Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 103: Lúc hoa rơi lại gặp chàng(1)




Sáng sớm, ông chủ Vương tiệm bánh bao bắt đầu bận rộn, đợi đến lúc ngã tư đường vừa mới bắt đầu xuất hiện vài bóng người thì bánh bao trong lồng hấp của ông đã chín nóng hôi hổi.

Aizzz, trong thời thế loạn lạc này, vài ngày trước đó Đạp Vũ công tử đã đích thân dẫn binh ra khỏi đế đô nghênh địch, miễn cưỡng lắm mới có thể ngăn cản quân đội của Quảng Hiền Vương ở bên ngoài thành, hiện giờ đã phân chia Lâu quốc thành hai thế lực, đêm đó hoàng cung lại bị đánh lén, nghe nói Đạp Vũ công tử giao hết thế cục chưa yên ổn lại cho Vệ Khởi tướng quân, đơn thương độc mã từ ngoài thành chạy vào hoàng cung, sau đó thì mất tích cùng với Duyệt Nhi công chúa.

Nếu không có hai đại tướng quân Vệ Khởi và Vệ Duy, chỉ sợ Quảng Hiền Vương kia không cần đánh thì Lâu quốc cũng đã sớm rối loạn rồi. Sau đó, hai người Vệ Khởi và Vệ Duy phái người đi tìm Đạp Vũ công tử và Duyệt Nhi công chúa đang lưu lạc bên ngoài, cho đến nay vẫn chưa có tin tức gì, trong khi đó sát thủ của các quốc gia khác cũng lặng lẽ đến Lâu quốc.

Ông chủ Vương thở dài, may mà nơi này gần Ninh gia Giang Châu, khói lửa chiến tranh vẫn chưa lan đến, gắng gượng còn có thể duy trì vẻ ngoài bình yên. Ông mở lồng hấp ra nhìn bánh bao, chín rồi, vội vàng dùng khăn ẩm nhấc khay bánh bao kia ra rồi thay vào đó một khay bánh bao khác, tiếp tục hấp.

ảm giác có người đang nhìn mình, ông chủ Vương ngẩng đầu lên đã thấy một tiểu cô nương đứng cạnh một góc tường. Dáng vẻ ngọc tuyết đáng yêu, phấn hồng non mịn, vừa nhìn đã biết là một vị tiểu thư nhà giàu có chưa từng chịu cực khổ, nhưng mái tóc của nàng có chút rối, làn váy có vài vết rách, tuy rằng vẫn tính là sạch sẽ nhưng vẫn giống như kẻ ăn xin nghèo túng trên đường.

Lúc này đôi mắt màu hổ phách vừa to vừa trong suốt của nàng đang nhìn ông, ánh mắt long lanh ngân ngấn lệ, vô cùng trông chờ.

Ông chủ Vương quay đầu đi, tuy rằng lần đầu tiên ông gặp cô nương đáng yêu như vậy, nhưng cũng không thể mềm lòng, hiện nay tất cả mọi người đều trong hoàn cảnh bồ tát đất qua sông, bản thân còn khó bảo toàn, làm sao lại có lòng từ thiện nhiều như thế.

Một nén nhang sau…

Đôi mắt kia chuyển sang khay bánh bao phía trước, hít vào một hơi thật sâu, dáng vẻ say mê đói khát tựa như mấy năm chưa từng ăn gì. Sau khi cứ yên lặng đứng thật lâu thấy không ai đến mua bánh bao, nàng thật cẩn thận nói: “Có thể cho cháu năm cái bánh bao không?”

Ông chủ Vương vừa bận rộn vừa liếc nhìn nàng: “Tiểu cô nương, nơi này của lão không phải là nơi làm từ thiện, nếu mỗi tên ăn mày đều đây xin lão năm cái bánh bao, vậy lão làm sao buôn bán được đây?”

Duyệt Nhi buồn bã không nói gì, chỉ đành phải uất ức đứng ở nơi đó.

Nàng rất đói, tay chân bủn rủn, không có chút sức lực. Nhưng, Đạp Vũ ca ca còn đang phát sốt nằm trong ngôi miếu hoang, ba ngày nay bọn họ không có gì bỏ bụng, trên người lại không có lấy một văn tiền. Ngay cả việc săn bắn cơ bản nhất nàng cũng không biết, lén chạy đến ngọn núi cạnh ngôi miếu đổ nát ngồi không hai ngày, ngay cả một con kiến cũng chưa bắt được.

Nàng rất muốn ăn bánh bao.

Duyệt Nhi đứng trước khay bánh bao, trước mắt là làn khí màu trắng nóng hôi hổi mang theo hương bánh bao, đôi mắt nàng nhanh chóng ươn ướt rơi lệ. Chân mềm nhũn, cả người nàng đều khụy xuống, không đứng dậy nổi nữa.

Lúc này ông chủ Vương đang chịu đựng sự trách cứ của lương tâm, nhìn thấy tiểu cô nương đói đến mức té ngã xuống đất, thật sự không đành lòng, cầm hai cái bánh bao đưa cho nàng.

Mắt Duyệt Nhi nhập nhèm nước mắt, bàn tay nhỏ bé nhận lấy bánh bao, ăn như hổ đói.

Ông chủ Vương nhìn tướng ăn không chút hình tượng của nàng, trong lòng thật sự có chút chua xót, thoạt nhìn rất giống tiểu cô nương nhà giàu, sao lại lưu lạc đến tình cảnh này?

Duyệt Nhi ăn xong hai cái bánh bao, nghỉ ngơi hồi lâu, tựa giá gỗ đứng dậy, giọng nói nhu mềm đầy cầu xin: “Có thể cho cháu ba cái nữa không?”

Ông chủ Vương thấy gương mặt nhỏ nhắn của nàng vẫn tái nhợt, đành phải lấy thêm ba cái bánh nữa ra khỏi lồng hấp rồi đưa cho nàng: “Tiểu cô nương, nếu muốn ăn xin thì nên đến Giang Châu đi, có Ninh gia ở nơi đó cho nên dân cư ở đấy giàu có và sung túc hơn so với nơi này rất nhiều.” Đôi tay nhỏ bé của Duyệt Nhi cẩn thận dùng một tấm khăn sạch sẽ gói ba cái bánh bao lại, nghe ông chủ Vương bảo thế nên rất cảm kích nói: “Bọn cháu cũng đang muốn đi Giang Châu.”

Ông chủ Vương nghi hoặc nhìn nàng gói kỹ bánh bao: “Tiểu cô nương, đói bụng thì ăn cho no để có sức.” Duyệt Nhi lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt cười ngọt ngào nói: “Cảm ơn ông, ông là người tốt sẽ được hưởng báo đáp tốt ” Nói xong liền nhanh chóng lướt đi rồi biến mất ở một góc đường không xa, ông chủ Vương lắc đầu, sau đó chào đón người khách đầu tiên trong ngày. Đạp Vũ mê mang tỉnh dậy, đưa tay ra sờ soạng nhưng không thấy Duyệt Nhi, trong lòng kinh hoảng, Duyệt Nhi đâu? Ai đã bắt muội ấy đi? Bên ngoài ngôi miếu đổ nát vang lên tiếng chân gấp gáp. Đạp Vũ đưa tay mò mẫm nắm lấy thanh kiếm bên cạnh, cảnh giác. Tiếng bước chân bước đến gần tượng phật cũng chậm dần, Đạp Vũ ngừng thở, đôi mắt lúc bình thường tựa như nước mùa xuân nay tràn ngập ý lạnh, bình tĩnh chờ kẻ địch đến.

Duyệt Nhi chuyển tượng phật sang một bên, một đạo kiếm quang bỗng nhiên tập kích đến, lòng nàng kinh hoảng, theo bản năng lăn tròn trên mặt đất. Đạp Vũ buông thanh kiếm trong tay xuống, nhanh chóng nhìn thấy Duyệt Nhi đang lăn trên đất, tràn đầy yêu thương: “Duyệt Nhi…” Nghe thấy giọng nói của Đạp Vũ, Duyệt Nhi vui mừng ngẩng đầu, lồm cồm bò dậy, gục nhào vào trong lòng Đạp Vũ, vô cùng sợ hãi: “Ca ca, cuối cùng huynh cũng tỉnh rồi…” Đạp Vũ nâng gương mặt nhỏ nhắn của Duyệt Nhi lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng: “Ca ca ngủ bao lâu rồi?” Duyệt Nhi không thể áp chế niềm vui trong lòng, vui vẻ ra mặt: “Ba ngày.” Ánh mắt của Đạp Vũ khẽ trầm xuống, thế mà chàng đã ngủ đến ba ngày! Vậy Duyệt Nhi sống như thế nào trong mấy ngày này? Nàng xưa nay chẳng biết làm gì, ăn cái gì? Đang suy nghĩ thì thấy Duyệt Nhi chạy đến bên cạnh, nhặt một thứ gì đó trên mặt đất lên, cẩn thận mở ra rồi đặt vào trong tay chàng: “Đạp Vũ ca ca, ăn bánh bao đi.” Nhìn bánh bao nóng hổi trên tay, Đạp Vũ liền hiểu rõ Duyệt Nhi ra ngoài làm gì, gắng gượng đè nén giọt lệ chua xót, Đạp Vũ đưa bánh bao đến bên miệng Duyệt Nhi: “Duyệt Nhi muội ăn đi. ” Muội muội quý giá nhất của chàng, thân là cô nương tôn quý nhất của Lâu quốc, thế nhưng lại vì một bữa no mà ra ngoài ăn xin. Duyệt Nhi đang rất nôn nóng, thấy Đạp Vũ muốn đưa cho mình ăn, bàn tay nhỏ bé cầm lấy bánh bao lại đưa về phía miệng chàng: “Ca ca ăn đi. Muội ăn rồi.” Tiếc rằng làm thế nào thì Đạp Vũ cũng không ăn, Duyệt Nhi sốt ruột đến rơi nước mắt. Đạp Vũ chẳng biết làm sao nhìn nàng: “… Ca ca còn chưa rửa mặt…” Duyệt Nhi lau lau viền mắt ứ lệ, lặng yên hồi lâu mới cất kỹ bánh bao, rồi quay về phía Đạp Vũ: “Ca ca là trứng thối!”

Một tháng nữa lại trôi qua. Đạp vũ dắt Duyệt Nhi băng qua dãy rừng lớn và những bụi rậm đầy gai, phía sau có mấy người có tu vi tối cao của kỳ Nguyên Anh đang đuổi theo sát. Đạp Vũ làm sau cũng không ngờ rằng, từ lần bình yên ở ngôi miếu đổ nát kia thì ở một nơi gần Giang Châu lại gặp ám toán. Mấy tháng chạy trốn khiến cho cả thể xác và tinh thần của hai người đều mệt mỏi, đặc biệt là Duyệt Nhi hoàn toàn không có tu vi. Hiện giờ lại theo Đạp Vũ từ đế đô chạy đến Giang Châu, cũng tựa như đã vượt qua nửa giang san của Lâu quốc.

Đạp Vũ quay đầu lại, nhìn về phía những kẻ đang đuổi giết họ ngày càng tiến đến gần hơn, mấy tháng nay vết thương của chàng đã khá hơn rất nhiều, nếu muốn đối phó với những kẻ có tu vi tầng cao nhất của Nguyên Anh cũng không khó, nhưng còn Duyệt Nhi…

Dường như bọn họ đều biết Duyệt Nhi là nhược điểm chàng nên cũng không trực tiếp giao đấu với chàng, mà ra sức công kích tới Duyệt Nhi.

Duyệt Nhi mệt đến thở không ra hơi, Đạp Vũ kéo nàng ra sau một gốc cây, thấp giọng nói: “Duyệt Nhi, trước hết muội cứ trốn ở cánh đồng cỏ dưới chân núi, đợi lát nữa ca ca sẽ đến đón muội.” Duyệt Nhi ngoan ngoãn bảo vệ đầu, xoay người lăn trên những tấm đệm cỏ xanh mướt xuống sườn núi. Đạp Vũ trở lại, múa kiếm càng nhanh hơn.

Duyệt Nhi khó khăn lắm mới ngừng lăn, nằm ở trên trảm cỏ không dám cử động, chỉ nghiêng đầu cũng có thể thấy năm dặm bên ngoài cửa thành Giang Châu.

Cửa thành Giang Châu sớm đã đóng kín, không cho phép bất kỳ kẻ nào đi vào, thủ vệ trên thành càng nhiều hơn lúc bình thường gấp mấy lần.

Lúc này đã gần giữa trưa, tập trung có thể nghe thấy tiếng đoản kiếm đang đánh nhau trên núi, trong lòng càng lúc càng khẩn trương. Ca ca không việc gì chứ?

Nàng đang lo lắng thì có tiếng người đang lăn trên cỏ truyền tới, trong lòng Duyệt Nhi vô cùng kinh hãi, vội vàng đưa đầu ló lên khỏi trảm cỏ dày để tìm hiểu, vừa nhìn đã thấy bóng Đạp Vũ đang lăn từ trên núi xuống,phía sau có đến mấy tên sát thủ. Đạp Vũ ổn định thân hình, rút kiếm ra lại bắt đầu giết chóc.

Chàng làm sao có thể để cho bọn họ phát hiện ra Duyệt Nhi?

Đạp Vũ vừa đánh vừa lui, dẫn dụ những kẻ đó đi đến nơi khác.

Duyệt Nhi trốn trong bụi cỏ, trong đôi mắt to âm ấp đầy lệ, dường như ngoại trừ khóc ra thì nàng cũng chỉ biết khóc mà thôi.

Nước mất nhà tan, mấy tháng lưu vong, nếu không có Đạp Vũ ca ca, nàng không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.

Không biết từ khi nào trên núi lại xuất hiện thêm ba người nữa, liên lạc thông báo với những kẻ đang giao đấu với Đạp Vũ, lập tức bao vây Đạp Vũ.

Duyệt Nhi kinh sợ, vốn dĩ nếu chỉ bốn người thì ca ca còn có thể nắm chắc phần thắng, hiện giờ lại có thêm ba người, cho dù ca ca rất lợi hại cũng sẽ chống đỡ không nổi mà ngã quỵ vì kiệt sức!

Nàng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, trong lòng đã nghĩ ra phương pháp, dáng người nhỏ nhắn vội vàng từ từ cúi sát, di chuyển chầm chậm, cuối cùng cũng bò ra khỏi thảm cỏ dày kia. Duyệt Nhi nhìn thấy tường thành cách đó vài dặm, đột nhiên đứng lên, liều mạng chạy về hướng đó.

Không có bụi cỏ che kín, Duyệt Nhi mới chạy chỉ khoảng một dặm thì đã bị bọn hắc y nhân đang giao đấu với Đạp Vũ phát hiện.

Đạp Vũ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng dáng nho nhỏ của Duyệt Nhi đang chạy rất nhanh về phía thành Giang Châu, chàng lập tức hiểu ra Duyệt Nhi muốn làm gì, nên liều chết ngăn trở bọn hắc y nhân chuẩn bị đuổi theo, tay vung kiếm lên đã có hai người mất mạng.

Đám sát thủ còn lại vô cùng kiêng dè, Đạp Vũ công tử này thoạt nhìn dáng vẻ thư sinh đa tình không ngờ rằng có thể đánh hay như vậy. Vừa rồi ở trên núi đã giết chết bốn vị huynh đệ, bây giờ lại giết thêm hai người, bọn họ tuy rằng cố kị, nhưng cũng vô cùng căm giận, thân pháp nhanh hơn, hoàn toàn không chút lưu tình mà đâm thẳng về hướng Đạp Vũ.

Đạp Vũ lại cạn kiệt thể lực, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ.

Duyệt Nhi cũng không dám quay đầu lại, chạy nhanh về hướng cửa thành Giang Châu.

Cát vàng cuồn cuộn, Ninh Khả Cẩn ngồi ở trên lầu các cao nhất trên tường thành, mắt lạnh nhìn thấy có bóng người nho nhỏ đang chạy về hướng cửa thành Giang Châu. Bóng dáng nhỏ bé đó chạy nửa đường đã té ngã vô số lần nhưng vẫn lập tức lại đứng lên chạy miết về hướng cửa thành.

A, tiểu công chúa này cũng có một ngày thê thảm như vậy?! Nàng ta tao nhã uống chén trà, dõi mắt nhìn lại đã thấy Đạp Vũ, người nàng ngày đêm thương nhớ đang bị vây giết, dần dần mệt mỏi.

Đạp Vũ điện hạ ơi Đạp Vũ điện hạ, nếu như ta dẫn theo binh lính ra ngoài, ngài còn không mang ơn ta sao?

Nghĩ đến đấy… Ánh mắt của nàng dời về phía Duyệt Nhi đang gắng sức chạy đến, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười lạnh.

Thủ vệ cổng thành giương cung tiễn: “Người tới là kẻ nào?Lúc này Duyệt Nhi không thở nổi nữa, ho khan vài tiếng vội la lên: “Ca ca, cứu ca ca!”

Thủ vệ cổng thành nhìn tiểu cô nương ở phía dưới, cảm thấy được thật sự buồn cười, ca ca của nàng là ai? Song hắn còn vẫn hỏi lại câu hỏi: “Người tới là kẻ nào!”

Duyệt Nhi giật mình hiểu ra, lại la lớn: “Ta là Duyệt Nhi công chúa, Đạp Vũ ca ca đang bị tập kích ở ngọn núi ngoài thành ước chừng sáu dặm, xin hãy giúp đỡ!”

Thủ vệ cổng thành cười lạnh một tiếng: “Đã nhiều ngày nay, không biết có bao nhiêu vị ‘Duyệt Nhi công chúa’ và ‘Đạp Vũ điện hạ’ đến Giang Châu này. Tiểu cô nương giống như kẻ ăn xin thế này, cũng dám giả mạo kim phượng hoàng?”

Duyệt Nhi rất tức giận, ca ca nguy nan trong sớm chiều, một tên thủ thành nho nhỏ lại ở đây nói mấy lời vô nghĩa: “Ít nói nhảm đi, nếu Đạp Vũ ca ca xảy ra chuyện gì, tru vi cửu tộc của ngươi!”

Lòng của thủ vệ cổng thành có chút buông lỏng, nhưng vẫn nói: “Đợi biết ngươi thật sự là công chúa rồi nói sau!”

Duyệt Nhi giậm chân một cái: “Gọi viên quan lớn nhất ở nơi đây của các ngươi tới gặp ta, kêu Thần Thời ca ca lại đây! Kêu Khả Cẩn tỷ tỷ ra đây!” Đám này chết não hết rồi à!

Thủ vệ cửa thành thấy nàng gọi tên hai vị thiếu gia và tiểu thư của Ninh gia hiện đang cầm quyền ở Giang Châu thân mật như vậy, từ trên cổng thành nhìn xuống mơ hồ thấy một tiểu cô nương mang khí chất cao quý, quả thật không giống những kẻ giả mạo trước đây, bèn phái người đi xin chỉ thị của Ninh đại tiểu thư đang ngồi trên cửa thành.

Ninh Khả Cẩn nhìn Duyệt Nhi bên dưới đang mang dáng vẻ vừa vội vừa tức, nụ cười trên môi càng đậm, công chúa Duyệt Nhi i gì chứ, phụ hoàng đã chết, ngoại trừ Đạp Vũ ra, còn ai xem ngươi là bảo vật mà nâng niu trong lòng bàn tay?! Giờ là cơ hội tốt để ta hạ nhục ngươi một phen, xem xem Đạp Vũ còn cần một muội muội như vậy nữa hay không!

Ninh Khả Cẩn tao nhã nhấp một ngụm trà, mới nói: “Nghe nói trên lưng hoàng tộc Lâu quốc chúng ta đều có ấn ký hình hoa hướng dương, bảo ả ăn xin đó đưa ra bằng chứng. Ngươi hiểu chưa?” Thủ vệ cửa thành bị nét mặt ngoan độc của Ninh Khả Cẩn dọa đến run rẩy, vội vàng nơm nớp lo sợ lui xuống.