Thương Định Đầu Tiên: Khuất Phục Chồng Ác Ma

Chương 140: Tôi thích cô




Editor: Waveliterature Vietnam

Dạ Diễm ôm chặt lấy Lam Thiên Vũ mặc cho cô kháng cự giãy giụa: "Buông tôi ra, anh định làm gì?"

Dạ Diễm càng ôm chặt lấy eo cô và ghì sát cô vào tường, áp trán vào trán cô rồi nhìn cô một cách trìu mến: "Tôi nghĩ là... tôi thích cô rồi đấy!"

Nghe anh ta nói như vậy, Thiên Vũ tỏ vẻ kinh ngạc xen lẫn sợ hãi: "Anh, anh đang nói cái gì vậy?"

Cô không thể tin vào tai mình, anh nói rằng cô thích cô? Cô có nghe nhầm à không vậy?

"Tôi đã nói..." Đôi môi mỏng gợi cảm của Dạ Diễm từ từ ghé vào tai cô và những từ đó càng ngày càng lặp lại rõ ràng. 

Lam Thiên Vũ sững sờ đứng đơ người ra, nhìn anh bán tín bán nghi. Cô vẫn chưa hoàn hồn, nếu cô không nghe nhầm thì ắt anh đang nói giỡn.

Dạ Diễm mặt đối mặt với Thiên Vũ: "Ngày hôm đó cô đã không hợp tác với tôi để khiêu khích Tiêu Hàn, vì vậy tôi đã vô cùng tức giận. Mọi người không biết rằng tôi đã ghen với anh ta, ngay cả cô cũng nghĩ là tôi quá phấn khích. Suốt một thời gian dài tôi luôn suy nghĩ và tự hỏi mình rằng tại sao tôi lại hành động như vậy, cuối cùng tôi cũng đã tìm ra lý do cho chính mình.Mặc dù tôi có tính chiếm hữu, nhưng bây giờ tôi cũng hiểu rằng tôi thực sự ghen tị. Tôi không thích những gì cô đang nghĩ. Với những người đàn ông khác, tôi không chỉ muốn có được cơ thể của cô, mà còn có muốn có được trái tim của cô, bởi vì... tôi thích cô!!! "

"Chắc chắn anh mất trí rồi."Lam Thiên Vũ liên tục lắc đầu: "Người phụ nữ yêu dấu của anh không phải là Cung..."

Thiên Vũ chưa kịp nói xong câu, Dạ Diễm hôn cô từ trên trán xuống tận dưới cằm, một nụ hôn vô cùng ngọt ngào và nóng bỏng. 

Thiên Vũ đã cố tình lảng tránh, nhưng Dạ Diễm đã giữ chặt gáy của cô, khiến cô không thể nào cử động được rồi hôn cô một nụ hôn nồng nàn.

Mặc cho Thiên Vũ cố gắng vùng vẫy, nhưng Dạ Diễm vẫn không buông tha cho cô, cô không thể nào di chuyển, cũng không thể cưỡng lại được, cô buộc phải chịu đựng nụ hôn của anh.

Chỉ khi cô thở dốc mạnh, anh mới miễn cưỡng buông cô ra, anh nhìn cô đắm đuối, thở dài: "Đây là lần đầu tiên tôi thú nhận tình cảm của mình với một người phụ nữ. Xin cô đừng từ chối tôi! "

Thiên Vũ nhìn anh hoài nghi. Cô có hơi xúc động. Hơi thở nóng bỏng lén lút trên mặt cô, khiến cô cảm thấy bối rối. Người phụ nữ mà Dạ Diễm thầm yêu trộm nhớ là Cung Vũ Dao cơ mà, sao giờ đây lại là cô chứ??? Cô thực sự không thể hiểu nổi.

Thiên Vũ không thể phân biệt được trong lời nói của anh, lời nào là thật, lời nào giả dối, hay tất cả chỉ là những lời dối trá để mê hoặc cô mà thôi.

"Tôi biết chắc chắn điều này có hơi bất ngờ đối với cô, hoặc cô không thể tin vào điều đó. Thực ra thì ngay cả tôi cũng không tin điều đó là sự thật..." Dạ Diễm giải thích không rành mạch, "Nãy giờ tôi ngồi đợi cô mới chỉ mười phút nhưng tôi cảm thấy lâu như gần mấy tiếng đồng hồ. Tôi đã uống hết ba ly rượu, đầu óc tôi đầy ắp những hình ảnh của cô, ngay lúc đó trợ lý cũng đã gửi cho tôi một vài mẫu áo cưới để tôi chọn, tôi tưởng tượng đến lúc cô sẽ mặc váy cưới, tôi cười, rồi tôi bất ngờ. Tôi thực sự mong chờ ngày mai sẽ đến và tôi mong giây phút cô sẽ chính thức trở thành Dạ phu nhân của tôi!!! Bởi vì... tôi đã yêu cô từ lâu rồi... "

"Điều này là không thể..." Lam Thiên Vũ lắc đầu bối rối.

"Đây là sự thật, cô phải tin điều này." Dạ Diễm kiên quyết khẳng định, "Lam Thiên Vũ, tôi đã phạm sai lầm trong quá khứ, thời điểm này tôi nhận ra rất rõ, cô mới là người phụ nữ tôi thực sự muốn có!"