Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 150: Ăn không được thịt hổ (2)




Cuối cùng, thiên hỏa dần rút, mây tía hạ thấp, thần thú của thần giới cũng hoàn toàn lặng yên, người của thần giới cũng bình tĩnh lại.

Bầu trời mây tía vạn dặm ấy, núi sông cuồn cuộn mênh mông ấy, hết thảy đều vào thời khắc này khom lưng thần phục.

Duyệt Nhi đang đọc tới khúc gay cấn, trên tay bỗng dưng trống không, vội ngẩng đầu lên. Tức Mặc Ly đem thoại bản trong tay và trên giường đều bỏ lại vào trong nội đỉnh, sau đó yên lặng nhìn nàng.

“Đưa thiếp!” Cô hổ nhỏ bất mãn.

Tức Mặc Ly không lên tiếng.

“Đưa cho thiếp đi mà!” Khẩu khí của cô hổ nhỏ mềm xuống.

Tức Mặc Ly trầm ngâm, Duyệt Nhi từ khi xem thoại bản thì không liếc nhìn y lần nào nữa, y sao có thể cho nàng chứ?

Cô hổ nhỏ sáp lên trước vang dội hôn một cái, nũng nịu nói: “Đưa cho thiếp, được không?”

Tức Mặc Ly….

Trong mắt cô hổ nhỏ ầng ậng hai giọt lệ, cầu xin: “Đưa cho thiếp nha…”

Tức Mặc Ly đem nàng ôm sát gần hơn, cúi đầu ngậm lấy làn môi hồng nhuận trước mặt, một lúc mới nói: “Tiếp tục làm xong chuyện vừa rồi liền đưa cho nàng.”

Cô hổ nhỏ hiểu ra, vội vàng đưa tay cởi thắt lưng, lập tức cơ thể trắng như tuyết liền xinh đẹp nở rộ trong mắt Tức Mặc Ly. Dưới ánh mắt càng lúc càng tối đi của y, cô hổ nhỏ không biết làm sao, chỉ thấy miệng khô lưỡi rát, có chút xấu hổ cúi đầu.

Tức Mặc Ly đem nàng đặt trên giường lớn trải đệm gấm, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua thân thể nàng, cúi người xuống…

Chưa bao lâu, Duyệt Nhi cuối cùng nhịn không được bắt đầu khe khẽ rên rỉ: “Ưm….Mặc Ly…” Vì sao lại thoải mái như vậy?

Đôi đồng tử tựa hắc ngọc của Tức Mặc Ly đã nhiễm tình dục, bàn tay vẫn như cũ không hề ngừng lại, môi dừng bên môi Duyệt Nhi, trông thấy biểu tình có chút mơ màng của nàng, tình triều trong lòng càng cuồn cuộn.

Mà vào thời khắc này, bên ngoài truyền đến âm thanh kinh thiên động địa.

Thần đế xuất hiện, chúng thần triều bái!

Kể từ lần trước Hạo Thiên Thần đế đăng vị đã qua ba mươi vạn năm rồi!

Âm thanh từng tiếng từng tiếng vang vọng khắp Thần giới, sau đó, âm thanh hùng hậu, thanh thế lay trời chuyển đất nháy mắt lan rộng khắp lục giới, khiến người người bừng tỉnh, trong lòng chấn kinh.

Thì ra không chỉ Thần giới mà ngay cả ngũ giới cũng có mây tía xuất hiện. Bầu trời đều là mây tía tốt lành, ngọc hoàng đại đế của Tiên giới từ trong Lăng Tiêu điện nhìn ra bên ngoài, một mảnh tử vân cuồn cuộn, trong lòng ngoại trừ kinh hãi thì còn có vui mừng. Lạc Thủy Thần quân mấy vạn tuổi đã đạt được địa vị Thần đế, may mà tiểu bảo bối của y hiện giờ đã ở Thần giới, sẽ không như Lam Cẩm tiên tử và Hạo Thiên thần đế mấy vạn năm trước yêu nhau như vậy, cho nên Tiên giới cơ hồ đều bị Hạo Thiên Thần đế diệt giới.

May mà không có chuyện gì xảy ra với tiểu bảo bối của y, còn phong làm Uy Vũ đại tướng quân của Tiên giới. Nghĩ tới đó, trên mặt Ngọc hoàng đại đế cũng bày chút ý cười, chân to này tốt xấu gì cũng phải ôm lấy.

Chỉ có Đế vương của Nhân giới là rất sợ hãi, thiên tượng dị thường thế này cũng không biết biểu thị cho cái gì, sau nghe được đạo sĩ giảng giải thì cũng không lo ngại, là điềm cát tường nên cũng yên lòng.

Ngoài điện, tiếng đám Cửu Kiếm đồng thời vang lên: “Chủ thượng!”

Trong điện, đôi mắt to của Duyệt Nhi mịt mờ, hơi nước mông lung, khiến người yêu thương.

Tức Mặc Ly thất bại thở dài một tiếng, đưa tay mặc từng kiện từng kiện y phục cho nàng, ôm nàng vào lòng, xoa nắn tai nàng, không nói lời nào.

Đám Cửu Kiếm chờ bên ngoài điện, thấy Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi bước ra thì trên mặt kinh hỉ vô cùng, dù gì, một trăm năm qua chưa gặp chủ thượng, mọi việc đều là Duyệt Nhi săn sóc y.

Có điều, nét mặt chủ thượng….

Đợi đến khi Tức Mặc Ly rời đi, mấy người Cửu Kiếm cũng liền vội vàng theo sau, nhịn một lúc, Cửu Kiếm lại nhịn không được, thấp giọng nói với ba người còn lại: “Là ta nhìn nhầm à? Nét mặt ấy của chủ thượng, rất giống dục vọng không được thỏa mãn…”

Túc Tịch, Phất Dung, Ngưng Không cùng chựng lại, tức thì cùng liếc Cửu Kiếm một cái.

Sau một hồi tĩnh lặng, Túc Tịch ngưng trọng tổng kết: “Vì sao ta cảm thấy chủ thượng trước đây thường xuyên có nét mặt này, lẽ nào người vẫn luôn dục vọng không thỏa mãn?”

Túc Tịch đáng thương một lời liền nói toạc thiên cơ, trúng phóc chân tướng!

Bàn tay Tức Mặc Ly đang bay ở phía trước nhẹ nhàng phất một cái, Túc Tịch đã duyên dáng văng đi.

Đám Cửu Kiếm thấy thế thì lập tức kinh hãi ngậm miệng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim, nơm nớp lo sợ bay theo. Trong lòng thế nhưng đồng thời không chút tĩnh lặng, len lén quan sát Duyệt Nhi, ài, năng lực của chủ thượng, bọn họ chưa bao giờ dám nghi ngờ. Có điều, Duyệt Nhi cô nương nhỏ nhắn kiều mỵ như thế, nói chuyện lớn tiếng một chút cũng sợ sẽ dọa vỡ búp bê tựa gốm sứ như nàng…Ầy, chịu nổi chủ thượng sao?

Duyệt Nhi ở trong ngực Tức Mặc Ly quay đầu lại, bắt gặp Cửu Kiếm, Phất Dung, Ngưng Không đang dùng ánh mắt ám muội né tránh nhìn nàng, tức thì có chút không hiểu, gương mặt nhỏ nhắn hãy còn đọng chút đỏ bừng bởi kích tình vừa rồi, lại không rõ vì sao bọn họ đều dùng ánh mắt kỳ lạ như thế nhìn nàng, một lúc sau mới nói: “Túc Tịch đâu?” Thanh âm ngọt ngào dịu dàng ngập tràn khó hiểu.

Ba người Cửu Kiếm đưa mắt nhìn nhau….

Tức Mặc Ly đỡ đầu nàng trở lại đối diện với mình, thản nhiên nói: “Bất cẩn sảy chân ngã”

Cô hổ nhỏ một chút cũng không cảm thấy gì, hoàn toàn tin tưởng lời Tức Mặc Ly, một lúc sau thành thật nói: “ Ngã xa thật.”

Mọi người:…

Duyệt Nhi quay đầu nhìn, nơi chân trời xa xa toàn người là người, đông nghìn nghịt không thấy điểm cuối, lập tức sợ nhảy dựng, nói: “Nhiều người quá!”

Tức Mặc Ly xoa xoa tai nàng, cười bảo: “Đừng sợ. Họ chẳng qua muốn gặp mặt ta mà thôi, đây là nghi thức.”

Gật gật đầu, Duyệt Nhi đem đầu vùi vào trong ngực Tức Mặc Ly, không nhìn nữa.

……

Sau khi thiên hỏa rút đi, chúng thần đều không hẹn mà cùng đến không trung bên ngoài dãy núi Lạc Thủy.

Đợi một lúc mới nhìn thấy trên bầu trời dãy núi Lạc Thủy tuyết trắng phủ đầy vài người nhàn nhã bay tới.

Nam tử đi đầu, bạch y tóc đen, đạp không mà đến, nhưng khiến người khác cảm thấy sau lưng y như để lại vô số đóa hoa sen nở rộ, cao quý thanh khiết, lại lạnh lẽo đến độ làm người ta áp lực. Đợi đến khi y đến gần một chút, ai nấy trông thấy dung mạo mặt mày như thế thì sớm đã sững sờ, mất hết tâm trí, chỉ ngơ ngẩn ngay tại chỗ.

Lúc này một thanh âm kiều mỵ truyền đến: “Các người đừng nhìn!”

Mọi người vội vàng lấy lại tinh thần, trong lòng đều có chút phẫn nộ, mắt mọc trên người ta, muốn nhìn thì nhìn, lẽ nào còn cần có người quản à? Đây cũng có chút độc tài rồi! Lạc Thủy Thần quân nhà người ta, à quên, Lạc Thủy Thần đế cũng không có ý kiến! Lập tức mọi người đều nhìn về phía phát ra tiếng nói, ế, vậy mà lại trông thấy một tiểu cô nương đang ngồi trong lòng Lạc Thủy Thần đế.

Tiểu cô nương có mái tóc tím, trên tóc hãy còn hai lỗ tai hổ đang hưng phấn dựng thẳng, đôi mắt to tròn chớp chớp, hiện giờ đang bất mãn nhìn họ, cánh mũi thanh tú hếch hếch, đôi môi đỏ mọng tinh tế, gương mặt trắng nõn mềm mại.

Đây đúng là…Dễ thương quá đi thôi!

Sao vừa rồi chỉ nhìn thấy Lạc Thủy Thần đế mà không phát hiện sự tồn tại của nàng ấy vậy?

Vài người may mắn được tham gia hôn lễ chấn động lục giới năm đó lập tức liền dựa vào đặc trưng của nàng mà nhận ra, đây chẳng phải là tiểu sủng thê của Lạc Thủy Thần đế sao? Còn những người không có tư cách tham gia thì bây giờ trông thấy đặc trưng trên người Duyệt Nhi, lại thấy nàng vùi trong lòng Lạc Thủy Thần đế, thoáng chốc liền đoán được là ai.

Quả nhiên là cực sủng a, ôm không buông…

Chúng đệ tử Họa Mạt cách đấy cũng gần, hiện giờ nhìn thấy Duyệt Nhi thì trong lòng đã vô cùng chấn động! Tiểu cô nương này…Mọi người cho rằng là tiểu cô nương vô dụng, ai dè lại là sủng thê của Lạc Thủy Thần đế?! Người nào người nấy trong lòng cùng lúc rà soát lại một lượt, cuối cùng vẫn không tìm được chứng cứ năm đó đã bắt nạt nàng, bất giác ánh mắt dời sang phía Vu Hồng, nhưng chỉ thấy Vu Hông mắt không hề chuyển, chăm chăm nhìn Lạc Thủy Thần đế.

Mọi người đều có chút thông suốt, Vu Hồng vì sao lại hết lần này đến lần khác làm khó Duyệt Nhi…

Kỳ thực chúng thần đều nhìn Duyệt Nhi, mang theo đủ loại ánh mắt, không phục có, kinh diễm có, ghen tỵ có, khinh thường cũng có…

Tức Mặc Ly nhíu hàng mày dài đến tóc mai, ống tay áo rộng chặn lại trước mặt Duyệt Nhi, cực kỳ không vui khi có nhiều người nhìn người của y đến thế. Duyệt Nhi không đồng ý, kéo tay y xuống, ló đầu ra, cũng quay lại trợn mắt nhìn mọi người.

Tử Dao đứng phía trước chúng thần, giờ phút này trông thấy cử chỉ như vậy của Tức Mặc Ly và Duyệt Nhi, lập tức trong lòng càng xem thường, lạnh lùng nói: “Mắt là ở trên người bọn ta, bọn ta đương nhiên muốn nhìn thì nhìn. Lạc Thủy Thần đế còn không nói gì, ngươi chẳng những…không phải người của Thần giới thì có thể nói gì chứ?”

Chúng thần đều thầm nói Tử Dao thật dũng cảm. Đối với Lạc Thủy Thần đế, bọn họ hiện giờ đã là phục tùng theo bản năng, mà đối với Duyệt Nhi, hiển nhiên mọi người đều không cảm thấy gì, công kích nàng cũng sẽ rất bình thường, chỉ có điều không dám mà thôi. Mà Tử Dao Thần quân – người có thân phận địa vị như thế nói vậy, lại thêm sự thực nàng ta theo đuổi Lạc Thủy Thần đế mấy vạn năm trước đây, thật khiến ai ai cũng bắt đầu nổi lên lòng bát quái cực kỳ mãnh liệt, ánh mắt lẳng lặng chờ xem kịch hay.

Duyệt Nhi bị Tử Dao nói thế, đôi mắt to tròn bừng bừng lửa giận, nói: “Mặc Ly là của ta, các người không được nhìn chính là không được nhìn.”

Câu này rõ ràng rất khiến Tức Mặc Ly mát lòng. Y nhìn Duyệt Nhi, ha ha cười một tiếng, trong nháy mắt ấy, chúng thần lại nhìn đến ngẩn ngơ.

Một lúc sau, Lạc Thủy Thần đế mới ngước mắt lên nhìn bọn họ lần đầu tiên,à không, nên nói là y cũng không nhìn bất cứ người nào trong số họ, chỉ nói: “Nàng nói không được nhìn chính là không được nhìn.” Không thể nghi ngờ đây chính là trực tiếp ở trước mặt mọi người cho Tử Dao một cái tát.

Vì thế…Chúng thần đông nghìn nghịt giữa không trung đều theo bản năng cúi đầu.

Một lúc sau mới đồng loạt hô lên: “Chúng thần thần giới, chúc mừng Lạc Thủy Thần đế được phong vị Thần đế, hiện giờ triều bái!” Nói rồi liền đồng loạt cúi người hành lễ.

Duyệt Nhi từ trong ngực Tức Mặc Ly nhìn ra, chỉ thấy chúng thần tề tựu đông đến độ không thấy điểm cuối đang ngay ngắn hành lễ, bên tai nghe thấy tiếng thần giới vang vọng thì cũng có chút hoảng hốt. Ngước đầu nhìn Tức Mặc Ly, chỉ thấy y đang cúi đầu nhìn mình, trong lòng không khỏi dâng lên một loại cảm giác tự hào, phu quân của nàng chính là uy vũ lợi hại như vậy đó.

Nghĩ thế, gương mặt nhỏ nhắn liền tiến sát đến, ‘chụt’ một cái hôn lên mặt y.

Mọi người:….

Tức Mặc Ly mặt hơi đỏ, nhiều người như vậy…Nhịn không được đưa tay ra vuốt vuốt mũi nàng, nhẹ giọng nói: “Nghịch ngợm!”

Tử Dao không chịu được kích động như thế, ngước mắt nhìn Đạp Vũ đang yên lặng đứng cách đấy không xa, cười lạnh một tiếng lại nói: “Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người mà lại dám làm chuyện như vậy, thật đúng là hồ ly!”

Duyệt Nhi ngước mắt nhìn nàng ta, thành thật nói: “Ta không phải hồ ly, ta là tử hổ.”

‘Phì’ một tiếng, không biết là ai nhịn không được bật cười, người của các đại gia tộc khác đành phải thầm thở dài, thói đời bạc bẽo a.

Tức Mặc Ly chỉ hướng về chúng thần gật đầu, triều bái đã xong, y đương nhiên quay người trở lại dãy núi Lạc Thủy.

Haizz, Cửu Kiếm nhìn chúng thần mắt vẫn dán trên bóng lưng chủ thượng, lại nhìn nhìn thân ảnh chủ thượng đã nhanh chóng mất hút, đây là muốn nhanh chóng trở về song tu sao? Rất muốn xem nha…

Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi bay đến một nơi sâu hút vắng vẻ của dãy núi Lạc Thủy, dừng lại trên một cây đại thụ rồi liền để Duyệt Nhi đối diện với mình. Nhìn đôi mắt to tròn trong veo như nước của Duyệt nhi, gương mặt trắng nõn mềm mịn thì hận không thể đem nàng nuốt ngay vào trong bụng.

“Duyệt Nhi…” Một tay Tức Mặc Ly giữ eo nàng, để cơ thể mềm mại không xương của nàng dán vào người mình, cúi đầu nhẹ nhàng gặm cắn làn môi kiều diễm đỏ mọng.

Lúc này y đang dừng trên một chạc cây của thần thụ vạn năm. Thần thụ có lịch sử mấy vạn năm này, chạc cây vươn dài, tàng cây to rộng bao phủ cả chục trượng, Tức Mặc Ly và Duyệt Nhi ở giữa chạc cây, lớp lớp tán lá đem không gian chính giữa bao kín đến độ ngoại trừ một vài tia nắng nho nhỏ len lỏi thì chỉ còn lại một mảnh âm u tối tăm.

Hai chân Duyệt Nhi gác bên hông Tức Mặc Ly, cả cơ thể nhỏ nhắn dựa sát vào y. Cây cao quá, Duyệt Nhi phân tâm, rớt xuống khẳng định là rất đau.

Môi bỗng dưng đau nhói, Duyệt Nhi nước mắt mịt mờ ngước mắt nhìn Tức Mặc Ly, nhưng lại bắt gặp ánh mắt y sâu thẳm, liền sửng sốt.

Tức Mặc Ly thấy nàng cuối cùng đã chuyên tâm, bên môi bày chút ý cười, lại cúi đầu cuồng nhiệt hôn cô hổ nhỏ đang ngây ngốc. Một tay nâng mông nàng, bàn tay giữ nơi eo nàng thế nhưng dần không yên phận, lần theo đường cong khiến người yêu thương bắt đầu di chuyển.

Duyệt Nhi gần như không thở nổi, hô hấp cũng nhanh dần, rên lên một tiếng. Tiếng rên khe khẽ này triệt để thiêu rụi lý trí của Tức Mặc Ly, tay bắt đầu cởi y phục nàng…

Đám Cửu Kiếm theo ở đằng xa, nhưng phát hiện chủ thượng không thấy đâu, lúc này Khổng Tước bỗng truyền tin cho nàng, nói nàng ấy và Thất Mệnh đến rồi.

Cửu Kiếm nhìn đại thần thụ rậm rạp sum suê gần đấy, bên môi là ý cười đáng sợ, dọa Phất Dung Ngưng Không bên cạnh, kể cả Túc Tịch vừa rồi đã ngoan cường trở về đều nhảy dựng, vội thấp giọng nói: “Cửu Kiếm, cô định làm gì?”

Cửu Kiếm cười thầm, nói ‘chủ thượng, người cũng có ngày hôm nay’. Ba người còn lại thấy Cửu Kiếm cười đến khủng bố, theo bản năng lùi về sau một bước.

Duyệt Nhi vô lực gác trên người Tức Mặc Ly, hô hấp hai người đều hỗn loạn, Tức Mặc Ly càng hận không thể đem nàng lập tức ăn sạch, y phục vân cẩm trên người Duyệt Nhi đã bị lột xuống, y phục hai người xộc xệch, Tức Mặc Ly cuối cùng tìm được thời cơ, không muốn kìm chế nữa…

Đôi tay nhỏ bé đẩy y ra, đôi mắt Tức Mặc Ly sâu thẳm, tiểu gia hỏa này lại cự tuyệt y? Bàn tay Duyệt Nhi vội vàng ở trên người Tức Mặc Ly sờ sờ vài cái ra vẻ an ủ, vui vẻ nói: “Thất Mệnh thúc thúc và Khổng Tước tỷ tỷ dẫn theo tiểu bảo bảo của hai người đến rồi!”

Hơi thở Tức Mặc Ly đông lại, âm thanh còn mang chút khàn khàn, bàn tay vẫn không dừng lại, nhẹ giọng nói: “Đừng để ý bọn họ, được không?”

Duyệt Nhi lắc lắc đầu, đôi mắt to tròn tràn đầy mong đợi: “Nhưng tiểu bảo bảo rất muốn gặp thiếp. Chúng ta thử đi nhìn nó đi nha.”

Tức Mặc Ly cảm thấy có chút không đúng, miễn cưỡng kiềm nén hô hấp của chính mình, nói: “Nàng sao biết nó rất muốn nàng?”

“Cửu Kiếm vừa truyền âm nói với thiếp.” Cô hổ nhỏ ngốc nghếch hai câu ba lời đã khai ra Cửu Kiếm.

Nhìn ánh mắt mong chờ của Duyệt Nhi, Tức Mặc Ly đành phải thầm thở dài một hơi. Y trước giờ vẫn biết Duyệt Nhi chung quy có chút kháng cự đối với sự tiếp xúc ‘thân mật’ thái quá của mình, nhưng lại không biết vì sao. Lẽ nào thật sự như Cửu Kiếm nói, là vì y khi thành thân ba ngày ba đêm dọa sợ nàng rồi? Kể từ sau đó, Duyệt Nhi đều từ chối y.

Đưa tay mặc lại chỉnh tề y phục gần như đã bị cởi hết của Duyệt Nhi, lại dùng pháp thuật chỉnh lại y phục trên người mình, Tức Mặc Ly bất đắc dĩ ôm Duyệt Nhi, thân người lóe lên đã từ trong đại thụ xuất hiện.

Cửu Kiếm hoàn toàn không biết bản thân đã bị cô hổ nhỏ bán đứng, vội vàng nghênh đón nói: “Chủ thượng, nhanh như vậy à…Không, là nhanh như vậy Thất Mệnh và Khổng Tước đã đến rồi, nói muốn gặp Duyệt Nhi cô nương.”

Khụ khụ, y phục xộc xệch, ám muội bay đầy, hai má đỏ bừng, vừa nhìn đã biết vừa rồi sắp xảy ra chuyện gì. Nói vậy, mình truyền âm cho Duyệt Nhi cô nương thật sự quấy rầy vừa đúng lúc a, nhìn nét mặt càng lạnh lùng dữ hơn của chủ thượng kìa, trong lòng Cửu Kiếm cơ hồ trở nên dễ chịu.

Tức Mặc Ly quét mắt nhìn nàng một cái, Cửu Kiếm liền phát run, thiếu chút nữa thì từ trên không trung rớt xuống, sao vậy? Lẽ nào chủ thượng phát hiện là nàng làm?

Duyệt Nhi cũng không biết hai người họ đang nghĩ gì, chỉ kéo tay áo Tức Mặc Ly, ý bảo y nhanh chóng đi đến điện lầu Tây.