Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

Chương 35: - Thật độc ác




Hơn nữa, họ không phải còn có chuyện chưa xử lí xong sao?

Mộ Cửu chắp tay đi tới trước mặt họ: " Ta cho đến giờ vẫn không hề dính líu đến chuyện của các ngươi, bất kể khi trước các ngươi có đánh nhau hay không, hôm nay vẫn nên nói về chuyện hạ độc. Suy đoán lung tung là không được đâu! Ngay trước mặt Tinh Quân, các ngươi không giải thích vụ này cho rõ ràng, ngược lại còn mượn cớ dội nước bẩn vào ta để dời sự chú ý, Tinh Quân anh minh thần võ, lẽ nào sẽ bị các ngươi lừa gạt sao?"

Trường Diễn Tinh Quân vẫn luôn làm bình hoa đứng ở một bên đương nhiên là có kinh nghiệm, khi đối mặt với những tranh chấp như vậy, hắn đều sẽ ngậm miệng đúng lúc cho người ta nói đủ thì thôi.

Lúc này, thấy nội dung vở kịch lại xoay ngược lại, hắn còn định nghe đến cùng, vậy mà Mộ Cửu tự nhiên nhắc đến tên hắn, vì thế không thể làm gì hơn là ho khan đứng lên: " Không sai, việc này có ảnh hưởng rất xấu, nhất định phải điều tra cẩn thận. Dư Tiểu Liên trước tiên theo bản quan về nơi quản sự, Dương Vận tạm thời dưỡng thương, thế nhưng không được ra ngoài, sau khi khỏi, bản quan sẽ cho truyền ngươi."

Nói xong, Trường Diễn Tinh Quân đứng dậy bước xuống thềm đá, các tiên quan còn lại mau chóng giục Dư Tiểu Liên đi theo.

Khi Dư Tiểu Liên đi qua người Mộ Cửu, nàng ta trừng nàng một cái.

Mộ Cửu nhún nhún vai, quay đầu lại, sau đó bắt gặp ánh mắt của Doãn Tuyết Như.

Ánh mắt này, thành công làm nàng dừng lại một chút.

Dương Vận trách nàng ra tay ám toán, vì thế mới tạo ra trận gió tanh mưa máu này, nhưng khi đó, người bị phạt không chỉ có một mình nàng ta, còn có một Doãn Tuyết Như. Nữ nhân này cũng không phải kẻ tầm thường, chịu thiệt thòi tất nhiên sẽ muốn đòi lại, Mộ Cửu đã không thèm nể mặt mũi hai người Dương Dư, thêm nàng ta nữa, tương lai của nàng phải làm sao!

Nghĩ đến đó, nàng khé giật giật khóe miệng, định chạy vòng qua nàng ta để về nhà.

Nào biết Doãn Tuyết Như bước đến chắn trước mặt nàng, nói: " Ngày đó là ngươi ra tay?"

Mộ Cửu ngẩn người, đang muốn nói qua loa lấy lệ hai câu, Doãn Tuyết Như lại bỗng nhiên thu chân về nửa bước, lạnh nhạt quét qua nàng một cái: " Phải cũng không có gì phải sợ." Nói xong, đến đầu cũng không quay lại, không nhanh không chậm bước về nhà.

Đây là ý gì?

Không có gì phải sợ? Chẳng lẽ không có dự định tính toán nàng một chút? Mộ Cửu hít vào một ngụm khí lạnh, ngẩn người đứng đó.

" Cửu Cửu, ăn cơm!" Mộ Tiểu Tinh bò ra cửa sổ, nhỏ giọng triệu hồi nàng.

Mộ Cửu vừa bước vào phòng, nó liền nhào đến: " Họ Doãn kia nói gì với ngươi?"

" Không nói gì cả." Nàng thuận miệng đáp, nhìn qua cửa sổ về phía Dương Vận bên kia một chút.

Cửa nhà phía Bắc mở ra, Dương Vận đã vào nhà rồi. Không biết là do đan dược dùng để chữa thương của Trường Diễn Tinh Quân lợi hại hay có chuyện gì, đan độc trong truyền thuyết Long Cốt Thủy đan đó vậy mà lại không hoàn toàn đả thương gân cốt kinh mạch của nàng ta. Mặc dù có bị thương, nhưng so với tưởng tượng của Mộ Cửu cũng nhẹ hơn nhiều, chí ít thì Mộ Cửu vào lúc này đã thấy nàng ta chậm rãi đi ra khỏi nhà.

" Lục Nhai đâu?" Nàng quay đầu lại hỏi.

Mộ Tiểu Tinh đang muốn trả lời, bỗng một cánh hoa bay vào từ ngoài cửa, vừa rơi xuống đất, Lục Áp một thân bạch y xuất hiện.

" Tìm ta làm gì?" Hắn ngồi xuống bên bàn ăn cơm, nếm một miếng cá chép rán. Ừ, giòn xốp hơi cay, hương vị rất tốt.

Mộ Cửu nhìn thấy hắn liền quả thực giận mà không chỗ phát tiết, gây đại họa cho nàng mà còn dám ăn cá? Nàng xông tới: " Ngày đó họ đánh nhau, Dương Vận bị ám hại, có phải do ngươi làm hay..."

" Suỵt!"

Nàng nói còn chưa dứt lời, Lục Áp liền dựng thẳng ngón tay lên môi, sau đó kéo nàng vào kết giới của mình: " Ngươi ồn ào lớn tiếng như vậy, không sợ người ta nghe thấy sao." Hắn liếc nàng một chút, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế.

Mộ Cửu cả giận: "Quả nhiên là ngươi làm!"

Cái tên này, nàng trăm phương ngàn kế bảo toàn quan hệ xung quanh, mưu cầu tránh xa tất cả thị phi, ngược lại hắn thì tốt rồi, trả lại cho nàng một chiêu như thế! Nàng muốn chém hắn!

Nàng xông đến, vận linh lực đánh một chưởng vào vai hắn.

Lục Áp đưa tay giữ nàng lại: " Sao ngươi phải tức giận như vậy? Ta vừa rồi không làm điều gì sai. Nếu nàng ta có thể giội nước vào ngươi, tại sao ta không thể ám hại đầu gối của nàng ta? Trên đời này chuyện gì cũng có nhân quả. Nếu ngươi không thu nhận ta, ta sẽ không muốn giúp ngươi, nếu như nàng ta không tự tiện chọc giận ngươi, ta cũng sẽ không động đến."

Mộ Cửu hít sâu một hơi: " Nàng ta giội nước hay không giội nước thì mắc mớ gì đến ngươi? Kể cả khi nàng xông đến phòng ta, thì đó cũng là chuyện của Mộ Cửu ta mới đúng! Ta nói gì, ngươi đều đem để ngoài tai hết, thế này... rõ ràng là ngươi muốn hại chết ta! Có biết hay không, vừa rồi ta còn suýt nữa bị họ vu oan thành hung thủ hạ độc?"

Cũng may cái hộp kia tra ra được là của Dư Tiểu Liên, nếu không chỉ sợ lúc này nàng đang phải ngồi xổm tại cái nơi quản sự kia rồi!

" Làm sao có khả năng?" Lục Áp nhấp một ngụm trà, cũng rót cho nàng một chén, bình tĩnh nhìn nàng, " Ta đã an bài đến không thể chê vào đâu được, chắc chắn sẽ không có nửa điểm hiềm nghi nào rơi vào người ngươi. Lại nói, vừa nãy ta vẫn luôn ở bên cạnh xem chuyện, nếu nàng ta còn tiếp tục ngụy biện, ta cũng có cách làm tất cả mọi người tin rằng hung thủ chính là Dư Tiểu Liên."

" Cái gì?!" Đầu Mộ Cửu phình to lên, lẽ nào Long Cốt Thảo trong trà của Dương Vận cũng là do hắn hạ?

Cái tên này! Hắn còn có gan đi hạ độc hại người! Không trách sư huynh hắn muốn đi xung quanh đuổi gϊếŧ hắn, với cái đạo đức này của hắn, khi còn ở sư môn tuyệt đối không sống an ổn được một ngày!

Nàng đang tạo ra cái nghiệt gì đây, lại đi rước một mầm họa về nhà!

" Trước khi các ngươi về, ta hạ Long Cốt Thảo vào trà của Dương Vận." Lục Áp nhìn bàn tay thon dài trắng nõn nhưng có chút thô ráp trước mặt, đưa tay hạ nó xuống, nói, " Khi quay về, việc đầu tiên Dương Vận làm là uống nước, sau đó nàng ta trúng độc rồi. Có điều ngươi yên tâm, ta hạ không nhiều, nàng ta chỉ cần tu luyện thêm ba, năm trăm năm nữa là linh lực có thể khôi phục như ban đầu."

Mộ Cửu suýt ngã!

Hắn sao có thể sau khi hạ độc thủ với một người không thù không oán mà còn vân đạm phong khinh như vậy?

" Ngươi cũng thật là để ta nhìn với cặp mắt khác xưa!" Nàng vòng tới trước mặt hắn, nói, " Ngươi không cần phải ở lại đây nữa rồi."

Lẽ nào nàng chưa từng bảo hắn chớ đi trêu chọc người Xiển giáo? Lẽ nàng nàng chưa từng cho hắn thấy được họ hung hăng càn quấy thế nào? Hắn có biết, nếu hắn làm như vậy, sau nay nàng cũng đừng mong được sống yên bình hay không? Cái tên này là do ông trời phái xuống trị nàng sao? Kiếp trướclà nàng gϊếŧ cha hay gϊếŧ mẹ hắn?!

" Làm gì mà không biết tốt xấu tức giận như vậy?" Lục Áp giương mắt nhìn nàng, lại nhìn chén trà đang run rẩy kịch liệt trên bàn.

" Ngươi đều đã thừa nhận rồi, còn trách ta không biết tốt xấu?"

Mộ Cửu nhìn trời, nói với hắn: " Khi trước ta có nói, ngươi không thể lộ diện làm hỏng việc của ta, nhưng bây giờ, ngươi không chỉ hại ta phải cõng cái danh đi ám hại người khác, lại còn hạ độc người ta! Ngươi còn nói ta không biết tốt xấu?"