Thục Nữ Dễ Cầu

Chương 46: Tỏ tình




Tiết Đình biết chuyện đêm nay không dễ dàng qua đi. Ngày hôm sau, hắn mới về đến phủ liền lập tức đi tìm Vi thị.

Vi thị đóng cửa ở trong phòng khóc thút thít không dứt, Tiết Đình quỳ gối ngoài cửa cả ngày. Mặt trời đã ngả về tây, Tiết Đình vẫn quỳ trước cửa như bàn thạch. Vi thị biết chuyện này không thể thay đổi lại đau lòng nhi tử, chỉ đành phải mở cửa.

"Đa tạ mẫu thân thành toàn!" Tiết Đình hướng Vi thị dập đầu.

Vi thị hai mắt đỏ bừng, thở dài nói: "Con ta, tại sao phải khổ như vậy!" Nói xong, vừa lau nước mắt, vừa nâng hắn dậy.

Ninh Nhi nhìn cũng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười.

Hôm qua từ lúc trở về, nàng thì có nhiều chuyện muốn hỏi Tiết Đình, nhưng hiện giờ e ngại mọi người ở đây, nàng không thể nói cái gì, chỉ có thể đứng ở một bên.

Nhưng Tiết Đình quỳ quá lâu, hai chân đã sớm tê dại, đứng lên không vững. Ninh Nhi nhanh mắt, liền đỡ lấy hắn. Tiết Đình thấy mình sắp ngã, bất chợt được một thân thể mềm mại đỡ lấy, trong nháy mắt, hắn ngửi thấy mùi thơm trên người Ninh Nhi, nhàn nhạt lại ngọt ngào. Trong lòng như nở hoa, hắn tuy hai chân đau nhức đến nhe răng trợn mắt nhưng nhìn bộ dáng khẩn trương của Ninh Nhi không nhịn được bật cười.

"Mau mau đem lang quân dìu vào trong phòng đi." Vi thị phân phó người hầu, nhìn Tiết Đình và Ninh Nhi một chút, trên mặt đã khôi phục bình tĩnh.

Người hầu mang Tiết Đình vào trong phòng, Ninh Nhi đang muốn theo vào, Vi thị nói với nàng: "Ta hôm nay còn chưa lễ Phật, làm phiền cháu thay ta đi thắp hương đi."

Ninh Nhi không tiện từ chối vâng lời, nhìn Tiết Đình một chút rồi đi đến Phật Đường.

Tiết Đình được dìu vào phòng mẫu thân nhưng tâm vẫn ở lại trên người Ninh Nhi, không ngừng nhìn trộm nàng. Thấy Vi thị đi vào một mình, Tiết Đình không khỏi có chút thất vọng.

"Tất cả lui ra." Vi thị nhìn vẻ mặt Tiết Đình, nói với người hầu.

Người hầu đi ra ngoài.

Tiết Đình thấy mẫu thân như vậy, biết nàng có lời muốn nói vội ngồi ngay ngắn lại.

"Chân còn đau không?" Vi thị tự mình rót một chén nước đưa cho Tiết Đình.

Tiết Đình nhận lấy, cười nói: "Không đau."

Vi thị nhìn hắn, thở dài: "Con đã lớn, rất nhiều chuyện không còn nghe lời mẫu thân nữa. Nhưng mẫu thân phản đối không phải là vì con? Con cho rằng con ở ngoài cửa quỳ lâu như vậy, mẫu thân không đau sao?" Nói xong, nước mắt lại dâng lên, bà cúi đầu lau đi.

Tiết Đình vội vàng nói: "Chuyện này là con suy nghĩ không chu toàn, mẫu thân nếu còn giận thì hãy phạt con đi."

Vi thị lắc đầu: "Phạt con? Đến Bệ hạ cũng ra mặt vì con, mẫu thân nào dám nói không được."

Tiết Đình cười khổ, nói: "Mẫu thân, Bệ hạ cũng nói, Tây Vực là đất lập công, chí hướng của con cũng ở đó, mẫu thân để cho con đi đi."

"Hả?" Vi thị ý vị sâu xa, nói: "Hôm qua con ném cho Ninh Nhi gấm cầu, cũng là chí hướng của con sao?"

Tiết Đình nghe vậy ngẩn ra, mặt đỏ lên.

Hắn quan sát vẻ mặt Vi thị, sau một lát gật đầu lấy dũng khí nói, "Đúng ạ, con hết sức ái mộ Ninh Nhi."

Vi thị chăm chú nhìn hắn, bên môi mang theo nụ cười nhạt: "Thật thế, nếu mẫu thân không đồng ý thì sao?"

Mặt Tiết Đình liền biến sắc, vội nói: "Mẫu thân. . . . . ."

"Con hãy nghe ta nói hết." Vi thị nói: " Nguyên Quân, Ninh Nhi xinh đẹp khéo léo, mẫu thân cũng rất thích. Nàng là nữ nhi của cô cô con, song thân mất sớm, phụ thân con gánh vác trách nhiệm dưỡng dục, trong phủ cơm ngon quần áo đẹp nuôi nàng cả đời cũng không sao. Nhưng là, mẫu thân không thể đồng ý nàng làm con dâu. Nguyên Quân, con đã làm quan, chọn một mối hôn nhân tốt có thể đỡ vất vả mấy chục năm, Ninh Nhi một thân một mình làm sao có thể giúp con?"

Vi thị càng nói càng lộ vẻ xúc động, giọng nói mềm xuống: "Con à, con muốn đi Tây Vực, Thiên tử và phụ thân của con cũng có ý đó, mẫu thân không còn lời nào để nói. Nhưng chuyện này, con phải nghe mẫu thân, mẫu thân không cầu gì khác, chỉ muốn tốt cho con thôi."

Tiết Đình nhìn nàng, vẻ mặt trầm ngâm, một chốc, hắn dời ánh mắt đi không nói gì.

***

Trăng 16, hình như so với 15 còn tròn hơn một chút.

Ban đêm, Ninh Nhi một mình ở trong phòng cầm khung thêu thêu hoa, một lúc lại cầm lấy sách lật vài tờ, bứt rứt không yên.

Nàng nhìn cái rương trong góc do dự một hồi lâu, sau cùng đi tới mở ra. Ở dưới cùng, áo khoác cũ của Thiệu Chẩn được gấp chỉnh tề. Ninh Nhi nhìn một hồi lâu, rồi lấy nó ra. Áo khoác đã lâu không mặc, không còn mùi vị của chủ nhân nữa, nhưng Ninh Nhi cầm trong tay lại như có thể cảm nhận hơi thở của người mặc nó trước kia.

Chẩn lang, hôm nay cũng tính là ngày tốt, chúng ta đã lâu chưa cùng nhau ngắm trăng, nàng thầm nhủ trong lòng. Nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, nàng nhớ phụ thân từng nói với nàng, trăng ở rất cao rất cao trên trời, cao đến mức người trong thiên hạ vô luận ở đâu, đều thấy cùng một vầng trăng ấy.

Không biết liệu ánh trăng đang chiếu trên mặt mình lúc này có chiếu tới chỗ Thiệu Chẩn không?

Ninh Nhi đi tới trước cửa sổ ngồi xuống. Ngày trước Thiệu Chẩn từng bởi vì nàng đem những cái túi nhỏ kỳ quái trên áo vá lại mà giận nàng. Ninh Nhi vẫn luôn tò mò những cái túi này có tác dụng gì nhưng Thiệu Chẩn không chịu nói. Nàng cũng từng muốn tháo chỉ ra xem, nhưng kể từ khi xa cách tới nay trong lòng nàng có khúc mắc không dám đụng vào. Hôm nay, nàng lấy dao nhỏ gỡ chỉ ra xem một chút.

"Áo khoác của ai vậy?" Tiếng người bất chợt truyền đến.

Ninh Nhi giật mình, ngẩng đầu lên thì thấy Tiết Đình đang đứng trước cửa sổ.

"Biểu huynh. . . . . ." Ninh Nhi theo bản năng vội quay ra xem thị tỳ có ở trong phòng hay không nhưng mới quay đầu, lại nhớ ra họ vừa mới rời đi.

"Họ đến phòng bếp ngắm trăng rồi." Tiết Đình nói.

Ninh Nhi hiểu được, trừng mắt: "Là biểu huynh an bài chứ gì?"

Tiết Đình cười cười: "Cũng không coi là an bài, chỉ là cho nữ đầu bếp một chút tiền để nàng mua rượu."

Ninh Nhi nhìn hắn, không nói gì.

Nàng biết Tiết Đình sẽ không vô cớ tới đây, nàng cũng có nhiều chuyện muốn hỏi hắn, nhưng vừa nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, nàng đã cảm thấy mặt mơ hồ nóng lên, không dám hỏi.

"Muội sao lại có áo khoác kiểu này?" Tiết Đình cũng không gấp, nhìn chằm chằm áo khoác trên tay Ninh Nhi, "Còn có túi này nữa, thế nào giống như trong đồ vật của kẻ trộm hả?"

"Kẻ trộm?" Ninh Nhi ngẩn ra.

"Đúng vậy a." Tiết Đình nói, chỉ vào một miệng túi Ninh Nhi vừa mới tháo chỉ, "Muội nhìn đi? Túi bí mật, có thể giấu được tiền, đồ vật, kẻ trộm thích dùng nhất loại này đấy."

". . . . . ." Ninh Nhi lúng túng không biết nói gì, nghĩ thầm, không trách được Chẩn lang không chịu nói.

Tiết Đình dò xét mặt nàng, ánh mắt chớp động.

"Của hắn à?" Một chốc, hắn hỏi.

"Hắn" này chỉ ai, hai người đều ngầm hiểu.

Ninh Nhi cắn môi, gật đầu rất nhẹ.

Tiết Đình cảm thấy trong lòng như bị cào, trầm mặc một hồi nói: "Muội còn nhớ hắn như vậy sao?"

Ninh Nhi nhìn hắn, nói thật nhỏ: "Ừ. . . . . . Muội không quên được."

Tiết Đình ngưng mắt nhìn nàng: "Như vậy, ta thì sao?"

Ninh Nhi nghe hắn nói như thế, ngẩn ra.

Tiết Đình cũng không tránh, ánh mắt sáng quắc.

Mặt Ninh Nhi lập tức đỏ lên.

"Cái gì. . . . . . Huynh nói cái gì. . . . . ." Nàng tránh né không dám nhìn vào mắt hắn, nói quanh co.

"Nói điều muội nghe thấy đấy." Tiết Đình cũng cảm thấy trên mặt như bị lửa thiêu, nhưng hắn biết chuyện này cần nhất là phải có dũng khí, kềm chế nói: " Ninh Nhi, muội và ta ở chung luôn hòa thuận vui vẻ. Ta rất thích muội... muội nghĩ sao?"

Tim Ninh Nhi đập mạnh, nàng cực kỳ ngượng ngùng. Nhưng nàng lại không cảm thấy giống như khi Thiệu Chẩn nói với nàng những lời này, cái cảm giác ngọt ngào lại kích động đó.

"Nhưng. . . . . . Nhưng huynh là biểu huynh mà." Nàng nhỏ giọng nói, "Muội vẫn xem huynh là biểu huynh."

Tiết Đình nhìn nàng, cười khổ rồi thở dài một hơi.

"Muội đã nói, muội không muốn cùng một người xa lạ thành thân." Hắn chậm rãi nói, "Ta và muội cũng coi như quen biết, không phải so với người xa lạ tốt hơn nhiều sao? Muội cũng nên hiểu, muội và Thiệu Chẩn không thể nào ở cùng nhau, cuối cùng muội vẫn phải gả đi."

Ninh Nhi đỏ mắt, cắn cắn môi: "Biểu huynh, ta. . . . . . Ta không muốn gả đi."

Tiết Đình cứng lưỡi, cảm thấy tâm khí dâng trào.

"Muội thật muốn như vậy?" Hắn hỏi.

Ninh Nhi không dám nhìn hắn, cúi đầu, gật một cái.

"Cho dù là. . . . . ." Tiết Đình cảm giác cổ họng nghẹn lại, "Cho dù là phụ thân ta hỏi muội, muội cũng sẽ nói như vậy?"

Ninh Nhi run rẩy một chút, lại quật cường gật đầu, âm thanh nhẹ gần như không thể nghe được: "Thật xin lỗi. . . . . ."

Tiết Đình thấy vài giọt nước mắt rơi xuống cái áo khoác cũ, từ từ thấm vào.

Hắn cảm thấy trong lòng có cái gì vặn lại, tức giận, không cam lòng thậm chí là ngượng ngùng. . . . . . Rồi hình như là cái gì cũng không còn.

Tiết Đình a Tiết Đình, trong lòng hắn tự giễu nói, uổng ngươi mỗi ngày tự cho là xuất sắc, còn là một Tả Thiên Ngưu, nhưng ở trong mắt nàng, ngay cả một tên gặc cướp ngươi cũng không sánh bằng. . . . . .

Tiết Đình không ép hỏi nữa, trầm mặc một hồi lâu lại nói: "Ninh Nhi, những lời nói tối nay, ta sẽ không thu lại."

Ánh mắt của hắn thật sâu: "Ta sẽ đợi muội."

Dứt lời, hắn xoay người bước nhanh rời đi.

Ninh Nhi kinh ngạc nhìn bóng lưng của hắn biến mất trong vườn hoa, một lúc sau, phía trước cửa sổ chỉ còn trăng sáng và gió nhẹ.

Tim vẫn còn đập mạnh, gió mềm mại thổi trên mặt, nhưng sao nàng lại cảm thấy lạnh cả người. . . . . .

***

Việc bổ nhiệm Tiết Đình rất nhanh được thông báo xuống. Liên tiếp mấy ngày, trong phủ giết gà mổ trâu, Vi thị vừa cúng bái thần linh vừa cầu Phật, quyên tiền cho đền miếu, vì Tiết Đình cầu phúc cầu bình an.

Kể từ đêm đó, Ninh Nhi vẫn không gặp lại Tiết Đình.

Nghe nói gần đây trong cung rất bận, Tiết Đình mấy hôm liền cũng chưa về nhà. Nhưng Ninh Nhi lại mơ hồ cảm thấy, hắn là vì mình mới như vậy. . . . . .

Cứ như thế vài hôm, Vi thị phàn nàn không dứt, Tiết Đình rốt cuộc bị Tiết Kính mang về.

"Bận rộn thế nào cũng không đến mức bận như vậy chứ." Vi thị oán giận nói, "Con không bao lâu sẽ phải đi xa, ở Trường An còn được mấy ngày đâu mà sao ngay cả nhà cũng không về?"

Tiết Đình ngượng ngùng, nói: "Mẫu thân, sắp lên đường rồi, công việc trong triều rất bận rộn. . . . . ."

"Làm gì có cái lý ấy." Vi thị cau mày, "Nếu đây là ý của Bệ hạ, ngày mai ta phải đi gặp Ngài, liên lụy đến cái mạng này cũng không để cho con đi Tây Vực!"

Tiết Đình nghe vậy vội vàng xin lỗi, khuyên nhủ hồi lâu Vi thị mới thôi làm mặt giận.

Trên bàn bày mỹ thực, người một nhà vui vẻ ngồi trong đường thượng. Ninh Nhi ngồi đối diện Tiết Đình, nàng nhìn hắn, trong lòng không khỏi mất tự nhiên.

Tiết Đình rất ít nhìn nàng, thỉnh thoảng nhìn tới thì miệng cười cười, ánh mắt lại như đêm đó, rất trong sáng.

"Ta hôm trước ở Lại bộ nghe nói, Bùi Hành Kiệm đã nhậm chức An Tây Đô hộ." Sau bữa ăn ngồi uống trà, Tiết Kính nói với Tiết Đình: "Sau này con đến đó, chắc chắn sẽ phải cùng ông ấy giao thiệp nhiều. Người này tài học thâm sâu lại đã ở Tây Vực nhiều năm, con gặp chuyện khó xử nên tìm ông ấy thỉnh giáo."

Tiết Đình nói: "Con xin ghi nhớ."

Đang nói chuyện, một người hầu đi vào, bẩm: "Chủ nhân, bên ngoài phủ có một người cầu kiến, nói là từ Lãng Châu đến, họ Chử."

Mọi người nghe đều cảm thấy quái lạ.

Lãng châu, họ Chử. Mấy chữ này giống như tia chớp xẹt qua, Ninh Nhi lập tức nhớ tới vị phu quân chưa từng gặp, mặt liền biến sắc.

Tiết Kính nhận lấy bái thiếp từ tay người hầu, mở ra xem.

Tiết Đình cũng ngạc nhiên nhìn Ninh Nhi, rồi nhìn về phía phụ thân thấy sắc mặt ông trầm xuống, trong lòng biết đại khái không phải là chuyện tốt: "Phụ thân, đây là. . . . . ."

Tiết Kính không đáp, lại quay sang nhìn Ninh Nhi, một chốc ôn hòa nói: "Ninh Nhi, con về phòng trước đi."

Ninh Nhi trong tay đã toát ra một tầng mồ hôi, kinh hoàng nhìn ông: "Cậu, đó là ai vậy? Thật sự là. . . . . ."

Tiết Kính gật đầu, lại nói: "Yên tâm, cậu sẽ ứng phó."

Vi thị cũng ở một bên khuyên nhủ: "Ninh Nhi con cứ đi xuống đi. Có cậu mợ ở đây, đừng sợ." Dứt lời, bảo thị tỳ tới đỡ nàng đi.

Ninh Nhi trong lòng lo sợ, lại hiểu được nếu thật là người của Chử gia ở Lãng Châu thì cậu tiếp đón là thích hợp nhất. Ở đối diện, Tiết Đình cũng ra dấu bảo nàng an tâm, nàng chỉ có thể đứng dậy, thi lễ, lo lắng trùng trùng rời đi.

Thấy Ninh Nhi đi rồi, Tiết Kính phân phó người hầu mời khách vào.

Một lúc sau, một người từ ngoài cửa đi vào, bước chân đường hoàng, đằng sau có vài người hầu đi theo.

Tiết Đình nhìn xem thấy đó là một thanh niên mặt mũi tuấn tú, vóc dáng thật cao, cử chỉ lịch sự.

Người đó nhìn Tiết Kính thong dong thi lễ: "Cháu rể họ Chử - Chử Đường, bái kiến Tiết công."