Thục Nữ Thời Đại

Chương 93: - Lý Khê Du (2)




Editor: Ddil
Chị nhớ kỹ tôi lý do đại khái là vì ăn cánh gà nướng của tôi, tôi nghĩ tôi thật sự phải dở khóc dở cười, cười là vì lý do này, khóc cũng là vì lý do này, chị có thể nhớ tôi nhiều hơn.
Con người là sinh vật tham lam, mà tôi lại không mong đợi những thứ xa vời, nhưng chỉ đối với chị, tôi lại muốn buông thả cho bản thân hi vọng xa vời thật nhiều.
Sau khi tan ca thì tôi vẫn luôn đứng trước thang máy đợt một chút, vì cơ hội đi chung thang máy với chị.
Tôi biết những việc mình làm đều có chủ ý, giống như một tên trộm mà không ai biết, nói nghiêm trọng hơn là một kẻ rình mò, đánh cắp khoảng thời gian tốt đẹp từ chỗ chị, theo nàng địa phương thâu đến một chút tốt đẹp chính là thời gian, quý giữ trong tim.
Có lẽ chị không biết, mỗi lần chị chào hỏi tôi, nói với tôi mai gặp lại, tôi sẽ rất vui vẻ, dường như say rượu, có chút không rõ ràng mọi thứ.
"Kiều tổng" Ở trước thang máy tôi gặp chị, đây là lần thứ tư đúng chung thang máy với chị sau khi hết giờ làm. Hình như chị đã nhận ra, lúc nhìn thấy tôi đã nói: "Ngày nào em cũng tan ca vào giờ này à?"
"Dạ." Tôi cúi đầu nhìn chằm chằm xuống ngón chân của mình, mong là bản thân đừng cư xử như người điên.
"Thật trùng hợp." Giọng nói của chị rất êm tai.
Thực tế thì không phải trùng hợp, là do tôi đã cố tính chờ đến giờ này, do tôi chơi chiêu tạo ra sự trùng hợp liên tiếp này mà thôi.
Thang máy xuống từng tầng, chị bắt đầu hỏi tôi tình hình công việc, tôi phát hiện ra rằng mình sợ nhìn vào đôi mắt chị, tôi sẽ lúng túng lảng tránh ánh mắt của chị, tôi sợ nhìn vào mắt chị sẽ bị chị nhìn thấu khát vọng trong lòng mình. Tôi đã thấy đôi mắt tôi phản bội lại những suy nghĩ của mình khi nhìn vào trong gương, rõ ràng là muốn giấu cũng không giấu được.
Khi tôi ngẩng lên nhìn chị, tôi thấy chị vẫn đang lắng nghe tôi nói. Tôi biết rằng chị rất nghiêm túc, đối với bất kì ai cũng vậy, kể cả đối với một người mới gặp lần đầu cũng sẽ như thế.
Chị khiến tôi càng thích chị hơn.
Từ khi đi làm thì tôi tránh được một số thời gian ở chung với người nhà, tôi hay tản bộ bên ngoài một chút, có dự tính sẽ rời khỏi căn nhà này, về nhà ngoài bảo mẫu trong nhà chừa lại cơm cho tôi, những người khác có lẽ xem như tôi không hề tồn tại.
Bảo mẫu trong lúc tôi đang ăn cơm ngồi bên bàn đan khăng quàng cổ cho đứa con mới vừa lên tiểu học, dì là người duy nhất trong nhà mà tôi có thể nói chuyện được mấy câu.
Dì nói tôi phải biết cái phúc của mình, người khác có cầu cũng không có được như tôi, tại sao tôi còn không vui.
Tôi đã nghĩ, có phải bởi vì tôi quá tham lam hay không, có được thứ người ta khao khát lại vẫn không biết thỏa mãn.
Chị là khát vọng của tôi, là điều mà tôi không hài lòng với hiện trạng.
Chuyển công việc chính thức chưa được bao nhiêu ngày, cha bất thình lình lại thay đổi ý định muốn tôi về công ty ông, cuối cùng thì ông cũng bỏ chút tâm tư sắp xếp công việc cho tôi, đưa tôi vào biên chế. Đó là một công việc nhàn hạ, tôi biết, tôi có bạn thân làm ở đây, đối với người bình thường thì xem như là nhiều việc, nhưng việc làm cũng ở mức tối thiểu, mà yêu cầu của công ty đối với chức vị này cũng rất thấp.
Lý do khiến cho cha thay đổi ý định là bởi vì người khác coi thường chức vụ của tôi, làm cho cha mất mặt trước bạn bè, chứ chắc chắn ông sẽ chẳng bao giờ mất công suy nghĩ nhiều cho tôi.
Cha đi hỏi tôi, nhưng thực tế thì ông đã ra sớm đưa ra quyết định, lý do hỏi tôi cũng chỉ là trách nhiệm thông báo vậy thôi, còn tôi gật đầu hay lắc đầu cũng không thể thay đổi kết quả của ông.
Tôi mất cả buổi tối để đánh thư từ chức, đánh ra từng chữ, rồi xóa, tôi vẫn còn chần chừ đắn đo.
Ngày hôm sau, tôi đứng ở thang máy đợi chị, mỗi giây mỗi phút trôi qua giống như một sự tra tấn đối với tôi. Khoảnh khắc thấy chị đi ra từ trong góc, trong đầu tôi như có tiếng nói thúc giục: mau, mau đi nói mày yêu chị ấy, mày muốn cho chị ấy biết, nếu không mày cũng sẽ không còn cơ hội để nói ra nữa.
Cho nên, tôi thúc giục bước chân của mình, lần này tôi muốn tán dương bản thân, tôi không hề do dự, tôi nói những gì ở trong lòng, tôi dùng từ thích để bày tỏ, ví từ này uyển chuyển lại vòng vo, chị liền nói cám ơn.
Cám ơn em. Có phải chị thường xuyên nhận được lời tỏ tình từ người khác, cho nên chị đã quen với điều đó. Có phải chị cảm thấy tôi đang giỡn với chị mà không hề để ý chút nào hay không.
Buồn cười nhất là tôi lại không thể nói với chị rằng tôi thật sự thích chị, thật sự muốn thôi miên bản thân tình huống không thể nào xảy ra này.
Tôi nộp thư từ chức cho giám đốc Dương, cô ấy là một người tốt, một cấp trên tốt, và còn là thầy tốt bạn hiền, tôi lại buông thả bản thân khóc lên ở trước mặt cô ấy, tôi cũng không phải yếu đuối gì, chỉ là vào lúc đó tôi thật sự đã có cảm giác vô cùng bất lực.
Nếu tôi có thể tự do giống như cô ấy thì tốt quá. Cô ấy đã nói, muốn tự do là phải trả một cái giá đắt, chứ không phải tự dưng mà có được.
Tạm biệt. Người mà tôi yêu ở trên lầu, tôi đã nói ra suy nghĩ trong lòng, chị không từ chối tôi, vẫn xem tôi là bạn, vậy đã là hào phóng với tôi lắm rồi, một người tốt như chị, có lẽ đối với bất kì ai cũng đều dịu dàng như thế.
Sau đó tôi nghĩ mình sẽ không rung động vì một ai khác, về sau tôi muốn bảo vệ tốt con tim của mình.
Sau khi từ chức được một khoảng thời gian, tôi cứ ngây ngô suy nghĩ về cuộc sống của mình, đến cả chị gái bình thường không mấy thân thiết với tôi cũng để ý thấy mà tới tìm tôi nói chuyện.
Tính tình của tôi và chị gái là hoàn toàn khác nhau, sau khi cha mẹ ly hôn thì chị ấy đi theo cha, mà tôi với chị ấy mặc dù là chị em ruột lại giống như người xa lạ. Hơn nữa tôi luôn cho rằng mình không thuộc về gia đình này, cho nên tôi càng không thể mở lòng giao tiếp với chị ấy.
Chị ấy cũng không có quen nói chuyện với tôi, chị ấy giống như đặt ra điều nghi vấn rồi hỏi tôi, còn tôi lại buông phản kháng mà nói ra suy nghĩ trong lòng.
Có lẽ đây là bước đầu trong việc giao tiếp, chị ấy thử nói ra suy nghĩ của chị ấy, chị ấy nói là tôi đã tự tạo nên tình trạng hiện tại, là tôi từ bỏ quyền quyết định hơn nữa còn cam chịu để người khác thao túng, vậy nên lỗi là ở tôi.
Mới đầu tôi không thể hiểu được ý của chị ấy, về sau khi bình tĩnh lại đã hiểu được ý nghĩa ở trong đó.
Tay chị ấy gượng gạo vuốt ve mái tóc dài của tôi, tôi với chị ấy đó giờ chưa từng thân thiết đến như vậy.
Sau đó, tôi đã vòng qua công ty, nhưng vẫn chỉ ở dưới lầu công ty, ngồi bên cạnh bồn hoa ngẩn ngơ nhìn cửa kính đóng rồi lại mở, người trong đó ra ra vào vào, bước chân dồn dập vội vàng, tôi hâm mộ bọn họ có thứ để theo đuổi.
Tôi cũng nhìn thấy Kiều Hãn Thời bước xuống từ một chiếc xe lạ, chị ngồi ở ghế phụ, nói lên chị đi chung với người khác.
Chị đi vòng qua chỗ ngồi của người lái xe, cửa kính xe cuộn xuống, chị khom lưng đưa tay khiều cổ người nọ hôn tạm biệt cô ấy.
Tôi đã biết từ trước, một người tốt giống như chị chắc chắn sẽ giống như những ngôi sao tỏa sáng lấp lánh trong đêm, chỉ cần có người nhìn thấy ánh sáng của chị, sẽ sinh lòng yêu thích, đưa tay hái chị xuống. Lòng tôi đau như bị người ta xé thành từng mảnh nhỏ.
Tôi tự nói mình từ bỏ đi, tôi học được cách biểu đạt suy nghĩ của mình nhưng tôi lại không thể học cách từ bỏ. Chị vẫn luôn nở rộ trong lồng ngực tôi, cuối cùng tôi vẫn quay về công ty làm lại vị trí ban đầu.
Tôi muốn gần gũi với chị, chị vui vẻ tôi cũng sẽ vui vẻ.
Tôi biết hiện tại chị đã có người yêu, chị từng không thích con gái, nhưng lại vì người kia mà thay đổi tín ngưỡng của bản thân.
Tôi từng không có tín ngưỡng, tôi đã luôn cho rằng chị là tín ngưỡng của tôi, tôi tin tưởng chị, tôn thờ chị, giống như một cô bé thích mơ mộng khi yêu.
Chị hết lòng quan tâm giúp đỡ tôi, ngoài việc chị không thể đáp lại tình yêu của tôi thì chị đối xử với tôi rất tốt. Chị là người hiếm thấy trên đời, thậm chí là thích chị thôi cũng khiến tôi cảm thấy đó là một loại hạnh phúc.
Đầu năm tôi lại một lần nữa quyết định rời khỏi, tôi đi không phải là vì yêu cầu của người khác, mà là tôi nhận ra mình không thể cứ đứng yên tại chỗ nhìn chị mà không làm gì, giống như một hoa đóa hướng dương mọc rễ ngốc nghếch.
Tôi đã yêu một người tốt hơn mình nhiều, từ trên người chị tôi đã nhìn thấy được những thứ mình thiếu sót, tôi không đủ kiên cường, thiếu tư duy hợp lý, tôi tầm thường giống như cỏ dại, chỉ là một sinh mệnh trong hàng ngàn hàng vạn loài thực vật, chị cuối xuống cũng không nhìn thấy tôi, tôi thậm chí còn không nói được mình có điểm gì tốt để chị thích, bởi vì yêu chị mà tôi bắt đầu tự kiểm điểm lại bản thân mình.
Chị và người nọ hạnh phúc không cần nói cũng biết, đến cả giám đốc Dương cũng nói hai người ở bên nhau rất hợp.
"Ngoại trừ việc cả hai đều không biết nấu ăn." Giám đốc Dương nhún vai, "Nhưng mà có sao đâu, Kiều tổng vui vẻ là được rồi."
Nụ cười của tôi đúng là giả tạo, con tim mới là thành thật nhất, ích kỷ mà không cam lòng, nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng tôi mà thôi, tôi đã không thể thay đổi được gì, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, để lại một vết sẹo trong con tim tôi.
Giám đốc Dương vỗ vai tôi, nói một cách nghiêm túc: "Tiểu Khê, em nên đi ra ngoài, đi đến nhiều nơi, quen biết thêm một số người, có lẽ người thích hợp với em vẫn đang đợi em ở phương xa."
Nếu Kiều Hãn Thời là người duy nhất trong cuộc đời tôi nhưng tôi lại bỏ lỡ chị thì sao đây? Đó sẽ là một chuyện đáng buồn đến cỡ nào.
Buồn đến mức khiến cho tôi không thể phản bác lại.
Tôi cảm nhận được sự hạnh phúc khi làm việc, có rất nhiều việc, rất phức tạp, cũng có những việc vô nghĩa, nhưng tôi sẽ làm hết, chỉ cần có thể để thời gian trôi qua là được rồi.
Bọn họ sẽ ở bên nhau bao lâu, một năm, hai năm, ba năm... Có khi là cả đời?
Mà tôi còn phải đợi bao lâu mới có thể quên được tình cảm của mình dành cho chị? Một năm, hai năm... Hoặc cũng là cả đời.
Tôi bắt đầu thử thôi miên chính mình, phải cắt đứt mơ tưởng với chị, ôm theo hối tiếc mất mát rời đi, thời gian sẽ làm thay đổi suy nghĩ, làm cho vết thương của lúc này sẽ từ từ lành lại theo thời gian.
Rốt cuộc có một ngày, tôi lấy hết can đảm có được để thay đổi hiện trạng, tôi không muốn phải tiếp tục ôm nỗi buồn tuyệt vòng này, không cần hi vọng thì cũng sẽ không phải tuyệt vọng, tôi dần sống tốt hơn, trở nên thú vị hơn, mà tất cả những điều này tôi mong có thể để cho chị nhìn thấy.
Có lẽ một ngày nào đó tôi lại xuất hiện một lần nữa ở trước mặt chị, chị sẽ ngạc nhiên khi gặp một Lý Khê Du như vậy.
Tôi phấn khích vì cái suy nghĩ viễn vông này.
Bỏ đi không phải chuyện dễ dàng như vậy, con người có quán tính, chịu ảnh hưởng bởi quán tính, giống như xe lửa chạy trên đường ray, tự cho rằng đi về phía trước chính là tự do, bởi vì vô tri mà hạnh phúc.
Tôi rời thực tại, mong được sự thấu hiểu của gia đình, tôi quyết định ra nước ngoài du học.
Chị gái không đồng ý suy nghĩ của tôi, cho rằng tôi đã quen với một cuộc sống dễ dàng, hoàn cảnh lạ lẫm có nghĩa là thách thức, tôi thiếu nền tảng, đi ra ngoài thì có thể sẽ chịu thiệt. Điều thứ hai cũng xuất phát từ suy xét của chị ấy, ra nước ngoài cũng không phải là thuốc giải chữa bách bệnh, có lòng muốn tốt, ở trong nước cũng có thể học được những thứ giống vậy, hơn nữa ở gần gia đình thì còn có được sự chăm sóc.
Tôi biết chị ấy muốn tốt cho tôi, ở trong mắt chị ấy tôi là đứa em gái nhạy cảm lại lập dị, chị ấy nói tôi đã khóa cửa lại rồi thì bất kì ai cũng không thể vào mà ngay cả bản thân tôi cũng không thể ra, người giống như tôi sao có thể thích ứng được với thế giới bên ngoài.
Tôi muốn rời khỏi Kiều Hãn Thời càng xa càng tốt, cắt đứt toàn bộ đường lui của mình, chỉ chừa lại cho mình đúng một hướng, đó là hướng về phía trước.
Tiếng Anh không rành, tôi đi học, sau khi tốt nghiệp đại học tôi mới ý thức được tiếng Anh của mình hỏng bét cỡ nào, tự cho rằng học sách giáo khoa thôi là được, nhưng thực tế lại không thể hiểu được lời người ta nói, rõ ràng là từ này thì tôi nghe hiểu, nhưng ráp thành tổ hợp thì lại cảm thấy xa lạ.
"Tại sao phải ép buộc bản thân? Người khác là không còn đường lui mới chọn con đường này, thế nhưng em không phải bọn họ." Chị gái nói với tôi.
Tôi cũng là không còn đường lui, kể từ sau khi từ chức tôi đã cũng đã cắt đứt đường lui của mình.
Tôi thường xuyên nhớ tới Kiều Hãn Thời, nhớ gương mặt chị khi cười, nhớ động tác xoay bút của chị, kể cả những hành động theo thói quen, cho dù đã dành nhiều năm ở nước ngoài, ký ức cũng vẫn rõ nét như lúc ban đầu.
Tôi muốn trở thành một người xứng đáng với chị, còn nếu không thể, tôi muốn biến mình trở thành chị.
Trước khi ra nước ngoài, tôi quay lại gặp chị một lần, chị chúc tôi tương lai phát triển, tôi chúc chị hạnh phúc trọn vẹn, tiếc là chị không biết mục đích phấn đấu của tôi, nếu như có thể ở lại bên cạnh chị, tôi nghĩ tôi sẽ thỏa mãn đến muốn chết, sẵn sàng làm một kẻ lười biếng hạnh phúc đến không cần tiền ở bên cạnh chị.
Tất cả thủ tục ra nước ngoài đã làm tốt, gia đình mà tôi sống nhờ có đến tìm tôi, mặc dù cha không thương tôi, nhưng việc có thể dùng tiền để làm thì ông cũng sẽ cố gắng làm tốt nhất cho tôi.
Hôm ấy cha đưa tôi đến sân bay, nói mấy câu công bằng, nếu tôi ở bên ngoài không tốt, thì cũng đừng lì lợm chống chịu, muốn về lúc nào thì về.
Cha không tin tôi làm được, tôi sẽ làm cho ông xem, tôi chống eo kéo va li đi vào cổng soát vé.
Một người nếu không tự ép mình vào đường cùng thì sẽ không biết giới hạn của bản thân ở đâu, cũng như một người con gái không đi về phía trước thì cũng sẽ không biết thì ra mình có thể đi được xa hơn.
Ở nước ngoài, tôi giống như một đứa trẻ sơ sinh, hoàn toàn chẳng biết gì cả, khổ cực không chỗ nương tựa. Thời điểm đó tôi triệt để bỏ đi chỗ dựa phía sau, tự đứng bằng chân của mình.
Tôi học được cách chăm sóc bản thân, học làm bạn với người lạ, ở đây tôi là một trang giấy trắng để mặc bản thân muốn vẽ gì thì vẽ, tôi lấy chị làm hình mẫu để yêu cầu chính mình, tôi làm cho mình không sợ hãi không yếu đuối, dũng cảm, độc lập, quyết đoán...
Tôi muốn cám ơn chị, cám ơn chị để cho tôi yêu chị, cám ơn chị thành toàn tình yêu của riêng tôi, cám ơn chị trở thành tín tưỡng của tôi, để cho tôi không còn sợ hãi.
Tôi không có liên lạc với chị, chỉ đơn phương gửi bưu thiếp cho chị, nhũng gì tôi viết trên giấy đều là kết quả của việc xem xét cẩn thận, thật lòng tôi không mong chị có thể nhìn thấy, mỗi khi tôi gửi đi một lá thư, tôi đều cảm thấy đó là hạnh phúc.
Mùa đông ở đây rất lạnh, lạnh hơn rất nhiều lần so với thành phố nơi mà tôi đã ngẩn ngơ suốt hai mươi mấy năm, những trận tuyết lớn sẽ bao phủ mỗi một tấc đất, bao phủ mọi sắc màu, cho đến khi cả thế giới chỉ còn giữ lại mỗi một màu trắng xóa.
Mùa đông rất dài, những lúc như vậy tôi luôn luôn có nhiều điều muốn nói.
Tôi choàng chiếc khăn quàng cổ nặng nề lên che kín mọi kẽ hở, chỉ chừa lại đôi mắt, sau đó mở cửa chạy mấy cây số với đầu gối đầy tuyết tới bưu điện gửi thư.
Người đưa thư ở đây không phải ngày nào cũng đến lấy thư, lúc ông ấy vui thì một ngày có thể tới mấy lần, thỉnh thoảng xuất hiện giống như di chuyển đến sân chơi, lúc không vui thì sẽ trốn biệt mấy ngày không gặp ai. Mà ở đây cũng chỉ có một người đưa thư duy nhất là ông ấy, có lẽ sau ông ấy thì cũng sẽ không còn vị trí này nữa, bây giờ cũng thiếu người kiên nhẫn viết thư, sự hiện diện của ông ấy chỉ là thói quen của mọi người mà thôi.
Tôi sợ ông ấy sẽ không đến đây nữa, tôi sợ bưu thiếp trong tay không thể gửi đi, cho nên tôi chạy tới bưu điện, đẩy cánh cửa gỗ, đi vào trong căn phòng ấm áp, tuyết ở trên người trong một lúc đã tan thành nước.
Tôi gửi bưu thiếp xong thì chạy về nhà, có một bưu kiện để trước cửa nhà, gần như sắp bị tuyết bao phủ.
Tên người gửi trên đó là Kiều Hãn Thời, đó là chữ viết tay của chị, không ai có thể bắt chước.
Mới đầu còn nghi ngờ nhưng sau đó thì trở nên vui mừng, tôi mặc kệ nhặt khăn quàng cổ dưới đất lên chạy vội vào phòng, vào phòng rồi tôi mới mở ra xem, Kiều Hãn Thời gửi cho tôi là ảnh chụp các hoạt động công ty lúc trước, có vài tấm chụp ngay tôi và chị, bỏ đi mấy người bên cạnh, số ảnh này trông giống như ảnh chụp chung của chúng tôi.
Ngoài ra còn có quà của chị tặng, chị nói mỗi lần đi mua quà cũng sẽ mua dư một món, nhìn thấy thích hợp với tôi cũng sẽ vô thức mua, ngay cả chính chị cũng nghi ngờ mình đã tập thành một thói quen xấu, có lẽ là do mấy năm qua tôi vẫn không ngừng gửi bưu thiếp về nhắc chị về sự tồn tại của tôi, chị nói chị vẫn nhớ tôi, ấn tượng rất sâu sắc.
Khi đó tôi vừa cười vừa khóc, tôi nghĩ tình cảm đã phai nhạt hoặc khác biệt, chỉ là nhiều năm qua bị tuyết lớn bao phủ nên không thể nhìn thấy, nhưng trong thực tế thì con tim cũng vẫn như năm đó.
Sau khi về nước tôi không muốn đi gặp chị, tôi nghĩ hiện giờ chị chắc chị rất hạnh phúc, chỉ thế thôi là đủ rồi, tôi đã không còn là Lý Khê Du trước đây, đã học được cách kiểm soát cảm xúc của mình.
Sau này tôi vào một công ty, bắt đầu từ nhân viên căn bản, vẫn tiếp tục hướng về phía trước, có lẽ còn cách hứa hẹn rất xa, tôi cũng sẽ không từ bỏ.
Sau khi tôi về nước thì người mà tôi gặp trước hết là giám đốc Dương, mấy năm qua cô ấy cũng không thay đổi gì nhiều. năm tháng không hề để lại dấu vết trên người cô ấy. Lúc tôi đi cô ấy như thế nào thì lần này tôi cũng cảm thấy dáng vẻ của cô ấy vẫn như ban đầu.
Tôi vừa nhìn đã nhận ra cô ấy, cô ấy sau khi bị tôi kéo mới chịu tin người đứng trước mặt cô ấy là Lý Khê Du, không phải là trùng tên, là chính là cùng một người.
"Bây giờ tôi tin thả em đi là việc làm chính xác." Cái ôm của cô ấy nhiệt tình lại siết chặt.
"Cám ơn sự giúp đỡ của chị." Tôi nói lời ở trong lòng.
Cô ấy là người thầy đầu tiên của tôi, đối với tôi nghiêm khắc lại yêu cầu cẩn thận tỉ mỉ, tôi đã học được rất nhiều kỹ năng xử sự cá nhân từ chị.
Tôi cố gắng tránh đề cập đến Kiều tổng, tôi vẫn luôn tin rằng chị hiện tại đang hạnh phúc, trước sau vẫn tin tưởng không thắc mắc.
"Em phải tự mình đi hỏi Kiều Hãn Thời xem chị ấy có hạnh phúc hay không?"
Tôi còn muốn hỏi sâu hơn, nhưng giám đốc Dương đã đi về phía giám đốc Nhan.
Thì ra thời gian không chỉ bao dung giám đốc Dương, cũng đặc biệt thiên vị giám đốc Nhan, hai người xinh đẹp hoàn hảo, là một đôi giai nhân khiến người ta hâm mộ, ngoại trừ giới tính, cả hai hưởng thụ hạnh phúc làm cho người ta thật ghen tị, mà vào lúc này cũng chẳng còn ai quan tâm đến giới tính của hai người nữa rồi.
Tôi ngưỡng mộ hai người họ, để có thể tìm được một người yêu mình hiểu mình và làm bạn đời đến già trong biển người mênh mông của cuộc đời này là một chuyện rất khó khăn, có người vẫn đang tìm kiếm, có người không ngừng bỏ lỡ, có người lại bất lực đợi chờ.
Tôi muốn biết chị sống tốt hay không, cũng không nên quá tự đoán, tôi phải tự mình đi hỏi chị, tôi quyết định đến nhà chị tìm chị, dù cho người mở cửa là người yêu của chị, tôi cũng muốn chính miệng hỏi chị một câu: Kiều Hãn Thời, chị có hạnh phúc hay không?
Đó là hiện tại.
HOÀN.
Lúc đọc tới đoạn Khê Du nhắc tới tín ngưỡng thì đột nhiên lại làm mình nhớ tới bài Tín Ngưỡng của Trương Tín Triết, đây là một bài mà mình rất thích và cũng cảm thấy rất hợp với Khê Du. Mong là mọi người cũng sẽ thích ^^
Cuối cùng thì Thục Nữ Thời Đại cũng đã hoàn, cả một chặng đường không ngắn không dài đã luôn có những người thầm lặng ủng hộ mình, cùng mình đi hết chặng đường này. Mặc dù trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, nhưng mình thật sự cũng không muốn kết thúc quá sớm ở đây ^^ Có lẽ một khoảng thời gian ngắn nữa thôi mình cũng sẽ không thể tiếp tục công việc này nữa, dù vậy thì hiện tại hãy vẫn đi cùng mình nhé.
Một chặng đường cũ khép lại chờ một chặng đường mới mở ra, hãy đi cùng nhau cho đến lúc nói lời tạm biệt thật sự!