Thương Định Đầu Tiên: Khuất Phục Chồng Ác Ma

Chương 274: Nhân vật lớn thần bí




Editor: Waveliterature Vietnam

Lam Thiên Vũ thấy Tiêu Hàn chỉ ôm cô, cũng không có hành động gì quá mức nên cũng không phản kháng gì nữa.

Lại nghĩ đến lúc sáng tỉnh lại, áo lót của cô vẫn ngay ngắn, có thể thấy hôm qua anh ta đưa cô về cũng không đụng vào cô, anh ta là một người chính trực, cô không nên đa nghi quá.

Dáng vẻ ngủ say của Tiêu Hàn ổn định và yên tĩnh, chân mày Lam Thiên Vũ dẫn dần dãn ra, trong lòng vẫn tự trách mình quá đa nghi, Tiêu Hàn dù có tình cảm nam nữ với cô nhưng vẫn tôn trọng cô, anh ta sẽ không làm cô tổn thương, mãi mãi sẽ không.

Lam Thiên Vũ dịch sang bên cạnh cách Tiêu Hàn một mét, quay lưng về phía anh, bình thản đi vào giấc ngủ.

Khi cô hoàn toàn ngủ say, Tiêu Hàn lại mở mắt nhìn cô bằng ánh mắt nồng nàn.

Ánh mắt của anh dịu dàng thâm tình, lại có chút tình cảm phức tạp, tại sao cô cứ phản đối tiếp xúc thân mật với anh ta? Lúc cô và Dạ Diễm ở cạnh nhau có như vậy không?*****Lúc tỉnh dậy đã hơn một giờ trưa, không biết Tiêu Hàn đã rời giường từ lúc nào.

Lam Thiên Vũ ra khỏi phòng thì thấy du thuyền đã về gần bờ.

Tiêu Hàn thay một bộ áo T-shirt màu trắng, mặc tây trang nhạt màu, quần Jean màu lam nhạt, đeo kính đen đứng trên boong thuyền hóng gió, vẻ mặt xa xăm như có tâm sự."Tiêu Hàn!" Lam Thiên Vũ bước tới: "Chúng ta đi về sao?"

"Còn sớm mà.

Anh đã đặt tiệc ở nhà hàng nổi trên biển, chúng ta ăn cơm trưa xong lại đi hóng gió một chút, tối nay đi xem phim."Tiêu Hàn tự nhiên ôm lấy bả vai cô, dịu dàng sửa lại mái tóc bị gió thổi rối của cô."Còn xem phim nữa sao? Em muốn về nhà." Lam Thiên Vũ nhíu mày, trong lòng hơi lo lắng, tuy Tiêu Hàn không có hành động không đứng đắn, cô vẫn không muốn ở riêng hai người với anh ta."Đến lúc đó rồi tính, nếu như em thật sự không muốn xem thì về nhà, không sao cả." Tiêu Hàn không ép buộc cô."Được." Lam Thiên Vũ không nói gì nữa, quay đầu nhìn lên bờ...

Cách đó không xa có một nhà hàng nổi trên biển rất nổi tiếng, được sửa sang từ một con tàu vô cùng lớn và xa hoa, nắm độc quyền về...

hải sản tươi mới, hiện giờ đã rất đông khách....

Tiêu Hàn dắt Lam Thiên Vũ đi vào nhà hàng nổi trên biển, hai người vệ sĩ bước sát theo sau, xa xa quản lý nhà hàng mở rộng cửa đón bọn họ.

Tiêu Hàn nhìn nhà hàng đã không còn chỗ ngồi, chân mày nhíu lại, không vui hỏi: "Không thể bao hết sao?"Quản lý nhún nhường nói: "Xin lỗi cậu chủ Hàn, khách hàng đến đây đều là khách quý, nên có một quy luật cũ, không ai được đặt bao hết, mong cậu thứ lỗi!"

"Tiêu Hàn, như vậy thật tốt." Lam Thiên Vũ kéo tay Tiêu Hàn, ý bảo anh ta không nên làm khó người ta."Được rồi." Tiêu Hàn miễn cưỡng gật đầu.

Quản lý liếc nhìn Lam Thiên Vũ cảm ơn, tha thiết nói: "Cậu chủ Hàn, tôi đưa mọi người lên phòng đặc biệt ở lầu hai, mời đi bên này."...

Đoàn người lên phòng ăn ở lầu hai, nơi này có mười mấy phòng sang trọng đặc biệt, trong đó gần cửa sổ có hai phòng sang trọng nhất, phòng lớn hơn đã có người đặt, một phòng nhỏ hơn một chút cho Tiêu Hàn.

Lam Thiên Vũ liếc nhìn phòng đặc biệt lớn hơn kia, phía ngoài có hai vệ sĩ áo đen lạnh lùng đang đứng, không biết là nhân vật lớn nào.

Phục vụ mở cửa phòng nhỏ, cung kính mời bọn họ, Tiêu Hàn liếc mắt nhìn vào phòng, không vui nói: "Tại sao không để căn phòng lớn cho tôi?"

"Xin lỗi, cậu chủ Hàn, phòng đặc biệt này đã có người đặt." Quản lý lo lắng giải thích."Ai mà còn có mặt mũi lớn hơn cả tôi? Lại để phòng tốt cho người ta, phòng kém cho tôi? Mấy người có ý gì vậy? Không muốn làm ăn nữa phải không?"Tiêu Hàn vô cùng tức giận, thật ra anh ta không quan tâm đến phòng lớn nhỏ, mà là vẫn đề mặt mũi, quản lý nhà hàng sắp xếp như vậy làm anh ta cảm thấy mình không được coi trọng.