Thương Thiên Phách Huyết

Chương 63: Cự linh chưởng




Xuất ra trúc giản Lê Ngạn Ba tặng cho, Tương Khổng Minh nhìn một lát, nhíu mày nói: " Cự Linh chưởng? Trong này viết gì vậy? Chẳng lẽ trên đời này còn có loại sách ta xem không hiểu sao?"

Hứa Hải Phong cầm trúc giản, tiện tay đưa cho Trình Gia Huy, thầm nghĩ ngươi không biết võ công, làm sao có thể hiểu được ảo diệu bên trong chứ. Tuy bên trong Hắc Kỳ quân có tới sáu nhất phẩm cao thủ, nhưng vô luận là Lâm Trường Không, Hứa Hải Danh hay An Đức Lỗ huynh đệ, chỉ là dùng huyết tửu đề thăng công lực, hay bản thân là người ngoại tộc, không hiểu được Trung Hoa võ thuật bác đại tinh thâm.

Chỉ có bản thân Trình Gia Huy chính là nhất phẩm cao thủ, hơn nữa người này xuất thân thế gia, ở trong một trong tam đại tông sư Trình Huyền Phong hun đúc, kiến thức dĩ nhiên bất phàm, nếu nói muốn tìm người đến bình luận quyển sách này, vậy Trình Gia Huy là người được lựa chọn duy nhất mà không thẹn.

Trình Gia Huy tiếp nhận trúc giản, lẩm nhẩm một lần, nhân tiện nói: " Tướng quân, nếu tiểu nhân nhớ không sai, Cự Linh Chưởng này hẳn là được xưng thiên hạ đệ nhất công phu bá đạo, là chưởng pháp ma môn độc gia bí truyền."

Thiên hạ đệ nhất bá đạo? Khẩu khí thật cuồng vọng, Hứa Hải Phong không khỏi dò hỏi: " Lê tông sư kia thật sự sẽ cho ta đồ tốt sao?"

Trình Gia Huy thu hồi trúc giản nói: " Lê Ngạn Ba cũng chưa chắc có lòng tốt gì, bộ chưởng pháp này đúng thật là dị thường bá đạo, nhưng có một khuyết điểm trí mạng."

Hứa Hải Phong gật đầu, nghĩ thầm phải như vậy mới đúng, nếu không ai lại mới gặp mặt liền cho ngươi tuyệt thế võ công.

" Khuyết điểm gì?" Tương Khổng Minh tuy mù tịt võ công chi đạo, nhưng hứng thú to lớn, cũng ít người sánh bằng, không đợi Hứa Hải Phong hỏi liền giành hỏi trước.

" Cự Linh Chưởng này chỉ dùng một loại tâm pháp nội gia bá đạo đem chân khí trong cơ thể toàn bộ áp súc ở trong một chưởng phóng thích ra, một chưởng đánh ra, có thể nói là toàn thân hư thoát, từ đó không còn lực hoàn thủ." Trình Gia Huy giải thích. Truyện được copy tại Truyện FULL

" Vậy chẳng phải chỉ có một chiêu thôi, chưởng pháp như vậy cũng không có tác dụng bao lớn a?" Tương Khổng Minh nhíu mày nói.

Hứa Hải Phong cũng có đồng cảm gật đầu, nhưng đột nhiên nghĩ đến lời Lê Ngạn Ba nói trước khi đi, liền hỏi: " Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?"

Trình Gia Huy trầm ngâm một lát, nói: " Theo Trình Huyền Phong nói, Tĩnh Tâm Quyết độc gia tuyệt truyền của Thái Ất chân nhân trong bảng kỳ công diệu kỹ đứng ở đầu tiên, là cực phẩm tâm pháp khôi phục công lực nhanh nhất thiên hạ, nếu đem Tĩnh Tâm Quyết luyện ra ngoài sáu thành, hẳn là có thể liên tục đánh ra ba chiêu."

" Ha ha…" Hứa Hải Phong nghe vậy thoải mái cười to, trách không được Lê Ngạn Ba lại nói môn công phu này có lợi ích lớn cho mình, nguyên lai như thế: " Bổn tướng quân sở tu nội công, chính là đến từ Tĩnh Tâm Quyết của Thái Ất chân nhân, hơn nữa vừa lúc đạt tới sáu thành cảnh giới."

" Tướng quân khoan hãy cao hứng." Trình Gia Huy cắt đứt lòng hăng hái của Hứa Hải Phong, nói tiếp: " Bộ công phu này còn có một khuyết điểm, đó chính là quá mức hao tổn tinh nguyên, nếu thường xuyên sử dụng, một khi tinh nguyên hao hết, dù là đại la kim tiên cũng khó thoát tai kiếp."

" Tinh nguyên?" Khóe miệng Hứa Hải Phong lộ ra một tia tươi cười đắc ý, xem ra lão thái gia cũng muốn nhượng cho hắn trở thành cao thủ, bộ chưởng pháp này quả thật chính là vì hắn mà chế tạo.

Hứa Hải Phong có thể thiếu tiền, thiếu người, thiếu binh khí, thiếu ngựa chiến, nhưng chính là không thiếu tinh nguyên, chỉ cần có dược tửu Túy Nguyệt tửu trong tay, hắn có thể vô hạn chế cung cấp ra tinh nguyên dư thừa.

Máu là gốc rễ của tinh khí, nếu ngay cả máu cũng có thể dùng dược tửu bổ sung, còn sợ không đủ tinh nguyên sao?

Vì vậy trong vòng ba ngày sau, Hứa Hải Phong ở trong quân doanh ban ngày bế quan khổ luyện Cự Linh Chưởng, buổi tối cùng Lâm Uyển Nhàn chàng chàng thiếp thiếp, cộng đồng vu sơn, chỉ là bởi vì ngoài miệng có thương tích, không cách nào dùng miệng tương giao, làm thiếu đi rất nhiều vui thú.

Ba ngày sau, Hứa Hải Phong lại suất lĩnh mọi người đi tới kinh sư, hôm nay chính là ngày điện thí, hắn là vị lôi chủ đầu tiên trong cuộc so đấu, vô luận thế nào cũng không thể vắng mặt.

Bọn họ đi tới Phương phủ trước, gặp mặt Phương Lệnh Thiên. Hứa Hải Phong thể chất đặc thù, nếu người bên ngoài bị thụ thương đầu lưỡi nặng như vậy, không mười ngày nửa tháng đừng mong lành lại, nhưng hắn chỉ cần ba ngày, đã tốt hơn bảy tám phần, tuy còn chút đau đớn, nhưng cũng không còn ảnh hưởng việc nói chuyện.

" Phong nhi, nghe Lê huynh nói ngươi bị thương, không biết tu dưỡng như thế nào, có tham gia được điện thí hôm nay hay không?" Phương Lệnh Thiên nhìn hắn một lát, mở miệng hỏi.

Hứa Hải Phong đỏ mặt, nguyên lai Lê Ngạn Ba quả nhiên quen biết với Phương Lệnh Thiên, xem ra việc Thái Ất chân nhân truyền công cũng là từ miệng vị nghĩa phụ này truyền đi ra. Chỉ là lời này hắn cũng không tiện trả lời, chẳng lẽ nói hắn bị nữ nhân cắn thương đầu lưỡi sao.

Ấp úng nửa giây, Hứa Hải Phong rốt cục nói ra một câu: " Nghĩa phụ yên tâm, hôm nay con thần thanh khí sảng, tinh thần tăng thêm, quyết không đánh mất thể diện của ngài."

Phương Lệnh Thiên hài lòng gật đầu, xem bộ dáng cũng biết Hứa Hải Phong không gì đáng ngại, lập tức cùng hắn tiến cung.

Lần này tỷ thí khác với lần trước, địa điểm tỷ thí cũng không phải ở tại đại giáo trường, mà là ở diễn vũ thính trong hoàng cung. Sân đấu tuy nhỏ hơn nhiều, nhưng người xem cùng người luận võ cũng ít đi rất nhiều.

Những vị lôi chủ có thể thắng được liên tiếp bảy trận tổng cộng có sáu người, theo Phương Lệnh Thiên giới thiệu, võ công bọn họ đã đạt tới thứ nhất phẩm tiêu chuẩn, cũng không dưới Hứa Hải Phong. Điều này không chút kỳ quái, lôi chủ từ trước tới nay đều là thứ nhất phẩm hảo thủ, nếu như không có tu vi như vậy, căn bản là không có khả năng thắng được liên tiếp bảy trận.

Phương Lệnh Thiên dẫn Hứa Hải Phong vừa đi vừa cùng hắn giảng giải tính tình của các vị đại thần trong triều, đó là thật sự xem hắn như người nhà mà thật lòng bồi dưỡng. Đột nhiên bước chân Phương Lệnh Thiên dừng lại, quay đầu nhìn Hứa Hải Phong nói: " Phiền toái tới, lần này ngươi tránh không khỏi."

Hứa Hải Phong ngẩn ra, ngẩng đầu vừa nhìn, nguyên lai là một vị công tử cẩm bào chừng ba mươi tuổi đang hướng bọn họ đi tới. Người này Hứa Hải Phong từng gặp mặt tại đạo giáo trường, chẳng qua khi đó hắn ngồi phía sau Hán Hiền đế, vừa nhìn là biết hoàng thân quốc thích. Nếu dùng lời của Tương Khổng Minh để hình dung, chính là hai đường thẳng song song không bao giờ gặp mặt, Hứa Hải Phong đương nhiên sẽ không chủ động đi làm quen. Chỉ là lấy thân phận của Phương Lệnh Thiên cũng có vẻ thật cố kỵ người này, Hứa Hải Phong liền biết sự tình tuyệt không đơn giản như vậy.

" Lão thần ra mắt Ngô vương điện hạ." Phương Lệnh Thiên đợi người kia đi tới bên người, chủ động hành lễ nói.

" Mạt tướng ra mắt Ngô vương điện hạ." Nguyên lai là ngũ hoàng tử Ngô vương Lưu Chính Khải, trong lòng Hứa Hải Phong rùng mình, vô luận là Phương Lệnh Thiên hay Tương Khổng Minh đều từng dặn dò kỹ lưỡng, bảo hắn không thể để mình bị cuốn vào dòng suối chảy tranh vị của hai vương tử, cho nên sau khi hắn tới kinh sư, vẫn đê điều làm việc, đóng chặt doanh môn, không gặp ngoại khách. Vì không muốn nhạ vào phiền toái quá lớn này, chỉ là hôm nay xem ra, phiền toái này đã chủ động tìm tới cửa.

" Không cần đa lễ, hôm nay nhị vị cũng vì điện thí mà đến sao?" Lưu Chính Khải mỉm cười nói.

Hứa Hải Phong thầm nghĩ ngươi không phải đang nói nhảm sao, chúng ta nếu không phải đến tham gia điện thí, thì còn đi tới nơi này làm gì. Chỉ là ngoài miệng đương nhiên không dám nói ra. Chỉ nghe Phương Lệnh Thiên hồi đáp: " Lão thần đúng là vì điện thí mà đến."

Ánh mắt Lưu Chính Khải vượt qua Phương Lệnh Thiên, chuyển tới trên người Hứa Hải Phong cùng Tần Dũng nói: " Hứa tướng quân anh vũ hơn người, Tần dũng sĩ lại càng thần dũng cái thế, bổn vương thập phần khâm phục." Ánh mắt của hắn nhìn về phía Tần Dũng cũng đột nhiên ngẩn ra, nguyên lai trên người Tần Dũng mang theo một vò rượu lớn, trang bị mới mẻ lập dị như thế quả thật làm cho người ta cực kỳ kinh ngạc.

" Đa tạ điện hạ khích lệ…" Hứa Hải Phong đang muốn khiêm tốn hai câu, một đạo thanh âm âm nhu lạnh lùng cắt đứt lời của hắn.

" Ngũ đệ không ở đại điện đợi phụ hoàng, đến đây làm chi."

Hứa Hải Phong ngẩng đầu vừa nhìn, một thanh niên công tử khoảng hơn ba mươi tuổi đứng ở trên đài cao hướng bọn họ lên tiếng. Vô luận là hình dáng hay trang phục, người này cùng Lưu Chính Khải có vài phần giống nhau, hẳn phải là anh em ruột.

" Tiểu đệ chỉ là đi ra dạo chơi, không ngờ đại ca lại nhớ." Lưu Chính Khải hướng thanh niên kia gật đầu cười nói.

Hứa Hải Phong vừa nghe thì biết vị này là một diễn viên khác trong trò nhị vương tranh vị, đại điện hạ Huệ vương Lưu Chính Đình.

Phương Lệnh Thiên cùng Hứa Hải Phong lại hành lễ ra mắt đại điện hạ, sau đó Phương Lệnh Thiên giành nói: " Bệ hạ cũng nhanh tới, chúng ta vào trong điện đợi thôi."

Nhị vị hoàng tử có vẻ thập phần đồng ý quyết định này, nhưng không biết vì sao, trong lòng Hứa Hải Phong mơ hồ cảm thấy bọn họ có vẻ bất mãn trong lòng, cũng không biết do lục thức hắn hơn người, hay là quá mẫn cảm.

Tiến vào đại điện, mấy vị đại thần trong triều đã tới, nhìn thấy đám người Phương Lệnh Thiên, đồng thời tiến lên ân cần thăm hỏi, nhị vị vương tử cũng biểu hiện ra bộ dáng hòa thuận khi ở chung. Nếu Hứa Hải Phong không phải đã biết bọn họ đang âm thầm tranh đấu, thật đúng còn tưởng rằng bọn họ là huynh đệ tốt với nhau.

Người gây cho mọi người chú ý nhất trong đại sảnh chính là Tần Dũng cõng theo vò rượu, chỉ là hung danh của hắn vang dội, những vị phụ trách thủ vệ chần chờ vài giây, rốt cục bỏ đi ý định tiến lên tra hỏi, về phần những người khác thì đương nhiên là không để ý, giả vờ như không nhìn thấy.

Ở loại trường hợp này, Hứa Hải Phong cùng Tần Dũng hai người chức quan thấp nhất, nên phải có khoảng cách khá xa với những vị đương triều quyền quý. Nhưng những người ở đây không có một ai dám khinh thường bọn họ.

Ba ngày trước, Tần Dũng đại náo giáo trường, khi hắn muốn đập nát Trình Khuê An dưới đồng sư tử, mà ngay cả bốn vị đại nội nhất phẩm cao thủ phụng cung cũng không dám tiến lên ngăn cản, ở trong mắt bọn họ, vị khủng long hình người này thậm chí còn muốn đáng sợ hơn cả cao thủ tuyệt đỉnh cấp tông sư.

Đồng dạng ở ngày hôm đó, biểu hiện trấn định tự nhiên của Hắc Kỳ quân trong toàn quân đội, quân kỷ nghiêm minh cùng tố chất binh lính đồng dạng làm cho người ta than thở không thôi, về phần người một tay tạo ra Hắc Kỳ quân như Hứa Hải Phong, ở trong lòng bọn họ chiếm được sự đề cao địa vị không ít.

Trong ấn tượng của những người quyền quý này, Hứa Hải Phong cũng không phải dạng người nhờ vả quan hệ mà lên, là phần tử đầu cơ bám vào khỏa đại thụ Phương gia mới được cao vị, mà là thật sự có chân tài thực học, thanh niên tài tuấn trí dũng song toàn.

Tứ đại thế gia sở dĩ có thể ở những triều đại của đế quốc Đại Hán vững vàng không ngã, ngoại trừ thực lực bản thân thâm căn cố đế, còn có một nguyên nhân trọng yếu, chính là bọn họ không nhúng tay vào chuyện riêng của hoàng thất, bọn họ chỉ trung tâm với đương triều thiên tử, về phần các hoàng tử thì luôn đối xử như nhau, không hề thiên vị hay ủng hộ công khai. Cho nên một khi Hứa Hải Phong cùng Phương Lệnh Thiên xác định quan hệ cha con, thì nhị vị vương tử cũng chỉ đành buông tha cho, không còn suy nghĩ.

Nhưng nguyên nhân chính là vì biểu hiện kiệt xuất của bọn họ tại giáo trường, khiến cho nhị vị vương tử vốn đã không còn ý định chiêu lãm hắn đồng thời động tâm, lại bắt đầu tìm kiếm cơ hội cùng hắn tiếp xúc.