Thúc Thúc, Biệt Bào (Chú Ơi, Đừng Chạy!)

Chương 14




Nhan Mộc không chút khách khí hướng Nhan Tích đá một phát:”Đi vào!” Nhan Tích rất phối hợp ôi một tiếng ngã đi vào, xem như cho Nhan Mộc đủ mặt mũi.

“Ngươi bảo thuyền nương đi, ngươi biết chèo thuyền sao?” Nhan Mộc không khỏi lo lắng.

“Đương nhiên biết!” Nhan Tích vỗ vỗ ngực, tràn đầy tự tin,”Ngươi cũng không nên quên quê là vùng sông nước, từ nhỏ ta về đều mang theo một đám người đi chèo thuyền, cũng đã xảy ra không ít chuyện lý thú.”

Nhan Mộc mắt sáng rực lên, hiếu kỳ hỏi:”Chuyện gì?”

Nhan Tích giảo hoạt nhìn hắn một cái:”Muốn biết? Hôn nhẹ một cái sẽ nói cho ngươi biết.”

Nhan Mộc trừng mắt liếc hắn một cái, còn lâu mới chủ động hôn hắn để hắn thực hiện được thú tính, một mình tựa ở bên cạnh mui thuyền nhìn sóng nước tràn ngập maù sắc phía bên ngoài.

Nhan Tích trầm thấp lẩm bẩm một câu, thực không được tự nhiên. Sau đó mặt dày mày dạn đi đến cọ vào Nhan Mộc, Nhan Mộc làm bộ đẩy hắn vài cái thì thôi.

“Đến, nếm thử chút quà vặt.” Nhan Tích bỏ ra mấy thứ điểm tâm nhỏ.

“Tại sao có thể có những này?” Nhan Mộc cảm thấy thần kỳ, hắn còn tưởng rằng chính là ngồi thuyền.

“Cái thuyền này thực ra ta đã dự định sẵn rồi, hay là nói chưa đi lần nào, chúng ta là khách hàng đầu tiên, không sai a, cho nên ngay từ đầu liên lạc thì đã bảo chuẩn bị đồ ăn tốt một chút, vốn là nghĩ muốn một người cô đơn.” Nhan Tích vừa nói vừa thở dài, dùng một loại ánh mắt đáng thương nhìn qua Nhan Mộc.

“Tự làm tự chịu, đáng đời!”

“Chỉnh ngươi chút, ta rất không yêu mến ‘Tự, làm, tự, chịu’.” Nhan Tích một chữ dừng lại, chứ cuối cùng càng ngày càng nặng.

“Thèm vào! Đầu ngươi chỉ nghĩ mấy chuyện tình sắc là giỏi!” Nhan Mộc liếc hắn.

“Cái này muốn cảm tạ Mộ Nhan đại nhân bồi dưỡng.” Nhan Tích cười gian tà, lộ ra một ngụm răng trắng.

Nhan Mộc vừa lúc uống trà, nghe được hai chữ thì một ngụm phun ra, nghĩ chính mình viết gì đó bị Nhan Tích xem, gò má nhịn không được nóng lên, Nhan Tích đáng tiếc dường như nhìn những trà kia:”Ai ai lãng phí.”

“Ngươi ngươi xem lúc nào? Xem nhiều hay ít?” Nhan Mộc nói lắp hỏi, khẩn trương cào cào trong lòng bàn tay, phải biết rằng hắn viết gì đó cũng không phải là loại thanh thủy, hơn nữa đã từng oán hận Yến Về ra sách bán chạy nhất, hại hắn không biết bao nhiêu tiền, lại viết ngược một phen, được rồi, hắn thừa nhận loại này là lòng dạ hẹp hòi.

“Nên xem đều xem hết.” Ánh mắt Nhan Tích chạy trên thân Nhan Mộc, câu nói mang hai ý nghĩa.

A…… Nhan Mộc thất vọng, trở về khóa văn cũng không kịp, hơn nữa nhìn đến Nhan Tích giống như sắc lang hận không thể đập hắn bẹp dí

“Ta đi ra ngoài chèo thuyền.” Nhan Tích đứng dậy đi đến đuôi thuyền cầm lấy mái chèo, mặt khác trong họng ngâm nga bài ca mình tự biên,”Mang theo người của ta ơ…… Đi bỏ trốn a……”

“Ngươi hát như ma quỷ múa loạn!” Nhan Mộc bụm lấy lỗ tai, tiếng ca Nhan Tích đưa tới người đi dạo bên cạnh bờ, Nhan Mộc càng thêm quẫn, hoàn toàn co lại ở trong mui thuyền, làm cho người bên ngoài kia không thấy mặt mình.

“Ngươi không thành thật, ta ở đại học thì chính là top 10 ca sĩ trường, lúc ấy đứng ở trên đài ca hát còn có nhiều em gái xinh tươi ” Nhan Tích đắc ý nói.

“Hừ, ngươi khoe khoang với ta?” Nhan Mộc giận tái mặt.

Nhan Tích lập tức nịnh nọt nói:”Ngô, đều là hoa dại ven đường.”

Sông nhỏ kéo dài khắp trấn, đảo mắt chính là mặt hồ khoáng đạt, gió nhẹ xen lẫn mùi cỏ cây thơm ngát đập vào mặt, tươi mát hợp lòng người, Nhan Mộc hít thở thật sâu, trong nội tâm có loại cảm giác rộng mở thư thái.

Bên bờ có một cái cầu nhỏ, lại hướng xa xa đó là ruộng lúa của nông gia, bên cạnh bờ khác thì là cây liễu, Nhan Mộc nhớ lại khi đó cùng Nhan Tích xem quảng bá sách thượng thấy hình ảnh này mới quyết định đến nơi đây du lịch.

Nhan Tích khom người chui vào trong thuyền, thân mật cùng Nhan Mộc ngồi một chỗ, chỉ vào mái hiên treo tốp năm tốp ba đèn ***g, tại trong bóng đêm loáng thoáng nói:”Đây là Sông bất hối.”

Nhan Mộc nhìn về phía hắn chờ hắn giải thích.

“Cầu kia có mấy trăm năm lịch sử, nghe nói hai người cùng nhau xuyên qua cái này hơn trăm mét chính là một con sông dài, không thể quay đầu lại, một đường đi xuống đi, chính là đời đời kiếp kiếp.” Nhan Tích nói xong vô ý thức cầm tay Nhan Mộc.

Nhan Mộc tiếng lòng khẽ nhúc nhích, lúc này điện thoại đột nhiên vang lên âm báo tin nhắn, Nhan Mộc cầm lên xem, là số không có trong danh bạ,”Nhan Tích có ở bên cạnh ngươi không?”

“……” Nhan Mộc không nói gì, cái này a, Nhan Tích đã ở một bên, liếc qua dãy số,”Đây là biên tập chiu trách nhiệm của ta.” Bắt đầu xuất tuyệt chiêu, nhớ rõ trước kia Nhan Tích trốn điện thoại, thần truy biên tập Phù Tử Lê đại nhân sẽ quấy rầy người bên cạnh hắn, không thể không bắt được mình.

“Cắt.” Nhan Mộc đưa di động ném cho Nhan Tích, không biết có phải hay không có chút thông cảm. Nhan Tích buồn cười nhìn biểu tình hắn xen lẫn hâm mộ cùng ghen ghét.

“Chuyện gì? Đi chơi một lát, ngươi không cho người sống yên ổn a.” Nhan Tích trả lời tin nhắn được vài giây, âm điện thoại đã vui sướng vang lên.

Dù sao tiếp nghe không cần phải tiền điện thoại mình, quản ngươi gọi đường dài hay gọi quốc tế, Nhan Mộc cũng rất hào phóng chấp thuận Nhan Tích tiếp nghe. Nhan Tích cầm lấy điện thoại, một câu uy còn không có mở miệng, bên kia đã vội vàng hỏi:”Nhan Tích đại nhân! Tiểu thuyết cải biên phim truyện này ngươi rốt cuộc lo lắng cái kiểu gì vậy?”

“Không lo lắng.” Nhan Tích nhàn nhạt cự tuyệt, loại kiên quyết ván đã đóng thuyền.

“Ngươi ngươi ngươi không thể dùng đầu óc tự hỏi sao……” Phù Tử Lê liều chết nói ra những lời này.

Nhan Tích hừ nhẹ một tiếng, nghe không ra có tâm tình gì, Phù Tử Lê mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Nhan Tích y nguyên bình tĩnh nói:”Chính là dùng đầu óc tự hỏi mới quyết định như thế, ngươi không cần khuyên nữa, nói không……” Nhan Tích lời của chưa xong điện thoại đã bị Nhan Mộc đoạt mất, loăng quăng nói,”Biên tập đại nhân, cho ta đả thông Nhan Tích chút được không?”

Phù Tử Lê lại nghe ra Nhan Mộc có chút ít nghiến răng nghiến lợi, nghĩ lại nghĩ, nếu như Nhan Mộc nói một câu có thể bằng cả trăm câu của mình, liên tục không ngừng nói:”Hảo hảo, ngươi giúp ta khuyên nhủ tên ngốc này, đã làm phiền ngươi.”

Nhan Tích nghi hoặc nhìn Nhan Mộc, người nọ giống như xem quái vật nhìn chòng chọc chính mình, sờ sờ mặt của mình, không có cái gì kỳ quái a, lập tức da mặt dày cười cười nói:”Hắc, ta biết rõ ta mị lực lớn, ngươi nhìn chòng chọc như thế cũng có chút thẹn thùng.”

Nhan Mộc trợn trắng liếc hắn, nói thẳng:”Nghe các ngươi vừa rồi ý là muốn chuyển thể tiểu thuyết của ngươi thành phim sao?”

“Ân.”

Nhan Mộc hận quả thực là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, dùng ngôn từ giáo huấn nói:”Ngươi sọ não bị hỏng rồi? Cơ hội làm phim tốt như vậy cũng cự tuyệt, còn tự hỏi, ta xem ngươi là dùng chân tự hỏi!”

Nhan Tích ủy khuất:”Ta không phải đều là vì tốt cho ngươi sao.”

“Liên quan quái gì đến ta?” Nhan Mộc dừng lại, tiêu tan chút ít khí.

“Sau khi dựng phim đương nhiên là muốn tuyên truyền, đến lúc đó ngươi ăn nói sao với mọi người? Bọn họ đều nghĩ ngươi mới là Yến Về.”

“Ngô……” Nhan Mộc choáng váng, khí thế một tiết ngàn dặm, kết quả là mình sai, ủ rũ áy náy vô cùng,”Thực xin lỗi.” Đều là bị mình làm phiền hà, ai ai, Nhan Mộc dị thường buồn nản, nhìn hồ nước bên ngoài, hận không thể nhảy xuống luôn cho rồi.

“Cáp, không quan trọng, dù sao ta cũng không quan tâm, sau nói nếu không ngươi ngốc núc ních giả mạo cái bút danh này, chúng ta cho dù quen cũng không chắc chắn phát sinh nhiều chuyện như vậy, cho nên là bởi vì họa được phúc, cùng ngươi ở một chỗ so ra không chuyện gì quan trọng bằng.” Nhan Tích ôm chầm đà điểu Nhan Mộc an ủi.

Đáng tiếc lời này bằng không, tâm tình Nhan Mộc là rớt xuống ngàn trượng ngã đến đáy cốc.

“Nếu không ta lại cùng biên tập thương lượng một chút, xem có phương pháp vẹn toàn đôi bên hay không?” Nhan Tích lo lắng, hắn lo lắng Nhan Mộc suy nghĩ, buồn bực không phải một ngày hai ngày, đến lúc đó thật buồn bực chính là mình, lời này thuần túy là vì tạm thời thuận tâm Nhan Mộc.

Quả nhiên Nhan Mộc mắt sáng rực lên, tràn ngập hy vọng nói:”Vậy ngươi cố gắng tranh thủ, đừng buông.”

“Ngô.” Nhan Tích tùy tiện đáp ứng, nhưng cũng không có để ở trong lòng, Tiểu Mộc đầu có thể nghĩ thông suốt, đột nhiên mặt hồ có điểm điểm lục quang bay qua, Nhan Tích chỉ bên ngoài vui vẻ nói,”Đom đóm.”

Hai người trưởng thành, tâm hồn trẻ con, cười đến phát khờ luôn, lục quang lốm đốm trên mặt hồ khoan thai bay qua bay lại, không bằng loại thái dương chói mắt, không có ánh trăng mông lung, lại có cảm giác ban đêm ấm áp lãng mạn.

Đường gần nhà Nhan Mộc trước kia còn có một cái hồ, đến mùa hè còn có hoa sen, khoảng thời gian thích nhất là cùng đám bạn đi bắt đom đóm, lấy nilon bịt kín miệng bình rồi đục vài cái lỗ thông gió, vậy sau,rồi mới hiếu kỳ để sát vào nghiên cứu bụng nhỏ màu xanh biếc.

Đáng tiếc bây giờ không có.

Nhan Tích đem tất cả truyền thuyết về đom đóm mình biết đều kể ra, Nhan Mộc nghe được sững sờ,”Ngươi biết rất nhiều.”

“Ha ha, đương nhiên ” Nhan Tích nếu có thể một điểm cũng sẽ không khiêm tốn.

Hai người sau khi bơi thuyền trở lại khách sạn, Nhan Tích vốn đang nghĩ thân mật một chút, đáng tiếc Nhan Mộc không biết là không hiểu phong tình, hay là cố ý chọc giận người, ngả đầu nằm ngủ, Nhan Tích than thở, chỉ có thể sờ sờ đụng đụng ăn đậu hủ chút,rồi mới theo ngủ.

Sau khi chấm dứt nghỉ dài hạn, cuộc sống lại khôi phục quỹ đạo bình thường, Nhan Tích cùng Nhan Mộc tháo bỏ khúc mắc, ở chung càng thoải mái hơn, còn ngoài ý muốn lợi dụng bút danh nhiều hơn vài phần chế nhạo.

Tỷ như, Nhan Mộc lười biếng thì không nghĩ giữ Bánh Bao, mà Bánh Bao gào khóc kêu đau vây lấy hắn, Nhan Mộc lại xông dính tại trên máy vi tính ngọt ngào lại ân cần gọi Nhan Tích, Yến Về đại nhân…… Cộng thêm bộ dáng tễ mi lộng nhãn, Nhan Tích giật mình một cái, ho khan vài tiếng, thì chỉ có thể hành động lao động, đây là phương pháp lúc Nhan Mộc luôn luôn làm.( Không hiểu đoạn này viết gì luôn)

Nhan Tích lúc nào cũng chịu thiệt sao? Không không, hắn sẽ ở trên giường đòi lại cả tiền lời.

Ví dụ như muốn làm chuyện đó trên gạch men, sẽ nghe được thảo luận như sau.

“Yêu mến sao?” Mang theo hương vị ác ý trêu chọc.

“Đồ rùa rụt đầu chết tiệt, ngươi lại thích cái chuyện biến thái này! Buông tay!” Thanh âm thẹn quá hoá giận.

“Giề? Ta thấy trong tiểu thuyết ngươi viết làm như này rất là vui vẻ mà.”

“Chó má ăn khớp, vậy ngươi viết tiểu thuyết trinh thám chính là rất thích giết người, a a ân bỏ ra, buông ra ân a……” Cuối cùng Nhan Mộc liều mạng dùng một tia lý trí cuối cùng thề,”Lão tử sau này sửa thành thanh thủy!”

Sau đó tiến hành chuyện không nên để nhiều người biết……

Theo như trong nhà quy định, rửa chén là thay phiên, nhưng Nhan Mộc lười biếng cũng sẽ đem phần của mình đưa cho Nhan Tích, nghe đến âm thanh mở khóa của Nhan Thanh Vân thì lại vụt chạy vào phòng bếp, đoạt tạp dề cùng chén giả bộ cần cù lao động, Nhan Tích cười cười thì do lấy hắn, mấy lần lần này hậu, Nhan Thanh Vân vì bọn họ mà mệt nhọc nói:”Lừa gạt ai đó, tay tiểu Tích còn đang ướt, còn có ngươi buộc tạp dề sai rồi.”

Bị vạch trần, Nhan Mộc mặt đỏ lên, rồi Nhan Thanh Vân hướng Nhan Tích nói tiếp:”Ngươi như vậy làm hư hắn.”

Nhan Tích vui tươi hớn hở cười khúc khích, nhưng trong lòng một điểm cũng không ngốc, lời của Nhan Thanh Vân nói với hắn về kẻ nằm dưới này, làm hư mới tốt, sau này không có người muốn, cho dù rời đi cũng sẽ muốn trở về. Huống chi nhạc phụ đại nhân vì mình mà nói, kỳ thật trong lòng vẫn là rất vui vẻ a, nếu không trái lại, hắn khẳng định mặc kệ.