Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 67: Tức mặc ly là vận may của ta (2)




Hơn trăm vị thần sứ Sư gia vừa nghe thấy lời này thì đều kinh hãi. Trước đây ở Thanh Phong Các, Sư gia phái bốn vị thiên thần đứng đầu đến, bày một trận thế nghe nói là uy lực cực lớn, nhưng lại bị Tức Mặc Ly cầm Cửu Diệu cho một chiêu đi đời! Bọn họ vốn đã hoảng sợ, hiện giờ hơn trăm vị thần sứ này đều là tinh anh của Sư gia, một vị là Thiên thần bậc nhất, những người khác chí ít cũng là tu vi trên Thượng thần. Bọn họ trước giờ chưa từng gặp qua mệnh lệnh nào khí phách mà ngắn gọn như vậy, đúng, là mệnh lệnh.

Đám người Sư gia vẫn đứng đờ người ở dưới, không chút động tĩnh, chỉ vì mệnh lệnh của Sư gia gia chủ, trước khi họ tới thì không được manh động. Hiện giờ một câu “Cùng lên hết đi” của Tức Mặc Ly khiến bọn họ máu huyết sục sôi, ý chí chiến đấu càng mạnh mẽ, lại thêm cơn tức lần trước bị tổn thất bốn vị Thiên thần khiến bọn họ đều có hơi trở nên kích động.

Bọn họ mặc dù nóng nảy nhưng vẫn đợi gia chủ. Dù sao gia chủ Sư gia cùng với hai người con của y đều là tu vi Thiên thần bậc nhất, Sư gia bát đại Thiên Thần, gia đình họ đã chiếm ba, còn có bốn vị bị Tức Mặc Ly một chiêu lấy mạng, hiện giờ chỉ còn một vị dẫn theo hơn trăm người đến nơi này, vẫn là đợi đi, bọn họ không biết rằng, gia chủ nhà họ đã bị vây trong trận địa cách đó không xa, không thể thoát thân.

Tức Mặc Ly không đợi được đòn tấn công của bọn họ, vẫn là giọng nói tựa như suối trong chảy qua ngọc thạch: “Sợ rồi?”

Khiêu khích quá mức thế này thật khiến thần sứ Sư gia nhịn không được, hơn trăm thượng thần thế này cùng với một Thiên thần còn sợ một Thần quân mới vài vạn tuổi sao? Cho dù không thể giết y đi nữa thì đánh trọng thương y cũng hoàn toàn là điều có thể chứ! Bọn họ dựa vào ưu thế số đông tuyệt đối, cảm thấy dứt khoát không lý nào thua được, không biết là ai hét lên một tiếng, ai nấy đều nhịn không được nữa, triệu vũ khí đến. Khởi động thần lực tấn công Tức Mặc Ly.

Tức Mặc Ly phất tay, Cửu Diệu từ bên trong đỉnh nhanh chóng bay tới, thân đao dài bằng nửa người, mũi đao hơi vểnh lên, tựa như trăng non cong cong, kích động nằm trong tay Tức Mặc Ly, thân đao tỏa ra từng đợt từng đợt ánh sáng vàng rực.

Đám thần sứ Sư gia có chút ngẩn người, dù gì thượng cổ thần khí chỉ có hai mà thôi, một là Cửu Diệu, hai là Huyễn Oanh Lưu Ly Trượng, nhưng không biết đến cùng đã lưu lạc nơi nào. Bọn họ lần đầu tiên thấy Tức Mặc Ly một vị công tử mỹ mạo nho nhã như vậy lại dùng một thanh đao thập phần khí phách, giống như vũ khí của Đạp Vũ Thần Quân là ngọc phiến phong nhã, Đông Quan Thần Quân là thanh kiếm tao nhã phong lưu. Nhưng Cửu Diệu và Tức Mặc Ly thế nhưng không có nửa điểm không hòa hợp, như thể Tức Mặc Ly chính là nam tử như vậy, trời sinh nên cầm Cửu Diệu.

Chỉ thấy Tức Mặc Ly chậm rãi từ trên đỉnh lầu các đạp không bước xuống, không chút ý định ngăn cản đòn tấn công của bọn họ, có điều kiếm khí cùng linh lực trong nháy mắt đều bị đánh bật trở lại. Đám người Sư gia vốn ôm ý định thăm dò thực lực của y, hiện giờ thấy chiêu thức bọn họ sử dụng đều nhẹ nhàng bị phản lại giống như những nhành hoa nhỏ thì nhất thời xấu hổ không thôi. Vì vậy ai nấy đều sử dụng hết tài nghệ bản thân, toàn lực bắt đầu tấn công. Nháy mắt ánh sáng của đủ loại vũ khí đan xen, chẳng qua là cùng một mục tiêu, chính là đánh về hướng Tức Mặc Ly.

Tức Mặc Ly một đao chém xuống, sạch sẽ nhanh gọn khiến người ta cảm thấy y thật sự như đang đốn cây. Một vài Thượng thần tu vi còn nông cạn chịu không nổi vài ba chiêu của y, bi thảm nhanh chóng bỏ mình.

Người nắm quyền của Sư gia hơi hoảng hốt, vội vàng truyền lệnh, bày trận bày trận bày trận! Mọi người khôi phục tinh thần, cố gắng áp chế cảm giác hoảng loạn trong lòng, bắt đầu bày trận một cách trật tự, sống chết đều chỉ cách nhau một sợi chỉ mỏng manh ở phía trước, bọn họ không được phép hoảng loạn lần nữa.

Mà Tức Mặc Ly thấy bọn họ bày trận thì cũng dừng lại, yên lặng đứng đó, giống như đang đợi họ bày trận xong vậy. Thân mình chợt chuyển, nhìn về phía Duyệt Nhi.

Thấy đôi mắt không nhìn thấy gì của Duyệt Nhi đang lo lắng mở to, lỗ tai nhỏ cũng dựng thẳng, dáng vẻ như vậy quả thực hết sức đáng yêu, thần sắc vì y mà lo lắng cũng quá dễ thương, chỉ cảm thấy trái tim mình dần ấm áp, ánh mắt bất giác trở nên nhu hòa, trước giờ là lau máu trên mũi đao, trước giờ vẫn là vô tình chém giết, nhưng trong giây phút này, dường như có chút dịu dàng.

Duyệt Nhi hình như cũng cảm giác được, gương mặt nhỏ nhắn khẽ động, quay về phía đối diện với y, nàng mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng cũng có thể cảm giác được, Tức Mặc Ly nhất định đang ở nơi đó, tựa như vẫn đang nhìn mình.

Cái miệng nhỏ nhắn của Duyệt Nhi nhếch nhếch, câm lặng nói “Cố lên”. Ánh mắt Tức Mặc Ly càng dịu dàng, hiện tại chỉ muốn bay đến đem nàng ôm vào trong ngực, vân vê lỗ tai hổ đáng yêu của nàng.

Mấy người phía bên này đã bày trận xong, Tức Mặc Ly tuy không hề có phản ứng gì, nhưng mái tóc đen nhánh của y đã vì uy lực của đối phương mà bay lên. Lầu các nhỏ dưới áp lực của trận địa cũng biến mất không chút tiếng động.

Đợi đến khi ai nấy đã tập trung toàn bộ linh lực vào thế trận, Tức Mặc Ly mới lưu luyến nhìn Duyệt Nhi một cái, xoay người, Cửu Diệu trong tay không ngừng rung lên, rõ ràng đã rất muốn tiến lên chém giết.

“Mấy vạn năm trước, gia tộc Tức Mặc bị các ngươi ép đến cùng đường bí lối, hôm nay, Sư gia các ngươi ở đây mà tận diệt đi.” Y vừa dứt lời thì cầm lấy Cửu Diệu trong tay xông vào nơi tiếp giáp có năng lượng mạnh nhất của trận thế, trong lòng mọi người vui mừng, y có thể tiến vào trận đương nhiên là không còn gì tốt hơn, đến lúc đó, bọn họ tin tưởng cho dù Tức Mặc Ly có tu vi Thần Quân thì sao chứ, cũng sẽ phải chịu thương thế trí mạng mà thôi.

Ha ha, coi tam đại gia tộc Sư gia chúng ta là ngồi không à? Tưởng hơn trăm vị thần sứ tinh anh của Sư gia chúng ta không hề tồn tại sao?

Mấy thần sứ Sư gia dường như đã thấy được kết cục của Tức Mặc Ly, trong lòng có chút đắc ý. Cuộc chiến này, tới bây giờ nên kết thúc rồi!

Nhưng một khắc sau, tất cả bọn họ đều sững sờ. Chỉ thấy Tức Mặc Ly vung Cửu Diệu, trước nhẹ nhàng quét qua nơi mà thần lực cùng linh lực của hơn trăm người đang lưu chuyển, dường như nhíu mày suy xét một chút, kế đó liền khua đao, trực tiếp xuyên xuống. Chân trời hình như có kình lôi cùng mưa bão ào ào kéo tới, trên thân đao Cửu Diệu bắn ra ánh sáng màu da cam, nháy mắt liền khiến mấy chục Thượng thần ở gần đó ngã gục xuống đất, không còn hơi thở.

Một chiêu này, chính là chiêu thức ngày đó đã lấy mạng của bốn vị Thiên thần bậc nhất Sư gia – Bát Hoang Phong Vũ!

Ai nấy đều cực kỳ kinh hãi, người có chút hiểu biết sâu rộng liền kêu lên: “Bát Hoang Phong Vũ!” Chiêu thức đáng sợ này, sức mạnh to lớn này, ngoại trừ Hạo thiên thần đế đã hồn phi phách tán thì Thiên giới chỉ có Tức Mặc Ly sử dụng mà thôi! Chiêu thức vô địch như thể gặp thần giết thần này vừa xuất ra, tay chân mọi người liền có chút rối loạn.

Mấy người nắm quyền cố gắng áp chế sự hoảng loạn trong lòng, truyền âm ra lệnh: “Trận pháp còn chưa bị phá, thành bại chỉ một khắc này, mệnh táng Ô Điệp Châu hay là quay trở về Thần giới tiếp tục phong vân bễ nghễ, chỉ xem hôm nay mà thôi.” Chúng thần đều biết đây là giờ phút sinh tử, không được phép có nửa điểm sơ sót, vì vậy dốc toàn lực duy trì trận pháp đang lung lay sắp đổ.

Tức Mặc Ly vung đao, giờ phút này không còn vẻ thong dong như trước, ngón tay như ngọc tạc cầm Cửu Diệu vung lên giữa không trung, linh lực cùng thần lực trên người đều chuyển qua, từ từ hấp thụ gì đấy, một luồng khí lưu màu trắng hòa vào thân đao, kế đó là màu vàng, màu lam… đến khi luồng khí lưu màu tím cuối cùng nhập vào thân đao thì luồng khí lưu bảy sắc toàn bộ hiện lên trên thân Cửu Diệu, nhanh chóng chuyển động, rực rỡ chói mắt, khiến phạm vi chung quanh trăm dặm đều được chiếu sáng lòa. Chúng thần sứ Sư gia còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, trong luồng sáng khiến người lóa mắt như vậy, Tức Mặc Ly phi thân bay đến, Cửu Diệu trong tay lên xuống biến ảo.

Ầm, ầm, ầm, ầm.

Phía chân trời truyền tới tiếng sấm dữ dội, nháy mắt đã ở trên đỉnh đầu. Cửu Diệu hưng phấn vươn thẳng lên, như thể đang hiệu triệu gì đấy. Tức Mặc Ly khua đao quét ngang một đường, luồng khí lưu bảy sắc trên đao cùng thiểm điện bảy màu trong không trung giao nhau, mạnh mẽ quyết liệt đánh về hướng đám người Sư gia, chớp mắt, mặt đất toác ra, cuồng phong nổi lên bốn phía.

Dùng đao dẫn thiên lôi, dùng linh lực trên đao dẫn địa khí, chiêu này gọi là Kinh Thiên Động Địa!

Phần lớn người của Sư gia còn chưa kịp kêu lên thì đã vô thanh vô tức lìa đời. Suy nghĩ cuối cùng trong đầu chính là: “Thế nhưng đã được chứng kiến Kinh Thiên Động Địa trong truyền thuyết!”

Gia chủ Sư gia vội vội vàng vàng lao tới, công tử cùng tiểu thư vừa vặn trông thấy cảnh này, nhất thời tâm thần hoàn toàn tê liệt. Nhớ tới lời của nữ tử tuyệt sắc giải cứu họ từ bên trong kết giới vừa rồi, bất chấp những thứ khác, phi thân liền bay đến hướng Duyệt Nhi đang ở trong kết giới. Ba người đều là tu vi Thiên thần bậc nhất, lúc này sử dụng toàn lực phá kết giới của Tức Mặc Ly chẳng qua chỉ là chuyện trong khoảnh khắc, tay gia chủ Sư gia vừa đưa tới phía trước Duyệt Nhi thì đã bị Cửu Kiếm kịp thời phản ứng lại tiếp lấy. Phất Dung Ngưng Không cũng đã cùng với hai người kia bắt đầu giao đấu.

Gia chủ Sư gia không ngờ thần sứ bảo vệ một tiểu cô nương thế nhưng cũng là tu vi Thiên thần, lúc này trong lòng chợt hoảng, đánh chưa được bao lâu, lại thêm nỗi đau diệt tộc, nghĩ thấy Sư gia đã không còn rồi, chi bằng, báo thù cũng tốt! Phất tay dùng linh lực đánh bật hai đứa con ra: “Báo thù!”

Nói rồi bắt đầu tập trung sức mạnh toàn thân, trong khi ngưng tụ sức lực thì ngón tay cũng từ từ nâng lên.

Mọi người kinh hãi, y đây là muốn tự nổ sao? Một thiên thần bậc nhất tự nổ, uy lực đủ để phá hủy toàn bộ Ô Điệp Châu!

Cửu Kiếm Phất Dung Ngưng Không ba người lập tức hoảng lên, liếc mắt nhìn nhau, vận dùng toàn lực tạo kết giới cho Duyệt Nhi.

Bất kể thế nào, dốc hết sức lực đến bỏ mình cũng phải bảo vệ Duyệt Nhi cô nương, đây là lòng trung thành đối với Tức Mặc Ly, cũng là sự yêu thương trân trọng Duyệt Nhi.

Ba người Thất Mệnh thấy dáng vẻ nghiêm trọng của Cửu Kiếm ba vị thần sứ thì đã hơi hoảng, lúc này cũng vận dụng toàn bộ sức mạnh tập trung bên trên kết giới, dù biết có thể không bảo vệ được Duyệt Nhi, chẳng qua, dốc hết sức mà thôi.

Duyệt Nhi cũng ngửi được mùi nguy hiểm, có điều nàng không trông thấy gì, trong đầu vốn dĩ không có chút khái niệm về tự nổ, cũng không hề biết rốt cuộc là nguy hiểm có tính hủy diệt đến cỡ nào.

Trong giây phút lôi quang hỏa thạch1 ấy, Tức Mặc Ly phóng đến, trong mấy vạn năm qua, y chưa từng cảm thấy tốc độ bản thân lại chậm đến thế. Thấy biểu tình Duyệt Nhi mờ mịt không hiểu gì đứng bên trong kết giới, Tức Mặc Ly lần đầu tiên cảm giác được nỗi hoảng sợ dâng lên tự đáy lòng.

1ánh chớp; tia đá lửa. Vốn là lời nói của Phật để chỉ sự vật lướt qua trong chớp mắt, vụt lướt qua, hành động cấp tốc, bỗng nhiên phát động.

Lúc Tức Mặc gia bị tam đại gia tộc đuổi tận giết tuyệt, y không sợ.

Lúc phụ thân cùng mẫu thân qua đời, y không sợ.

Tháng ngày bị truy sát liên miên trước khi bái nhập môn hạ Hạo Thiên Thần Đế, y không sợ.

Những điều đó trong mắt người khác là cùng đường mạt lộ, sống không bằng chết, y chưa từng sợ.

Thế nhưng vào thời khắc này y lại sợ hãi. Sợ sẽ không được thấy nàng vùi trong ngực mình nở nụ cười ngọt ngào, sợ bản thân sẽ không được vân vê lỗ tai nhỏ bé của nàng, sợ không nghe được giọng nói mềm mại nũng nịu của nàng, sợ tháng ngày vô tận của cuộc đời sau này sẽ trôi qua trong tịch mịch lạnh lẽo, sợ cuộc đời này sẽ không còn ai có thể khiến y yêu chiều như thế, nâng niu trên tay, đặt ở trong tim như thế.

Bất quá chỉ trong nháy mắt, Tức Mặc Ly đã phi thân bay đến bên cạnh Duyệt Nhi, ôm cơ thể nhỏ nhắn của nàng vào lòng. Cửu Diệu trên tay ào ào phóng đi, hướng về phía gia chủ Sư gia cách đó một dặm. Tiếc rằng, đã không còn kịp nữa, đao nhanh, nhưng rốt cuộc vẫn không đến kịp vị trí gia chủ Sư gia suýt nữa chỉ trong tích tắc thì tự nổ thành công.