Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 71: Cô hổ nhỏ bỏ nhà ra đi(3)




Tiểu nhị nơi khách điếm Duyệt Nhi trọ lại cuối cùng đã đợi được người mua hàng đáng tin cậy, chính là Lục Bằng Hứa đang ngồi trong góc.

Người tên Lục Bằng Hứa hay Hứa gì đó cũng được, chính là một thống lĩnh xuất chúng của Hoa yêu thuộc Yêu giới, vì nguyên thân chính là một đóa mẫu đơn quý khí bức người, vì vậy khi hóa thành hình người cũng là một thân khí tức phú quý, có điều dung mạo thế nhưng lại uy phong lẫm liệt, thập phần giống hình tượng của một đại tướng.

Tiểu nhị âm thầm quan sát người này hai ngày, cuối cùng quyết định đem tin tức to lớn đó bán cho vị Lục Bằng Hứa một thân phú quý ấy, thứ nhất vì khẳng định người đó nhất định có thể giao ra một khoản tiền lớn, thứ hai là vì nhìn thấy Lục Bằng Hứa thập phần chính trực, đắn đo nhiều lần, tiểu nhị nhân lúc mang thức ăn lên nói: “Vị công tử này, có từng nghe nói đến Ô Điệp Châu dạo gần đây truyền ra tin tức chấn động về việc Nghịch Viêm mua mạng?”

Mắt hổ của Lục Bằng Hứa quét qua tiểu nhị, hiện tại tiểu nhị của Ô Điệp Châu đều nhiều chuyện như vậy? Mặc dù nghĩ thế, nhưng Nghịch Viêm vốn luôn ấp ủ trong lòng y, chỉ đáp: “Ta chính là vì Nghịch Viêm mà tới.” Tiếc rằng vẫn sẽ như trước, đành “dã tràng xe cát” (2) mà về sao?

(2) nguyên văn “trúc lam đả thủy nhất trường không”: trúc lam là chiếc giỏ làm bằng tre nên có rất nhiều lỗ, dùng giỏ tre để múc, nước sẽ theo lỗ chảy ra ngoài, uổng phí công sức.Ngụ ý tiêu tốn nhiều công sức, thời gian hoặc rất vất vả nhưng lại không được gì.

Tiểu nhị nghe được tin này, cố gắng đè nén kích động trong lòng, cười nói: “Công tử, tôi biết người công tử muốn giết đang ở đâu. Có điều tôi không có gan ở Ô Điệp Châu giành lấy vũ khí như Nghịch Viêm, chi bằng…”

Trong lòng Lục Bằng Hứa khấp khởi: “Lời này là thật?” Nghĩ nghĩ lại nói: “Ngươi muốn bao nhiêu?”

Tiểu nhị cuối cùng vẫn không giấu được ý cười, nói: “Vạn vạn lượng” (3). Đây là kết quả y đã suy nghĩ suốt nhiều ngày, dù gì bản thân cũng không giành được Nghịch Viêm, có vạn vạn lượng bạc này, bản thân thật sự không cần phải phục vụ người đến từ ngũ giới nữa, không cần làm một tiểu nhị mãi không có ngày nổi danh nữa.

(3) một trăm triệu lượng

Lục Bằng Hứa trầm mặc, theo lý mà nói vật cực phẩm như Nghịch Viêm không thể luận theo cân theo lượng mà bán được, vạn vạn lượng thế nhưng chỉ bằng giá cả bình thường của một viên Mẫu Đơn Nhan, nếu như thực sự muốn, tỷ lượng đều có thể giao ra. Nhưng mà… y nhìn tiểu nhị, cười nói: “Vạn vạn lượng chẳng phải hơi đắt sao? Huống chi ngươi chỉ nói biết nơi người đó đang ở, ta mua tin này của ngươi, nhưng không lấy được mạng nàng ta, cuối cùng thành công dã tràng, chẳng phải lỗ vốn?” Tiểu nhị nếu đã vì tiền mà tới, tin này năm nghìn vạn lượng(4) đối với y mà nói cũng đủ dư dả rồi.

(4)năm mươi triệu lượng

Tiểu nhị chần chừ nói: “Tiểu cô nương đó hiện giờ chỉ có một mình, mặc dù tôi là người phàm, nhưng cũng có thể nhìn ra nàng ta không hề có chút tu vi nào, bên cạnh cũng không có nhân vật như Lạc Thủy thượng thần, Sở Từ Ma Quân, thậm chí ngay cả một người bảo vệ cũng không có.”

Lục Bằng Hứa nhanh trí nghĩ: “Tiểu nhị nói vậy, lẽ nào tiểu cô nương này hiện giờ đang ở đây sao?!” Như vậy y không cần tốn tiền mua tin làm gì, trực tiếp đi tìm là được.

Tiểu nhị hoảng hốt, vội nói: “Công tử, hiện giờ tin này chỉ có mình tôi biết, nếu như ngài còn muốn suy đoán, vậy tôi liền tiết lộ ra ngoài, đến lúc đó Nghịch Viêm kia sợ cũng sẽ không phải là của ngài rồi.”

Trong lòng Lục Bằng Hứa tức giận, đành nói: “Năm nghìn vạn lượng. Trước dẫn ta đi xem thế nào, đến lúc đó sẽ đưa cho ngươi.”

Tiểu nhị thế nhưng cũng không phải kẻ ngốc: “Tôi làm sao biết được công tử có thực hiện lời hứa hay không?” Trong lòng Lục Bằng Hứa sớm đã nhịn không được, đành phải từ trong túi càn khôn lấy ra một xấp giấy bạc: “Giao trước một nửa. Gặp người rồi sẽ đưa cho ngươi phần còn lại.” Tiểu nhị thấy Lục Bằng Hứa dáng vẻ phú quý trượng nghĩa, cũng không kỳ kèo thêm, khấp khởi nhận giấy bạc rồi dẫn Lục Bằng Hứa đến bên ngoài gian phòng Duyệt Nhi đang ở.

Trong lòng cũng có chút thương xót tiểu cô nương ấy, mỗi lần y ra ngoài mua về cho nàng mấy con gà quay ở Tô Nhục Nhục tửu lâu kia, nàng đều móc một hạt hoa hướng dương bằng vàng cho mình, quả nhiên có tiền như trong lời đồn, chỉ đáng tiếc, y nhìn Lục Bằng Hứa khó mà kìm nén tâm trạng cao hứng bừng bừng đang ở bên cạnh, chỉ sợ rằng tiểu cô nương ấy hôm nay mạng không giữ được rồi. Ài, mấy vị nhân tình trong truyền thuyết kia, vậy mà đến bây giờ cũng chưa từng thấy bóng dáng.

Tiểu nhị đáng thương, vừa mới đồng tình với Duyệt Nhi thì đã không chút tiếng động ngã xuống. Lục Bằng Hứa được xưng là “xuất chúng” trong Yêu giới, nhưng đó là về mặt tâm ngoan thủ lạt. Có lẽ nhiều người đều bị lừa bởi vẻ ngoài chính trực của y, nhưng trên thực tế, kẻ này đích thị là tên tiểu nhân bỉ ổi đại danh đỉnh đỉnh của Yêu giới. Vừa mới rồi y sớm đã có sát tâm với tiểu nhị, chỉ đợi tiểu nhị dẫn mình đến bên ngoài phòng tiểu cô nương ấy.

Nhìn tiểu nhị đã chết cũng chẳng thể nào chết thêm lần thứ hai đang nằm trước mắt, Lục Bằng Hứa đưa tay lấy túi càn khôn, chán ghét đạp lên người y: “Đồ ngu, không biết tiểu cô nương đó có phải là thật hay không mà cũng dám lấy tiền ông mày à?”

Nói rồi không thèm để ý đến thi thể, thực hiện yêu pháp, không chút tiếng động xuyên tường lướt qua, trực tiếp vào phòng Duyệt Nhi.

Kết giới nho nhỏ mà Duyệt Nhi tiện tay bày ra cũng không có tác dụng, hiện giờ nàng đang nằm trên giường, say sưa ngủ. Lục Bằng Hứa lại gần hơn một chút, xác định trên tóc nàng có hai lỗ tai màu tím, cẩn thận đánh giá nàng một lượt, thấy tiểu cô nương ngọc tuyết đáng yêu như vậy thì cũng không khỏi sửng sốt, tiểu cô nương này sao lại là có kẻ thù lớn mạnh đến thế, không tiếc dùng Nghịch Viêm mua mạng nàng ta?

Y cười lạnh hai tiếng, quản nhiều thế làm gì. Từ ngày mai, Nghịch Viêm sẽ về tay y, bản thân có được vũ khí như vậy, tung hoành Yêu giới, dù gì Xà yêu đã chết kia nằm đó cũng mấy chục năm rồi.

Y đưa tay ra, trực tiếp hướng đỉnh đầu Duyệt Nhi đánh xuống, định thu lấy tinh hồn, thế nhưng Sát Na Phương Hoa vào khoảnh khắc ấy lại phát ra ánh sáng mạnh mẽ, khiến Lục Bằng Hứa nhất thời không xuống tay được. Trong lòng y kinh ngạc một lúc, lập tức đưa tay định đoạt lấy Sát Na Phương Hoa, tiếc rằng y dùng hết pháp lực cũng không đoạt được.

Lục Bằng Hứa tâm ngoan thủ lạt, nhưng cũng là kẻ cẩn thận. Biết được cứ thế này nhất định cũng chẳng thu được gì, chi bằng trước đưa nàng ta về Yêu giới, dùng Thánh yêu chi hỏa thu lấy tinh hồn nàng ta. Vì vậy y cẩn thận triệu ma thừng, dùng pháp thuật cẩn thận trói chặt Duyệt Nhi, một đầu dây thì cầm trên tay, ma thừng sau đó hóa thành hư ảo,gần như trong suốt. Y nâng Duyệt Nhi trong không trung, nháy mắt liền biến mất khỏi khách điếm.

Duyệt Nhi ngủ rất không an giấc, giống như có người đang dắt nàng không ngừng chạy trốn, miễn cưỡng vùng vẫy một cái liền tỉnh giấc, mở đôi mắt to tròn trong suốt tựa lưu ly.

Cục cựa, ơ? Sao lại không cử động được? Duyệt Nhi kinh ngặc, lại dùng chút pháp thuật, thế nhưng phát hiện việc đó như đá bỏ biển sâu, nàng nhớ tới ma thừng mà Cốc Quân Tinh trói mình trước kia, lập tức trong lòng liền bùng lên lửa giận, mở miệng nói: “Cốc Quân Tinh, ngươi lại trói ta?”

Lục Bằng Hứa nói: “Không phải Cốc Quân Tinh.” Duyệt Nhi nghe thấy giọng nói này cũng trở nên hơi hoảng loạn, Cốc Quân Tinh bắt nàng, ngoại trừ thỉnh thoảng châm chọc nàng ra thì không hề làm gì thương tổn nàng, càng không muốn mạng của nàng. Nhưng mà sát ý trên người nam nhân này rõ ràng như vậy, bảo nàng phải làm thế nào mới được đây?

Duyệt Nhi thử động đậy, không có kết quả, đành tức giận nói: “Ngươi bắt ta làm gì?” Lục Bằng Hứa vẫn tiếp tục chạy không ngừng, chỉ nói: “Muốn mạng ngươi.”

Trong lòng Duyệt Nhi tức giận: “Ta cũng không làm gì sai với ngươi, muốn mạng ta làm gì? Lẽ nào ngươi cũng thích ăn thịt hổ?”

Lục Bằng Hứa không ngờ nàng sẽ nói vậy, trên dưới đánh giá Duyệt Nhi một lượt, cười nói: “Mạng ngươi đổi lấy vũ khí cực phẩm Nghịch Viêm, ta trái lại cảm thấy rất đáng giá. Có điều nếu như ngươi đã đề xuất như thế, ta đây lấy mạng ngươi rồi lại đem ngươi nướng lên ăn cũng không tệ.”

Duyệt Nhi nhanh chóng ngậm miệng, không nói câu nào nữa. Ở đại hội bảo vật lục giới, nàng đã biết Nghịch Viêm chính là vũ khí bậc nhất trong ngũ giới bên ngoài Thần giới, trước đây vốn trong tay người của Yêu giới, nhưng không biết vì sao sau đó lại lưu lạc ra bên ngoài, không biết rơi vào tay ai. Hiện giờ có người dùng Nghịch Viêm mua mạng nhỏ của nàng? Nàng khi nào thì lại đắc tội với kẻ thù có thế lực đến như vậy chứ?

Cái đầu nhỏ của Duyệt Nhi suy nghĩ muốn nứt ra mới đưa tới hai kết luận: Thứ nhất, người này rất nhanh sẽ lấy mạng nàng, trong lòng nàng trù tính thế nào cũng cảm thấy Nghịch Viêm đáng giá hơn mình, khí tức người này thuộc Yêu giới, nói không chừng Nghịch Viêm thuộc về Yêu giới trong truyền thuyết chính là ước vọng cả đời của kẻ này. Thứ hai, nàng có thể sẽ im hơi lặng tiếng mà chết đi, nàng hối hận rồi, vì sao lại muốn phong kín khí tức của mình mà rời đi, hiện giờ ngay cả Thất Mệnh thúc thúc cũng tìm không được mình. Nàng chỉ mới là cô hổ nhỏ được năm trăm tuổi thôi, thế nhưng sớm như vậy đã phải mất mạng trong ngày hôm nay rồi!

Trong lúc suy tư, Lục Bằng Hứa bằng tốc độ cực nhanh đã đến lối vào Yêu giới. Ô Điệp Châu vốn chính là nơi giáp ranh giữa lục giới, nơi đây giống như trạm trung chuyển, đi đến giới nào đó, so ra đều có thể nhanh chóng tới được lối vào.

Lục Bằng Hứa một chút cũng không chần chừ, không thèm nâng Duyệt Nhi giữa không trung nữa mà chỉ giữ ma thừng trong tay, trực tiếp kéo Duyệt Nhi tiến vào Yêu giới.