Thương Thiên

Chương 392: Thần bí thế lực




Hai bên đã giao ước luật chơi, Thiên Âm lão quái cùng Vô Trần Tử đứng đối diện giám sát, bên nào cũng cười, nhưng trong lòng đều có toan tính.
"Phiêu Miểu Phong chắc sẽ thắng thôi!" Mông Chiến chân mày không động đậy, chỉ lo lắng đã cho mượn hai viên thiên tinh có thể thu lại cả vốn lẫn lời hay không. Về phần còn lại của sự tình, ngược lại đã trở nên không quan trọng.
So với điều đó, trọng trách của Tiết Ngưng Yên cùng Hạng Thiên Vũ lại có vẻ dễ dàng hơn nhiều. Mặc dù bọn họ đối với loại hành vi tiền trảm hậu tấu này của Vô Trần tử không thích thú chút nào, nhưng vì nghĩ cho đại cục, tự nhiên sẽ không nói gì thêm.
Ở phía khác, các thế lực lớn nhìn nhau, tất cả sinh ra một loại cảm giác bị bỡn cợt, trong lòng cay đắng, cuối cùng lắc đầu bất đắc dĩ.
"Nhạc Phàm, cảm giác của ngươi bây giờ thế nào?" Thiết Huyết liếc sang khuôn mặt tái nhợt của Phàm, trong lòng dần dần cảm thấy trầm trọng.
"Cảm giác cũng không tệ lắm!" Nhạc Phàm khẽ nhún vai, cảm giác của hắn lúc này quả thật không tệ. Trần Hương đã trở lại bên cạnh mình, gánh nặng cuối cùng trong lòng đã buông xuống, bên cạnh còn có một đám bằng hữu như vậy, tựa hồ đã rất lâu rồi tâm trạng của Nhạc Phàm chưa từng có thời gian thoải mái như vậy.
"Vậy được rồi!" Thiết Huyết cao hứng vỗ vỗ vai đối phương, trong mắt hiện lên một tia do dự không dễ phát hiện, cuối cùng trở nên kiên quyết.
Tất cả những cái này không thể che giấu khỏi sự nhạy cảm của Nhạc Phàm, nhưng hắn không có hỏi, cũng không cần phải hỏi.
"Ngạo Hàn ngươi tới đây…"
Dưới tiếng gọi của Vô Trần tử, Mộ Dung Ngạo Hàn đường hoàng tiến lên. Chỉ thấy hắn phe phẩy quạt gấp, áo trắng phất phơ, đâu còn có nửa điểm bộ dạng chật vật vừa rồi.
"Đại ca…"
Cách đài cao không xa, Mộ Dung Lãnh Tuyết nhìn thẳng vào Mộ Dung Ngạo Hàn, trong mắt bao hàm nhu tình. Mộ Dung Thành hai tay nắm chặt, run nhè nhẹ, không biết là khẩn trương, hay là kích động.
Thiên Âm lão quái thấy được người đến, sắc mặt trầm xuống, chỉ vào đối phương âm thanh lạnh lùng nói: "Vô Trần lão nhi, ngươi làm vậy là sao? Đừng tưởng rằng lão phu không nhìn ra, hắn tu luyện chính là tâm pháp chính tông của Phiêu Miểu Phong các ngươi, ngươi đừng tưởng có thể gạt được lão phu?"
Chưa chờ cho Vô Trần tử trả lời, Mộ Dung Ngạo Hàn tiến lên trước một bước chắp tay nói: "Lời của Thiên Âm tiền bối thật lạ, Ngạo Hàn họ là Mộ Dung, đời đời đều là người trong giang hồ, cho nên Ngạo Hàn tự nhiên cũng là người trong giang hồ".
"Không sai!" Mông Chiến tức thì đứng dậy: "Mộ Dung Ngạo Hàn này sinh ra trong giang hồ thế gia, mặc dù từ nhỏ học nghệ tại Phiêu Miểu Phong, nhưng cũng không phải là kẻ quên nguồn gốc, bây giờ hắn một lần nữa trở lại Mộ Dung thế gia, tự nhiên được xem là người trong giang hồ".
Lý do như thế quả thật có tình có lý, Thiên Âm lão quái cũng không cách nào phản bác, chỉ là nhìn đối phương hờ hững nói: "Được, được lắm! Xem ra các ngươi đã sớm sắp đặt kỹ rồi".
Vô Trần Tử khóe miệng lộ ra vẻ đắc ý, không để ý đến ánh mắt khác thường của người khác, nói thẳng: "Phía Ẩn tông chúng ta do Mộ Dung Ngạo Hàn của Mộ Dung thế gia xuất chiến, các ngươi làm sao? Không phải định nuốt lời chứ?"
"Nuốt lời?!"
Đối mặt ngôn ngữ khiêu khích, Thiên Âm lão quái không những không tức giận, ngược lại cười ha hả đáp: "Không không không, Ma môn chúng ta hành sự, cho tới bây giờ chưa từng nuốt lời, ngược lại ta lo lắng lời nói này của đám ngụy quân tử các ngươi không lường được".
"Vậy các ngươi muốn phải làm sao?"
"Chúng ta mỗi bên lập lời thề thế nào? Bên nào thất bại, sau này không được nhúng tay vào chuyện của giang hồ".
"Được, không thành vấn đề!"
Đối với điều kiện của Thiên Âm lão quái, Vô Trần Tử thể hiện sự hào phóng của bản thân. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn đối với bản thân… hoặc nói đúng ra là rất có lòng tin vào Mộ Dung Ngạo Hàn.
Vì vậy, đại biểu hai bên tự đứng lên, mỗi bên tự lập lời thề.
Chứng kiến một màn như thế, dưới đài một không khí trầm lắng, mặc dù cũng có phẫn nộ, nhưng không phát tiết được.
Sau khi thề xong, Vô Trần tử không kiên nhẫn được nữa hỏi: "Được rồi, bây giờ ít nhất là các ngươi đã yên tâm rồi chứ? Cuối cùng thì các hạ định cử ai ra trận?"
"Cử ai?"
Thiên Âm lão quái cười hắc hắc đáp: "Người Ma môn chúng ta chọn chính là hắn…"
Nói xong, lão quái chỉ tay về một phía khác của đài cao, mọi người tất cả đều kinh ngạc ngây ra tại chỗ.
Giữa trưa, không khí bên trong thành Lạc Dương càng có vẻ trầm lặng.
"Thế nào mà vẫn chưa có tin tức…"
Trên Phượng Dương lầu, Thi Bích Dao nhìn xuyên qua cửa sổ về phía đường cái, trong lòng thoáng qua một tia bất an. Nàng chưa bao giờ có bộ dạng giống như hôm nay khó có thể bình tĩnh đến vậy, một canh giờ đã trôi qua, chén trà xanh cầm trong tay sớm đã nguội ngắt, nhưng tin tức ở phương xa vẫn chưa đưa đến.
Lúc này, Nô Kiều bước nhanh tới, nét mặt đầy vẻ lo lắng nói: "Tỷ tỷ, đã xảy ra chuyện".
"Choang…"
Chén trà rơi xuống, bọt nước bắn tung tóe!
Thi Bích Dao tâm thần không yên, không để ý điều này. Nàng hít một hơi thật sâu, bản thân cố giữ tỉnh táo hỏi: "Nói đi, tin tức gì?"
Nô Kiều không khỏi sợ run lên, đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến Lâu chủ mất tinh thần như thế, trong lòng ý nghĩ xoay chuyển, lập tức nói: "Chủ sự của các phân lầu tại Thanh Châu, Từ Châu và Dương Châu truyền đến tin tức, có một đám thế lực thần bí tập kích bọn họ, lai lịch bất minh, võ công không rõ, nhân số không biết. Ngoại trừ vài chủ sự và trưởng lão trọng thương thoát được, những người còn lại toàn bộ bị giết sạch, ngay cả phân lầu cũng bị thiêu rụi…" Ngừng một chút, nói tiếp: "Còn những địa phương còn lại, đến bây giờ vẫn không có tin tức truyền đến, ta thấy… sợ là dữ nhiều lành ít rồi".
"Dữ nhiều lành ít… Dữ nhiều lành ít…"
Thi Bích Dao trong miệng không ngừng lẩm nhẩm, ánh mắt trống rỗng, trong khoảng thời gian ngắn ngây ngốc chết lặng tại chỗ.
Nô Kiều hai mắt rưng rưng, nhè nhẹ nắm cánh tay đối phương, không biết nên nói gì mới phải.
Một lát sau, Thi Bích Dao thanh âm run rẩy nói: "Thế nào mà lại như vậy?!"
"Tỷ tỷ, sự việc chưa chắc đã giống như chúng ta tưởng tượng, không bằng ta lập tức gọi người quay lại xem xem, nói không chừng…"
"Đủ rồi!"
Nô Kiều vốn định an ủi vài câu, Thi Bích Dao ngắt lời đối phương nói: "Sự việc có lẽ còn tồi tệ hơn so với chúng ta tưởng tượng…" Ngừng một chút, Thi Bích Dao lại nhìn về phía đường cái Lạc Dương nói: "Ngươi xem thành Lạc Dương bề ngoài là một vùng yên lặng bình thản, nhưng thế lực âm thầm ẩn núp không chỉ có ba phe, mà những người này chúng ta bất ngờ cũng tra không ra một ai. Ngươi nói xem, sự việc chỉ có thể đơn giản như vậy sao?"
"Tỷ tỷ, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Rốt cuộc là ai đối nghịch cùng Lâu thượng lâu chúng ta?" Nô Kiều cắn môi, cúi đầu xuống xấu hổ. Nàng cũng hiểu được tính chất nghiêm trọng của sự tình, trước khi không xác định được sự việc, tất cả hết thảy đều có khả năng phát sinh.
Thi Bích Dao lấy tay khẽ đập vào cửa sổ, giọng trầm trọng nói: "Đối phương vòng vèo hao tổn lớn như thế, ta nghĩ, tuyệt đối không chỉ là vì Lâu thượng lâu chúng ta".
"Ý của tỷ tỷ là…"
"Mục tiêu của đối phương, rất có thể là cả giang hồ, hoặc là… thiên hạ."
"Thiên hạ!?" Nô Kiều cả kinh: "Chẳng lẽ là người của Tống vương?!"
"Có lẽ phải, có lẽ không phải. Người đã mưu toan nhiều việc trong thiên hạ, ngay cả lão gia gia hỏa này cũng không ngoại lệ…" Thi Bích Dao câu chữ mơ hồ, trầm ngâm nói: "Chúng ta có kế hoạch của chúng ta, người khác đương nhiên cũng có dự định của người khác… Nếu người khác đã tìm tới cửa, chúng ta cũng không thể miệng đầy răng mà lại đem nuốt thẳng vào bụng, đã đắc tội Lâu thượng lâu chúng ta ít nhất cũng phải trả giá mới được".
Nô Kiều gật đầu đáp: "Tin rằng lúc này, Ngũ lão chắc đã trên đường rồi. Chỉ cần chờ bọn họ, sự việc sẽ dể dàng hơn".
"Ừm. Tóm lại, tất cả sự việc cần đợi Ngũ lão bọn họ tới rồi hãy nói" Dừng một chút, Thi Bích Dao lại nói: "Ngươi đợi chút rồi tự mình đi một uyến, mau chóng đem tiểu gia hỏa đó về đây, bên ngoài… nguy cơ trùng trùng".
"Được".
Giữa lúc hai người đang nói chuyện, ngoài phòng nha hoàn lại có tin tức truyền đến: "Bẩm cáo lâu chủ, Võ lâm đại hội có biến…"
Lập tức, nha hoàn vội vàng đem việc đã phát sinh trên đại hội võ lâm nhất nhất báo cáo.
Nghe tin tức, Thi Bích Dao chợt thất thần: "Không ngờ ngắn ngủi một canh giờ, đại hội Võ lâm lại bỗng nhiên xảy ra nhiều chuyện như vậy. Đánh cược giang hồ, hay cho một ván cược giang hồ, mười viên thiên tinh, những người này thật sự là trọc phú mà!"
Nô Kiều biết chuyện nghiêm trọng, vội hỏi: "Nói mau, vậy cuối cùng người nào được thế lực hai phe cử ra trận?"
Nha hoàn nói: "Bên phe Ẩn tông cử ra chính là thiếu chủ của Mộ Dung thế gia, Mộ Dung Ngạo Hàn!"
"Quả nhiên là hắn!" Nô Kiều nhướng lông mày lên nói: "Xem ra Mộ Dung Ngạo Hàn này chắc chắn là một quân cờ bí mật mà Ẩn tông đã cắm sẵn tại giang hồ".
"Vậy người Ma môn cử ra là ai?" Thi Bích Dao hồi tỉnh, cố gắng làm cho bản thân giữ được sự tỉnh táo.
Nha hoàn trả lời: "Người kia chính là Hội chủ Huynh đệ hội - Thiết Huyết".
"Là hắn?!"
Thi Bích Dao cùng Nô Kiều nhìn nhau, trong mắt thoáng hiện lên một sự kinh dị.
"Người ta chọn, chính là hắn!"
Thiên Âm lão quái khoát tay chỉ một cái, mục tiêu chính là Thiết Huyết bên cạnh Lý Nhạc Phàm.
Thiết Huyết!? Bất ngờ chọn Thiết Huyết…
Dưới đài ánh mắt mọi người đổ dồn lại, nhất thời cất lên tiếng ồn ào.
Không ai có thể ngờ rằng, người mà Ma môn cuối cùng lựa chọn bất ngờ lại là Thiết Huyết.