Thương Hành Thiên Hạ

Chương 72: Công phòng




Dục dũng nhỏ hẹp khiến Tần Đồng có ảo giác như đang tiến vào thân thể Lục Gia Diễm, không khí cơ hồ cũng bị hắn đoạt lấy hầu như không còn, Tần Đồng dùng sức đem Lục Gia Diễm đang dính trên người mình đẩy ra một chút, há mồm hít thở không khí mới mẻ, hung tợn nói: “Một lần nữa, cút xuống đi!”

“A!…”

Lục Gia Diễm cắn cắn cổ Tần Đồng, một tay nâng thắt lưng hắn khiến hai người dán sát vào nhau hầu như không còn khe hở: “Miệng rất ngạnh cũng không hảo.” Loại cảm giác này, hắn đã muốn có bao nhiêu lần mà không được? Thoạt nhìn hắn tựa hồ có thể chịu được, nhưng về sau vẫn nên luyện tập nhiều chút mới tốt. (0_o)

Da thịt ngâm trong nước trở nên trơn mượt lạ thường, hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái, môi hắn lưu luyến ở cổ chậm chạp không muốn rời đi, lưu luyến đến mức Tần Đồng cảm thấy được cổ mình đã muốn bốc cháy không còn một mảnh, cuối cùng nhịn không được quay đầu muốn tránh đi đôi môi đang càn quấy kia, nhưng bởi vì quá vội vàng, “đông” một cái đập ngay vào thành dũng.

Tần Đồng rên một tiếng, không đợi hắn kịp lấy tay che đầu, Lục Gia Diễm đã lấy tay xoa: “Ngươi lộn xộn cái gì?” Khi nói chuyện đã có chút không che giấu được ý cười.

Tần Đồng giận dữ, một chưởng đẩy tay Lục Gia Diễm ra: “Tránh xa ta một chút!”

Không đợi hắn nói xong, Lục Gia Diễm đã muốn nhấc hắn từ trong nước lên, tiếp theo đó là một tấm khăn lớn chụp thẳng xuống, đem hai người bao kín. Sau đó giữa một tiếng kêu sợ hãi của Tần Đồng, Lục Gia Diễm đã dùng phương thức ôm tiểu hài tử mà nâng mông hắn lên ôm lấy bước ra khỏi dục dũng đã muốn trở lạnh.

Từ lúc nhỏ đến nay chưa từng bị người nào ôm như vậy đã khiến Tần Đồng bị kinh hách, độ cao đột nhiên vọt lên khiến hắn theo bản năng nắm chặt bả vai Lục Gia Diễm, lông mi đã muốn dựng thẳng lên: “Ngươi làm cái quỷ gì vậy?” Nguyên bản bố khăn bao người hắn cũng vì động tác này mà từ vai trượt xuống hông hắn.

Lục Gia Diễm ôm thắt lưng hắn, trong tầm mắt chính là ***g ngực Tần Đồng đang kịch liệt phập phồng cùng với bụng đang có chút khẩn trương co rút lại, phía trên còn có những dòng nước rất nhỏ theo vân da chảy xuống, bộ vị ẩn phía dưới lại bị che giấu dưới lớp khăn, khiến nhiệt độ cơ thể hắn vốn đã có chút hạ trong nháy mắt lại tăng lên nhanh chóng.

Lục Gia Diễm đầu tiên đem chính mình hô hấp thật sâu, sau đó thở dài: “Làm gì? Đương nhiên là đổi một nơi rộng hơn để tiếp tục.” Quên đi, đêm nay vẫn không nên buông tha.

Nóng lạnh luân phiên đã khiến cho Tần Đồng có chút khó chịu, lời nói của Lục Gia Diễm càng khiến hắn kinh sợ giãy dụa: “Ngươi, ngươi cút ngay… A!”

Khi nói chuyện Lục Gia Diễm đã đi đến bên giường, nhẹ buông tay phóng Tần Đồng lên. Động tác đột nhiên khiến cho Tần Đồng cả kinh, ngón trỏ của Lục Gia Diễm lại áp trên bờ môi của hắn: “Ngươi muốn đánh thức mọi người hay sao?”

Tần Đồng trừng mắt, hắn lại bị ngăn chặn.

Vì thế giữa lực lượng tuyệt đối đối lập, Tần Đồng lại trở thành gà con đáng thương dưới móng vuốt diều hâu, bị ấn không thể động đậy, miệng lại bị dán kín không khe hở, trừ bỏ tiếng rên rỉ nhỏ đến đáng thương, âm thanh nào cũng không phát ra được.

Hôn môi kéo dài khiến cho nhiệt độ cơ thể không tránh khỏi gia tăng, cũng không biết hiệu quả của mê dược Lục Gia Diễm nói có phải hay không chưa qua, Tần Đồng chỉ cảm thấy được đầu óc của mình đang dần mất đi năng lực tự hỏi, mà hô hấp khó khăn trong một thời gian dài lại càng làm cho tình huống thêm nghiêm trọng, đến khi Lục Gia Diễm chịu buông hắn ra, hắn ngay cả khí lực để động một ngón tay cũng không có.

Khó mà nhìn thấy được bộ dáng có thể xem là nhu thuận như vậy, mặc dù có chút lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhưng Lục Gia Diễm cũng không cho rằng chính mình là chính nhân quân tử, lúc này liền đem bố khăn đã bị nhàu nát không còn ra hình thù ném xuống dưới giường, thân mình chen vào giữa hai chân không còn chút khí lực nào của hắn, dùng đầu gối tách hai chân ra, cúi đầu lưu lại trên xương quai xanh một dấu răng, tay theo thắt lưng đi xuống, chạm vào nơi đáng khát vọng nhất.

Tần Đồng thân mình đột nhiên căng thẳng, bối rối muốn đem hai chân khép lại: “Ta mặc kệ!”

Lục Gia Diễm chỉ dùng một tay liền ấn hắn đi xuống, đối với kháng nghị của hắn mắt điếc tai ngơ, gắt gao đè chặt hắn, cũng làm cho hai người chặt chẽ dán sát vào nhau, sau đó mơn trớn trước ngực lại nhiễu đến song cổ tay chế trụ sau lưng, nửa bắt buộc khiến hắn nâng lên thân mình, môi liền hướng đến màu son đang đứng thẳng trong không khí, khẽ cắn sau lại thong thả liếm, tay kia vẫn giữ sau thắt lưng mà họa quanh.

“Ân…”

Dục vọng của nam nhân là không thể che giấu, hành thể thẳng lên cùng nhiệt độ cơ thể nhanh chóng tăng cao khiến cho Tần Đồng buồn bực cùng giận dữ không thôi, oán hận quay đầu đi, kháng cự một cách tiêu cực chuyện sắp phát sinh.

Lục Gia Diễm thấy rõ đôi mắt hắn chất chứa không cam lòng, không một tiếng động liếm liếm môi, sau đó dán lên khóe mắt hắn, tay ở phía sau cũng lặng lẽ di chuyển lên phía trước, cầm lấy, không nhanh cũng không chậm mà bắt đầu động tác cao thấp. Giữa đôi môi liền lập tức cảm giác được lông mi hắn nhẹ nhàng run rẩy, ẩn ẩn có chút ẩm ướt hiện ra.

“Uy, ngươi đừng cứng ngắc như vậy.”

Tần Đồng bỗng nhiên trợn mắt, liều mạng tránh đi cổ tay bị chế trụ, tức giận đến nói không thèm lựa lời: “Ta tại sao phải nghe lời ngươi? Thả lỏng cho người hoan nghênh quang lâm? Không có cửa!”

Lục Gia Diễm nghe xong thiếu chút nữa không nhịn được cười, hoan nghênh quang lâm? Thực không biết hắn như thế nào lại nghĩ ra được. Vừa nghĩ vừa đem người thả ra thật, tay chế trụ cổ tay buông ra, tùy ý hắn giãy dụa, tay kia cầm lấy nơi trung tâm nắm chặt, cúi người ngậm lấy cổ hắn, còn một tay bắt đầu lao qua sờ soạng trong đống quần áo bên cạnh mình tìm thứ gì đó.

“A ngô… Ân…”

Tần Đồng nhất thời thoát lực, thân thể căng thẳng cũng nhuyễn hơn phân nửa, chỉ lo hô hấp, chưa phát hiện được mờ ám của Lục Gia Diễm. Thẳng đến khi nghe thấy một tiếng giòn vang nhẹ nhàng, tựa hồ là đồ sứ va phải nhau hay gì đó, tiếp theo giữa đùi chợt lạnh, khiến cho hắn phải hấp khẩu khí kinh hoảng trợn mắt: “Cút ngay!”

Cơ thể theo phản xạ lập tức co rút lại, hai chân khép lại càng chặt, trước ngực truyền đến tiếng cười của Lục Gia Diễm: “Ngươi chặt như vậy, thật sự là bảo ta cút?”

Tần Đồng nhất thời mặt như hỏa thiêu, Lục Gia Diễm vốn là đặt giữa hai chân mình, lúc này hai chân mình lại chặt chẽ đặt trên lưng hắn, bộ dáng kia, nói là gọi mời cũng không phải là nói quá.

Nhận thấy Tần Đồng muốn buông chân né ra, Lục Gia Diễm ôm lấy phía trước hắn hung hăn hôn xuống, tay phải vẫn nắm chưa từng buông ra càng thêm làm càng, sau một lúc lâu phát hiện hắn thả lỏng một chút, tay trái vẫn dừng lại sau thắt lưng hắn lặng lẽ tiến vào giữa đùi, bất ngờ không kịp đề phòng tiến thẳng vào.

Tần Đồng kêu lên một tiếng đau đớn, hầu kết lăn lộn, giận dữ dùng hết sức cắn xuống, “phốc” một tiếng vang nhỏ liền sau đó mùi máu tươi giữa đôi môi hai người trở nên tràn ngập, Lục Gia Diễm bất vi sở động vẫn như cũ công thành chiếm đất, thẳng đến khi thấy vừa lòng mới buông ra, liếm liếm vết máu bên môi, đau đớn rất nhỏ hắn căn bản không để vào mắt: “Răng nanh ngươi thật ra lại sắc hơn.”

Tần Đồng hận không thể cắn thêm hai khẩu, tay của Lục Gia Diễm ở trong cơ thể hắn đột nhiên lại chuyển động, thoáng rút ra lại đi vào càng sâu, khiến hắn dù có bất kỳ động tác nào cũng phải dừng lại, chỉ có thể nắm lấy tóc Lục Gia Diễm thở.

Hắn rõ ràng cảm giác được trên tay Lục Gia Diễm dính một loại thuốc mỡ nào đó, khiến cho hắn ra vào càng thêm dễ dàng, chỉ mới ngón trỏ đã có thể linh hoạt chuyển động. Mà hắn, không có cách nào kháng cự.

Nhiệt độ cơ thể cao như phát sốt đã nhanh chóng đem thuốc mỡ hòa tan, Lục Gia Diễm thực vừa lòng. Đó là dược trước kia hắn giúp Tần Đồng sửa trật khớp, cho tới bây giờ đều là tùy thân mang theo, cầm máu hiệu quả rất tốt, không nghĩ tới hiệu quả bôi trơn cũng không sai. Ít nhất cớ thứ này, hai người có thể ít chịu khổ một chút.

Khi ngón trỏ có thể tự do trở ra, hắn lại càng không tạm dừng, nhiều hơn một ngón tay đi vào, cẩn thận chạm vào vách tường mềm nhẵn, đẩy ra những nếp uốn tinh mịn, hướng vào càng sâu thăm dò. Sau đó, lại bỏ thêm một ngón tay.

Bên tai truyền đến tiếng khóc nức nở nhẹ nhàng, tóc bị nắm càng chặt. Lục Gia Diễm động động cổ, đành phải buông tay đang cầm lấy dục vọng của hắn ra, lấy tay hắn giải khai, sau đó đưa tay hắn đặt trên vai mình: “Muốn bắt thì bắt cái này đi.” Sau đó nâng thắt lưng hắn lên, ngón tay ra vào dưới thân hắn thế nhưng không có dừng lại, thẳng đến khi tìm được điểm kia mới thôi.

Thân mình Tần Đồng bắt đầu ở trong lòng ngực hắn nhuyễn xuống dưới, tiếng rên rỉ thốt ra cũng ngày càng gấp, Lục Gia Diễm giống như bị thúc giục, nhanh chóng đưa tay rút ra, bắt lấy đùi giải khai, đem chính mình đặt vào huyệt khẩu đang không ngừng co rút, đột nhiên tiến vào, không hề dừng lại.

“Ô… A!”

Gắt gao kéo lấy tóc Lục Gia Diễm trả thù, Tần Đồng kịch liệt thở dốc khiến cho trong bụng từng trận buộc chặt, cũng khiến cho cảm giác trong cơ thể càng thêm rõ ràng, chính mình đang gắt gao bọc lấy hung khí thô to nóng cháy kia, những mạch máu nảy lên như kề sát bên hắn, trong thời gian ngắn ngủi tại đây, nó tựa hồ lại lớn thêm một vòng.

“Lục Gia Diễm ngươi hỗn đản!”

Lục Gia Diễm lại cường ngạnh đem tay nắm tóc mình vặn bung ra, thắt lưng ác ý đẩy đẩy về phía trước: “Đều đã bị ngươi gọi không biết bao nhiêu lần hỗn đản, không hỗn đản chút thực không thể nào nói nổi.”

Tần Đồng bị động tác cùng lời nói của hắn kích thích thiếu chút nữa hộc máu, đang chuẩn bị mắng đáp trả, thắt lưng Lục Gia Diễm lại giật giật: “Lúc này, ngươi không nói gì sẽ rất tốt.”

Khoái cảm như điện giật dọc theo xướng sống hướng thẳng lên trên, Tần Đồng run rẩy không thôi, muốn mắng như thế nào cũng không thể mắng được, chỉ có thể cắn răng đem toàn bộ rên rỉ nuốt trở lại, trong lòng đã đem Lục hỗn đản chém không ngừng mười mấy nhát đao.

Tay Lục Gia Diễm ở sau lưng Tần Đồng theo xương sống lưng di chuyển, cuối cùng lại leo lên sau gáy hắn, cái tay kia vẫn không quên chiếu cố hắn, lưng cũng thừa dịp này mà chuyển động.

Đợi đến khi Lục gia Diễm buông Tần Đồng ra, hắn đã hoàn toàn mê man, chân trời cũng bắt đầu ửng hồng. Mà đúng thật, hắn ngủ thật sâu năm canh giờ, chờ hắn tỉnh lại, đã muốn là buổi chiều.

Điều này khiến cho Tần Đồng hết sức bất bình, Lục Gia Diễm bất quá ngủ có một chút, khi ngày vừa lên cũng đã rời giường, tinh thần tốt không thể nào sánh bằng. Mà hắn, tuy người thì tỉnh, mê dược cũng đã hoàn toàn không còn, vẫn ngồi phịch trên giường không muốn đứng dậy, xương sống thắt lưng cùng với chân nhuyễn không khác gì một phế nhân.

Cũng tại thời điểm hắn ngủ, có người mang lời nhắn của Đại Hổ đến, nói là theo lộ trình ba ngày có thể đến kinh thành, điều này cũng có nghĩa tân *** có thể được khai trương, mọi người kích động một trận. Nhất là Mạnh Quyên, tục ngữ nói tiểu biệt thắng tân hôn, cùng Đại Hổ xa cách lâu như vậy, đã sớm nhớ hắn, cuối cùng tự nhiên bị mọi người nhìn thấu, không nhịn được lấy nàng trêu ghẹo, náo loạn một hồi khiến mặt nàng đỏ bừng.

Thẳng đến hôm nay sau khi nếm qua cơm chiều, Tần Đồng nắm lấy Lục Gia Diễm trừng mắt: “Nói! Những gì tối hôm qua chưa nói xong nói cho hết!”

Lục Gia Diễm nhìn hắn: “Ta rõ ràng toàn bộ đã nói xong.”

Tần Đồng ánh mắt trừng trừng: “Ngươi hù đứa nhỏ ba tuổi à, còn nhiều thứ chưa nói xong mà.” Hắn không thể bị thiệt như vậy, tốt xấu gì cũng phải lấy vốn toàn bộ đem trở về.

Lục Gia Diễm ngồi xuống bên giường, đưa tay đặt lên tay Tần Đồng, cũng không thấy hắn đẩy ra, liền cứ nhẹ nhàng để như vậy: “Biết nhiều không tốt.”

Tay Tần Đồng run lên, muốn bắt lấy lại cảm thấy rất uất ức, vì thế liền như vậy mà cầm: “Không biết cũng không tốt, còn không phải đều bị người ta chộp đi, nói!”

Lục Gia Diễm nhún nhún vai, nói: “Kia không bằng ngươi hỏi ta đáp, ngươi muốn biết cái gì ta nói cái đó.”

“Thật?”

“Ngươi hỏi đi.”

Tần Đồng hồi tưởng cả nửa ngày, phát giác ra chính mình tối hôm qua buồn ngủ nên lời nói  của Lục Gia Diễm cái gì cũng không ấn tượng, đêm đó muốn hỏi cái gì cũng không nhớ ra, cuối cùng nhụt chí lấy chăn quấn lên: “Chuyện của ngươi lão tử lười quản, không hỏi!”

“Nga.”

Qua chốc lát Tần Đồng lại mạnh mẽ đem chăn xốc lên: “Đúng rồi, nơi này hiện tại là tình thế gì, gần nhất có thể hay không có khai chiến?”

Này đối với hắn thật sự rất trọng yếu, buôn bán quan trọng nhất chính là phải thái bình thịnh vượng mới có thể phát tài, nếu lại có chuyện chiến tranh, chính mình còn phải sớm chuẩn bị, cũng không thể làm bạc bay đi mất.

Lục Gia Diễm ngẩn người, tiếp theo tỉnh ngộ nói: “Nếu phải khai chiến, này kinh thành dưới chân thiên tử, lời đồn sớm đã bay đầy trời, không ít người cuốn gói đi chạy trốn, còn chờ ngươi hỏi tới?”

Tần Đồng ngẫm lại cũng đúng, Mỹ đánh Iraq cũng ra thông cáo trước, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng: “Kia nếu đánh bất ngờ thì làm sao?”

Lục Gia Diễm nhìn hắn nghiêng đầu nhìn chằm chằm chính mình, nghĩ thầm, lớn như vậy rồi như thế nào còn có động tác trẻ con như vậy, miệng vẫn đáp: “Đánh bất ngờ ở biên giới, cả đêm chẳng lẽ có thể đánh tới kinh thành?”

Tần Đồng khịt mũi: “Các ngươi nơi này chỉ dựa vào tốc độ của mã để đưa thư, tin tức muốn tới chỉ sợ mất không ít ngày, mấy ngày nay phát triển thế nào làm sao ngươi biết được? Thắng bại trong nháy mắt.” Câu cuối cùng là danh ngôn của lão cha hắn, giúp cho Tần gia trên thương trường có một chỗ đứng vững chắc.

Hắn khó có được biểu hiện ra cơ trí của con người thật sự là hù người, ít nhất Lục Gia Diễm đã bị mông muội: “Nhìn không ra ngươi cũng sẽ dùng đến đầu óc.” Tiếp theo lại có chút hiếu kỳ hỏi: “Các ngươi thế chẳng lẽ không dùng ngựa sao?”

Tần Đồng bị lời nói của Lục Gia Diễm kích động đến nóng cả mặt, lại có chút tức giận: “Ta khi nào không có đầu óc?!” Thấy Lục Gia Diễm lộ ra thần sắc tò mò, trong lỗ mũi hừ một tiếng: “Đương nhiên không cần ngựa, muốn thư từ qua lại, di động, máy tính, cho dù là ở nam cực, cũng liên lạc được.”

Vì thế Lục đồng học của chúng ta càng thêm mông muội, mấy thứ kia thật sự chưa từng nghe thấy, còn nữa, liên lạc là khái niệm gì?

Nhìn vẻ mặt đó, Tần Đồng rốt cuộc tìm lại cảm giác ưu việt đã bị mất đi khá lâu, Lục Gia Diễm không chút nghi ngờ nếu sau lưng hắn có cái đuôi, ắt hắn nó sẽ vểnh lên tới trời. Lại thấy tròng mắt hắn vòng vo chuyển, nặn ra một nụ cười giả tạo nói: “Muốn biết? Một điều kiện.”

Lục Gia diễm nhíu nhíu mày, nhìn hắn vươn một ngón tay: “Về sau ta phải ở trên.”

Vỗ vỗ vạt áo, Lục Gia Diễm từ trên giường đứng lên: “Ngươi muốn ở trên, thì vĩnh viễn đừng mong từ ta biết được tin tức gì về thế giới này, muốn hỏi phiền đi tìm người khác.”

Ánh mắt Tần Đồng trong nháy mắt liền trừng lớn, cằm nửa ngày không khép lại, sau đó từ trong chăn nảy lên: “Họ Lục kia, ngươi hỗn đản!”

Lục Gia Diễm thị uy ngưỡng cằm, hai tay ôm ngực, ngữ khí lạnh lùng, ánh mắt lại lộ ra về trêu tức: “Dù sao cũng bị ngươi mắng nhiều như vậy, hỗn đản thêm một tý cũng chưa đủ.” Lại không phát giác được bản thân không khác gì kiểu ngây thơ tranh cãi giữa vợ chồng, nếu Giang Kỳ nhìn thấy, chỉ sợ cằm chắc phải rơi cả xuống đất, mặt này, thật sự chưa từng có ai nha.

“Cái thế giới của ngươi đối với ta mà nói nhiều lắm chỉ là một chút kỳ lạ, không biết cũng không sao, nhưng ngươi hiện tại sống tại nơi này, nên thế nào, ngươi tự mình chọn đi.”

Tần Đồng răng lại đánh “khách khách”, mỗi lần đối mặt Lục Gia Diễm hắn lại cắn răng, thêm vài lần nữa, sợ chỉ có đường nát. Nhưng hiện tại Tần Đồng không có tâm tư quan tâm điều này, hắn bắt đầu cuốn tay áo: “Ngươi thực khiếm biển!” Hắn tuyệt đối xác định nhất định cùng khẳng định, người này thực đáng khiếm biển!

* khiếm biển: ăn đập, ăn đạp, ăn đá, ăn đấm… ăn gì đó tùy mọi người =)))). Vẻ mặt khiếm biển: mặt nhìn muốn đập.

Cho dù Lục Gia Diễm không biết “khiếm biển” có nghĩa gì, nhưng xem động tác của Tần Đồng thực cũng đoán được tám chín phần, hắn mang theo ánh mắt đầy khinh khị đánh giá Tần Đồng từ trên xuống dưới một lần, sau đó dùng ngữ khí càng khinh khị hơn nói: “Chỉ bằng ngươi?”

Tần Đồng lập tức bị thái độ kia kích thích đến tóc cũng nhanh dựng thẳng đứng: “Chỉ ta thì sao?!” Một quyền đánh qua, khoảng cách gần như vậy, hắn không tin không đánh đến!

Động tác của Lục Gia Diễm vĩnh viễn đều nhanh hơn hắn, khi nắm tay chỉ còn cách chóp mũi mình một khoảng xa, tay hắn cũng đã bắn ra một chỉ phong hướng đến đầu gối Tần Đồng.

Vì thế Tần Đồng ngay cả biên của Lục Gia Diễm cũng chưa đụng được đã cảm giác đầu gối mình tê rần, hắn vốn là không có khí lực, mất lực chống đỡ lập tức liền ngã xuống phía trước.

Lục Gia Diễm dễ dàng đem hắn kéo lên, ý tứ trêu tức càng đậm: “Ta nói không sai đi.”