Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 164: Thằng bé không phải hổ con! (2)




Người mở cửa không phải Di Thể. Mọi người hạ tầm mắt nhìn xuống thì thấy một đứa bé chỉ mặc mỗi cái yếm màu vàng nhạt.

Dáng vẻ của đứa bé vô cùng đáng yêu, đôi mắt to màu hổ phách trong suốt sáng lấp lánh vừa nhìn đã biết là được di truyền từ ai. Lúc này đôi mắt ấy đang đảo tròn nhìn mọi người.

Tức Mặc Ly: …

Mọi người rơi vào trạng thái hóa đá.

Đứa bé có hình dáng của một đứa trẻ khoảng ba tuổi, đi đứng còn chưa vững. Sau khi đánh giá mọi người một vòng, đôi chân nhỏ ngắn ngủn chạy vọt đến ôm lấy chân Tức Mặc Ly, giọng nói non nớt khẽ gọi: “Phụ thân…”

Mọi người: …

Tức Mặc Ly sau một lúc kinh ngạc cực độ mới phục hồi tinh thần, nhìn đứa trẻ tròn tròn chỉ cao đến gối mình, trong lòng mềm mại như nước, vươn hai tay, lại không biết nên bế bé lên như thế nào, nhất thời không biết làm sao. Cuối cùng đành nhíu mày, một tay nhấc đứa bé lên nói: “Sao con biết ta là cha con?”

Đứa bé cười khúc khích. Một dòng nước miếng trong suốt từ miệng nhóc chảy xuống, thiếu chút nữa Tức Mặc Ly đã buông tay làm rơi bé, may mà còn nhớ đến bé là con của mình, đúng lúc khống chế được. Đứa bé bập bẹ nói: “… đẹp …đẹp nhất…”

Mọi người: …

Tức Mặc Ly kiên nhẫn triệu một chiếc khăn gấm đến lau sạch nước miếng cho bé, lại mở to mắt nhìn bé trong chốc lát, cuối cùng, dùng hết chút kiên nhẫn sau cùng đành ném bé và chiếc khăn gấm vào trong lòng Ninh Tê, sau đó phi thân vào trong điện.

Ninh Tê cẩn thận đón lấy đứa bé bụ bẫm, hận không thể hôn liền hai cái thì Cửu Kiếm cũng đã tiến đến tranh đứa bé: “Bé ngoan, con là bé trai hay bé gái?” Nói xong đã bỉ ổi đưa tay vào trong cái yếm thăm dò. Bé con thoát không được, đành phải kịch liệt giãy giụa, may mà Cửu Kiếm tay mắt lanh lẹ nhanh chóng phân rõ giới tính của bé.

Nhiều năm sau, tình cảnh bị Cửu Kiếm “cởi áo nghiệm thân” vẫn là nỗi đau sâu kín trong lòng ai đó.

Bé liều mình trốn khỏi sự khủng bố của Cửu Kiếm, nghiêng ngã chạy vào trong điện.

Duyệt Nhi tỉnh lại, phát hiện trên người không có gì khác lạ, lập tức rơi vào vòng tay ấm áp thoải mái mang theo hương sen nhàn nhạt, nàng nhắm mắt hưởng thụ, đột nhiên nhớ tới chuyện quan trọng: “Mặc Ly, con đâu?”

Tức Mặc quan sát kỹ nàng từ trên xuống dưới, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, ống tay áo lại bị kéo lấy.

Quay đầu nhìn lại, đứa bé mặc chiếc yếm vàng nhạt cũng không chịu yếu thế nhìn chằm chằm y, rõ ràng rất bất mãn đối với người cha tự ý quăng bỏ mình, khi quay đầu nhìn thấy Duyệt Nhi, hai mắt ngân ngấn nước, uất ức gọi: “Mẫu thân…”

Duyệt Nhi bị hoảng sợ, nắm chặt tay Tức Mặc Ly nói: “Đây…đây là con của chúng ta?”

Tức Mặc Ly gật đầu, tiếp tục bình thản lạnh nhạt nhìn đứa trẻ.

Ở bên cạnh, Di Thể đang yên lạnh điều tức đầu đầu hắc tuyến (-.-!!!!), lần đầu tiên nhìn thấy cặp cha mẹ không nhận ra con mình đấy…

Nhưng cũng không có gì không kỳ quái, nàng cung kính nói: “Lạc Thuỷ Thần đế, Duyệt Nhi cô nương, là như vầy… Bởi vì các vị có thể chất không giống nhau, cho nên kỳ thật lúc mang thai bé thì bé đã phát triển giống như một đứa trẻ nhân gian bình thường, chỉ là tạm thời cư ngụ trong bụng của Duyệt Nhi cô nương, cho nên bây giờ bé đã có nhận thức và hành vi giống như một đứa trẻ khoảng 3 tuổi, hoặc có thể vượt hơn nữa, chuyện này khó có thể dự đoán…”

Thời gian ước chừng một chén trà, cuối cùng Di Thể cũng có thể giải thích hết những phỏng đoán của mình, dừng lại thở hổn hển rồi lập tức lui xuống.

Tổng kết lại một câu, con của bọn họ là một dị số, rất tốt đẹp rất hùng mạnh, hơn nữa rất nghịch thiên.

Duyệt Nhi thật cẩn thận ôm lấy bé, chỉ chỉ vào mặt bé, vội vàng nói: “Chẳng phải lúc trước chúng ta đã đặt cho con nhũ danh đó sao? Dùng tên do thiếp đặt có được không?”

Tức Mặc Ly vuốt ve lỗ tai nhỏ nhắn của nàng, gật đầu đồng ý.

Đứa bé vui vẻ toét miệng cười, mẹ xinh đẹp đáng yêu như thế, nhũ danh do mẹ đặt nhất định rất đáng yêu, nhất thời vẻ mặt lộ rõ nét chờ mong đáp án.

Duyệt Nhi vui mừng ôm bé, nhịn không được hôn một cái, cười nói: “Hốt Hốt…”

Bé mắt nhắm lại, thiếu chút nữa thì hôn mê, Hốt Hốt… Chẳng khác gì Hồ Hồ(1)?! Vì sao?! Vì sao lại tùy tiện đặt cho bé nhũ danh như vậy chứ?

(1): 忽忽 /hūhū/: Hốt Hốt (Thấm thoát, thoáng chốc) đồng âm với 乎乎 /hūhū/: Hồ Hồ (ôi ôi, ư hử)

Rất nhanh, Hốt Hốt đã biết được vì sao bé lại được đặt nhũ danh này.

Duyệt Nhi rõ ràng rất tò mò và hưng phấn, ôm bé xóa trái bóp phải, khiến cho người ta cảm thấy phải chăng nàng muốn vò nát Hốt Hốt ra xem bên trong có gì không mới được, hoàn toàn xem nhẹ nét mặt ai oán của Tức Mặc Ly ở bên cạnh.

Hốt Hốt biết mẹ rất thích mình, đương nhiên rất hãnh diện nên quên mất chuyện mình mới vừa bị cha ném đi, đắc ý cọ cọ trong lòng Duyệt Nhi với dáng vẻ mẹ muốn vuốt ve véo nựng con thế nào cũng được.

Chơi đùa đã xong, bé có cảm giác hơi đói bụng, Hốt Hốt bập bẹ nói: “Mẹ… con muốn bú sữa…sữa…”

Duyệt Nhi nghe thấy thế thì vội vàng cởi áo nhưng lại bị Tức Mặc Ly giữ chặt đôi tay: “Duyệt Nhi, con của Thần nếu như bú sữa mẹ, sau này khi chịu kiếp sẽ phải gánh thêm một đạo nghiệp chướng…”

Quả nhiên Duyệt Nhi vô cùng tin tưởng, ôm lấy Hốt Hốt không biết làm sao nói: “Vậy làm sao bây giờ? Hốt Hốt đói bụng…”

Tức Mặc Ly cẩn thận buộc lại quần áo cho nàng, trên khóe môi thoáng hiện lên nét cười: “Có loại sữa khác có thể bú.”

Duyệt Nhi gật gật đầu, vội vàng nói: “Vậy mau đem vào đi.”

Tức Mặc Ly truyền âm căn dặn mấy người Cửu Kiếm, sau đó bế Duyệt Nhi lên, lại liếc nhìn Hốt Hốt lạnh nhạt bảo: “Nhanh lên.”

Một lúc lâu sau…

Trong điện có hơn chục bà vú đến từ các nơi trong lục giới, bầu sữa trước ngực gợn sóng nhấp nhô mãnh liệt, chỉ một cánh tay còn to hơn cả eo của Duyệt Nhi,tựa hồ như có thể xách cả hai trăm cân gạo, còn có hơn mười loại bò sữa khác nhau…

Tức Mặc Ly thản nhiên chỉ vào bọn họ nói: “Hốt Hốt, con muốn bú sữa mà…”

Nói xong Hốt Hốt đã bị mang đến trước mặt một bà vú cường tráng, hai tay bà vú run rẩy, kích động bế bé lên trước ngực muốn cho bé bú, Hốt Hốt hốt hoảng cuống cuồng, “oa oa” khóc, luôn miệng gọi: “Mẹ mẹ…”

Duyệt Nhi nôn nóng đến sắp phát khóc, kéo tay áo của Tức Mặc Ly nói: “Mặc Ly, Hốt Hốt, con nó không thích…”

Tức Mặc Ly vung tay lên, cuối cùng Hốt Hốt cũng thoát khỏi vòng tay của bà vú, vừa định thở ra thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái đầu bò cỡ lớn, nó mở to mặt nhìn bé: “Uhm bòom…” một tiếng, Hốt Hốt sợ tới mức thiếu chút nữa đánh mất cả hồn phách, vội vàng khóc lớn hơn nữa: “Mẹ Mẹ…”

Duyệt Nhi đau lòng đến cực điểm, đưa tay ra dùng cách không thuật ôm Hốt Hốt lên, hôn bé, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, nói: “Mặc Ly, sao Hốt Hốt lại khóc như thế chứ?”

Tức Mặc Ly trấn an vỗ về nàng, nhìn Hốt Hốt nói: “Chẳng phải con muốn sữa sao?”

Lòng Hốt Hốt run rẫy, lập tức ngừng khóc nói: “Cha… Con ghét bú sữa… Con không muốn bú sữa nữa…”

Tức Mặc Ly vừa lòng gật đầu, phất tay triệu một chiếc hộp ngọc chứa cao ô mai mà y vừa làm cho Duyệt Nhi đặt ở bên cạnh đến rồi quăng cả Hốt Hốt và hộp thức ăn tới bên bàn: “Tự ăn đi.”

Hốt Hốt đáng thương run rẩy nhìn người cha lạnh lùng của mình một lần. Bé biết rằng bước đầu tiên trong kế hoạch cướp mẫu thân đã thất bại, đành yên lặng dùng bàn tay múp míp mở hộp thức ăn, tự tìm đồ ăn.

Năm ấy, Hốt Hốt ba tuổi, phụ thần của bé đã dùng phương thức tàn nhẫn nhất để nói cho bé một sự thật, đấu với cha đây, con còn kém xa. Thế cho nên qua bao nhiêu năm tháng, khi bé đã lớn lên có thể đi du hành một mình, lúc nhìn thấy bò sữa thì sẽ dừng lại nhìn xem dáng vẻ hạnh phúc của bê con bú sữa mẹ, thở dài mang theo giọt lệ chua xót. Bé có một người cha hay ghen, còn có một người mẹ ngớ ngẩn, ai nói con thần không thể bú sữa chứ?!

Hốt Hốt đã mang đến cho dãy núi Lạc Thủy, thậm chí cả Tức Mặc phủ một hiệu ứng tuyệt đối vô cùng chấn động.

Cửu Kiếm Ninh Tê cư ngụ ở Thủy Lâu Đài gần dãy núi Lạc Thủy, nét vui mừng ẩn hiện trên chân mày. Mỗi ngày Hốt Hốt không ngừng chọc phá người khác, ai nấy đều vội vàng tìm trò chơi vui, vội vàng tìm thức ăn ngon, vội vàng làm quần áo tốt cho bé mặc. Đứa trẻ đáng yêu như thế, lại thông minh vui vẻ, ai không thích chứ?

Tuy rằng Duyệt Nhi cô nương cũng thực đáng yêu, nhưng cũng phải xem xem nàng là của ai chứ? Người bên ngoài đến gần một chút sẽ bị người nào đó đuổi thẳng cổ ra ngoài. Mà vị tiểu thiếu chủ này, lại có một người cha không thích biểu hiện yêu thương, còn có người mẹ luôn thừa cơ hội để thể hiện sự yêu thương, điều này lại liên can làm lợi cho tình yêu lai láng của mọi người.

Thời gian hai năm chầm chậm trôi qua.

Hốt Hốt vội vã chạy đến trước Thứ Thiên Điện dưới ánh nhìn kinh ngạc của Cửu Kiếm. Bé nhanh chóng xuyên qua kết giới đi vào trong, chẳng có cách nào, thế gian này chẳng có cái gì có thể ngăn cản thằng bé.

Cửu Kiếm đương nhiên cũng biết…

Nhưng mà, không phải nàng kinh ngạc vì chuyện này? Chủ thượng và Duyệt Nhi cô nương… A! Hốt Hốt chạy vào, Cửu Kiếm dường như vội muốn chết, trời ạ, chuyện lớn rồi.

Hốt Hốt trực tiếp chạy xuyên qua bình phong, lớn tiếng nói: “Mẫu thân! Con tới cứu người!”

Lúc này Duyệt Nhi đang ngồi trong lòng Tức Mặc Ly, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, một đôi mắt to tràn ngập hơi nước, đôi môi mọng nước có chút sưng đỏ, mờ mịt nhìn Hốt Hốt đột nhiên xuất hiện.

Tức Mặc Ly ôm cái đầu nhỏ của nàng che vào trong lòng, đang định phất tay hất Hốt Hốt văng ra ngoài, cũng không ngờ Hốt Hốt đã có kinh nghiệm, lớn tiếng nói: “Mẫu thân… chơi cùng Hốt Hốt!”

Quả nhiên Duyệt Nhi bị tiếng gọi ấy làm cho hoàn hồn. Khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn khô nóng như trước, giãy giụa muốn rời khỏi lòng Tức Mặc Ly. Tức Mặc Ly ôm chặt nàng, giọng nói bình thường như suối trong chảy qua ngọc thạch nay khàn khàn có chút áp lực và mị hoặc: “… Duyệt Nhi…”

Lỗ tai nhỏ nhắn của Duyệt Nhi rũ xuống, thân mình cũng mềm oặt bất động nằm trong lòng y.

Hốt Hốt thấy mẫu thân quả nhiên bị trúng mỹ nam kế, vội vàng uất ức hét lớn hơn: “Mẫu thân mẫu thân! Rất lâu rồi người không chơi với con…”

Duyệt Nhi không hề do dự, rời khỏi vòng tay của Tức Mặc Ly, đi lên ôm lấy Hốt Hốt, khuôn mặt nhỏ nhắn càng hồng, nói: “Mặc Ly, thiếp muốn ra ngoài chơi với Hốt Hốt.”

Dứt lời bóng dáng nho nhỏ vội vàng đi ra khỏi Thứ Thiên Điện, lại không phát hiện Hốt Hốt nàng luôn bế trên tay đã quay đầu lại bày ra vẻ mặt khiêu khích với Tức Mặc Ly.

Dãy núi Lạc Thủy, mây xanh vờn quanh núi đá.

Hai mẹ con đang đắp người tuyết, Tức Mặc Ly ngồi dưới tàng cây, tay cầm một quyển sách.

Cửu Kiếm lén đến gần nhìn thì chỉ nhìn thấy mấy chữ lớn viết trên gáy bìa sách, làm cách nào để tạo mùi thịt từ tiên quả.

Trang sách từ đầu đến cuối chưa lật được trang nào. Đôi mắt đen nhánh tựa ngọc của Tức Mặc Ly dường như không nhìn sách, chốc lát lại nhìn hai người đang đắp tuyết đến ngẩn người.

Hồi lâu, y ngẩng đầu lên, nói với Cửu Kiếm đang ở bên cạnh: “Bảo Ninh Tê mang y phục bạch hổ cho hai người ấy mặc vào, Hốt Hốt thần thể chưa ổn, chỉ sợ bị lạnh.”

Cửu Kiếm gật đầu, kỳ thật chủ thượng thương yêu tiểu thiếu chủ không ít hơn Duyệt Nhi cô nương, dù sao cũng là con của ngài và Duyệt Nhi, chỉ là ngài ấy quá để ý Duyệt Nhi. Hơn nữa có lẽ ngài ấy cho rằng, nếu đã là con ngài thì càng phải biết tự lập, mà Duyệt Nhi, chỉ cần ở trong lòng ngài là tốt rồi. Hốt Hốt luôn nói phụ thân mình không tốt, kỳ thật trong lòng cũng hiểu được điều ấy.

Qua nửa ngày, phía trước truyền đến tiếng của Duyệt Nhi và Hốt Hốt, giọng của hai người rất êm ái nhẹ nhàng.

“Mặc Ly, người tuyết này có giống chàng không nào?”

“Phụ thân, người tuyết này có giống mẫu thân không?”

Tức Mặc Ly nhướng mắt nhìn lên, hai người một lớn một nhỏ mặc áo bạch hổ đứng cách đó không xa, hai tay vẫy vẫy, đôi mắt to tròn nhìn về phía y.

Cảnh tượng như thế, lòng Tức Mặc Ly tràn đầy tình cảm ấm áp và yêu thương.

Duyệt Nhi đứng bên cạnh người tuyết cao bằng nàng giống như một cây cột không rõ hình dáng, cũng không có tóc, miễn cưỡng lờ mờ giông giống hình người. Bên cạnh Hốt Hốt là một người tuyết nhỏ thấp lùn, giống quả cầu tuyết, nhưng trên đầu quả cầu tuyết có hai lỗ tai nhỏ, miễn cưỡng có thể nhận ra hình dáng của Duyệt Nhi.

Tức Mặc Ly: …

Nhìn một lát mới gật đầu nói: “Giống.”

Hai người bên kia cười sặc sụa hết cuối rồi ngửa không đứng thẳng nổi, rõ ràng rất vui vẻ.

Duyệt Nhi thấy Hốt Hốt vô cùng đáng yêu, nhìn bộ đồ bạch hổ xinh xắn mà bé mặc trên người, đưa tay véo véo khuôn mặt bầu bĩnh của bé, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề.

Vấn đề này vừa xuất hiện trong đầu nàng liền khiến nàng hoảng sợ. Nàng kéo Hốt Hốt đến bên cạnh mình, nghiêm túc nói: “Hốt Hốt, sao mà cho đến bây giờ mẹ chưa từng thấy con biến về nguyên hình lần nào vậy?”

Đôi mắt to của Hốt Hốt chớp chớp: “Nguyên hình gì chứ?”

Duyệt Nhi càng run rẩy, giọng nói ẩn chứa tiếng khóc nức nở: “Con… Con vốn không phải là hổ con sao?” Có một số thượng cổ thần thú sinh ra ở Thần giới, vừa ra sinh đã có thể hóa thành hình người, cho nên Hốt Hốt vẫn lấy hình người xuất hiện, nàng cũng không thấy kỳ quái.

Hốt Hốt lắc đầu: “Mẫu thân…Mẫu thân nói cái gì? Cái gì hổ con? Từ nhỏ con đã có hình dạng này rồi!”

Một lát sau, Tức Mặc Ly vốn đang chăm chú đọc sách bỗng nghe thấy sau lưng có hai tiếng khóc khác nhau thì hoàn hồn.

Vừa đảo mắt nhìn lại đã thấy Duyệt Nhi và Hốt Hốt đang ngồi trên tuyết, hai người vô cùng thương tâm. Giọt nước mắt to bằng hạt đậu lăn lăn rơi xuống, tiếng khóc nức nở khiến cho Tức Mặc Ly nghe thấy mà lòng đau tan nát.

Cửu Kiếm cùng Ninh Tê vội vàng khuyên bảo, tiếc rằng hai đứa trẻ này làm thế nào cũng không chịu ngừng khóc.

Tức Mặc Ly đã phi thân lại, đôi mày kiếm dài đến tận tóc mai hơi nhíu lại: “Làm sao vậy?”

Duyệt Nhi khẽ giơ hai tay thì đã được Tức Mặc Ly nhẹ nhàng bế lên khỏi mặt tuyết, một đôi mắt to không ngừng rơi lệ, khóc lóc nói: “Mặc Ly, Chàng gạt thiếp! Hốt Hốt… Hốt Hốt… Không phải là hổ con… Oa oa…”

Sau hai năm… cuối cùng cô hổ nhỏ khờ khạo cũng phát hiện chuyện không hợp lý…

Hốt Hốt cũng oa oa khóc vô cùng đáng thương: “Phụ thân… Mẫu thân… Ghét bỏ con vì con không phải hổ con…”