗn loạn đánh tan.

Thật may là linh cảm giảng nghĩa khí, lúc này không có bỏ cô. Sở Kiều nắm bút máy trong tay, trên giấy vẽ vài nét bút, vẽ ra đường cong thanh thoát, rất có cảm giác.

Cô cúi đầu, ánh mắt chuyên chú nhìn bản thiết kế, không hề thấy người đàn ông đi tới.

Cộc cộc——

Sở Kiều nghe được tiếng gõ cửa quay đầu lại, thấy vẻ mặt Trì Việt vội vã đi tới, không chút khách khí bắt được cánh tay của cô, nói: "Đi theo em."

"Trì Việt!"

Sở Kiều nhăn mày lại, rút tay về đứng tại chỗ, "Tôi có lời muốn nói với cậu."

"Có lời gì trở về hẳng nói."Trì Việt gắt lời cô, vẻ mặt lẫm liệt, nói: "Em dẫn chị đến một nơi."

Trên mặt cùng khóe miệng của anh ta đều bị thương, Sở Kiều lắc đầu một cái, ngồi xuống tiếp tục vẽ tranh, "Không đi."

Đôi mắt hẹp dài đào hoa của Trì Việt híp một cái, môi mỏng mím thành độ cong sắc bén, "Sở Kiều, chị còn muốn làm ra vẻ tới khi nào?"

Ngón tay nắm bút thật chặt, Sở Kiều mắt nhìn chằm chằm giấy vẽ, trái tim rụt lại một hồi. Là cô đang giả bộ sao?

"Sở Kiều, em không buộc chị, nếu như chị muốn biết đầu đuôi câu chuyện, chị hãy đi cùng em!" Đôi tay Trì Việt cắm ở trong túi, xoay người đi ra ngoài.

Anh ta mở cửa ra bước đi không lớn, trong lòng cũng không có niềm tin tuyệt đối. Nếu như Sở Kiều không có đi theo, vậy anh ta làm tất cả những thứ này cũng trở nên không có chút ý nghĩa nào.

Cho đến khi sau lưng vang lên tiếng bước chân, mày nhíu chặc Trì Việt buông lỏng, động tác bấm thang máy kiên quyết.

Quyền Yến Thác lái xe tới đến đại viện ở cự ly không xa ký túc xá, đây là đã từng là ký túc xá của chánh phủ, ba và chú Hạ trước kia cũng ở nơi đây làm việc.

Khi còn bé, bọn họ và đám con nít này thường xuyên đến nơi này chơi, đợi đến người lớn sau khi tan việc, bọn họ liền từ cửa sau chui vào, bò đến trên mái nhà chơi bài tú-lơ-khơ, trộm hút thuốc, thậm chí cầm sách hạn chế đến chỗ này trộm nhìn.

Chỉ là nhà này đã lâu năm rất xưa, những năm này đã không còn sử dụng, hiện tại bên trong trống không, không có ai.

Quyền Yến Thác ngừng xe ở trên lầu, ngửa đầu nhìn qua, xa xa liền thấy được trên sân thượng, có bóng người. Anh nhìn xem thời gian, xem chừng Triển Bằng cũng sắp đến rồi, liền một bước đi lên. 

Một hơi leo lên lầu sáu, Quyền Yến Thác đẩy cửa sắt trên mái nhà ra, liếc mắt liền thấy Hạ Yên Nhiên tay ôm đầu gối, ngồi ở dưới đất.

"Yên Nhiên!" Anh nhẹ nhàng kêu, chỉ sợ ngoài ý hù cô.

Hạ Yên Nhiên vui mừng quay mặt sang, gặp được anh, cảm giác tựa hồ không thể tin được. Cô ta nghĩ muốn đứng lên, dưới chân mềm nhũn đụng phải vỏ chai rượu để trên đất, thật may là anh vịn mới không bị ngã xuống.

"Em uống rượu?" Quyền Yến Thác đỡ cô ngồi xuống, trầm giọng nói: "Tại sao không trở về nhà? Dì tìm em một đêm, vội muốn chết đi!"

"Không muốn về nhà." Hạ Yên Nhiên cắn môi, bởi vì uống rượu, gương mặt hơi đỏ lên, "Mẹ em buộc em kết hôn với Triển Bằng."

Quyền Yến Thác xoay người lại ngồi xuống đối diện cô ta, đôi môi mỏng mím nhẹ, nói: "Triển Bằng đối với em rất tốt."

"Sau đó thì sao?" Hạ Yên Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm ánh mắt của anh, "Anh ấy rất tốt với em, thì em phải gả cho anh ấy sao?"

Hạ Yên Nhiên cười khẽ một tiếng, hốc mắt dần dần chua xót, nói: "A Thác, em chỉ muốn gả cho anh."

Lời nói này rất lâu giữa bọn họ đều chưa từng xuất hiện, hai mắt Quyền Yến Thác giật giật, nói: "Yên Nhiên, em đừng tùy hứng!"

"Em không có!"

Cô ta lập tức phản bác, khóe mắt từ từ lăn xuống nước mắt, "A Thác, em biết rõ là mẹ em đi tìm chú Quyền, để cho chú buộc anh kết hôn! Em cũng biết rõ, anh vì để cho em có thể thoải mái, cho nên mới gấp gáp kết hôn như vậy!"

Quyền Yến Thác hơi cúi đầu, gương mặt tuấn tú ngũ quan thâm thúy núp ở trong bóng tối, khớp xương ngón tay rõ ràng của anh rơi vào trên đầu gối, từ từ nắm chặt.

Hạ Yên Nhiên cắn môi, mắt rưng rưng nhìn người đàn ông trước mặt, giọng nức nở nói: "Em không muốn vì em mà anh phải hy sinh nhiều như vậy, không yêu người ta mà phải sống chung! A Thác, chỉ cần em và anh tâm ý không có thay đổi, chúng ta luôn có thể đợi đến ngày hôm đó, được hay không?!"

Tim đột nhiên như có một tảng đá lớn đè xuống, Quyền Yến Thác như nhẹn ở cổ họng, đột nhiên không thốt nên lời. Lời nói Hạ Yên Nhiên, từng chữ từng chữ va vào trong đầu của anh, lúc trước mục đích anh kết hôn, đúng như cô nói như vậy sao?

Sau lưng không biết có người đứng khi nào, Quyền Yến Thác nhíu mày nhìn sang, ánh mắt thâm thúy rơi vào trong mắt Sở Kiều một khắc kia đáy lòng của anh lặng lẽ lướt qua cái gì, nhanh đến nổi để cho anh không kịp bắt được.

Hình như đã sớm dự liệu được sẽ có ngày này, chỉ là đang đợi thời cơ thích hợp đến.

Từ phía trên bước đi xuống, Sở Kiều đi rất vững vàng. Trì Việt đi theo phía sau của cô, đôi tay tùy thời chuẩn bị muốn vịn cô, lại chậm chạp không có chút công dụng nào.

Đi xuống lầu, sắc mặt Sở Kiều không nhìn ra biến hóa gì, cô mở cửa xe ngồi vào, nửa chữ không có nói.

Trì Việt nhíu lông mày, mắt thấy nơi xa đèn xe sáng lên, có người nhanh chóng chạy tới nơi này. Nghĩ đến là Triển Bằng, anh ấy mở cửa xe đi lên, Trì Việt nổ máy xe lái xe rời đi.

Trên đường trở về, Trì Việt liếc qua mặt của cô, muốn tìm ra chút gì, lại chỉ có thể thất vọng. Nét mặt của cô quá mức bình tĩnh, hơn nữa ánh mắt đen láy trong suốt kia, không nhìn ra vẻ mặt mà anh ta muốn nghĩ.

"Đưa tôi trở về công ty đi." Thời điểm quẹo cua, Sở Kiều đột nhiên mở miệng, cô nghiêng mặt, nhìn ngoài cửa xe.

Đèn ne-on ven đường sáng lên, từng chiếc xe lướt qua cửa sổ xe. Xuyên thấu qua cửa sổ xe phản quang, thái độ lúc này của Sở Kiều khi ấy cùng với dự đoán của cô không sai biệt lắm.

Không sóng không gió, thậm chí ngay cả lông mày đều không có nhíu một cái.

Người ta thiên trường địa cửu.

Mà cô buồn cười chỉ là đạo cụ, tác thành cho tình thâm của anh.

Xe rất nhanh lái đến dưới lầu của Thì Nhan, Sở Kiều đẩy cửa xe xuống, đi thẳng vào trong.

Kéo cổ tay của cô lại, Trì Việt không giữ được bình tĩnh hỏi cô: "Sao chị không nói chuyện?"

"Cậu muốn tôi nói cái gì?" Sở Kiều hơi liếc mắt, ánh mắt sáng ngời lóe lên. Trì Việt ngớ ngẩn, á khẩu không trả lời được.

Rút tay bị anh ta nắm về, Sở Kiều cười một tiếng thật thấp, đôi mắt đen nhánh sắc bén, "Trì Việt, cậu trăm phương ngàn kế để cho tôi biết, tôi không phải đã làm theo sao? Cậu còn chưa hài lòng sao?"

Giọng nói của cô cũng không phải là hỏi ngược lại, mà là mười phần khẳng định.

Hai mắt Trì Việt sâu sắc, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, ngực anh ta khó chịu, nhưng không biết nói gì.

Thật ra thì nói chuyện cũng tốt, tất cả mọi chuyện một lần kết thúc hết.

Sở Kiều nghiêng người sang, đẩy ra bờ vai của anh ta, xách theo ví da đi vào cao ốc. Cô còn nhớ rõ lúc đi ra, trên bàn để một nửa bản thảo thiết kế, linh cảm vẫn còn quanh quẩn ở trái tim, cô nhất định phải kịp thời hoàn thành.

Nhìn bóng lưng cô đi xa, Trì Việt chán nản thở dài, vẫn là theo sau. Anh ta không hề có ý khác, chỉ muốn đưa cô đi lên.

Lòng hỗn tạp, Sở Kiều đã đi thang máy lên. Trì Việt nhấn nút xuống, sau đó bước vào cũng đi theo lên.

Thang máy "Đinh", dừng ở lầu mười hai. Trì Việt từ trong thang máy đi ra, thang máy bên này đã sớm đi xuống.

Đôi mắt đào hoa hẹp dài tối xuống, cúi đầu đi vào trong, trong lòng có một nỗi tư vị phức tạp.

"A ——"

Đột ngột có tiếng hét chói tai, Trì Việt sợ run lên, nhấc chân chạy vào bên trong, gấp giọng nói: "Sở Kiều!"