Thương Thiên

Chương 357: Cự đại thu hoạch




Tiết y nhân là ai?
Trên giang hồ, có rất ít người không biết cái tên này. "Tiết y nhân" không phải là người nào đó, "Tiết y nhân" chỉ là một danh hiệu, "nó" đại biểu sát thủ có quyền lợi lớn nhất của Huyết y môn; "nó" đại biểu cho vị vua hoạt động trong bóng tối; "nó" còn đại biểu cho tanh máu, giết chóc, và tử vong.
Hắn xuất thân từ một sát thủ nho nhỏ của Huyết y môn, chuyên ám sát các quan lại triều đình, trở thành một phương thế lực, cao thủ giang hồ. Tổng cộng đã xuất thủ trên bảy trăm lần, giết người nhiều không kể xiết, phương pháp giết người lại càng thiên biến vạn hóa… Nhưng duy nhất có một điểm chung là chưa bao giờ thất thủ. Bất kể là trí tuệ vô song, thiên tư tuyệt sắc, hay là võ nghệ siêu quần, thế lực khổng lồ, hắn đã muốn giết người, thì không có một ai có thể chạy thoát.
Dựa vào nghị lực kinh người, suy nghĩ tỉnh táo, trí tuệ hơn người, thủ đoạn tàn nhẫn giảo hoạt, trải qua nhiều năm, hắn rốt cục từ một Huyết y sát thủ vô danh trở thành một Huyết y môn sát thủ xưng vương, được gọi là "vua sát thủ". Sau khi tiếp nhận trở thành "Tiết y nhân" đời thứ chín, hắn càng lãnh đạo thúc đẩy Huyết y môn lên một tầm cao mới, làm cho Huyết y môn trở thành tổ chức ám sát hàng đầu.
Không người nào biết tên của hắn, không người nào hiểu rõ ý nghĩ của hắn, chỉ biết là hắn có một cái tên là "Tiết y nhân", vua sát thủ Tiết y nhân.
Tiết y nhân trong lòng suy nghĩ, làm sao lại có người lẻn vào đây được.
Ám mang, đột nhiên kéo tới! Như là một bóng ma dưới ánh đèn, trong bóng tối tỏa ra ánh sáng ngọc!
Không cách nào hình dung, đó là một đạo ánh sáng như thế nào.
Bóng ảnh như vô hình, phảng phất từ hư không mà đến, làm cho người ta nhìn không rõ nó thật ra như thế nào.
Tiết y nhân sẽ chết sao? Một vua sát thủ lại muốn chết một cách không minh bạch như vậy sao? Chết, thì ra là đơn giản như vậy, gần như chỉ là một cái hô hấp, một cái nháy mắt, một sự di chuyển… hoặc là, chỉ là một ý niệm trong đầu.
"Ta không thể chết được, ta không muốn chết… Bất kỳ ai cũng giết không chết ta! Ta là vua sát thủ, chỉ có ta giết người khác, cho tới bây giờ không ai có thể giết được ta… Cho tới bây giờ không có, sau này cũng sẽ không có, không! Không…"
Gào thét từ trong nội tâm, ngay tỏng thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tiết y nhân thân thể khẽ dịch đi, đó là bản năng sinh tồn, đó là phản ứng được tôi luyện từ trong máu đổ, từ trong sinh tử mà thành. Đúng là loại bản năng phản ứng này, đã cứu tính mạng hắn vô số lần, tạo nên cái danh hiệu "vua sát thủ" này. Đương nhiên, lần này cũng không ngoại lệ.
Sau khi kinh hãi, Tiết y nhân khóe miệng lộ ra nét cười nhạt, không biết là phát ra từ sự cao hứng trong nội tâm, hay là từ sự đùa cợt, có lẽ cả hai loại ý tứ trên đều có. Bởi vì hắn tin tưởng vào bản năng phản ứng của mình, nhất định có thể tránh thoát một đòn trí mạng này!
"Phụp…"
Một âm hưởng khe khẽ vang lên, ám mang đã xuyên thấu qua thân thể của Tiết y nhân. Chuẩn xác mà nói, hắn đích xác đã tránh thoát một đòn trí mạng này, mặc dù không phải là hoàn mỹ, vai vẫn bị đánh trúng, nhưng hắn đã bảo vệ được tính mạng của mình. Tiếp sau đó, đương nhiên là phải thu thập kẻ vạn ác đánh lén kia thì mới hạ được lửa giận trong lòng…
Không! Vẫn chưa hấm dứt…
Tiết y nhân không để ý bả vai đau đớn, mạnh mẽ vận chuyển Hỏa vân thần công bảo vệ bản thân, đang lúc hắn muốn phản kích, trong đầu bỗng "Oành đùng" vang lên, tất cả suy nghĩ đều bộc phát ra, một loại cảm giác không thể hiểu được quẩn quanh trong đầu…
Là buồn, là vui, là giận, là đau xót, có dục vọng, còn có cả… bóng tối…
Tình cảm trong lòng được phóng đại lên vô cùng, nỗi sợ hãi vô hình như là thúôc độc lan tràn đi toàn thân, nhưng bức tranh ký ức như được thể hiện ngay trước mắt…
Còn nhỏ thì cô khổ… Cha mẹ bị tai nạn chết đi, lưu lạc khắp nơi, ăn xin để sinh sống…
Thiếu niên thì u mê, ảm đạm, như bóng ma… Con đường phía trước mờ mịt, cứ thế mà đi, hắn trong lòng không có ngày mai, không có tương lai, lại càng không có hy vọng…
Trong bóng tối trong căn phòng đá, hắn như con dã thú ra sức tìm giết…
Trong cơ quan bẩy rập, trong choco chết tìm đường sống, máu đổ ngập trời…
Lần lượt các nhiệm vụ làm cho hắn lạnh lùng bất nhân…
Vì sinh tồn, hắn bỏ quên đi tình cảm đã sở hữu, lấy giết chóc làm thủ đoạn có lợi, trong tử vong mà xoay xở phấn đấu, cuối cùng đã thành tựu nên danh hiệu tanh máu - "Vua sát thủ".
Vua sát thủ! Danh hiệu vinh quanh đến cỡ nào, nhưng trong nội tâm Tiết y nhân vẫn sợ hãi như cũ, trong đáy lòng hắn, kỳ thật chưa bao giờ từng có chính thức bình yên. Đúng là bởi vì hắn sợ hãi tử vong, luôn muốn sinh tồn. Vì vậy hắn từ một người bình thường yếu đuối, từng bước trở thành thủ lĩnh Huyết y môn như hôm nay.
"Thì ra, bản thân vẫn sống trong sợ hãi, chưa bao giờ vượt qua nó".
"Phụt!"
Máu phun đầy trời, Tiết y nhân trong mắt không có một chút khí sắc nào. Khi hắn hồi tỉnh lại, tâm thần cũng đã mỏi mệt, toàn thân trên dưới không còn một chút khí lực nào để sử dụng. Nếu không có ý chí được luyện tập trong giết chóc triền miên, hắn bất cứ lúc nào cũng có thể không mở nổi hai mắt.
Tất cả đều tới rất bất ngờ, thật sự quá bất ngờ! Đây là nghĩ không ra được có chuyện xấu xảy ra, cho dù là đệ nhất sát thủ cũng không thể không vùi thây trong đó.
Không cam lòng! Thật sự không cam lòng! Nhiều năm cố gắng, giấc mộng nhiều năm hóa thành bọt nước. Tiết y nhân vừa thống khổ vừa bất đắc dĩ chống đỡ thân thể, sau đó lại ngã xuống. Chậm rãi ngẩng đầu nhìn lại, hắn lúc này mới nhìn nhìn rõ được hung khí đã đánh lén mình, đó lain là một mũi tên nhỏ đang treo lơ lửng trong không trung! Màu vàng nhạt, tỏa ra ánh sáng bảy màu… Quá Mỹ diệu, quá sáng lạn, giống như là tính mạng tỏa sáng. mà "nó", là hung khí đang muốn đoạt đi tính mạng của mình.
Một bóng đen hiện lên trước mắt, Tiết y nhân biết là người đến để giết hắn.
Trào phúng! Thật sự là sự trào phúng quá lớn! Vua sát thủ cuối cùng lại chết dưới sự "ám toán" của người khác, quả nhiên là lưới trời tuy thưa, nhân quả báo ứng!
"Không! Không thể nào! Ta rõ ràng là đã né được mà… rõ ràng đã né được mà… Đó là vật gì vậy, là vật gì…" Tiết y nhân dùng hết toàn bộ khí lực đã kiệt quệ mà hô lên, nhưng phát ra những âm thanh suy yếu, ai có thể nghe được.
Bóng người đã Tiển tói gần, cuối cùng dừng lại ở trước mặt hắn, tính mạng tựa hồ sẽ cứ như vậy mà kết thúc!
"Ngươi… ngươi là ai?" Tiết y nhân quay nhìn người đó hữu khí vô lực nói. Thành là vua, bại là chết, hắn lúc này cũng không có gì oán hận. Hắn biết, cho dù có lại một lần nữa, bản thân vẫn bại như vậy.
"Ngươi… ngươi là Lý Nhạc Phàm?! Đao cuồng Lý Nhạc Phàm…" Không đợi đối phương trả lời, Tiết y nhân trong đầu đột nhiên hiện lên một cái tên người. Mặc dù hắn chưa từng gặp qua đối phương, cũng không biết đối phương vào bằng cách nào, nhưng nhìn mũi tên nhỏ màu vàng lợt đang xoay chuyển trong không trung, trực giác nói cho hắn biết, đối phương chính là Lý Nhạc Phàm, chính là đao cuồng trong lời đồn đãi! Mà hung khí đã thương tổn mình, chính là "Tuyệt Tiển!" thần bí.
"Ta là Lý Nhạc Phàm, Lý Nhạc Phàm các ngươi muốn tìm".
Nhạc Phàm thân thể đứng thẳng, trên mặt cũng không có bất cứ biểu hiện gì, chỉ có trong mắt lộ ra sát ý nhàn nhạt. Giết người không phải là mục đích, còn sống mới có hy vọng. Song muốn còn sống, thì phải giết người! Cuộc nói chuyện vừa rồi giữa Tiết y nhân cùng đồ đệ hắn tất cả đều nghe được, lúc này mới quyết định hạ sát thủ, xuất ra "Tiển hồn" để công kích, chỉ dùng một chiêu để khống chế địch.
Sát thủ và thợ săn kỳ thật không có khác nhau nhiều, đều lấy tiêu diệt mục tiêu là mục đích, cơ quan, cạm bẫy, lực lượng đều là một loại thủ đoạn, chỉ bất quá, thợ săn là vì sinh tồn, sát thủ phần lớn là vì lợi ích.
"Lý Nhạc Phàm… Thì ra, chúng ta đã đánh giá quá thấp ngươi, tốt! Thật tốt! Nói không chừng… nói không chừng ngươi thật sự có thể thành công…"
Tiết y nhân hận hận trừng mắt nhìn Nhạc Phàm, vẻ mặt dị thường phức tạp, lập tức trong mắt hiện ra vẻ thống khổ tuyệt vọng, còn có sự hồi tưởng lại những đắng cay cực khổ. Hắn rất hận! Thật sự rất hận! Hắn hận chính mình tại sao không trực tiếp chết đi, hắn hận đối phương tại sao muốn tìm hiểu bí mật chôn sâu trong nội tâm của hắn, nhưng hắn hết lần này tới lần khác cũng không thể tránh được!
Tâm niệm vừa chuyển, Nhạc Phàm thu hồi "Tiển hồn" đang xoay chuyển trong không trung, một loại cảm giác linh hồn đầy đủ xuất hiện trong lòng.
"Tiển hồn" hiện tại được thất tình tố tôi luyện, đã biến thành thực chất, nếu bị bắn trúng một nhát, không chết cũng bị thương. Hơn nữa tiển hồn chỉ gây thương tích trong tâm thần người ta, phá hủy thất tình chi lực của con người, nếu là tâm chí không kiên định, cho dù không chết cũng sẽ trở nên điên khùng. Đương nhiên, "Tiển hồn" tuy rất lợi hại, nhưng mỗi lần sử dụng nó phải tổn hao một lượng tinh thần lực khổng lồ để duy trì, nếu không tâm thần sẽ hỏng mất. Cho nên, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Nhạc Phàm cũng không sử dụng nó.
"Ngươi còn có cái gì để nói?"
"Ta… ta không muốn chết!"
Đây là một câu nói rất thành thật của Tiết y nhân, hắn không muốn chết, hắn sợ chết. Đồng thời, hắn lại chưa bao giờ cảm thấy sự bất lực như thế, sinh tử không còn ở trong tay mình nữa.
"Thiếu chủ của các ngươi là ai?"
"Ta… sẽ không nói cho ngươi… hắc hắc… bất quá… hắn rất nhanh sẽ tìm đến ngươi… Dù sao, ngươi cũng đã luôn đối nghịch với hắn".
"Ngươi dường như biết rất nhiều bí mật?"
"Đúng… đúng là rất nhiều, kể cả chuyện của ngươi ta cũng biết không ít, ngươi… ngươi có phải rất muốn biết hay không? Chỉ cần ngươi…"
"Ta không muốn biết" Nhạc Phàm trực tiếp cắt ngang điều kiện của Tiết y nhân đưa ra. Bởi vì hắn biết, một người nếu như biết quá nhiều bí mật, luôn sống không được lâu, cho dù còn sống, cũng là một loại gánh nặng.
Tiết y nhân cũng nghĩ không ra đối phương lại kiên quyết như thế, vốn muốn đánh đổi để tìm một đường sống, nhưng bây giờ lại phát hiện, bản thân đã mất đi quân bài cuối cùng. Trong tuyệt vọng, hắn vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng: "Đừng… Chờ một chút! Ngươi muốn cái gì ta cũng có thể cho ngươi, đừng… đừng giết ta, đừng…"
"Xoẹt!"
Kiếm phong nhẹ nhàng xuyên thấu qua trái tim của Tiết y nhân, trong tay Nhạc Phàm vẫn là thanh cổ kiếm Ngư trường kia. Tiết y nhân cuối cùng vẫn không thể chạy thoát được vận mệnh trói buộc, một đời vua sát thủ lại mất mạng như thế, chết trong tay một gã thợ săn.
Nhạc Phàm lẳng lặng nhìn đối phương, không cần suy nghĩ cùng đồng tình, cũng không có khinh bỉ cùng đùa cợt, hắn vẫn nghiêm túc tôn trọng đối với tính mạng của mỗi một con người.
Bức tường sắt lần nữa chuyển động, đưa Nhạc Phàm vào trong mật thất.
Nơi này chính là nơi Tiết y nhân bình thường tu luyện, cũng là nơi quan trọng nhất quả Huyết y môn, ngoại trừ đại thủ lĩnh Huyết y môn ra, ai cũng không được phép tiến vào.
Nhạc Phàm tự nhiên không biết việc này, cho dù biết cũng sẽ không để ý đến, dù sao hắn đã vào được. Nhạc Phàm đem thi thể Tiết y nhân đặt ở trong xó, sau đó bắt đầu đánh giá tình hình chung quanh.
Căn phòng này dài rộng khỏang năm sáu trượng, giống như một cái hộp sắt bít bùng, bốn phía có đủ thứ. có danh sách giết người, có tin tức tình báo, có vàng bạc châu báo, còn có võ công bí tịch mà người trong giang hồ mơ tưởng muốn có .
Khẽ trầm ngâm, Nhạc Phàm trực tiếp đi đến chỗ đặt bí tịch.
Con đường võ đạo tu luyện đến một trình độ nhất định, đa số chỉ dựa vào sự lĩnh ngộ của bản thân. Đạo lý này Nhạc Phàm làm sao mà không rõ, chỉ là, hắn đi chính là trên một con đường mà người khác chưa từng đi qua, hắn cho tới bây giờ vẫn chưa có khái niệm về võ đạo một cách có hệ thống, tất cả đều dựa vào sự tìm hiểu của chính mình. So sánh với các võ học tông sư, hắn càng muốn tham khảo tinh hoa của người khác, để mở rộng tầm mắt của bản thân.
"Tiểu quy nguyên kính, "Thái huyền kinh, "Huyền âm quyết"
"Thiên la địa võng", "Vô tương tuyệt chưởng", "Huyền minh chưởng chỉ", "Truy mệnh thập tam kiếm", "Kim tàm đao pháp", "Khinh vân quyết"
"Quả nhiên là rất nhiều bị quyết! Khó trách Huyết y môn có thể đứng vững trên giang hồ mấy trăm năm mà không suy" Chứng kiến nhiều võ công bí tịch như thế, Nhạc Phàm vui mừng xen lẫn sợ hãi, không khỏi cảm thán Huyết y môn thực lực hùng hậu. Nghĩ đến, Huyết y môn thành lập đã mấy trăm năm, ám sát qua vô số cao thủ, võ công bí tịch đúng là không ít.
Các bí tịch này đại bộ phận đều là kinh điển, mỗi một quyển đều không thua kém gì bảy mươi hai tuyệt kỷ Thiếu Lâm, tùy tiện đưa ra một quyển trên giang hồ cũng sẽ làm cho người ta tranh giành đổ máu, trong đó có vài cuốn kỳ công dị pháp, làm cho Nhạc Phàm mở rộng nhãn giới, thật sự là thu hoạch thật lớn!
Vật tốt đương nhiên không thể để lãng phí!
Nhạc Phàm không chút nghĩ ngợi, trực tiếp đem những võ công bí tịch này gói lại, ngay cả "Hỏa vân thần công" trên người Tiết y nhân hắn cũng không bỏ qua. Về phần vàng bạc châu báo, danh sách giết người cùng tin tức tình báo, hắn đều không có hứng thú.
Thu thập tất cả xong, trong lòng rất thoải mái! Đang lúc Nhạc Phàm muốn rời khỏi, trong góc tường có một vật khiến cho hắn chú ý.
Đó là một thanh kiếm, một thanh kiếm không có vỏ, chất phác không có hoa hòe, không bén nhọn, không có một chút hàn quang, nhìn xem không có chút gì bắt mắt.
Nhưng ngay lúc này, Ngư trường cổ kiếm trong tay áo Nhạc Phàm bắt đầu rung động không ngừng.
Nhạc Phàm khẽ rung động, loại tình huống này trước kia cũng đã xuất hiện qua, chẳng lẽ là…