Thượng Tá Không Quân Xấu Xa

Chương 117-2: Hiểu Phỉ trở về, bảo bảo vô ngại (2)




"Cái tên biến thái này!"Lúc này Quý Linh Linh đã thối lui đến cửa, thân thể của cô không nhịn được run rẩy.

"Biến thái sao? Tôi chỉ là thích cùng phụ nữ có thai chơi thôi, khi tôi để tay lên bụng của họ thì ha ha, cô biết loại cảm giác đó sao? Khó có thể hình dung, quá đẹp." Hắn vừa nói, vừa tưởng tượng.

Quý Linh Linh môi mím thật chặt môi, ánh mắt một tấc không không rời nhìn chằm chằm hắn. Tên khốn kiếp này, sẽ không, sẽ không, cô không thể bị hắn làm thế! Mộ Ly, Mộ Ly anh đang ở đâu?

Vừa nghĩ tới chuyện kế tiếp, cô đã cố gắng đến cuối cùng.

"Đến đây đi, cho chúng ta vào được cuồng hoan, tôi dám cam đoan, tôi để cho cô trải qua một lần, bảo đảm cô sẽ yêu thích!" Nói xong, Đặng Thống Phủ liền vươn một tay đặt trên vai của Quý Linh Linh.

Mà lúc này, Quý Linh Linh cũng không muốn làm cá trên thớt, cô chợt trở tay bắt được cánh tay của hắn, đùi phải vừa nhấc, trực tiếp đá vào chỗ yếu của hắn.

"A!" Chỉ thấy hắn rên lên một tiếng, hắn cũng không chịu nhiều đau đớn, mà một tay kéo bả vai của Quý Linh Linh lại, dùng sức vung, Quý Linh Linh không đứng vững, trực tiếp đụng vào tường.

"Ô. . . . . ." Chấn động mãnh liệt, khiến cho bụng của cô có chút không thoải mái.

"Người phụ nữ này rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Vậy cũng đừng trách tôi không khách khí!"

Quý Linh Linh cắn thật chặt răng, trên trán đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

"Không được tới đây!"

Chỉ thấy hắn một phát bắt được bả vai của cô, làm như sắp hôn cô!

"Cút ngay!"

"Ầm!"

"Linh Linh!"

"Phu nhân!"

"Các ngươi là ai!" Đặng Thống Phủ chợt buông Quý Linh Linh ra, bị mất điểm tựa, Quý Linh Linh trực tiếp ngã trên mặt đất.

"Linh Linh!" Quách Hiểu Lượng vừa thấy Quý Linh Linh ngã trên mặt đất, lập tức nóng nảy, "Tôi xem anh hình như là mắt chó đui mù!" Dứt lời, Quách Hiểu Lượng vọt thẳng lên, nhấc chân hướng Đặng Thống Phủ đá.

Tài xế lão Trương cũng không trì hoãn, cũng gia nhập đánh nhau.

Được thanks

Xem thông tin cá nhân Gởi tin nhắn

3 thành viên đã gởi lời cảm ơn 1contho về bài viết trên: Kẹo Kéo, Miinh Miinh, Nấm_langthang

Gởi bài 29.10.2015, 22:43

Hình đại diện của thành viên

1contho

Tổ phó

Tổ phó

Ngày tham gia: 24.01.2015, 00:25

Tuổi: 19 Nữ

Bài viết: 20

Được thanks: 33 lần

Điểm: 8.6

Trả lời với trích dẫn

Gởi bài Re: [Hiện đại] Thượng tá không quân xấu xa - Thỏ Thỏ Hồng Nhan Nhiễu - Điểm: 11

Lúc này, Quý Linh Linh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn bọn họ. . . . . . Cô cảm thấy phía dưới thân chảy ra một dòng nước ấm, đặt sệt, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.

Không biết qua bao lâu, bên tai mơ hồ truyền đến tạp âm.

"Linh Linh, chịu đựng, chịu đựng!"

"Phu nhân, phu nhân! Quách tiểu thư, cô cùng với phu nhân, tôi đi gọi điện báo cho Mộ tiên sinh!"

"Không được. . . . . . Không được. . . . . . Tôi không muốn để anh ấy lo lắng! Không nên gọi, van cầu ông. . . . . ."

. . . . . .

"Bác sĩ, các người cần phải cứu cô ấy!"

"Cô ấy không thể mất đứa bé!"

"Cô ấy hiện tại như thế nào?"

"Tôi. . . . . . Tôi không biết, thật là nhiều máu. . . . . ."

Giọng nói, tiếng khóc, khiến Quý Linh Linh khẽ thức tĩnh, lại một lần nữa nặng nề rơi vào giấc ngủ. Trừ phía dưới truyền tới cảm giác đau đớn, và muôn vàn nhớ nhung đối với Mộ Ly, ngoài ra cô cũng không nhớ nổi bất kỳ chuyện gì.

"Linh Linh hiện tại như thế nào?"

"Anh ấy đến chưa?"

"Không có, chưa có liên lạc!"

"Làm thế nào? Cô ấy còn chưa có tỉnh lại sao?"

"Không nên gấp gáp, chúng ta chờ xem."

. . . . . .

"Quý Linh Linh, tôi đã nói với cô như thế nào, người quan trọng nhất bên cạnh cô, cuối cùng sẽ hại cô. Ha ha, hiện tại như thế nào, đứa bé cũng sắp không giữ được, cô có biết là ai đã hại mình không? Ha ha. . . . . ." "Người đâu, mau đưa người đàn bà điên mang đi!"

. . . . . .

"Linh Linh, cô nên nghỉ ngơi thật tốt, không cần phải gấp, hôm nay tôi vì công ty ký một đơn đặt hàng lớn, chờ cô tỉnh lại, cô có thể thấy thành tích."

"Cô trước đi ra ngoài đi, cô ấy hiện tại cần nghỉ ngơi. . . . . ."

Bọn họ đều ở đây làm cái gì, tại sao có nhiều người như vậy? Thân thể rất đau, đầu vẫn còn rất nặng. . . . . .

"Quý Linh Linh, cậu từ khi nào thì trở nên yếu đuối như vậy, không phải đã nghỉ rất lâu rồi sao, tại sao tới giờ vẫn không tỉnh lại ?"

"Cậu còn cần người đàn ông của cậu không? Cậu không tỉnh, anh ất cũng không cần cậu!"

"Thẩm tiểu thư, cô không cần nói như vậy, bác sĩ nói Linh Linh hiện tại không thể chịu kích thích thêm nữa."

"Cô biết cái gì? Quý Linh Linh, mình nói cho cậu biết, nếu như cậu không tỉnh lại, mình cũng sẽ không cần cậu nữa!"

"Ừ. . . . . ."

"Thẩm tiểu thư, Linh Linh có phản ứng!"

"Ừ. . . . . . Thật ồn ào nha. . . . . ."

"Quý Linh Linh, đồ ngốc này, cậu còn biết tỉnh sao?"

Thẩm Hiểu Phỉ lập tức kích động nhào tới bên cạnh cô, kéo tay của cô, từng giọt nước mắt rơi vào trên bàn tay của Quý Linh Linh.

"Hiểu Phỉ, gần đây cậu đã đi đâu vậy, tại sao mình không nhìn thấy cậu?"Sắc mặt của Quý Linh Linh trắng bệt, không còn hơi sức hỏi.

"Cậu hỏi cái gì mà hỏi! Chờ thân thể cậu tốt lên rồi, tất cả mình đều nói cho cậu biết!" Thẩm Hiểu Phỉ tiện tay lau đi nước mắt.

"Linh Linh, cô rốt cuộc cũng tỉnh! Thật xin lỗi, tôi không bảo vệ tốt cho cô. . . . . ." Quách Hiểu Lượng đứng ở trước giường bệnh, cúi thấp đầu.

"Tôi. . . . . ." Quý Linh Linh đột nhiên đưa tay sờ bụng của mình, "Ô. . . . . ."

"Không nên lộn xộn, trên tay của cậu còn đang truyền nước biển đó!" Thẩm Hiểu Phỉ cầm một tay của cô, "Yên tâm, đứa bé tất cả đều tốt, chỉ cần cậu tỉnh, nên không có chuyện gì." Cô vừa nói, trong mắt vẫn không nhịn được nước mắt đang dâng lên.

Quý Linh Linh giật giật đôi môi khô khốc, thật khó khăn nạn ra một nụ cười, "Mình không có chuyện gì, cậu cũng không cần khóc nữa." Cô chậm rãi nâng lên cái tay còn lại, chuẩn bị lau nước mắt cho Thẩm Hiểu Phỉ.

"Không khóc, mình không khóc, chỉ cần cậu tỉnh lại, tất cả đều tốt."

"Linh Linh, mình đi gọi bác sĩ cho cậu." Quách Hiểu Lượng vội vã rời đi.

"Hiểu Phỉ, mình. . . . . . Mình đã ngủ bao lâu?" Quý Linh Linh hạ tay xuống, không khỏi thật chặt nắm lại, đã qua một tuần lễ rồi sao? Mộ Ly trở về chưa? Tại sao cô càng muốn anh, trong lòng liền càng cảm thấy sợ .

Thẩm Hiểu Phỉ một tay đè lại bả vai của cô, "Cậu đó, đã ngủ ba ngày, nhưng là, mọi người ở đây đều cảm thấy cậu đã ngủ cả một thế kỷ."

"Hô. . . . . ." Mới ba ngày.

"Hiểu Phỉ, Mộ Ly có biết tình huống của mình không? Mình nhớ được ngày ấy, mình không cho bọn họ nói với anh ấy!" Quý Linh Linh liền vội vội vàng vàng mà nói.

Thẩm Hiểu Phỉ trên mặt lộ ra nụ cười, "Chúng mình cũng biết trong tâm cậu yêu thương anh ấy, chưa nói cho anh ấy biết. Cậu an tâm nghỉ ngơi đi, chờ lúc anh ấy trở về , cậu cũng liền có thể xuất viện, biết không?"

"Ừ, đứa bé không có chuyện gì, mình liền không có việc gì đâu. Người đàn ông kia như thế nào?" Cái người họ Đặng đó, nhất định không thể để cho hắn sông tốt.

"Đứa cháu kia của mình, có thể có chuyện gì được ? Mình đã nói Hướng Tuấn Ngạn mang người đi, đem hắn đi dạy dỗ, ai biết về sau cuộc sống của hắn sẽ như thế nào?" Thẩm Hiểu Phỉ nhịn không được bật cười, "Người đàn ông kia, chắc mắt hán mọc dưới chân rồi, hắn cho rằng người phụ nữ nào cũng có thể tùy tiện khi dễ sao? Chán sống rồi sao ."

Người đàn ông kia, không phải là không có mắt, rõ ràng nhất chính là hắn nhằm về phía cô .

"Cho hắn chút dạy dỗ là được, những thứ này cũng không cần nói cho Mộ Ly, cậu cũng biết tính tình của anh ấy. . . . . ."

"Mình nói cậu đại tiểu thư, bản thân bị như vậy, còn lo lắng cho anh ấy, cậu có phải quá yêu anh ấy?" Thẩm Hiểu Phỉ nói đùa.

"Ai nha, không có rồi, anh ấy gần đây có chuyện quan trọng phải làm, mình không muốn làm cho anh ấy phân tâm." Quý Linh Linh vội vàng giải thích, trên mặt lộ ra hạnh phúc ngọt ngào.

Nhưng khi nhìn nét mặt ấy của cô, Thẩm Hiểu Phỉ trên mặt lại không có bao nhiêu nụ cười, chỉ là phụ họa cười cười, nhưng cũng không có nói gì.

"Linh Linh, Thẩm tiểu thư, bác sĩ tới." Quách Hiểu Lượng lúc này đi tới, sau lưng đi theo bảy tám người bác sĩ.

Lúc này Thẩm Hiểu Phỉ đứng lên, tránh đường cho bác sĩ.

"Quý tiểu thư, hiện tại cảm thấy có chỗ nào không thoải mái?" Một người bác sĩ tuổi từ bốn mươi lăm ân cần hỏi.

"Chẳng qua là cảm thấy cả người không có hơi sức, những thứ khác đều khỏe."

"Ừ, ngày mai sẽ hết thôi, khôi phục cũng rất tốt."

"Bác sĩ, xin hỏi đứa bé của tôi. . . . . ." Quý Linh Linh có chút chần chờ.

"Đứa tất cả đều bình thường, lúc ấy chắc hẳn cô cố ý che ở bụng. Coi chỉ là thân thể có chút hư, lại thêm bị chút kích thích, mới có thể té xỉu. Chỉ là té xỉu trong thời gian dài như vậy, về sau cô nên nghỉ ngơi thật tốt."

"A, được, cám ơn ông." Quý Linh Linh chậm rãi cúi đầu, té xỉu dài như vậy, thất ra là trong bao nhiêu ngày?

"Nghỉ ngơi thật tốt."

Dứt lời, đoàn bác sĩ dặn dò mấy câu, rồi liền rời đi.

"Hiểu Phỉ, điện thoại di động của mình đâu?"

"À, ở đây. Trong đoạn thời gian này, cậu nên ít dùng điện thoại di động đi, đối với đứa bé sẽ có ảnh hưởng không tốt." Thẩm Hiểu Phỉ vừa nói, vừa đưa điện thoại di động cho cô.

"Mình biết rõ ." Quý Linh Linh cười cười, nhận lấy điện thoại di động.

Thẩm Hiểu Phỉ nghĩ rằng cô gọi điện thoại, nhưng Quý Linh Linh chỉ liếc nhìn giờ giấc.

Khi nhìn xong thời gian, lòng của Quý Linh Linh lập tức liền trầm xuống. Hiểu Phỉ tại sao lừa cô, tại sao nói cô chỉ hôn mê ba ngày? Từ hôm cô té xỉu, rồi đến hôm nay đã qua mười ngày rồi.

"Hiểu Phỉ, Hiểu Lượng, bây giờ tôi muốn nghỉ một chút, gần đây các người coi chừng tôi, cũng rất mệt mỏi, đi nghỉ trước đi." Quý Linh Linh đưa điện thoại di động đặt ở bên tay, ngẩng đầu lên hướng về phía họ nói.

"Mệt mỏi sao?" Thẩm Hiểu Phỉ đứng lên, vuốt cái trán của cô, "Đứa ngốc, phải tự học chăm sóc cho mình thật tốt mới được."

"Ừ, mình hiểu rồi."

"Linh Linh, tôi ở ngoài của canh chừng, có chuyện gì, cứ gọi tôi."

"Tốt."

Quý Linh Linh nhẹ nhàng nằm xuống, kéo chăn.

Quách Hiểu Lượng cùng Thẩm Hiểu Phỉ nhìn nhau một cái liền rời đi.

"Kêu Tần Mộc Vũ đến, tôi muốn gặp anh ta." Vừa ra phòng bệnh, Thẩm Hiểu Phỉ liền lạnh mặt nói.

"Đại ca, anh ấy. . . . . ."

“Tôi không cần biết lý do , cô chỉ cần nói cho anh ta biết, tôi muốn gặp anh ta, vậy là được rồi." Thẩm Hiểu Phỉ xoay người, thẳng nhìn chằm chằm Quách Hiểu Lượng.

"Tôi. . . . . ." Quách Hiểu Lượng muốn nói lại thôi, lão đại sau khi trở về, dặn dò cô không được gặp Thẩm tiểu thư , nhưng mà bây giờ. . . . . .

"Tô cho cô một giờ, nếu như anh ta không xuất hiện, tôi liền sẽ đích thân đi tìm . Tôi nói đến làm được, cô cũng không hi vọng tôi đem chuyện này làm cho khó coi chứ?" Thẩm Hiểu Phỉ nhếch môi cười, trong nụ cười có chứa mấy phần khinh thường.

"Nhưng. . . . . . Chuyện này. . . . . ."

"Tôi đã nói rồi, không cần có lý do , tôi chỉ muốn gặp được anh ta." Dứt lời, Thẩm Hiểu Phỉ không tiếp tục cho Quách Hiểu Lượng cơ hội nói chuyện, xoay người đi thẳng.

Quách Hiểu Lượng nhìn bóng lưng của Thẩm Hiểu Phỉ, không khỏi cau mày lại. Đại ca từ sau khi trở về, vẫn buồn buồn không vui, bây giờ nhìn sắc mặt của Thẩm tiểu không tốt, nếu như hai người. . . . . .

"Hiểu Lượng, ở sững sờ cái gì?"

Hướng Tuấn Ngạn đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh cô, vỗ xuống bả vai của cô.

"Làm sao anh cũng tới đây?" Nhìn thấy người tới, trên mặt của Quách Hiểu Lượng hiện lên đây sự nghi ngờ.

"Nhận ủy thác của người khác mà thôi, còn cô, ngươi hiện tại đại ca của cô trở lại, còn sắp xếp cho cô ở chỗ này, dễ dàng dò thăm tin tức?"Trên mặt Hướng Tuấn Ngạn mang một nụ cười chuyên nghiệp, nói chuyện rất trực tiếp.

Quách Hiểu Lượng ngửa đầu nhìn anh, há miệng nhưng không có lên tiếng, đã bị người ta đoán trúng, cô cũng chẳng thèm giải thích làm gì.