Thúc Thúc Yêu Nghiệt

Chương 72: Anh muốn em yêu anh




Liễu Uyển Nhi cảm thấy bụng đau quá,làm sao bây giờ,không phải con cô xảy ra vấn đề gì chứ?

Vội vàng nằm chết dí trên giường,khẽ xoa bụng,cục cưng ơi,con ngàn vạn đừng gặp chuyện không may.

Nhưng cục cưng thật giống như rất không nghe lời,càng ngày càng đau đớn khiến Liễu Uyển Nhi hết sức bất an.

Không nên lo nhiều,cô phải đi tìm Đao Nhân để hắn cứu con cô.

Chạy lên tầng cao nhất đẩy cửa ra: “Bác sĩ Đao,mau cứu con của em.”

Đao Nhân bị dáng vẻ của cô làm cho sợ hãi,vội vàng chạy đến đỡ cô ngồi xuống giường.

“Em làm gì vậy,con gì?”

“Em,em mang thai.” Không kịp rồi Liễu Uyển Nhi lên tiếng cầu cứu, “Em đau bụng,có phải con đã có chuyện gì,anh mứu nó giùm em.”

“Em trước đừng nóng vội để anh nhìn thử.” Đao Nhân khiếp sợ không thôi,không nghĩ tới cô ấy lại mang thai con của đại ca,chẳng lẽ bọn họ đã ở với nhau rất sớm?

Thử nghĩ lại cảm giác không đúng, lại hỏi: “Lần trước của em là lúc nào?”

Mặc dù rất xấu hổ nhưng vì an toàn của đứa con,Liễu Uyển Nhi vẫn phối hợp nói cho Đao Nhân nhật kỳ kinh nguyệt.

“Như vậy đi,em trước cằm cái này vào phòng vệ sinh.” Đao Nhân cũng không xác định cô có mang thai không,cho cô dùng que thử thai,dạy cô sử dụng thế nào.

Đi vào phòng rửa tay chưa đến nửa phút, Liễu Uyển Nhi liền đỏ gương mặt đi ra.

“Bác sĩ Đao,cái kia của em tới,làm sao đây?”

Hắn chỉ nói cô nên dùng như thế nào,chứ không có nói cho cô biết xử lý thế nào.

Nhìn vẻ mặt đơn thuần của cô bé trước mắt,Đao Nhân bỗng nhiên im lặng nhìn ông trời,qua một hồi lâu mới nói: “Tiểu Tiểu,kinh nguyệt tới chứng tỏ em không mang thai,em chỉ đau bụng kinh.”

Nghe vậy Liễu Uyển Nhi vừa thẹn vừa giận,không quan tâm bụng đau đớn,ném đi que thử thai xông thẳng vào thư phòng Tô Lực Hằng.

“Tại sao phải gạt em? !” Cô giận giữ trừng mắt nhìn người đàn ông trước mắt.

“Anh lừa em chuyện gì?” Tô Lực Hằng không hiểu lời cô nói.

“Kinh nguyệt em tới rồi!”

Thì ra đã bị lộ.

“Ừ.” Tô Lực Hằng cố gắng bình tĩnh tiếp tục công việc trong tay nhưng tinh thần đã vô pháp tập trung.

Chỉ như vậy?Không nói xin lỗi,không có ăn năn sau khi bóp chết hạnh phúc của cô.

Giờ khắc này tất cả ủy khuất cùng oán hận trong lòng Liễu Uyển Nhi rốt cục bộc phát,vọt về phía lồng ngực Tô Lực Hằng một trận cuồng phong bạo vũ đánh lên ngực hắn.

“Anh tại sao luôn như vậy?Tại sao muốn cướp đi hạnh phúc của tôi?Tại sao phải gạt tôi rời khỏi anh Thiểu Đình?Anh có biết khi tôi mở mắt đối mặt tất cả xa lạ ,tôi thật sợ hãi, là anh Thiểu Đình quan tâm tôi,bảo vệ tôi,làm bạn tôi,tại sao một người duy nhất yêu thương tôi anh cũng cướp đi?Tôi hận anh,tôi hận anh!”

Ôm thật chặc cô bé đang khổ sở,để cô tùy ý phát tiết trong ngực mình: “Tiểu Tiểu,hắn có thể cho em thì anh cũng có thể.”

“Tôi không phải là Tô Tiểu Tiểu,không phải!” Liễu Uyển Nhi điên cuồng lắc đầu,nước mắt đã chảy đầy mặt, “Anh có thể cho tôi cái gì?Ngoại trừ gạt tôi,uy hiếp tôi,bắt nạt tôi,đoạt lấy tôi,anh có thể cho tôi cái gì hả?”

“Không,anh sẽ cho em tất cả những gì em muốn,thậm chí so với Vu Thiểu Đình có thể cho em nhiều hơn!” Nước mắt của cô khiến hắn đau lòng,giờ khắc này hắn thật hối hận mình lơ đãng tổn thương cô,nhưng vẫn không hối hận lừa cô rời khỏi Vu Thiểu Đình.

Cô bé trong ngực rốt cục đánh mệt mỏi,khóc mệt dựa vào lồng ngực của hắn ngủ say.

Ôm cô trở về đặt lên giường,nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đầy nước mắt,trong miệng vẫn lẩm bẩm hận hắn.

Giờ khắc này Tô Lực Hằng mới phát hiện thì ra hắn rất để ý cô,không thể mất cô,chẳng lẽ trong lúc vô ý hắn đã yêu nhóc con choai choai này,không, hắn Tô Lực Hằng làm sao có thể yêu một nhóc con trong lòng căn bản không có hắn.

Bất quá hắn có thể khẳng định,hắn muốn cô bé yêu hắn,yêu hắn so với Vu Thiểu Đình còn nhiều hơn!

Nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô,Tô Lực Hằng chợt nhớ tới câu vừa rồi cô vừa nói‘Tôi không phải là Tô Tiểu Tiểu ’đây là ý gì? Chẳng lẽ cô hận hắn đến không muốn có quan hệ với hắn,không, hắn quyết không cho phép cô trốn tránh quan hệ giữa cô và hắn.

Giờ khắc này Tô Lực Hằng bị tôn nghiêm phái nam làm lạc phương hướng,cho đến sau này hắn phải bỏ ra thật nhiều thứ.