Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 127: Cô hổ nhỏ bị bắt nạt (1)




Thần giới vốn bình lặng đã lâu dạo gần đây lại không mấy yên ả, tựa như ném một viên đá nhỏ vào mặt hồ phẳng lặng như một tấm gương, vừa vặn trúng phải con vịt đang tung tăng bơi lội trong đó, thành ra, quang quác cả mặt hồ.

Nguyên nhân của sự không bình lặng này chẳng gì ngoài chủ tử của gia tộc Tức Mặc, Lạc Thủy Thần quân thành thân rồi.

Trước hết, chỉ cần nghe nói Lạc Thủy Thần quân lạnh lùng xuất trần thành thân cũng đã đủ chấn kinh.

Mà người y cưới nghe đâu còn là một cô hổ nhỏ dở dở ương ương?

Vậy cũng thôi đi, ai lại chẳng có lúc hồ đồ, nhưng hôn lễ chấn động lục giới là làm sao vậy?

Yến tiệc mời hết thảy lục giới!

Tiệc cả vạn bàn!

Bát long nâng kiệu!

….

Đây, đây thật sự là hôn lễ xa hoa chấn động nhất từ trước đến nay trong lịch sử, mà cô hổ nhỏ trong lời đồn đãi đó đã trở thành đối tượng được bàn luận sôi nổi khắp lục giới.

Duyệt Nhi cầm đồ chơi làm bằng đường, mãn nguyện bay giữa không trung, đương nhiên, phía sau là một hàng người ồ ạt đi theo, Cửu Kiếm, Túc Tịch, Phất Dung, Ngưng Không, Khổng Tước, Ninh Tê…

Hầy…..

Cô hổ nhỏ quay đầu đếm đếm, trong lòng thở dài: Đây là cái mà Mặc Ly gọi là…TỰ DO.

Duyệt Nhi hiện đội một chiếc mũ trắng, vừa vặn che kín hai lỗ tai hổ trên mái tóc tím, đảo mắt nhìn xuống chung quanh, chỉ thấy lầu cao điện ngọc, nhà cửa san sát, so với Tiên giới thì cũng chẳng có gì khác biệt, chẳng qua hoa lệ phú quý nhiều hơn mà thôi, có thể thấy được Thần giới thật sự vượt lên trên ngũ giới, Duyệt Nhi chỉ chạy vòng vòng đã phát hiện rất nhiều đồ chơi rất vui.

Vu Hồng ngồi trên ngọc liên2, dáng vẻ băng thanh ngọc khiết chăm chú nhìn hộp son phía trước, đang cân nhắc xem màu nào thì làm tôn lên làn da của nàng thì bên cạnh không biết từ khi nào một cái đầu nhỏ đội chiếc nón hổ ló ra, lập tức sợ đến nhảy dựng, tập trung nhìn kỹ, thì ra là một tiểu cô nương phấn điêu ngọc mài, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ ngây thơ đang đánh giá hộp son trên tay nàng, rồi lại sáng rực nhìn ngọc liên bên dưới nàng.

2: hoa sen, ở đây có lẽ chỉ loại sen giống sen đá.

Vu Hồng:…

Trầm mặc….

Tiểu cô nương càng nhìn càng hưng phấn, liền duỗi bàn tay nhỏ bé ra sờ sờ mấy phiến lá xanh xung quanh, khóe miệng Vu Hồng giật giật, cũng không quan tâm nàng nữa, cho dù là thần thì đối với cô nương có dáng vẻ đáng yêu vẫn sẽ không có hảo cảm gì. Nàng ta quay đầu tiếp tục ngắm nghía hộp son của mình, trong lòng cũng âm thầm đắc ý, tọa kỵ này của nàng đích thực là cực kỳ đẹp, tất cả cô nương đều yêu thích.

Các cô nương của Thần giới cũng có lòng hư vinh a.

Rất lâu sau, ngọc liên rung rung, tiếp tục rung, lại rung rung, cuối cùng, không rung nữa.

Vu Hồng trong lúc nó không ngừng rung lên cuối cùng đã dời tâm tư từ hộp son chuyển qua, ánh mắt bay đến trên người tiểu cô nương vẫn đứng bên cạnh, chỉ thấy trên bàn tay nhỏ bé của nàng xếp một dọc những phiến lá xanh mượt, ý, sao lại trông hơi quen quen?

Vu Hồng cúi đầu, bắt gặp những phiến lá xanh xung quanh ngọc liên đáng thương đang nâng nàng toàn bộ đều chẳng thấy đâu nữa, thân sen trụi lủi! Tức thì cảm giác giống như gặp được Lạc Thủy Thần quân trong truyền thuyết, lạnh lẽo từ đầu đến chân, lại lạnh đến cả tâm can.

Ngọc… ngọc liên yêu quý nhất nhất của nàng, những phiến lá bảo vệ xung quanh yêu quý nhất nhất của nàng…đã bị tiểu cô nương này vặt trụi rồi!!!!!

Nàng ta tức giận đến độ gần như không nói nên lời: “…Ngươi, ngươi, tiểu cô nương kia, ngươi vì sao muốn vặt lá của ta!”

Đôi mắt to tròn của tiểu cô nương đảo quanh nàng một vòng: “Ta không có nha.”

Vu Hồng nghiến răng nghiến lợi: “Vậy trên tay ngươi đang cầm cái gì?”

Những phiến lá trên tay tiểu cô nương xếp thành một bó, còn hướng về phía nàng quạt quạt: “Lá ngọc liên mà, trên người cô đâu có lá, ta không có hái.”

Vu Hồng cực kỳ phẫn nộ, tiểu cô nương này đúng là đang chọc tức nàng mà: “Ngươi vì sao muốn hái lá trên ngọc liên của ta, ngươi không biết ngọc liên này là tọa kỵ hiếm có sao?”

Tiểu cô nương sững người, lúng túng nói: “Rất hiếm sao?” Lại toét miệng cười: “Quan Âm nương nương Tiên giới cũng có một hoa sen không khác của cô, bà bình thường thật sự rất trân quý. Haizzz, mặc dù dáng vẻ bà không đẹp như cô, nhưng ta cảm thấy bà ngồi trên đó mang khí thế xuất trần hơn cô vài phần. Có điều bà keo kiệt, tiên hội dao trì mấy bận đều không cho ta chạm vào, mới rồi khi ta sờ nó cô không có ý kiến gì, ta mới hái xuống nghịch chút.”

Vu Hồng gần như muốn thổ huyết, bị tiểu cô nương này chê không bằng một lão tiên nhân khác ở Tiên giới, còn nói hái xuống nghịch chút, ngọc liên của nàng là đồ chơi của nàng ta sao? Vu Hồng cho rằng tiểu cô nương này cố ý chọc giận nàng, cười lạnh nói: “Ngươi đem lá của ngọc liên toàn bộ ngắt trụi rồi, bây giờ phải bồi thường.”

Tiểu cô nương mơ mơ tỉnh tỉnh đưa mấy chiếc lá qua cho nàng: “Ta không biết cô thích nó như vậy, vậy ta đưa lá cho cô, có được không?”

Tay Vu Hồng nhận mấy chiếc lá, vừa nhận lấy liền ném trên mặt đất: “Mấy chiếc lá rách này thì còn có tác dụng gì? Ngươi bồi thường ngọc liên cho ta! Không có lá, ngọc liên này chỉ có thể sống thêm được mấy ngày mà thôi.”

Tiểu cô nương hơi ngây ra, trầm ngâm một lúc, có chút không đành lòng. Vu Hồng đã bình tĩnh lại đôi chút, nếu như nàng ta có thể bồi thường, vậy thì chẳng thể tốt hơn, không ngờ tiểu cô nương lại buồn bã nói: “Ngọc liên này thật đáng thương…”

Vu Hồng hận tới mức không thể bước lên bóp chết tiểu cô nương này, nàng ta hoàn toàn không nghe thấy những gì nàng nói? Nàng mặc dù không sinh ra trong đại gia tộc tiếng tăm lừng lẫy của Thần giới, nhưng cũng là một thần nữ thế gia, lý nào nuốt trôi cục tức này, tiểu cô nương đó rõ ràng là tới chọc giận nàng mà. Vu Hồng hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Ngươi là cô nương nhà nào? Gọi là gì? Ta bảo phụ thần trực tiếp tới nhà ngươi tính sổ!”

Tiểu cô nương giật mình, lúng túng nói: “Ta là cô nương của nhà Tức Mặc Ly, gọi là Duyệt Nhi…” Nói đến đây, bỗng dưng cả kinh, vội vàng nói: “Cô lẽ nào muốn đến nhà ta, ta bồi thường cho cô, cô muốn gì?”

Duyệt Nhi hiện giờ cực kỳ lo lắng, nàng chẳng qua chỉ hái mấy phiến lá của nàng ta mà nàng ta đã muốn đi tố cáo Mặc Ly rồi? Nếu Mặc Ly biết nàng đã gây họa, sau này chắc chắn không cho nàng ra ngoài.

Vu Hồng nhíu mày, suy nghĩ một lúc lâu mới giật mình, Tức Mặc Ly không phải chính là tên của Lạc Thủy Thần quân mà nàng vẫn luôn tâm tâm niệm niệm sao? Con hổ nhỏ gả cho Lạc Thủy Thần quân mấy ngày trước chẳng phải gọi là Duyệt Nhi?

Hừ, nàng ta cười lạnh một tiếng, nhìn đám người xung quanh tới tới lui lui, hết sức náo nhiệt, không hề chú ý hướng của nàng. Nàng âm thầm triệu mẫu đan, nắm trong tay, dùng linh lực đề cao giọng hô: “Thì ra là thê tử của Lạc Thủy Thần quân…”

Người của Thần giới gần đây đều bồi dưỡng một thói quen – hễ nghe tới Lạc Thủy Thần quân thì liền lập tức dỏng tai lên, quả nhiên, Vu Hồng vừa cất tiếng thì nháy mắt phạm vi xung quanh mấy trượng liền không một tiếng động, dừng việc ngự kiếm, người đang uống trà trong quán cũng lập tức từ bên cửa sổ phóng ra, đứng giữa không trung, im lặng hóng chuyện bát quái.

Bởi, có thể thấy, giọng nói của Vu Hồng rất cao a.

Duyệt Nhi hơi sững sờ, sao nhiều người như vậy đều dừng lại nhìn nàng? Nàng nghi hoặc đảo mắt ra chung quanh, vừa đúng lúc đám Cửu Kiếm bị nàng bảo tập trung ở bên ngoài một dặm đều không ở đây, hiện giờ nhiều người như vậy nhìn nàng, không biết sao, nàng có chút căng thẳng, còn có dự cảm không tốt.

Vu Hồng nhìn đám người xung quanh càng lúc càng đông, nơi đây gần như được cho là nơi phồn vinh tấp nập nhất của Thần giới, Vu Hồng lạnh lùng nở nụ cười, nhìn tiểu cô nương kia, chờ xem liệu có thể đứng dậy được không.

Nghĩ thế, đóa mẫu đơn nàng cầm trong tay đã bay ra, đóa hoa mẫu đơn tươi đẹp kiều diễm nháy mắt liền chia thành những cánh hoa, cánh hoa tựa như một loại vũ khí sắc bén, ồ ạt hướng phía Duyệt Nhi mà lao tới, Duyệt Nhi hoàn toàn không kịp phản ứng, lập tức bị đánh ngã trên đất.

Duyệt Nhi càu nhàu liền đứng dậy, trong tay ngưng tụ linh lực định đem hoa mẫu đơn kia đánh bay về, không ngờ cánh hoa mẫu đơn ấy lại giống như có ý thức, nhẹ nhàng bay ra phía sau Duyệt Nhi, mạnh mẽ hướng huyệt đạo trên hai chân Duyệt Nhi mà đánh xuống, đôi chân Duyệt Nhi liền mềm nhũn, quỳ trên nền đất.

Mọi người vây xem kinh hãi, Vu Hồng cười đến càng đắc ý: “Ngươi đã là thê tử của Lạc Thủy Thần quân, hủy đi tọa kỵ nhỏ nhoi của ta cũng không sao, cần gì hành đại lễ lớn như vậy, quỳ xuống làm chi?”

Duyệt Nhi muốn đứng dậy nhưng dù thế nào cũng không được, thì ra hai cánh hoa mẫu đơn đã đè chặt lên huyệt đạo trên hai chân nàng, không biết là pháp thuật gì, nhưng hoàn toàn thoát không được, trong lòng Duyệt Nhi lo lắng, bàn tay nhỏ bé đã phóng hai quả cầu linh lực đánh về phía Vu Hồng, nhưng đều bị Vu Hồng chặn lại.

Bên cạnh có nam tử thấy thế nói: “Nói thế nào cũng là tiểu thê tử của Lạc Thủy Thần quân, sao hôm nay lại quỳ trên phố thế này, chẳng lẽ giả mạo?”

Đứng cạnh người đó cũng có người nhịn không được: “Hẳn là giả mạo rồi. Từ đầu ta đã thấy tiểu cô nương này không thần không tiên, không yêu không ma, không phải người cũng chẳng phải quỷ, còn cho rằng chính là Duyệt Nhi tiểu công chúa của tộc Tử Hổ trong lời đồn, có điều nghĩ thấy nàng ta cũng không vô dụng như vậy, một chiêu thôi đã khiến nàng ta quỳ gối, đúng thật là kinh khủng.”

“Lạc Thủy Thần quân sao lại có thể không ngó ngàng gì đến nữ tử như Tử Dao Thần quân mà cưới thứ phế vật như vậy?”

“Nghe nói tiểu cô nương đó cũng chả ra gì, chỉ là vận khí tốt một chút, nghe nói còn dây dưa không rõ với Đạp Vũ Thần quân…”

“Lúc trước không phải nghe đồn kẻ được xưng tụng là đệ nhất mỹ nam tử của ngũ giới Sở Từ Ma quân cũng chết rồi? Y là con trai của Hạo Thiên thần đế, nhưng hình như cũng đã lãnh kết cục hôi phi yên diệt, nghe đâu y dường như cũng có quan hệ không minh bạch với tiểu thê tử của nhà Lạc Thủy Thần quân…”

“Tiểu cô nương đó không biết cấm chế của Thần giới? Cũng không biết quy tắc sinh tồn a. Để ta nói, ta cảm thấy nàng ta cũng chả xứng với nhân vật như Lạc Thủy Thần quân…”

Duyệt Nhi nghe đủ thứ bát quái, chẳng thể động thủ, có điều đầu gối quỳ cũng phát run lên, có chút không phục: “Người ở Thần giới các người tốt ở chỗ nào? Thực lực mạnh một chút, còn không bằng người ngoại giới có lòng nhân ái, ít ra họ sẽ phân biệt được thiện ác…” Nói tới đây, bản thân Duyệt Nhi có hơi chột dạ, hình như trước đó chính xác là nàng đã bứt lá của người ta…

Nhưng bên ngoài vốn dĩ như lời nàng nói, nàng lại cúi đầu nhìn nhìn mình, nhếch nhác không thôi, ở bên ngoài Thần giới có lẽ còn không sợ mấy tiểu lâu la, nhưng mà ở Thần giới, hoàn toàn là không đủ để đánh trả mà!

Mọi người còn đang bàn luận thì xa xa đám người Cửu Kiếm có dự cảm không lành cũng vội vàng chạy tới xem thử, vừa thấy tình cảnh ai nấy xung quanh đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ tiểu cô nương đang quỳ trên đất, không phải chính là Duyệt Nhi cô nương bảo bối của chủ thượng nhà họ sao?

Cửu Kiếm tức thì bay người lên trước đỡ nàng, tiếc rằng không được. Lập tức trong lòng rét lạnh, ai? Ánh mắt lạnh lùng quét qua Vu Hồng đứng bên cạnh vẫn giữ dáng vẻ băng thanh ngọc khiết như cũ, con ngươi Cửu Kiếm khẽ co lại, nữ nhân này thế nhưng lại dùng vu thuật!

Vu thuật ở lục giới trước nay rất ít được nhắc tới, nhưng mỗi một nhóm đều có một gia tộc quyền hành đỉnh cao. Cửu Kiếm quét mắt nhìn dáng vẻ Vu Hồng, xác định nàng ta chính là thần nữ của Vu gia – vu cổ thế gia ở Thần giới.

*Vu (于) ở đây chỉ họ Vu. Còn chữ Vu trong vu cổ 巫蛊 chính là một tập tục tín ngưỡng dân gian cổ đại, dùng vu thuật ( nguyền rủa, châm hình nhân hay độc trùng…) gây tổn hại đến đối phương.

Nghĩ tới đây, Cửu Kiếm cuối cùng hiểu rõ Duyệt Nhi vì sao không đứng dậy được, vội đưa tay triệu kiếm đến, ngưng tụ kiếm khí, dứt khoát tấn công hai cánh hoa mẫu đơn đang đè lên chân Duyệt Nhi, Duyệt Nhi cảm giác được cơ thể có thể động đậy, vội vàng đứng lên, suýt nữa thì nhìn Cửu Kiếm mà cảm động đến rơi nước mắt.

Túc Tịch bước lên trước, lạnh lùng nói với Vu Hồng: “Vì sao lại động thủ với Duyệt Nhi cô nương?”

Vu Hồng ung dung ngồi trên ngọc liên, nở nụ cười không chê vào đâu được: “Ngươi hỏi nàng ta thử xem, phiến lá của ngọc liên có phải nàng ta ngắt không?”

Ánh mắt đám Cửu Kiếm nhẹ nhàng quét qua mấy phiến lá trên đất, lại nhìn Duyệt Nhi đang ngoan ngoãn cúi đầu, lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Cửu Kiếm dù gì cũng là nữ nhi, lại là người của Thần giới, hiện giờ nghe Vu Hồng nói thế, cười lạnh nói: “Cho dù là ngắt mấy phiến là của ngươi thì đã sao? Nghe nói Thần nữ duy nhất của vu cổ Vu gia thầm yêu Lạc Thủy Thần quân mấy vạn năm. Trước đó đấu không lại Tử Dao Thần quân, không dám ho he, hiện giờ tìm được cơ hội liền bắt nạt Duyệt Nhi cô nương? Pháp thuật này của ngươi cũng không tệ, để nàng ấy phải quỳ xuống? Ngươi không sợ bọn ta hiện giờ liền nhổ cỏ Vu gia các ngươi?”

Vu Hồng cười dịu dàng: “Tạm thời không bàn đến việc các người bứng gốc hay không bứng gốc Vu gia chúng ta. Nàng ta hủy đi tọa kỵ của ta, ta thuận tay trừng phạt nàng ta một chút, chẳng dè nàng ta lại vô dụng như vậy, quỳ trên đất, Thần giới này là nơi lấy thực lực mà nói chuyện. Nếu như chuyện như vậy cũng muốn kinh động đến Lạc Thủy Thần quân, vậy chẳng phải là các người đều sợ Thần giới biết được Lạc Thủy Thần quân đã cưới về một kẻ phế vật?”

Vu Hồng vừa dứt lời liền cảm nhận được một luồng ánh mắt bức người, nàng hoảng hốt nhìn, đối diện với ánh mắt tỏa ra lửa giận hừng hực của Duyệt Nhi, lập tức kinh ngạc, tiểu cô nương này…

Phế vật, đồ bỏ… đã vinh quang thăng cấp thành từ mà cô hổ nhỏ hiện giờ căm ghét nhất.